Chương 54
Tần Hoài Châu
11/06/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 53
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Mấy ngày ở An Thành như câu chuyện cổ tích được đưa vào quyển tiểu thuyết hiện thực. Tuy phong cách khác nhau nhưng không cho con người ta sửa đổi dù chỉ một từ.
Công chúa và công chúa của cô ấy sống trong một lâu đài vô lo vô nghĩ. Chuyện ăn uống là việc quan trọng nhất, tiếp theo là cùng nhau du ngoạn, vui chơi.
Nhưng truyện cổ tích vẫn phải có hồi kết, đọc xong dòng cuối cùng là phải quay về thế giới thực. Trì hoãn hơn hai ngày, cuối cùng Lâm Tri Dạng hạ quyết tâm đưa Úc Triệt đến chỗ Lâm Huy.
Trước khi lên đường, cô bắt chước giọng trong phim hoạt hình: “Các cô cũng chúa nhỏ sắp được gặp tân hoàng hậu.”
Vì bắt chước quá giống, Úc Triệt khẽ cười, chân thành đề nghị: “Em có thể đi làm diễn viên lồng tiếng.”
Lắc đầu, Lâm Tri Dạng dõng dạc: “Em dựa mặt cũng kiếm được cơm nên nói chi cho nhiều?”
Úc Triệt rơi vào trầm tư, tự hỏi em có thể sống được bằng mấy bức ảnh selfie bị fan chửi lên chửi xuống?
Không ngờ Lâm Tri Dạng tựa vào vai cô, ra vẻ: “Có chị gái nuôi em, em có thể không cần vất vả trong hai mươi năm.”
“.....”
Úc Triệt nghĩ Lâm Tri Dạng đã hiểu lầm.
Ngoài nhà và xe, tiền lương của cô thấp hơn Lâm Tri Dạng rất nhiều mới đúng.
Trước đó không biết nhà Lâm Tri Dạng làm gì, đến An Thành mới nhận ra người này là đại gia nhưng giấu. Dù Lâm Tri Dạng muốn phân rõ ranh giới với Lâm Huy và tự hào vì bản thân có thể nuôi sống mình.
Úc Triệt bình tĩnh, ăn ngay nói thật: “Chị không có tiền.”
Mắt Lâm Tri Dạng “Em tin mới lạ”, uỷ khuất không thôi: “Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, chị khóc than vì tưởng “bạch phiêu” sao?”
(bạch phiêu: Ok, ý là chơi gái, cú mẹ mấy con ơi)
Úc Triệt không biết mấy từ ngữ mạng nên chả hiểu “bạch phiêu” là gì. Thế nên cô quyết định phân tích bằng sự hiểu biết về tiếng Trung của bản thân.
Nhỏ giọng: “Chị không có.”
Vốn tưởng Úc Triệt vẫn đang khẳng định mình không có tiền, Lâm Tri Dạng cười khà khà khà. Nhưng khi thông qua khuôn mặt của Úc Triệt, cô mới nhận ra: “Chị không có” là “Không có khóc than vì bạch phiêu, mà chị khóc than vì chị nghèo thật“.
Lâm Tri Dạng ôm bụng cười to.
Úc Triệt tức đến táp phập vào tai, cắn cho có chứ chả lưu lại dấu răng.
Lâm Tri Dạng là người phóng khoáng mà Úc Triệt lại là người đọc sách thanh cao. Song, hai người lại ngồi đó nói mấy điều thô thiển.
Còn chuyện phải mang gì đến nhà Lâm Huy phải mang quà vẫn nhớ. Dù ngồi đó thô tục nhưng vẫn vào siêu thị chọn đồ rất kỹ.
Tay xách nách mang ấn vang chuông cửa, Lâm Tri Dạng cảm thấy hai người quá buồn cười.
Đặc biệt là chị giáo sư, mặt mày bình tĩnh xách theo hai hộp yến sào và đủ thứ loại ăn vặt, nghiêm túc nhìn về phía trước lại thình lình hỏi một câu: “Tóc chị rối không?”
Lâm Tri Dạng ôm rượu và sữa, nén cười: “Không có, xinh đẹp tuyệt vời.”
Lâm Huy chạy ra mở cửa, miệng cười toe toét: “Vào đi, vào đi hai đứa.”
Nhét hết đồ cho Lâm Huy, Lâm Tri Dạng kéo bàn tay đỏ bừng Úc Triệt xoa xoa vì xách đồ nặng.
Tuỳ ý hỏi Lâm Huy: “Cơm chưa ba?”
Ăn xong chạy lẹ, không nên ở lâu.
Có Lâm Huy bên cạnh, Úc Triệt không có gan âu yếm cùng ai kia. Cô nhẹ rút tay lại, liếc qua Lâm Tri Dạng.
Tuy chẹp chẹp miệng nhưng Lâm Tri Dạng vẫn thành thật tuân theo.
Lâm Huy cúi người dọn đồ nên không chú ý đến hai đứa con. Ông bất lực nở nụ cười nói chuyện với con cưng: “Mới vào cửa là ăn? Con biểu diễn chút màn cha con tình thâm được không?”
“Xin lỗi, không xuất thân chính quy.”
Lâm Tri Dạng mãi khịa cha, quay người lại thấy Lâm Tri Hạo đang nắm đôi bàn mũm mũm dựa vào ghế sofa, vừa thẹn thùng vừa chờ mong nhìn họ.
Lâm Tri Dạng mỉm cười: “Chào anh chàng đẹp trai.”
Lâm Huy bế con trai lên: “Chị này là chị con, chị kia là chị Úc Triệt.”
Lâm Tri Hạo không biết sao mình có hai chị? Một chị đã gặp nhưng chị kia em chưa thấy bao giờ. Em nhẹ nhàng gọi hai người và phát âm cố nghe thì vẫn nghe được.
Lâm Tri Dạng: “Thích robot không?”
Gật đầu như gà con mổ thóc: “Thích lắm.”
Thật sự vừa trắng vừa mũm mĩm, yêu không chịu được. Lâm Tri Dạng nhịn không nổi, ngồi đó chọc chọc mặt người ta.
Lâm Huy nhìn, ý cười càng sâu nhưng mồm vẫn phải khịa con: “Nhẹ nhẹ thôi nha, đừng chọc hư con trai ba.”
Móng tay của Lâm Tri Dạng luôn gọn gàng và sạch sẽ, mà Lâm Tri Hạo thì trông khá dày thịt nên chắc không đến mức.
Không để ý Lâm Huy, chi lo chọc má Lâm Tri Hạo.
Lâm Tri Hạo vừa xấu hổ vừa vui. Ba em thường cho em xem ảnh chị, mà chị cực kỳ xinh nên em thích chị lắm. Lâu lâu em sẽ hỏi khi nào chị đến chơi với em.
Thế mà hôm nay chị đến rồi.
Lúc này Kỷ Lan bước từ phòng ra. Bà vừa trang điểm xong, cẩn thận mặc thêm váy đỏ và hai tay đeo trang sức. Trông giống hệt như quý bà sắp đi dự bữa tiệc tới nơi.
Lâm Tri Dạng thấy sự hoang mang trong mắt Úc Triệt.
Bởi vì trong bếp có người nấu ăn nên bữa này sẽ ăn ở nhà.
Lâm Tri Dạng không ngạc nhiên.
Đặc điểm và cũng là khuyết điểm lớn nhất của Kỷ Lan. Phàm là có tiệc, bất kể lớn nhỏ, nếu không hoành tráng thường thì sẽ chỉ hoành tráng hơn.
Và so sánh với Lâm Huy - người đang mặc quần áo ở nhà nhìn già hơn mười tuổi.
Úc Triệt gật đầu với bà. Nghe bảo vợ của Lâm Huy chỉ nhỏ hơn Lâm Tri Dạng con giáp nên chắc mới ba bảy, ba tám. Bởi vì trang điểm và ăn mặc, nhìn sơ qua còn trẻ hơn tuổi thật đôi chút.
Quá trẻ lại phiền, Úc Triệt đang rối rắm làm sao xưng hô với bà.
Gọi dì giống Lâm Tri Dạng? Nghe có hơi...
Cô cũng đã ba mươi, gọi người hơn mình mấy tuổi bằng dì...quá xấu hổ rồi.
May mà Lâm Huy đứng đắn, nếu ông tìm người trẻ hơn thì Úc Triệt càng rơi vào vực sâu.
Lâm Huy không hỏi cô bao tuổi, có lẽ nghĩ chỉ lớn hơn Lâm Tri Dạng mấy năm và cho rằng chuyện đó bình thường. Bây giờ vì sự xuất hiện của Kỷ Lan, không biết có nên xem xét lại hay không?
Kỷ Lan ngẩng cao cổ, duyên dáng bước đến: “Ngại quá, trễ rồi.”
Lâm Tri Dạng cười: “Con phải là khách đâu, trễ với không trễ gì? Nhưng dì Lan vẫn xinh đẹp, trẻ tuổi lắm nha.”
Lâm Huy thật sự phục Lâm Tri Dạng sát đất. Không biết bụng dạ nghĩ sao nhưng há mồm như ma quỷ bắt bài, nói ngọt hết sức thể.
Kỷ Lan được khen đến lâng lâng, Lâm Tri Dạng chủ động giới thiệu: “Dì Lan, bạn gái con tên là Úc Triệt. Úc Triệt, đây là dì Lan.”
Úc Triệt không tự tin: “Dì Lan.” Thiếu chút nữa líu hết lưỡi.
Kỷ Lan tận hưởng phút giây, say sưa với cảm giác làm phụ huynh con trẻ: “Mọi người ngồi xuống nói chuyện đi.”
Dì trong nhà mang trà và bánh ngọt, mọi người theo thứ tự ngồi vào ghế. Lâm Huy ôm Lâm Tri Hạo vào lòng, lấy miếng bánh kem dâu đút cho con.
Dù lo lắng nhưng vẻ mặt Úc Triệt vẫn bình tĩnh, thong dong. Chuyện gì cô chẳng gặp qua? Đến cả đi thi học sinh giỏi quốc gia cũng không sợ.
Trong lòng bối rối là vì Lâm Tri Dạng. Vì cô biết những người này quan trọng với em, vì sẽ gắn bó cả cuộc đời nên cô phải cẩn thận.
Mà Kỷ Lan bên đây lại thầm nghĩ Lâm Tri Dạng cà lơ phất phơ, vô lo vô nghĩ sẽ tìm người ồn ào như mình. Cuối cùng, ai ngờ được khí chất của người yêu con bé mạnh mẽ thế kia?
Tóc đen tuyền và choàng khăn, tuy ăn mặc giản dị nhưng sang trọng. Chỉ có chiếc đồng hồ đeo tay nhưng sự cao quý và lạnh lùng đó không phải là thứ người thường có được.
Lạnh lùng và khí chất, nhìn ai cũng lịch sự mà ánh mắt dịu dàng, nom vừa tốt bụng lại vừa lễ phép.
Phụ nữ luôn nhìn sâu vào phụ nữ, Kỷ Lan thu hồi ánh mắt, bà cười: “Tiểu Úc làm gì con?”
“Giáo viên ạ.” Úc Triệt trả lời đơn giản.
Thật ra Lâm Huy đã nói sơ qua, bảo rằng người yêu Lâm Tri Dạng là giáo sư của Đại học Hoài Châu. Mà trường này thì không nhận người thường, dẫu có bằng cấp hay học vấn cao cũng chưa chắc bước được chân vào.
Mà hỏi đáp kiểu này lại có thể tăng điểm cho cô. Thay vì khoe khoang nhưng chỉ trả lời nhẹ chữ “giáo viên“.
Kỷ Lan thích.
Sau đó mọi người chìm sâu vào cuộc trò chuyện, chủ yếu là Kỷ Lan và Lâm Huy nói, người tung kẻ hứng.
Kỷ Lan hỏi họ biết nhau như nào. Úc Triệt chân thật đáp rằng gặp nhau ở tiệc của bạn chung. Kỷ Lan lại hỏi hai người quen nói chuyện, biết được bao lâu.
Úc Triệt nhìn Lâm Tri Dạng, suy nghĩ câu trả lời.
Lâm Tri Dạng không định nói thời gian làm trái tim họ tan vỡ, thế nên trả lời khoảng thời gian sau khi quay lại với nhau: “Nga, một tháng.”
Suýt chút Lâm Huy quăng luôn con trai cưng.
Một tháng? Một tháng đem về ra mắt phụ huynh?
Con nhóc này nghiêm túc không vậy? Thôi, đừng coi nhau là người nhà. Sợ mai này Lâm Tri Dạng bỏ của chạy lấy người lại liên luỵ.
Nụ cười Kỷ Lan có phần cứng lại, nhưng chỉ một lúc: “Mấy đứa nhỏ mà, nhanh là phải rồi. Dì hiểu, dì hiểu, một tháng không ngắn.”
“Đủ để hiểu biết lẫn nhau.”
Lâm Tri Dạng chỉ có lệ, biết Úc Triệt không ăn mấy bánh ngọt nhiều đường nên rót ly trà đặt trước mặt chị. Cô vẫn vậy, mặt mày bình tĩnh và chuyển chủ đề sang Lâm Tri Hạo.
Chuyện gì cần nói với Lâm Huy cô đã nói hết.
Úc Triệt làm gì, gia đình ra sao, hay kế hoạch tương lai của hai người, v.v
Vì để Lâm Huy chân thành và tử tế khi nhìn thấy Úc Triệt, Lâm Tri Dạng đã chuẩn bị từ trước.
Tuy nhiên, Kỷ Lan vẫn tò mò, quan tâm, bà muốn biết chuyện của hai người. Nhưng Lâm Tri thì nghĩ khác, cô không muốn nói.
Ăn cơm xong, Lâm Tri Dạng chơi với Lâm Tri Hạo một lúc rồi dẫn Úc Triệt về. Trước khi ra khỏi cửa, Úc Triệt và Lâm Huy, cũng như Kỷ Lan thêm bạn bè WeChat, bảo mai sau sẽ thường xuyên liên lạc hỏi thăm.
Úc Triệt hiểu: hai người họ đồng ý.
Lâm Tri Dạng đúng, em bảo cứ theo em, không cần sợ chuyện gì cả. Bởi vì tất cả điều cô lo sợ sẽ không bao giờ đến.
Sau khi rời khỏi nhà Lâm Huy, tâm trạng Úc Triệt rất vui vẻ mà Lâm Tri Dạng cũng không tồi. Dường như hai người đã hoàn thành sự kiện lớn, quyết định chiều nay sẽ đến cái nhà hàng sang sang ăn bữa cơm chúc mừng.
Úc Triệt buồn rầu: “Chị phải gọi dì Lan thật hả?”
Lâm Tri Dạng khó hiểu: “Chị không kêu dì không lẽ gọi mẹ? Không đến mức đó.”
“....” Úc Triệt ai oán nhìn ai kia, như thể đang phàn nàn, “Chị nhỏ hơn có mấy tuổi đó, gọi vậy chẳng phải không biết xấu hổ sao?”
“?????” Lâm Tri Dạng kinh ngạc, muốn rớt hai tròng mắt ra: “Chị nghĩ mình không biết xấu hổ?”
“Ừm.” Cô không bỏ qua được.
Lâm Tri Dạng thở dài, mỉm cười mở khóa học văn hoá cấp tốc: “Úc Triệt ngốc nghếch ơi, sao lại là chị không biết xấu hổ? Nếu nói đúng như vậy thì phải là ba em.”
“?”
“Chị nghĩ mà xem, bạn gái em hơn em mấy tuổi là chuyện rất chi là bình thường. Còn ông ấy, nhìn xem nhìn xem, trâu già thích gặm cỏ non, vợ ông ấy nhỏ hơn hẳn mười mấy tuổi.'' Lâm Tri Dạng bĩu môi, ngừng nói.
Úc Triệt suy nghĩ, “Có vẻ có lý.”
“Vậy chị gọi dì thì có sao đâu? Đôi ta vừa tuổi với nhau.” Lâm Tri Dạng không quan tâm chuyện này.
Úc Triệt thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
Và tâm trạng vui vẻ bị cắt ngang do cuộc gọi từ Hoài Thành: “Em về chưa?”
Dùng sự lạnh lùng để bảo vệ bản thân theo thói quen, Úc Triệt không mấy vui vẻ: “Chưa, sao vậy?”
Úc Thành có vẻ khá mệt: “Ba bị ngã, hai ngày rồi. Mặc dù không có gì nặng nhưng phải nằm viện mấy hôm. Vì năm thuở mười thì em mới ra ngoài chơi nên ba không cho nói với em. Anh định đợi em về mới gọi nhưng chị hai hơi bực, thôi thì báo với em một tiếng.”
Anh muốn Úc Triệt đi chơi cho khuây khoả nhưng cũng không muốn chị hai than trách, thế nên khó xử suốt hai hôm nay.
Thấy Úc Triệt cau mày, Lâm Tri Dạng lo lắng: “Có chuyện gì sao chị?”
Cúp điện thoại, Úc Triệt nghiêm túc: “Xin lỗi em, ba chị có chuyện, chị phải về.”
Lâm Tri Dạng đoán được, hiểu sự tình cấp bánh: “Tối nay về luôn được không?”
“Không cần tối nay, anh hai nói sáng mai hẵng về. Nếu giờ về ba sẽ không nghỉ ngơi được, mà anh hai cũng bị mắng.”
“Vậy em đặt vé.” Lâm Tri Dạng không có gì không vui. Mặc dù mọi thứ đã lên kế hoạch nhưng chuyện muốn làm cũng đã làm, chả có gì hối tiếc. Mai sau rảnh rỗi lại cùng nhau quay về.
Ngược lại, sắc mặt Úc Triệt không tốt chút nào. Lúc Lâm Tri Dạng vội vã chạy đi xếp đồ, nhẹ nhàng xin xỏ: “Em ôm chị một chút được không?”
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Mấy ngày ở An Thành như câu chuyện cổ tích được đưa vào quyển tiểu thuyết hiện thực. Tuy phong cách khác nhau nhưng không cho con người ta sửa đổi dù chỉ một từ.
Công chúa và công chúa của cô ấy sống trong một lâu đài vô lo vô nghĩ. Chuyện ăn uống là việc quan trọng nhất, tiếp theo là cùng nhau du ngoạn, vui chơi.
Nhưng truyện cổ tích vẫn phải có hồi kết, đọc xong dòng cuối cùng là phải quay về thế giới thực. Trì hoãn hơn hai ngày, cuối cùng Lâm Tri Dạng hạ quyết tâm đưa Úc Triệt đến chỗ Lâm Huy.
Trước khi lên đường, cô bắt chước giọng trong phim hoạt hình: “Các cô cũng chúa nhỏ sắp được gặp tân hoàng hậu.”
Vì bắt chước quá giống, Úc Triệt khẽ cười, chân thành đề nghị: “Em có thể đi làm diễn viên lồng tiếng.”
Lắc đầu, Lâm Tri Dạng dõng dạc: “Em dựa mặt cũng kiếm được cơm nên nói chi cho nhiều?”
Úc Triệt rơi vào trầm tư, tự hỏi em có thể sống được bằng mấy bức ảnh selfie bị fan chửi lên chửi xuống?
Không ngờ Lâm Tri Dạng tựa vào vai cô, ra vẻ: “Có chị gái nuôi em, em có thể không cần vất vả trong hai mươi năm.”
“.....”
Úc Triệt nghĩ Lâm Tri Dạng đã hiểu lầm.
Ngoài nhà và xe, tiền lương của cô thấp hơn Lâm Tri Dạng rất nhiều mới đúng.
Trước đó không biết nhà Lâm Tri Dạng làm gì, đến An Thành mới nhận ra người này là đại gia nhưng giấu. Dù Lâm Tri Dạng muốn phân rõ ranh giới với Lâm Huy và tự hào vì bản thân có thể nuôi sống mình.
Úc Triệt bình tĩnh, ăn ngay nói thật: “Chị không có tiền.”
Mắt Lâm Tri Dạng “Em tin mới lạ”, uỷ khuất không thôi: “Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, chị khóc than vì tưởng “bạch phiêu” sao?”
(bạch phiêu: Ok, ý là chơi gái, cú mẹ mấy con ơi)
Úc Triệt không biết mấy từ ngữ mạng nên chả hiểu “bạch phiêu” là gì. Thế nên cô quyết định phân tích bằng sự hiểu biết về tiếng Trung của bản thân.
Nhỏ giọng: “Chị không có.”
Vốn tưởng Úc Triệt vẫn đang khẳng định mình không có tiền, Lâm Tri Dạng cười khà khà khà. Nhưng khi thông qua khuôn mặt của Úc Triệt, cô mới nhận ra: “Chị không có” là “Không có khóc than vì bạch phiêu, mà chị khóc than vì chị nghèo thật“.
Lâm Tri Dạng ôm bụng cười to.
Úc Triệt tức đến táp phập vào tai, cắn cho có chứ chả lưu lại dấu răng.
Lâm Tri Dạng là người phóng khoáng mà Úc Triệt lại là người đọc sách thanh cao. Song, hai người lại ngồi đó nói mấy điều thô thiển.
Còn chuyện phải mang gì đến nhà Lâm Huy phải mang quà vẫn nhớ. Dù ngồi đó thô tục nhưng vẫn vào siêu thị chọn đồ rất kỹ.
Tay xách nách mang ấn vang chuông cửa, Lâm Tri Dạng cảm thấy hai người quá buồn cười.
Đặc biệt là chị giáo sư, mặt mày bình tĩnh xách theo hai hộp yến sào và đủ thứ loại ăn vặt, nghiêm túc nhìn về phía trước lại thình lình hỏi một câu: “Tóc chị rối không?”
Lâm Tri Dạng ôm rượu và sữa, nén cười: “Không có, xinh đẹp tuyệt vời.”
Lâm Huy chạy ra mở cửa, miệng cười toe toét: “Vào đi, vào đi hai đứa.”
Nhét hết đồ cho Lâm Huy, Lâm Tri Dạng kéo bàn tay đỏ bừng Úc Triệt xoa xoa vì xách đồ nặng.
Tuỳ ý hỏi Lâm Huy: “Cơm chưa ba?”
Ăn xong chạy lẹ, không nên ở lâu.
Có Lâm Huy bên cạnh, Úc Triệt không có gan âu yếm cùng ai kia. Cô nhẹ rút tay lại, liếc qua Lâm Tri Dạng.
Tuy chẹp chẹp miệng nhưng Lâm Tri Dạng vẫn thành thật tuân theo.
Lâm Huy cúi người dọn đồ nên không chú ý đến hai đứa con. Ông bất lực nở nụ cười nói chuyện với con cưng: “Mới vào cửa là ăn? Con biểu diễn chút màn cha con tình thâm được không?”
“Xin lỗi, không xuất thân chính quy.”
Lâm Tri Dạng mãi khịa cha, quay người lại thấy Lâm Tri Hạo đang nắm đôi bàn mũm mũm dựa vào ghế sofa, vừa thẹn thùng vừa chờ mong nhìn họ.
Lâm Tri Dạng mỉm cười: “Chào anh chàng đẹp trai.”
Lâm Huy bế con trai lên: “Chị này là chị con, chị kia là chị Úc Triệt.”
Lâm Tri Hạo không biết sao mình có hai chị? Một chị đã gặp nhưng chị kia em chưa thấy bao giờ. Em nhẹ nhàng gọi hai người và phát âm cố nghe thì vẫn nghe được.
Lâm Tri Dạng: “Thích robot không?”
Gật đầu như gà con mổ thóc: “Thích lắm.”
Thật sự vừa trắng vừa mũm mĩm, yêu không chịu được. Lâm Tri Dạng nhịn không nổi, ngồi đó chọc chọc mặt người ta.
Lâm Huy nhìn, ý cười càng sâu nhưng mồm vẫn phải khịa con: “Nhẹ nhẹ thôi nha, đừng chọc hư con trai ba.”
Móng tay của Lâm Tri Dạng luôn gọn gàng và sạch sẽ, mà Lâm Tri Hạo thì trông khá dày thịt nên chắc không đến mức.
Không để ý Lâm Huy, chi lo chọc má Lâm Tri Hạo.
Lâm Tri Hạo vừa xấu hổ vừa vui. Ba em thường cho em xem ảnh chị, mà chị cực kỳ xinh nên em thích chị lắm. Lâu lâu em sẽ hỏi khi nào chị đến chơi với em.
Thế mà hôm nay chị đến rồi.
Lúc này Kỷ Lan bước từ phòng ra. Bà vừa trang điểm xong, cẩn thận mặc thêm váy đỏ và hai tay đeo trang sức. Trông giống hệt như quý bà sắp đi dự bữa tiệc tới nơi.
Lâm Tri Dạng thấy sự hoang mang trong mắt Úc Triệt.
Bởi vì trong bếp có người nấu ăn nên bữa này sẽ ăn ở nhà.
Lâm Tri Dạng không ngạc nhiên.
Đặc điểm và cũng là khuyết điểm lớn nhất của Kỷ Lan. Phàm là có tiệc, bất kể lớn nhỏ, nếu không hoành tráng thường thì sẽ chỉ hoành tráng hơn.
Và so sánh với Lâm Huy - người đang mặc quần áo ở nhà nhìn già hơn mười tuổi.
Úc Triệt gật đầu với bà. Nghe bảo vợ của Lâm Huy chỉ nhỏ hơn Lâm Tri Dạng con giáp nên chắc mới ba bảy, ba tám. Bởi vì trang điểm và ăn mặc, nhìn sơ qua còn trẻ hơn tuổi thật đôi chút.
Quá trẻ lại phiền, Úc Triệt đang rối rắm làm sao xưng hô với bà.
Gọi dì giống Lâm Tri Dạng? Nghe có hơi...
Cô cũng đã ba mươi, gọi người hơn mình mấy tuổi bằng dì...quá xấu hổ rồi.
May mà Lâm Huy đứng đắn, nếu ông tìm người trẻ hơn thì Úc Triệt càng rơi vào vực sâu.
Lâm Huy không hỏi cô bao tuổi, có lẽ nghĩ chỉ lớn hơn Lâm Tri Dạng mấy năm và cho rằng chuyện đó bình thường. Bây giờ vì sự xuất hiện của Kỷ Lan, không biết có nên xem xét lại hay không?
Kỷ Lan ngẩng cao cổ, duyên dáng bước đến: “Ngại quá, trễ rồi.”
Lâm Tri Dạng cười: “Con phải là khách đâu, trễ với không trễ gì? Nhưng dì Lan vẫn xinh đẹp, trẻ tuổi lắm nha.”
Lâm Huy thật sự phục Lâm Tri Dạng sát đất. Không biết bụng dạ nghĩ sao nhưng há mồm như ma quỷ bắt bài, nói ngọt hết sức thể.
Kỷ Lan được khen đến lâng lâng, Lâm Tri Dạng chủ động giới thiệu: “Dì Lan, bạn gái con tên là Úc Triệt. Úc Triệt, đây là dì Lan.”
Úc Triệt không tự tin: “Dì Lan.” Thiếu chút nữa líu hết lưỡi.
Kỷ Lan tận hưởng phút giây, say sưa với cảm giác làm phụ huynh con trẻ: “Mọi người ngồi xuống nói chuyện đi.”
Dì trong nhà mang trà và bánh ngọt, mọi người theo thứ tự ngồi vào ghế. Lâm Huy ôm Lâm Tri Hạo vào lòng, lấy miếng bánh kem dâu đút cho con.
Dù lo lắng nhưng vẻ mặt Úc Triệt vẫn bình tĩnh, thong dong. Chuyện gì cô chẳng gặp qua? Đến cả đi thi học sinh giỏi quốc gia cũng không sợ.
Trong lòng bối rối là vì Lâm Tri Dạng. Vì cô biết những người này quan trọng với em, vì sẽ gắn bó cả cuộc đời nên cô phải cẩn thận.
Mà Kỷ Lan bên đây lại thầm nghĩ Lâm Tri Dạng cà lơ phất phơ, vô lo vô nghĩ sẽ tìm người ồn ào như mình. Cuối cùng, ai ngờ được khí chất của người yêu con bé mạnh mẽ thế kia?
Tóc đen tuyền và choàng khăn, tuy ăn mặc giản dị nhưng sang trọng. Chỉ có chiếc đồng hồ đeo tay nhưng sự cao quý và lạnh lùng đó không phải là thứ người thường có được.
Lạnh lùng và khí chất, nhìn ai cũng lịch sự mà ánh mắt dịu dàng, nom vừa tốt bụng lại vừa lễ phép.
Phụ nữ luôn nhìn sâu vào phụ nữ, Kỷ Lan thu hồi ánh mắt, bà cười: “Tiểu Úc làm gì con?”
“Giáo viên ạ.” Úc Triệt trả lời đơn giản.
Thật ra Lâm Huy đã nói sơ qua, bảo rằng người yêu Lâm Tri Dạng là giáo sư của Đại học Hoài Châu. Mà trường này thì không nhận người thường, dẫu có bằng cấp hay học vấn cao cũng chưa chắc bước được chân vào.
Mà hỏi đáp kiểu này lại có thể tăng điểm cho cô. Thay vì khoe khoang nhưng chỉ trả lời nhẹ chữ “giáo viên“.
Kỷ Lan thích.
Sau đó mọi người chìm sâu vào cuộc trò chuyện, chủ yếu là Kỷ Lan và Lâm Huy nói, người tung kẻ hứng.
Kỷ Lan hỏi họ biết nhau như nào. Úc Triệt chân thật đáp rằng gặp nhau ở tiệc của bạn chung. Kỷ Lan lại hỏi hai người quen nói chuyện, biết được bao lâu.
Úc Triệt nhìn Lâm Tri Dạng, suy nghĩ câu trả lời.
Lâm Tri Dạng không định nói thời gian làm trái tim họ tan vỡ, thế nên trả lời khoảng thời gian sau khi quay lại với nhau: “Nga, một tháng.”
Suýt chút Lâm Huy quăng luôn con trai cưng.
Một tháng? Một tháng đem về ra mắt phụ huynh?
Con nhóc này nghiêm túc không vậy? Thôi, đừng coi nhau là người nhà. Sợ mai này Lâm Tri Dạng bỏ của chạy lấy người lại liên luỵ.
Nụ cười Kỷ Lan có phần cứng lại, nhưng chỉ một lúc: “Mấy đứa nhỏ mà, nhanh là phải rồi. Dì hiểu, dì hiểu, một tháng không ngắn.”
“Đủ để hiểu biết lẫn nhau.”
Lâm Tri Dạng chỉ có lệ, biết Úc Triệt không ăn mấy bánh ngọt nhiều đường nên rót ly trà đặt trước mặt chị. Cô vẫn vậy, mặt mày bình tĩnh và chuyển chủ đề sang Lâm Tri Hạo.
Chuyện gì cần nói với Lâm Huy cô đã nói hết.
Úc Triệt làm gì, gia đình ra sao, hay kế hoạch tương lai của hai người, v.v
Vì để Lâm Huy chân thành và tử tế khi nhìn thấy Úc Triệt, Lâm Tri Dạng đã chuẩn bị từ trước.
Tuy nhiên, Kỷ Lan vẫn tò mò, quan tâm, bà muốn biết chuyện của hai người. Nhưng Lâm Tri thì nghĩ khác, cô không muốn nói.
Ăn cơm xong, Lâm Tri Dạng chơi với Lâm Tri Hạo một lúc rồi dẫn Úc Triệt về. Trước khi ra khỏi cửa, Úc Triệt và Lâm Huy, cũng như Kỷ Lan thêm bạn bè WeChat, bảo mai sau sẽ thường xuyên liên lạc hỏi thăm.
Úc Triệt hiểu: hai người họ đồng ý.
Lâm Tri Dạng đúng, em bảo cứ theo em, không cần sợ chuyện gì cả. Bởi vì tất cả điều cô lo sợ sẽ không bao giờ đến.
Sau khi rời khỏi nhà Lâm Huy, tâm trạng Úc Triệt rất vui vẻ mà Lâm Tri Dạng cũng không tồi. Dường như hai người đã hoàn thành sự kiện lớn, quyết định chiều nay sẽ đến cái nhà hàng sang sang ăn bữa cơm chúc mừng.
Úc Triệt buồn rầu: “Chị phải gọi dì Lan thật hả?”
Lâm Tri Dạng khó hiểu: “Chị không kêu dì không lẽ gọi mẹ? Không đến mức đó.”
“....” Úc Triệt ai oán nhìn ai kia, như thể đang phàn nàn, “Chị nhỏ hơn có mấy tuổi đó, gọi vậy chẳng phải không biết xấu hổ sao?”
“?????” Lâm Tri Dạng kinh ngạc, muốn rớt hai tròng mắt ra: “Chị nghĩ mình không biết xấu hổ?”
“Ừm.” Cô không bỏ qua được.
Lâm Tri Dạng thở dài, mỉm cười mở khóa học văn hoá cấp tốc: “Úc Triệt ngốc nghếch ơi, sao lại là chị không biết xấu hổ? Nếu nói đúng như vậy thì phải là ba em.”
“?”
“Chị nghĩ mà xem, bạn gái em hơn em mấy tuổi là chuyện rất chi là bình thường. Còn ông ấy, nhìn xem nhìn xem, trâu già thích gặm cỏ non, vợ ông ấy nhỏ hơn hẳn mười mấy tuổi.'' Lâm Tri Dạng bĩu môi, ngừng nói.
Úc Triệt suy nghĩ, “Có vẻ có lý.”
“Vậy chị gọi dì thì có sao đâu? Đôi ta vừa tuổi với nhau.” Lâm Tri Dạng không quan tâm chuyện này.
Úc Triệt thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
Và tâm trạng vui vẻ bị cắt ngang do cuộc gọi từ Hoài Thành: “Em về chưa?”
Dùng sự lạnh lùng để bảo vệ bản thân theo thói quen, Úc Triệt không mấy vui vẻ: “Chưa, sao vậy?”
Úc Thành có vẻ khá mệt: “Ba bị ngã, hai ngày rồi. Mặc dù không có gì nặng nhưng phải nằm viện mấy hôm. Vì năm thuở mười thì em mới ra ngoài chơi nên ba không cho nói với em. Anh định đợi em về mới gọi nhưng chị hai hơi bực, thôi thì báo với em một tiếng.”
Anh muốn Úc Triệt đi chơi cho khuây khoả nhưng cũng không muốn chị hai than trách, thế nên khó xử suốt hai hôm nay.
Thấy Úc Triệt cau mày, Lâm Tri Dạng lo lắng: “Có chuyện gì sao chị?”
Cúp điện thoại, Úc Triệt nghiêm túc: “Xin lỗi em, ba chị có chuyện, chị phải về.”
Lâm Tri Dạng đoán được, hiểu sự tình cấp bánh: “Tối nay về luôn được không?”
“Không cần tối nay, anh hai nói sáng mai hẵng về. Nếu giờ về ba sẽ không nghỉ ngơi được, mà anh hai cũng bị mắng.”
“Vậy em đặt vé.” Lâm Tri Dạng không có gì không vui. Mặc dù mọi thứ đã lên kế hoạch nhưng chuyện muốn làm cũng đã làm, chả có gì hối tiếc. Mai sau rảnh rỗi lại cùng nhau quay về.
Ngược lại, sắc mặt Úc Triệt không tốt chút nào. Lúc Lâm Tri Dạng vội vã chạy đi xếp đồ, nhẹ nhàng xin xỏ: “Em ôm chị một chút được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.