Chương 42
Tần Hoài Châu
11/06/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 41
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Thang máy lên đến tầng 9, Minh Tiêu Kiều cảm thấy trái tim mong manh và yếu đuối của mình đang rơi xuống.
Yếu ớt nhìn Úc Triệt - người vẫn rất bình tĩnh. Dường như không giống như những gì Minh Tiêu Kiều đang nghĩ.
Nhưng sao trùng hợp dữ vậy?
“Cái kia...” Cửa thang máy mở ra.
Hai người bước ra khỏi thang máy, bước chân Minh Tiêu Kiều nặng nề và gương mặt cực kỳ khó xử. Thế nhưng vẫn dũng cảm căng da đầu mở miệng hỏi Úc Triệt: “Chị đến nhà Lâm Tri Dạng luôn sao?”
“Ừm, đúng rồi.” Úc Triệt đáp.
“.....”
Mấy hôm trước còn khuyên Lâm Tri Dạng đừng lầm đường, nên quay đầu trở lại và đừng lãng phí thời gian cũng như sức lực không đâu. Trời đất chứng giám Minh Tiêu Kiều biết rõ tính tình Úc Triệt như nào, không đành lòng để bạn mình đau khổ.
Nhưng ai có ngờ bị vả mặt quá nhanh, làm bản thân trở tay không kịp. Lâm Tri Dạng là sát thủ, chém một phát hàng nghìn đau.
Nghĩ đến Úc Triệt nói từ “bạn”, Minh Tiêu Kiều vẫn thấy ánh sáng của hy vọng. Có lẽ Lâm Tri Dạng vẫn chưa nói ra tình cảm của mình, chỉ là một người bạn bình thường.
Minh Tiêu Kiều bất động, Úc Triệt cũng không vội.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu ở hành lang, Minh Tiêu Kiều hỏi: “Chị Úc Triệt đến nhà Tri Dạng ăn cơm lần nào chưa?”
“Không, lần đầu thôi.”
Minh Tiêu Kiều thở phào. Không sao, vẫn cứu được, chỉ vừa bước vào giai đoạn khởi đầu.
Ai ngờ Úc Triệt khẽ mỉm cười: “Vì em ấy luôn ăn ở nhà chị.”
“!”
Vừa thở ra xong lại thấy nhức nhức cái đầu. Cắn chưa xong một miếng, suýt nữa phải sặc ra.
Minh Tiêu Kiều đã nhận ra bữa sáng Lâm Tri Dạng chia sẻ trên mạng.
Ăn sáng? Hai người ở chung?
Cứu mạng! Công chúa Minh Tiêu Kiều tự thấy mình thông minh một đời, giờ mới biết được chuyện xuất sắc như vậy?
Minh Tiêu Kiều cảm thấy thế giới mình sụp đổ. Lâm Tri Dạng - một ni cô thanh tâm quả dục trong mắt bản thân và người chị lạnh lùng, ngay thẳng không dính bụi trần không chỉ yêu nhau mà còn sống chung!
Là một camera chạy bằng cơm, Minh Tiêu Kiều không chịu nổi, muốn gửi tin nhắn cho bạn trai đang cùng mình yêu đương đắm đuối: Gọi xe cấp cứu dùm, cảm ơn.
Không giống Minh Tiêu Kiều, Úc Triệt bình tĩnh như thể đang bảo “hôm nay trời đẹp quá“. Cô thong dong bước đến trước nhà ấn chuông, còn Minh Tiêu Kiều thì ngơ ngác bước theo.
Minh Tiêu Kiều vẫn hoang mang.
Và người đến mở cửa tất nhiên là Lâm Tri Dạng lười biếng, vì Mạnh Dữ Ca đang phải bận rộn trong bếp.
Chu Ngọc từng bảo Lâm Tri Dạng có năng khiếu đặc biệt, đó là có thể biến mọi người xung quanh cam tâm tình nguyện làm mẹ của cô. Thậm chí họ không oán, không trách mà rất vui vẻ chịu đựng.
Đây là quy luật sắt đá, ngay cả Minh Tiêu Kiều cũng chạy không thoát.
Với tư cách là người đưa tin hậu trường, Lâm Tri Dạng đã biết hết chuyện. Vừa mới trên đường, Úc Triệt gửi cho cô một tin nhắn ngắn gọn: Gặp Tiêu Kiều.
Tuy kế hoạch không được triển khai và không được kích thích mấy, nhưng coi như làm việc thiện đi.
“Mọi người đến rồi, vào ngồi thôi.” Lâm Tri Dạng sắm vai kẻ sĩ nhiệt tình. Cô chuẩn bị cho Úc Triệt đôi dép lê mới, quay đầu trêu Minh Tiêu Kiều: “Công chúa đi tay không qua?”
Cô chỉ bảo Úc Triệt không mua đồ vì như vậy quá khách sáo, Úc Triệt hiểu.
Trừng mắt với cô, Minh Tiêu Kiều chọn góc Úc Triệt không thể nhìn thấy, hung dữ với Lâm Tri Dạng: “Tôi muốn mang hạt đỉnh hồng qua cho cậu.”
Lâm Tri Dạng tuyệt quá, giấu đến bây giờ cơ.
Vậy hôm trước là để thử.
Minh Tiêu Kiều còn thắc mắc vì sao Lâm Tri Dạng nói thích chị Úc Triệt trong khi hai người chả có điểm giao thoa.
“Công chúa bớt giận.”
Giận: “Tức quá trời.”
Lâm Tri Dạng và Úc Triệt nhìn nhau, nghẹn cười.
Mạnh Dữ Ca cởi tạp dề đi ra từ phòng bếp. Tất nhiên Minh Tiêu Kiều đâu biết khách sáo là gì, nhưng đây là lần đầu Úc Triệt nghiêm túc đến làm khách.
Hai lần trước đều vì Lâm Tri Dạng. Lúc đó cô không tìm thấy em, tuy cố gắng kiên cười, không muốn biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào với người ngoài cuộc.
Nhưng Mạnh Dữ Ca có thể cảm nhận được, biết Úc Triệt có thể sụp đổ bất cứ lúc nào và toàn thân cô đều ở trạng thái lơ lửng.
Sau đó Lâm Tri Dạng bảo chia tay, Úc Triệt không bao giờ đến nữa.
Lần này gặp nhau, khí chất Úc Triệt khá xa so với lần trước. Cô không còn lạnh lùng, mong manh, thay vào đó là sự dịu dàng và ôn hoà không thôi. Tuy rằng biểu cảm không nhiều nhưng đôi môi lúc nào cũng treo nụ cười nhẹ.
Chiếc váy bó eo cổ V màu xanh nhạt, đôi giày cao gót tinh tế và sợi dây chuyền bạc nơi xương quai xanh.
Mạng Dữ Ca nhìn thấy chữ “Y”, tự hỏi đó là “Úc” hay là “Dạng“.
(Úc Triệt: Yu Che, Lâm Tri Dạng: Lin Zhiyang)
Nói tóm lại, người này xinh đẹp đến không gì sánh được. Nếu nói lớn hơn Lâm Tri Dạng năm tuổi chắc ai cũng không tin.
Mạnh Dữ Ca cười: “Giáo sư Úc.”
Lông mày khẽ động, Úc Triệt nhẹ nhàng: “Gọi Úc Triệt là được rồi, ăn uống trong nhà đừng gọi giáo sư gì đó.”
Mạnh Dữ Ca sợ không tôn trọng. Nếu là Lâm Tri Dạng thì bình thường, nhưng bản thân lại gọi vậy không hay.
“Vậy gọi là chị, chị Úc nhé?”
Quá tầm thường, Lâm Tri Dạng không thích.
Minh Tiêu Kiều không sợ trời, không sợ đất: “Ghê quá, gọi chị Úc Triệt như tôi đi.”
Mạnh Dữ Ca lại thấy nó như làm nũng, nửa ngày gọi cũng không được. Cuối cùng Lâm Tri Dạng ra tay giải cứu: “Bạn bè ngang hàng kêu sao cũng được, nếu thấy rối quá vậy gọi bà Lâm đi.”
Cô còn chưa nói xong đã bị Úc Triệt liếc xéo.
Nói chuyện chả lựa lời.
Mạnh Dữ Ca bị cô vô liêm sĩ đến hoảng sợ, vội chạy khỏi hiện trường: “Xin lỗi nha, tôi vẫn đang hầm thịt.”
Minh Tiêu Kiều làm cái “ok“.
“Tôi đã hiểu, hoàn toàn hiểu.”
Bà Lâm...tuyệt quá, niên hạ tiểu chó săn, chơi một cú cực kỳ lớn.
Lâm Tri Dạng lặng lẽ nhéo đùi Minh Tiêu Kiều, nhắc nhở đối phương thôi đùa vì Úc Triệt dễ ngại.
Khách là cô mời, Mạnh Dữ Ca chủ động bộc lộ tài năng nấu nướng nên Lâm Tri Dạng phải vào bếp phụ bạn.
Không quên dặn dò Úc Triệt: “Chị đến phòng em đi.”
Úc Triệt động lòng: “Được không?”
Lâm Tri Dạng thoải mái: “Sao không được. Ngoài trừ phòng thứ hai là của Mạnh Dữ Ca thì nhà này của chị.”
Úc Triệt nhiệt tình gật đầu.
Nhà Lâm Tri Dạng không lớn. Lúc mới mua nhà không có nhiều tiền và chỉ định sống một mình nên cô chú ý đến giao thông hơn là diện tích.
Phòng ngủ nhỏ hơn Úc Triệt rất nhiều. Nhưng vì nhỏ nên trông rất ấm áp.
Lâm Tri Dạng thích nội thất gỗ, từ sàn gỗ đến tủ gỗ và giá sách đặt dưới nền nhà. Hoa văn tự nhiên, là phong cách cổ phong điển hình.
Không gian hạn chế, thế nhưng góc nào cũng sạch sẽ và ngăn nắp.
Úc Triệt tìm được chỗ Lâm Tri Dạng thích ngồi khi phát trực tiếp hoặc quay video. Phía trước chiếc bàn gỗ thấp màu sữa có trải tấm thảm trắng nhạt.
Mấy cuốn sách đặt cạnh giường, nhưng không có sách của em.
Minh Tiêu Kiều: “Cậu ấy đặt sách, cúp và giấy chứng nhận cũng như quà và thư do người hâm mộ tặng trong phòng khác.”
Xem như gián tiếp trả lời sự nghi vấn của Úc Triệt.
Minh Tiêu Kiều nói xong bước ra ngoài, một lúc sau trở về với lon Coke và cốc nước ấm cho Úc Triệt.
“Khó lắm mới đến nhà Lâm Tri Dạng, thì chuyện quan trọng nhất là gì?”
Úc Triệt tò mò: “Cái gì?”
Minh Tiêu Kiều cười thần bí, đặt lon Coke lên bàn sau đó xoay người lục tủ phía sau: “Em hỏi cậu ấy rồi, album bên trong.”
Album.
Lâm Tri Dạng của quá khứ.
Lâm Tri Dạng không phải là người thích hồi tưởng chuyện xưa, em hiếm khi nhắc đến việc quá khứ khi ở cạnh cô.
Vì Lâm Tri Dạng nói vị trí album cho Minh Tiêu Kiều nên đó là ngầm đồng ý.
Minh Tiều Kiều nhanh chóng tìm ra, mặc dù sống trong thời đại công nghệ nhưng Lâm Tri Dạng là người thích cảm giác nghi lễ. Khi còn học đại học đã chụp ảnh và lưu giữ vào bộ sưu tập của bản thân để mấy bạn đến nhà có thể cùng xem.
Vừa rồi Minh Tiêu Kiều còn đặc biệt chú ý, hỏi xem bên trong có ảnh người yêu cũ không.
Lâm Tri Dạng tức giận: “Cậu nghĩ tôi bệnh chắc?”
Minh Tiêu Kiều yên tâm.
Những trang đầu là ảnh lúc nhỏ của Lâm Tri Dạng. Minh Tiêu Kiều nói: “Dạng Dạng của chúng ta xinh đẹp từ bé.”
Cô bé trong ảnh mặc váy hoa màu xanh, thắt hai bím tóc và đeo một miếng ngọc trên cổ. Dù cho đường nét vẫn chưa phát triển nhưng thanh tú lại thẹn thùng. Vì không cười nên đôi mắt cô bé có sự u sầu khó hiểu.
Mấy bức ảnh sau là độ tuổi dần lớn hơn. Úc Triệt phát hiện Lâm Tri Dạng không khá dè dặt khi chụp ảnh, cơ bản không em không nở nụ cười.
Các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng và tinh tế hơn, em học được cách mỉm cười trước ống kính.
Em quyến rũ xinh đẹp, câu hồn câu phách.
Có ảnh em và Mạnh Dữ Ca, cả hai đều mặc đồng phục trung học và Mạnh Dữ Ca cao hơn em.
Minh Tiêu Kiều mắng: “Giờ cao quá trời rồi.”
Lâm Tri Dạng cao gầy, tay chân thon thả làm người ta ghen tị.
Trong album chỉ có mấy tấm ảnh thời đại học. Úc Triệt đoán chắc Lâm Tri Dạng có album cũ khác ở nhà. Em chỉ chọn mấy cái đáng nhớ và mang theo.
Kể từ lúc huấn luyện quân sự năm nhất, bắt đầu có nhiều ảnh hơn.
Lâm Tri Dạng mặc quần áo nguỵ trang, đứng thẳng trong sân học thể dục. Em ngẩng đầu trong ánh sáng, em rực rỡ và chói loá.
Còn có ảnh em và bạn bè. Lúc đó Minh Tiêu Kiều ngây ngô dễ thương chứ không giống con cáo nhỏ như bây giờ.
Úc Triệt nhớ lại ngày Quốc Khánh năm đó, khi đó cô gặp Minh Tiêu Kiều, cô hỏi người ta đi bãi biển chơi sao.
Minh Tiêu Kiều cay đắng: “Chị, em mới đi học quân sự nửa tháng, biển ở đâu ra?”
Nhưng Lâm Tri Dạng trong ảnh không bị thay đổi màu da nhiều.
Minh Tiêu Kiều oán hận người này không ăn nắng, tức chết rồi.
Úc Triệt nghĩ thầm trong lòng, tại sao Lâm Tri Dạng đi đâu cũng bị người ta ghét bỏ? Thật là vì em được ông trời thiên vị quá nhiều.
Đại học năm nhất, Lâm Tri Dạng vẫn còn mới mẻ nên chụp rất nhiều ảnh, có cảnh và có người.
Áo tay ngắn cùng quần ống rộng, vui vẻ ôm Minh Tiêu Kiều mỉm cười trước ống kính.
Úc Triệt bị Lâm Tri Dạng - người cô chưa bao giờ nhìn thấy hấp dẫn: “Sao cắt tóc ngắn như vậy?”
Minh Tiều Kiều câm lặng: “Hứng lên là làm, bảo chưa bao giờ để tóc ngăn nên thấy tiếc. Buổi sáng mới nói xong buổi chiều chạy đi cắt ngay. Từ bạn bè đến thầy cô đều than trách, mấy bạn nam trong lớp còn khóc lớn hơn.”
Úc Triệt không hiểu: “Sao vậy? Em ấy để tóc dài xinh hơn mà?”
“Hầu hết ai cũng thấy như vậy, nhưng mấy bạn nam khóc vì tự nhiên từ nữ thần trở thành tình địch. Cậu ấy để tóc ngắn quá ngầu luôn. Ảnh này nè, cậu ấy ôm em làm mọi người suýt hiểu lầm. Rồi còn nhiều bạn nữ gửi thư tình cho cậu ấy nữa, nhiều phát choáng.”
Úc Triệt im lặng, lại hỏi: “Nhiều lắm sao?”
Minh Tiêu Kiều khựng lại vì không biết có sai khi nhắc đến hay không. Dù sao đây là thời điểm người yêu cũ theo đuổi Lâm Tri Dạng.
Nhưng kiếm thêm mớ chuyện cho Lâm Tri Dạng khá vui.
Trong lúc Úc Triệt đang trầm tư, Lâm Tri Dạng gõ cửa: “Ăn cơm thôi, ăn xong xem tiếp.”
Úc Triệt đáp lại, đặt album ảnh xuống rồi bước ra ngoài.
Minh Tiều Kiều thấy chị bình thường nên cho rằng chị Úc Triệt không nghĩ nhiều.
Hai bên đối diện nhau, Lâm Tri Dạng ngồi cùng Úc Triệt và mỉm cười tiếp nhận lời trên chọc của hai người bên kia.
Minh Tiêu Kiều bỏ ly rượu xuống: “Mạnh Dữ Ca, cậu biết lâu rồi phải không?”
Có chút đắc ý, Mạnh Dữ Ca nhướng mày: “Xin lỗi nhe, vừa về nước là biết liền.”
“Về nước?” Minh Tiêu Kiều càng sốc hơn: “Hai người ở bên nhau từ khi nào?”
“Cậu thấy sao?”
Lâm Tri Dạng gắp thịt cho Úc Triệt. Trông thấy Minh Tiêu Kiều ngập ngừng, cô rất vui vẻ nhận: “Đúng ra thì gặp nhau lúc sinh nhật năm ngoái của cậu. Sau đó không bao lâu là ở bên nhau.”
Minh Tiêu Kiều ngu rồi.
Không đúng, sinh nhật năm trước hai người đâu ai nói với ai câu nào? Gặp mặt cũng thờ ơ như người lạ.
Công chúa điện hạ có biểu cảm giống hệt Lâm Tri Dạng tưởng tượng làm cô vui vẻ không thôi. Cuối cùng cô đã trả thù được chuyện mấy người kia phủ định.
“Công chúa, mặt đau không?”
“Cút.”
Minh Tiêu Kiều sốc tiếp, đúng rồi, khi đó hai người kia lần lượt đi về.
Cứu chị mấy em ơi!
“Quá đáng, cậu lừa trẻ con à? Năm ngoái còn giả vờ không quen biết!”
Lâm Tri Dạng vuốt lông Minh Tiêu Kiều: “Người nào tôi cũng lừa, bất đắc dĩ thôi.”
“Hừm.” Minh Tiêu Kiều làm sao chấp nhận, “Vậy giờ hai người định công khai?”
Ánh mắt Úc Triệt kiên định: “Ừ, không định giấu nữa.”
“Nói với em trước, ai bảo em làm mai tụi chị.”
Nhưng Minh Tiêu Kiều lo: “Bác Úc biết không chị?”
Minh Tiêu Kiều hiểu rõ Úc gia, chuyện này chắc chắn khó nhằn.
“Nói với anh hai rồi, mấy người khác thì chưa. Phải đợi một thời gian nữa mới biết để sắp xếp.”
Minh Tiêu Kiều giơ ngón cái.
Nâng ly rượu: “Mong những người có tình cuối cùng sẽ về với nhau!”
Vì phải lái xe, Úc Triệt chỉ uống nước lọc và cụng ly tượng trưng với mọi người.
Ban đầu, Minh Tiêu Kiều vẫn cảm thấy hai người xa đến mức quăng tám xào cũng không tới, không hợp chút nào. Vì vậy khi Lâm Tri Dạng cho xem ảnh là phản đối ngay.
Nhưng sau bữa ăn này, mọi quan điểm hoàn toàn đổi mới.
Lâm Tri Dạng chăm sóc Úc Triệt từng li từng tí. Hết bóc tôm lại rót nước, gắp rau. Lúc Úc Triệt nói chuyện sẽ tự giác làm vai phụ, chọc chị cười.
Ăn uống, dọn dẹp xong, mọi người ngồi phòng khách nói chuyện.
Quen với việc đặt tay lên người Úc Triệt, Lâm Tri Dạng ôm vai chị, chạm vào chị và thỉnh thoảng lại xoa đầu.
Úc Triệt không có gì gọi là không vui.
Minh Tiêu Kiều nằm mơ cũng không dám mơ có ngày sẽ nhìn thấy hai chữ “ngoan ngoãn” ở chị Úc Triệt.
Tình yêu thực sự dịu kỳ, tuyệt.
Minh Tiêu Kiều vội kéo mấy bạn vào một nhóm không có Lâm Tri Dạng, đồng thời tuyên bố: “Lâm Tri Dạng quá đỉnh, tôi đang bị nhét cẩu lương!”
Ai dám bảo hai người họ không xứng, công chúa điện hạ - Minh Tiêu Kiều sẽ đứng lên cãi giúp.
Ba người rời đi, Mạnh DỮ Ca dựa vào khung cửa: “Nhà này giờ giống của tôi quá.”
Lâm Tri Dạng cười: “Của cậu, sống tốt nha. Nhớ đừng tặng cho người khác, chúng tôi đi đây.”
Nóng xong, ôm Úc Triệt đi.
Minh Tiêu Kiều được bạn trai đón, hai người nhìn thoáng từ phía xa. Đúng thật cao ráo, đẹp trai và còn là con lai.
Nói xong lời tạm biệt, hai người đi bộ đến chỗ đỗ xe.
Bật đèn và thắt dây an toàn.
Lâm Tri Dạng lười biếng nằm liệt trên ghế phụ chơi điện thoại.
Úc Triệt: “Em để tóc ngắn đẹp, rất ngầu.”
Lâm Tri Dạng ngước lên, biết chị thấy hình ảnh lúc đó nên mỉm cười đầy tự hào. Chưa kịp mở mồm khoe khoang lại thấy Úc Triệt ngồi ngay ngắn trên ghế lái: “Nghe nói nhiều người theo đuổi lắm, đồng ý không xuể.”
???
Đáng giận! Minh Tiêu Kiều đang trả thù.
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Thang máy lên đến tầng 9, Minh Tiêu Kiều cảm thấy trái tim mong manh và yếu đuối của mình đang rơi xuống.
Yếu ớt nhìn Úc Triệt - người vẫn rất bình tĩnh. Dường như không giống như những gì Minh Tiêu Kiều đang nghĩ.
Nhưng sao trùng hợp dữ vậy?
“Cái kia...” Cửa thang máy mở ra.
Hai người bước ra khỏi thang máy, bước chân Minh Tiêu Kiều nặng nề và gương mặt cực kỳ khó xử. Thế nhưng vẫn dũng cảm căng da đầu mở miệng hỏi Úc Triệt: “Chị đến nhà Lâm Tri Dạng luôn sao?”
“Ừm, đúng rồi.” Úc Triệt đáp.
“.....”
Mấy hôm trước còn khuyên Lâm Tri Dạng đừng lầm đường, nên quay đầu trở lại và đừng lãng phí thời gian cũng như sức lực không đâu. Trời đất chứng giám Minh Tiêu Kiều biết rõ tính tình Úc Triệt như nào, không đành lòng để bạn mình đau khổ.
Nhưng ai có ngờ bị vả mặt quá nhanh, làm bản thân trở tay không kịp. Lâm Tri Dạng là sát thủ, chém một phát hàng nghìn đau.
Nghĩ đến Úc Triệt nói từ “bạn”, Minh Tiêu Kiều vẫn thấy ánh sáng của hy vọng. Có lẽ Lâm Tri Dạng vẫn chưa nói ra tình cảm của mình, chỉ là một người bạn bình thường.
Minh Tiêu Kiều bất động, Úc Triệt cũng không vội.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu ở hành lang, Minh Tiêu Kiều hỏi: “Chị Úc Triệt đến nhà Tri Dạng ăn cơm lần nào chưa?”
“Không, lần đầu thôi.”
Minh Tiêu Kiều thở phào. Không sao, vẫn cứu được, chỉ vừa bước vào giai đoạn khởi đầu.
Ai ngờ Úc Triệt khẽ mỉm cười: “Vì em ấy luôn ăn ở nhà chị.”
“!”
Vừa thở ra xong lại thấy nhức nhức cái đầu. Cắn chưa xong một miếng, suýt nữa phải sặc ra.
Minh Tiêu Kiều đã nhận ra bữa sáng Lâm Tri Dạng chia sẻ trên mạng.
Ăn sáng? Hai người ở chung?
Cứu mạng! Công chúa Minh Tiêu Kiều tự thấy mình thông minh một đời, giờ mới biết được chuyện xuất sắc như vậy?
Minh Tiêu Kiều cảm thấy thế giới mình sụp đổ. Lâm Tri Dạng - một ni cô thanh tâm quả dục trong mắt bản thân và người chị lạnh lùng, ngay thẳng không dính bụi trần không chỉ yêu nhau mà còn sống chung!
Là một camera chạy bằng cơm, Minh Tiêu Kiều không chịu nổi, muốn gửi tin nhắn cho bạn trai đang cùng mình yêu đương đắm đuối: Gọi xe cấp cứu dùm, cảm ơn.
Không giống Minh Tiêu Kiều, Úc Triệt bình tĩnh như thể đang bảo “hôm nay trời đẹp quá“. Cô thong dong bước đến trước nhà ấn chuông, còn Minh Tiêu Kiều thì ngơ ngác bước theo.
Minh Tiêu Kiều vẫn hoang mang.
Và người đến mở cửa tất nhiên là Lâm Tri Dạng lười biếng, vì Mạnh Dữ Ca đang phải bận rộn trong bếp.
Chu Ngọc từng bảo Lâm Tri Dạng có năng khiếu đặc biệt, đó là có thể biến mọi người xung quanh cam tâm tình nguyện làm mẹ của cô. Thậm chí họ không oán, không trách mà rất vui vẻ chịu đựng.
Đây là quy luật sắt đá, ngay cả Minh Tiêu Kiều cũng chạy không thoát.
Với tư cách là người đưa tin hậu trường, Lâm Tri Dạng đã biết hết chuyện. Vừa mới trên đường, Úc Triệt gửi cho cô một tin nhắn ngắn gọn: Gặp Tiêu Kiều.
Tuy kế hoạch không được triển khai và không được kích thích mấy, nhưng coi như làm việc thiện đi.
“Mọi người đến rồi, vào ngồi thôi.” Lâm Tri Dạng sắm vai kẻ sĩ nhiệt tình. Cô chuẩn bị cho Úc Triệt đôi dép lê mới, quay đầu trêu Minh Tiêu Kiều: “Công chúa đi tay không qua?”
Cô chỉ bảo Úc Triệt không mua đồ vì như vậy quá khách sáo, Úc Triệt hiểu.
Trừng mắt với cô, Minh Tiêu Kiều chọn góc Úc Triệt không thể nhìn thấy, hung dữ với Lâm Tri Dạng: “Tôi muốn mang hạt đỉnh hồng qua cho cậu.”
Lâm Tri Dạng tuyệt quá, giấu đến bây giờ cơ.
Vậy hôm trước là để thử.
Minh Tiêu Kiều còn thắc mắc vì sao Lâm Tri Dạng nói thích chị Úc Triệt trong khi hai người chả có điểm giao thoa.
“Công chúa bớt giận.”
Giận: “Tức quá trời.”
Lâm Tri Dạng và Úc Triệt nhìn nhau, nghẹn cười.
Mạnh Dữ Ca cởi tạp dề đi ra từ phòng bếp. Tất nhiên Minh Tiêu Kiều đâu biết khách sáo là gì, nhưng đây là lần đầu Úc Triệt nghiêm túc đến làm khách.
Hai lần trước đều vì Lâm Tri Dạng. Lúc đó cô không tìm thấy em, tuy cố gắng kiên cười, không muốn biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào với người ngoài cuộc.
Nhưng Mạnh Dữ Ca có thể cảm nhận được, biết Úc Triệt có thể sụp đổ bất cứ lúc nào và toàn thân cô đều ở trạng thái lơ lửng.
Sau đó Lâm Tri Dạng bảo chia tay, Úc Triệt không bao giờ đến nữa.
Lần này gặp nhau, khí chất Úc Triệt khá xa so với lần trước. Cô không còn lạnh lùng, mong manh, thay vào đó là sự dịu dàng và ôn hoà không thôi. Tuy rằng biểu cảm không nhiều nhưng đôi môi lúc nào cũng treo nụ cười nhẹ.
Chiếc váy bó eo cổ V màu xanh nhạt, đôi giày cao gót tinh tế và sợi dây chuyền bạc nơi xương quai xanh.
Mạng Dữ Ca nhìn thấy chữ “Y”, tự hỏi đó là “Úc” hay là “Dạng“.
(Úc Triệt: Yu Che, Lâm Tri Dạng: Lin Zhiyang)
Nói tóm lại, người này xinh đẹp đến không gì sánh được. Nếu nói lớn hơn Lâm Tri Dạng năm tuổi chắc ai cũng không tin.
Mạnh Dữ Ca cười: “Giáo sư Úc.”
Lông mày khẽ động, Úc Triệt nhẹ nhàng: “Gọi Úc Triệt là được rồi, ăn uống trong nhà đừng gọi giáo sư gì đó.”
Mạnh Dữ Ca sợ không tôn trọng. Nếu là Lâm Tri Dạng thì bình thường, nhưng bản thân lại gọi vậy không hay.
“Vậy gọi là chị, chị Úc nhé?”
Quá tầm thường, Lâm Tri Dạng không thích.
Minh Tiêu Kiều không sợ trời, không sợ đất: “Ghê quá, gọi chị Úc Triệt như tôi đi.”
Mạnh Dữ Ca lại thấy nó như làm nũng, nửa ngày gọi cũng không được. Cuối cùng Lâm Tri Dạng ra tay giải cứu: “Bạn bè ngang hàng kêu sao cũng được, nếu thấy rối quá vậy gọi bà Lâm đi.”
Cô còn chưa nói xong đã bị Úc Triệt liếc xéo.
Nói chuyện chả lựa lời.
Mạnh Dữ Ca bị cô vô liêm sĩ đến hoảng sợ, vội chạy khỏi hiện trường: “Xin lỗi nha, tôi vẫn đang hầm thịt.”
Minh Tiêu Kiều làm cái “ok“.
“Tôi đã hiểu, hoàn toàn hiểu.”
Bà Lâm...tuyệt quá, niên hạ tiểu chó săn, chơi một cú cực kỳ lớn.
Lâm Tri Dạng lặng lẽ nhéo đùi Minh Tiêu Kiều, nhắc nhở đối phương thôi đùa vì Úc Triệt dễ ngại.
Khách là cô mời, Mạnh Dữ Ca chủ động bộc lộ tài năng nấu nướng nên Lâm Tri Dạng phải vào bếp phụ bạn.
Không quên dặn dò Úc Triệt: “Chị đến phòng em đi.”
Úc Triệt động lòng: “Được không?”
Lâm Tri Dạng thoải mái: “Sao không được. Ngoài trừ phòng thứ hai là của Mạnh Dữ Ca thì nhà này của chị.”
Úc Triệt nhiệt tình gật đầu.
Nhà Lâm Tri Dạng không lớn. Lúc mới mua nhà không có nhiều tiền và chỉ định sống một mình nên cô chú ý đến giao thông hơn là diện tích.
Phòng ngủ nhỏ hơn Úc Triệt rất nhiều. Nhưng vì nhỏ nên trông rất ấm áp.
Lâm Tri Dạng thích nội thất gỗ, từ sàn gỗ đến tủ gỗ và giá sách đặt dưới nền nhà. Hoa văn tự nhiên, là phong cách cổ phong điển hình.
Không gian hạn chế, thế nhưng góc nào cũng sạch sẽ và ngăn nắp.
Úc Triệt tìm được chỗ Lâm Tri Dạng thích ngồi khi phát trực tiếp hoặc quay video. Phía trước chiếc bàn gỗ thấp màu sữa có trải tấm thảm trắng nhạt.
Mấy cuốn sách đặt cạnh giường, nhưng không có sách của em.
Minh Tiêu Kiều: “Cậu ấy đặt sách, cúp và giấy chứng nhận cũng như quà và thư do người hâm mộ tặng trong phòng khác.”
Xem như gián tiếp trả lời sự nghi vấn của Úc Triệt.
Minh Tiêu Kiều nói xong bước ra ngoài, một lúc sau trở về với lon Coke và cốc nước ấm cho Úc Triệt.
“Khó lắm mới đến nhà Lâm Tri Dạng, thì chuyện quan trọng nhất là gì?”
Úc Triệt tò mò: “Cái gì?”
Minh Tiêu Kiều cười thần bí, đặt lon Coke lên bàn sau đó xoay người lục tủ phía sau: “Em hỏi cậu ấy rồi, album bên trong.”
Album.
Lâm Tri Dạng của quá khứ.
Lâm Tri Dạng không phải là người thích hồi tưởng chuyện xưa, em hiếm khi nhắc đến việc quá khứ khi ở cạnh cô.
Vì Lâm Tri Dạng nói vị trí album cho Minh Tiêu Kiều nên đó là ngầm đồng ý.
Minh Tiều Kiều nhanh chóng tìm ra, mặc dù sống trong thời đại công nghệ nhưng Lâm Tri Dạng là người thích cảm giác nghi lễ. Khi còn học đại học đã chụp ảnh và lưu giữ vào bộ sưu tập của bản thân để mấy bạn đến nhà có thể cùng xem.
Vừa rồi Minh Tiêu Kiều còn đặc biệt chú ý, hỏi xem bên trong có ảnh người yêu cũ không.
Lâm Tri Dạng tức giận: “Cậu nghĩ tôi bệnh chắc?”
Minh Tiêu Kiều yên tâm.
Những trang đầu là ảnh lúc nhỏ của Lâm Tri Dạng. Minh Tiêu Kiều nói: “Dạng Dạng của chúng ta xinh đẹp từ bé.”
Cô bé trong ảnh mặc váy hoa màu xanh, thắt hai bím tóc và đeo một miếng ngọc trên cổ. Dù cho đường nét vẫn chưa phát triển nhưng thanh tú lại thẹn thùng. Vì không cười nên đôi mắt cô bé có sự u sầu khó hiểu.
Mấy bức ảnh sau là độ tuổi dần lớn hơn. Úc Triệt phát hiện Lâm Tri Dạng không khá dè dặt khi chụp ảnh, cơ bản không em không nở nụ cười.
Các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng và tinh tế hơn, em học được cách mỉm cười trước ống kính.
Em quyến rũ xinh đẹp, câu hồn câu phách.
Có ảnh em và Mạnh Dữ Ca, cả hai đều mặc đồng phục trung học và Mạnh Dữ Ca cao hơn em.
Minh Tiêu Kiều mắng: “Giờ cao quá trời rồi.”
Lâm Tri Dạng cao gầy, tay chân thon thả làm người ta ghen tị.
Trong album chỉ có mấy tấm ảnh thời đại học. Úc Triệt đoán chắc Lâm Tri Dạng có album cũ khác ở nhà. Em chỉ chọn mấy cái đáng nhớ và mang theo.
Kể từ lúc huấn luyện quân sự năm nhất, bắt đầu có nhiều ảnh hơn.
Lâm Tri Dạng mặc quần áo nguỵ trang, đứng thẳng trong sân học thể dục. Em ngẩng đầu trong ánh sáng, em rực rỡ và chói loá.
Còn có ảnh em và bạn bè. Lúc đó Minh Tiêu Kiều ngây ngô dễ thương chứ không giống con cáo nhỏ như bây giờ.
Úc Triệt nhớ lại ngày Quốc Khánh năm đó, khi đó cô gặp Minh Tiêu Kiều, cô hỏi người ta đi bãi biển chơi sao.
Minh Tiêu Kiều cay đắng: “Chị, em mới đi học quân sự nửa tháng, biển ở đâu ra?”
Nhưng Lâm Tri Dạng trong ảnh không bị thay đổi màu da nhiều.
Minh Tiêu Kiều oán hận người này không ăn nắng, tức chết rồi.
Úc Triệt nghĩ thầm trong lòng, tại sao Lâm Tri Dạng đi đâu cũng bị người ta ghét bỏ? Thật là vì em được ông trời thiên vị quá nhiều.
Đại học năm nhất, Lâm Tri Dạng vẫn còn mới mẻ nên chụp rất nhiều ảnh, có cảnh và có người.
Áo tay ngắn cùng quần ống rộng, vui vẻ ôm Minh Tiêu Kiều mỉm cười trước ống kính.
Úc Triệt bị Lâm Tri Dạng - người cô chưa bao giờ nhìn thấy hấp dẫn: “Sao cắt tóc ngắn như vậy?”
Minh Tiều Kiều câm lặng: “Hứng lên là làm, bảo chưa bao giờ để tóc ngăn nên thấy tiếc. Buổi sáng mới nói xong buổi chiều chạy đi cắt ngay. Từ bạn bè đến thầy cô đều than trách, mấy bạn nam trong lớp còn khóc lớn hơn.”
Úc Triệt không hiểu: “Sao vậy? Em ấy để tóc dài xinh hơn mà?”
“Hầu hết ai cũng thấy như vậy, nhưng mấy bạn nam khóc vì tự nhiên từ nữ thần trở thành tình địch. Cậu ấy để tóc ngắn quá ngầu luôn. Ảnh này nè, cậu ấy ôm em làm mọi người suýt hiểu lầm. Rồi còn nhiều bạn nữ gửi thư tình cho cậu ấy nữa, nhiều phát choáng.”
Úc Triệt im lặng, lại hỏi: “Nhiều lắm sao?”
Minh Tiêu Kiều khựng lại vì không biết có sai khi nhắc đến hay không. Dù sao đây là thời điểm người yêu cũ theo đuổi Lâm Tri Dạng.
Nhưng kiếm thêm mớ chuyện cho Lâm Tri Dạng khá vui.
Trong lúc Úc Triệt đang trầm tư, Lâm Tri Dạng gõ cửa: “Ăn cơm thôi, ăn xong xem tiếp.”
Úc Triệt đáp lại, đặt album ảnh xuống rồi bước ra ngoài.
Minh Tiều Kiều thấy chị bình thường nên cho rằng chị Úc Triệt không nghĩ nhiều.
Hai bên đối diện nhau, Lâm Tri Dạng ngồi cùng Úc Triệt và mỉm cười tiếp nhận lời trên chọc của hai người bên kia.
Minh Tiêu Kiều bỏ ly rượu xuống: “Mạnh Dữ Ca, cậu biết lâu rồi phải không?”
Có chút đắc ý, Mạnh Dữ Ca nhướng mày: “Xin lỗi nhe, vừa về nước là biết liền.”
“Về nước?” Minh Tiêu Kiều càng sốc hơn: “Hai người ở bên nhau từ khi nào?”
“Cậu thấy sao?”
Lâm Tri Dạng gắp thịt cho Úc Triệt. Trông thấy Minh Tiêu Kiều ngập ngừng, cô rất vui vẻ nhận: “Đúng ra thì gặp nhau lúc sinh nhật năm ngoái của cậu. Sau đó không bao lâu là ở bên nhau.”
Minh Tiêu Kiều ngu rồi.
Không đúng, sinh nhật năm trước hai người đâu ai nói với ai câu nào? Gặp mặt cũng thờ ơ như người lạ.
Công chúa điện hạ có biểu cảm giống hệt Lâm Tri Dạng tưởng tượng làm cô vui vẻ không thôi. Cuối cùng cô đã trả thù được chuyện mấy người kia phủ định.
“Công chúa, mặt đau không?”
“Cút.”
Minh Tiêu Kiều sốc tiếp, đúng rồi, khi đó hai người kia lần lượt đi về.
Cứu chị mấy em ơi!
“Quá đáng, cậu lừa trẻ con à? Năm ngoái còn giả vờ không quen biết!”
Lâm Tri Dạng vuốt lông Minh Tiêu Kiều: “Người nào tôi cũng lừa, bất đắc dĩ thôi.”
“Hừm.” Minh Tiêu Kiều làm sao chấp nhận, “Vậy giờ hai người định công khai?”
Ánh mắt Úc Triệt kiên định: “Ừ, không định giấu nữa.”
“Nói với em trước, ai bảo em làm mai tụi chị.”
Nhưng Minh Tiêu Kiều lo: “Bác Úc biết không chị?”
Minh Tiêu Kiều hiểu rõ Úc gia, chuyện này chắc chắn khó nhằn.
“Nói với anh hai rồi, mấy người khác thì chưa. Phải đợi một thời gian nữa mới biết để sắp xếp.”
Minh Tiêu Kiều giơ ngón cái.
Nâng ly rượu: “Mong những người có tình cuối cùng sẽ về với nhau!”
Vì phải lái xe, Úc Triệt chỉ uống nước lọc và cụng ly tượng trưng với mọi người.
Ban đầu, Minh Tiêu Kiều vẫn cảm thấy hai người xa đến mức quăng tám xào cũng không tới, không hợp chút nào. Vì vậy khi Lâm Tri Dạng cho xem ảnh là phản đối ngay.
Nhưng sau bữa ăn này, mọi quan điểm hoàn toàn đổi mới.
Lâm Tri Dạng chăm sóc Úc Triệt từng li từng tí. Hết bóc tôm lại rót nước, gắp rau. Lúc Úc Triệt nói chuyện sẽ tự giác làm vai phụ, chọc chị cười.
Ăn uống, dọn dẹp xong, mọi người ngồi phòng khách nói chuyện.
Quen với việc đặt tay lên người Úc Triệt, Lâm Tri Dạng ôm vai chị, chạm vào chị và thỉnh thoảng lại xoa đầu.
Úc Triệt không có gì gọi là không vui.
Minh Tiêu Kiều nằm mơ cũng không dám mơ có ngày sẽ nhìn thấy hai chữ “ngoan ngoãn” ở chị Úc Triệt.
Tình yêu thực sự dịu kỳ, tuyệt.
Minh Tiêu Kiều vội kéo mấy bạn vào một nhóm không có Lâm Tri Dạng, đồng thời tuyên bố: “Lâm Tri Dạng quá đỉnh, tôi đang bị nhét cẩu lương!”
Ai dám bảo hai người họ không xứng, công chúa điện hạ - Minh Tiêu Kiều sẽ đứng lên cãi giúp.
Ba người rời đi, Mạnh DỮ Ca dựa vào khung cửa: “Nhà này giờ giống của tôi quá.”
Lâm Tri Dạng cười: “Của cậu, sống tốt nha. Nhớ đừng tặng cho người khác, chúng tôi đi đây.”
Nóng xong, ôm Úc Triệt đi.
Minh Tiêu Kiều được bạn trai đón, hai người nhìn thoáng từ phía xa. Đúng thật cao ráo, đẹp trai và còn là con lai.
Nói xong lời tạm biệt, hai người đi bộ đến chỗ đỗ xe.
Bật đèn và thắt dây an toàn.
Lâm Tri Dạng lười biếng nằm liệt trên ghế phụ chơi điện thoại.
Úc Triệt: “Em để tóc ngắn đẹp, rất ngầu.”
Lâm Tri Dạng ngước lên, biết chị thấy hình ảnh lúc đó nên mỉm cười đầy tự hào. Chưa kịp mở mồm khoe khoang lại thấy Úc Triệt ngồi ngay ngắn trên ghế lái: “Nghe nói nhiều người theo đuổi lắm, đồng ý không xuể.”
???
Đáng giận! Minh Tiêu Kiều đang trả thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.