Chương 55
Tần Hoài Châu
11/07/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 54
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
“Em có thể ôm chị được không?”
Sao lại không?
Úc Triệt luôn nghiêm túc hỏi về những việc nhỏ nhặt mà Lâm Tri Dạng có thể tùy ý làm. Tuy vậy, Lâm Tri Dạng lại không dễ dàng ôm cô.
Đóng vali lại, đứng dựa vào tường. Lâm Tri Dạng cúi đầu nghịch nghịch tóc trên trán, đôi mắt hoa đào hồng hồng nhuộm ánh nước: “Mai sau đừng hỏi như vậy nữa, chị phải ra lệnh cho em.”
Nói xong, cúi người ôm Úc Triệt vào lòng. Cằm tựa lên vai, nhẹ nhẹ xoa đầu và vỗ về tấm lưng. Như thể trân trọng một bảo vật quý giá trên đời.
Mùi thơm đặc biệt của Lâm Tri Dạng bao lấy cô. Sự lo lắng và căng thẳng sau khi nhận nhận điện thoại dần trôi đi. Úc Triệt vùi mặt vào vai trái em, im lặng lắng nghe nhịp đập trái tim của Lâm Tri Dạng.
Nhẹ nhàng hỏi: “Giáo sư Úc sao thế này?”
“Em có nghĩ chị làm em mất hứng không?”
Cánh môi di chuyển, tiếng nói bị bóp nghẹt trong vòng ôm, trực tiếp xuyên qua quần áo và cắm thẳng nơi trái tim Lâm Tri Dạng.
“Tại sao?” Giọng nói nhẹ nhàng hơn, “Vì trong nhà chị có việc, cần chị phải về sao? Chị nghĩ em keo kiệt quá rồi.”
Có nhiều chuyện xảy ra đột ngột trong hành trình, nào ai biết được tương lai? Lâm Tri Dạng đã gặp nhiều rắc rối, nhưng cô biết đây là một phần hấp dẫn của cuộc sống. Trên đời không có gì là hoàn hảo, cô đã chuẩn bị tinh thần trước khi xuất phát và việc này, nhẹ nhàng hơn so với những gì cô nghĩ.
Thêm vào đó, tương lai còn dài, cô và Úc Triệt có nhiều thời gian để bên nhau chứ không phải chỉ hai ngày ở An Thành. Thế nên cô bình thản đặt vé, vui vẻ thu dọn hành lý.
Nhưng dường như Úc Triệt có gánh nặng tâm lý.
“Em không keo kiệt đâu.” Chính vì Lâm Tri Dạng tốt quá mới khiến cô khó chịu.
Chỉ là, cô không cảm thấy khó chịu vì phải về Hoài Thành sớm mà còn nhiều cảm xúc phức tạp đan xen. Những thứ đó cứ trộn lẫn vào nhau làm cô không biết phải nói gì với Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng không hỏi cô quá nhiều và cô có quyền giữ im lặng. Em nhẹ ôm cô, an ủi vỗ về, lại ngồi xuống hôn cô một cách tinh tế. Em nhẹ nhàng như lông vũ cọ vào má, dịu dàng đến tận cùng.
“Đừng nghĩ nhiều, không sao đâu nha. Có em bên cạnh chị.”
Chuyến tàu sớm nhất, đến Hoài Thành lúc 9 giờ rưỡi. Cả hai tách biệt tại cửa ga, một người về nhà, còn người kia thẳng tiến bệnh viện.
Úc Triệt gọi Úc Thành, người đang đứng đợi ở cửa bệnh viện. Giúp em mang vali xuống, nhìn thấy em mệt mỏi, anh không đành lòng: “Ăn sáng chưa em?”
Úc Triệt gật đầu, ánh mắt liếc qua bệnh viện, lòng cô thấy cứ bất an: “Dẫn em vào.”
Úc Thành đẩy vali vào, thoáng thấy Úc Triệt nhìn về phía trước, anh hỏi: “Em ấy đâu?”
Ngắn gọn: “Về nhà.”
“Hiếm được dịp ra ngoài, anh gọi em về thì người ta có phàn nàn gì không?” Thấy tinh thần em không tốt, hình như không vui vẻ gì. Sợ hai đứa nhỏ vì chuyện này xảy ra mâu thuẫn.
“Em ấy không phải người như vậy.” Úc Triệt trầm giọng trả lời, giải bày những suy nghĩ thừa thãi của Úc Thành.
Đứng bên ngoài phòng bệnh, Úc Triệt cảm thấy do dự, lòng cô cứ thấy sợ hãi không thôi. Cô không thích bệnh viện, đây là nơi đem lại những thứ tồi tệ nhất cho cô. Mẹ cô cách xa cô tại nơi đây, rõ có nhiều bác sĩ giỏi chạy chữa nhưng mẹ vẫn ra đi.
Úc Thành không chú ý, cho rằng em sợ ba nên bảo “không sao”, anh mở cửa ra.
Ánh sáng bên trong rất tốt, mặt trời chiếu thẳng làm căn phòng ấm lên. Úc An Tuần ngồi trên giường bệnh, ông đeo kính lão, cuốn sách trong tay đã đóng và đang tiếp điện thoại công việc.
Nghe thấy tiếng động, ông quay đầu nhìn, thấy Úc Thành thì thu lại ánh mắt. Thu xong lại nhìn trở về, nhìn thấy người phía sau Úc Thành - con bé đang lo lắng nhìn cái chân bó bột của ông.
“Cứ làm trước, chuyện khác quan sát xong lại nói. Có chuyện gì phát sinh thì thảo luận với tôi.” Úc An Tuần kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt vô thức dịu hơn, “Đi chơi mà? Sao về sớm vậy?”
Vừa dứt lời lại nghiêm túc nhìn Úc Thành, không vui: “Anh hai phiền con?”
Ông nói một tiếng là một tiếng, không thích người khác sửa đổi. Ông không muốn Úc Triệt bị ảnh hưởng bởi bản thân vì có lý do riêng. Mà Úc Thành lại tự ý hành động ngược lại làm Úc An Tuần nhăn mày, ánh mắt dưới hai tròng kính sắc bén và nghiêm nghị.
Dù là quần áo bệnh nhân, dù nằm trên giường bệnh nhưng khí chất uy nghi không hề giảm đi. Ông nhìn chằm chằm làm Úc Thành cúi đầu đứng yên, không dám mở miệng.
Úc Triệt bước đến bên giường, che chắn Úc Thành: “Du lịch cũng mệt, dù sao con vẫn chỉ đi hai ngày. Lúc anh hai gọi điện cho con không cẩn thận lỡ miệng nên con hỏi thêm. Chuyện lớn như thế sao ba không báo cho con biết?”
Sắc mặt thoáng hoà hoãn, Úc An Tuần bảo: “Sớm hay muộn có sao đâu? Có bác sĩ, có y tá, không cần con chăm.”
Lời thì vậy, nhưng vẫn hạnh phúc mỉm cười: “Có lòng là được.”
Úc Triệt không yên tâm, nhìn chân ông, không biết cha có còn đau hay không. “Ba, mai sau phải cẩn thận, nhất là khi xuống lầu.”
Úc Thành kể rằng ba không cẩn thận nên bước hụt, thế là trượt mấy bật thang đến gãy chân. Úc An Tuần và Úc Hân giống hệt nhau, ai cũng hấp tấp và nóng tính.
Thở dài, Úc An Tuần nhìn vào chân: “Hai năm trước ngã một lần, đi kiểm tra bảo không sao. Giờ già rồi, té cái đã không chịu nổi.”
Mái tóc điểm hoa râm và lời cha nói làm Úc Triệt đau lòng, thấy tội lỗi.
Ước gì Úc An Tuần xuất viện ngay.
Bảo hai con ngồi xuống, Úc An Tuần trò chuyện: “Đi chơi ở đâu?”
Úc Triệt nén lại lo lắng: “An Thành.”
“An Thành thôi? Chẳng trách sáng sớm là tới nhà, lái xe chỉ mất ba tiếng rưỡi.” Úc An Tuần thường công tác bên đó.
“Dạ.” Úc Triệt lễ phép, ánh mắt chuyển sang quả táo Úc Thành đang gọt.
Úc An Tuần nhìn, nụ cười hoà ái như trở về hai mươi năm trước, “Gọt cho em con một trái.”
Úc An Thành cười, hôm nay ông cụ vui vẻ nên không khí trong phòng bệnh thoải mái hơn nhiều: “Dạ, để con gọt thêm.”
Úc Triệt mím môi, không thể nói mình không muốn ăn được. Vì cô không dám nhìn cha nên đảo mắt chỗ khác cho xong.
“Cảm ơn anh hai.”
Úc An Tuần lại hỏi: “Đi một mình hay với bạn?”
Ông chỉ muốn tìm chuyện để giao lưu với con. Ông không muốn Úc Triệt cứ im lặng ngồi đó, nhưng cũng chẳng biết đã khơi dậy sóng to gió lớn trong lòng con.
Úc Triệt cầm khăn lau kính cho cha, giãy giụa, cô không thể lừa dối cha mình. Nếu cô không nói sự thật thì khác nào cô phụ người yêu?
Vất vả gom hết can đảm, vừa định nói thì Úc Thành đưa quả táo đã gọt xong cho cô.
Nháy mắt, nghiêm túc ra hiệu.
Anh nhìn Úc An Tuần, cực kỳ tự nhiên: “Con bé thì đi được với ai? Người ta đồng hành với nó khác nào tự tìm tra tấn đâu? Dung Tâm định đi cùng con bé, nhưng sợ phiền nên con ngăn lại.”
Úc Triệt câm nín.
Cô không muốn cô phụ Lâm Tri Dạng, nhưng cũng chả thể tiết lộ hết những chuyện Úc An Tuần khó chấp nhận trong căn phòng bệnh lạnh lẽo.
Nếu nói ra hết thì sự yên bình sẽ bị phá vỡ. Nhẹ thì cha không vui, nặng thì có lẽ cha tức chết. Và điều này trái lại với mục đích anh hai bảo cô đến.
Không thể nói, chỉ có thể tiếp tục giấu.
Cô cho rằng đi mấy hôm, gia đình sẽ lật tung hết chỗ này đến chỗ nọ lên. Mà cô thì đã sẵn sàng đối mặt với cuồng phong bão tố, khi tách biệt với Lâm Tri Dạng, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Nào ngờ không ai động, nếu có thì Úc Thành đã nói hết ra.
Trông cha vui vẻ không thôi, lúc nói chuyện không có giọng điệu thăm dò, chắc là thật sự không biết.
Úc Triệt không biết nên vui mừng hay thất vọng.
Miếng táo Úc Thành đưa rất ngọt cũng rất tươi. Dù vậy lúc ăn vẫn cảm thấy không ngon bằng quả táo chua mà Lâm Tri Dạng đã mua ở An Thành.
Khi đó bị người bán lừa mua, với tinh thần không được lãng phí nên dù có khó ăn thì cũng em một miếng, chị một miếng. Hai người vừa ăn vừa nhăn mặt vì chua, thế mà cuối cùng vẫn giải quyết xong quả táo.
Ăn xong, Lâm Tri Dạng nói: “Chúng mình cũng coi như đồng cam cộng khổ.”
Úc An Tuần lắc đầu, biết con trai nói thật. Không biết Úc Triệt giống ai nữa, nguyên gia đình chẳng có người nào thế. Từ nhỏ, con bé đã kín đáo và dè dặt, đến mẹ con lúc gần đất xa trời vẫn không thể ngừng lo.
Con bé như thế sao không nhọc lòng?
Chung quy vẫn là con gái ruột, dù rằng tính tình không tốt, được cái cũng không nghe lời. Nhưng trong mắt cha, con vẫn là người hoàn hảo nhất, ngoan ngoãn nhất. Úc An Tuần thấy con ngồi đó yên lặng gặm táo mà thấy hạnh phúc trong lòng.
Vẫn biết trở lại thăm ông, không phí cơm phí gạo.
Úc Thành phải về lại cơ quan, ngồi chưa nóng mông đã đứng dậy về. Úc Triệt càng cẩn thận hơn, ngồi đó câu được câu không nói chuyện với cha.
Một lúc sau, Giang Dung Tâm đến. Có lẽ vì Úc Thành dặn dò, Úc Triệt nhẹ thở phào.
Gần đến giờ ăn, Úc An Tuần không làm khó con cháu: “Hai đứa đi ăn đi, có người mang đồ đến. Chiều nay thư ký ba đến trao đổi công việc, nếu hai đứa cứ bên đây cũng không tiện lắm.”
Biết rõ tính tình ba chồng, không thích con cái ngồi gục tới gục lui trong phòng bệnh nên Giang Dung Tâm dẫn Úc Triệt ra ngoài.
Úc Triệt nói: “Tối con qua với ba.”
“Đừng đừng, con về nghỉ đi, mai lại đến.” Úc An Tuần nghiêm túc: “Rõ chưa? Đừng học anh con, tự ý quyết định.”
Biết con gái đi chơi mỏi mệt, biết con ngồi đây nhàm chán, biết con không tìm được chuyện nói như anh chị con.
“Dạ, ba.”
Rời khỏi phòng bệnh, Giang Dung Tâm bước vào thang máy cùng cô, “Dạo này béo hơn nha.”
Úc Triệt giật mình, đã lâu không cân nhưng mấy hôm nay cơm ngày ba bữa nên tăng thêm mấy ký là chuyện thường.
Giang Dung Tâm sợ em giảm cân, vội nói: “Trước kia gầy quá, giờ không khá hơn bao nhiêu, phải ăn uống đầy đủ nhớ chưa?”
“Dạ.”
Sau khi lấy hành lý, Giang Dung Tâm đưa cô đi ăn, “Sao cứ buồn buồn không vui? Cãi nhau với Tiểu Lâm sao?”
“Không có, ít cãi nhau lắm.” Ngoại trừ trước đây, cô lạnh như băng khiến ai kia tức giận.
Giang Dung Tâm hỏi: “Hai đứa ai sẽ nhường ai?”
“Em ấy.” Toàn là Lâm Tri Dạng dỗ cô, chỉ có một lần vì Lâm Tri Dạng không muốn cô nữa và hai người chia cách nửa năm.
Giang Dung Tâm tự cười mình vô nghĩa, “Hình như Tri Dạng rất tốt tính.” Úc Triệt trông không có gì là xuống nước trước.
“Lo cho ba. Ông cụ khó chịu nhưng em cứ yên tâm, mọi người thay nhau chăm sóc và thuê cả y tá nữa. Em đến thăm ông ngày hai lần để ông vui vẻ là được.”
Úc Triệt miễn cưỡng gật đầu.
Hai mươi phút trước, Lâm Tri Dạng gửi tin nhắn cho cô: [Ba khỏe không chị? Chị ăn gì chưa? Thấy tâm trạng ổn hơn chưa?]
Cô sợ bệnh viện, mãi luôn thất thần nên không kiểm tra điện thoại. Lúc chuẩn bị trả lời thì Lâm Tri Dạng gửi thêm một tin: [Tối nay em không qua, chị bận gì cứ làm đi nha.]
Nghĩ Lâm Tri Dạng cáu kỉnh, Úc Triệt vội trả lời: [Chị không bận, do không cầm điện thoại thôi. Sao em không đến?]
[Chị chăm ba, không về nhà bên kia sao?] Ý Lâm Tri Dạng là Úc Triệt không cần để ý đến cô ấy, sắp xếp tốt việc trong nhà là được.
[Không, chị muốn ngủ với em.]
Lâm Tri Dạng gửi biểu tượng “ngại”, [Sao mà thẳng thừng như vậy?]
[Bé Lâm được đặt trước rồi.]
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Giang Dung Tâm vừa đi vệ sinh về lại cảm thấy Úc Triệt như biến thành người khác, trông thoải mái hơn nhiều.
Chị mỉm cười: “Đồ bên đây khá ngon.”
Khi Giang Dung Tâm đi thanh toán, Úc Triệt bình thản đứng sau, khí chất cao quý làm nhân viên phải nhìn thêm hai lần.
Theo Lâm Tri Dạng nói ma nói quỷ: [Tắm rửa sạch sẽ rồi qua.]
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
“Em có thể ôm chị được không?”
Sao lại không?
Úc Triệt luôn nghiêm túc hỏi về những việc nhỏ nhặt mà Lâm Tri Dạng có thể tùy ý làm. Tuy vậy, Lâm Tri Dạng lại không dễ dàng ôm cô.
Đóng vali lại, đứng dựa vào tường. Lâm Tri Dạng cúi đầu nghịch nghịch tóc trên trán, đôi mắt hoa đào hồng hồng nhuộm ánh nước: “Mai sau đừng hỏi như vậy nữa, chị phải ra lệnh cho em.”
Nói xong, cúi người ôm Úc Triệt vào lòng. Cằm tựa lên vai, nhẹ nhẹ xoa đầu và vỗ về tấm lưng. Như thể trân trọng một bảo vật quý giá trên đời.
Mùi thơm đặc biệt của Lâm Tri Dạng bao lấy cô. Sự lo lắng và căng thẳng sau khi nhận nhận điện thoại dần trôi đi. Úc Triệt vùi mặt vào vai trái em, im lặng lắng nghe nhịp đập trái tim của Lâm Tri Dạng.
Nhẹ nhàng hỏi: “Giáo sư Úc sao thế này?”
“Em có nghĩ chị làm em mất hứng không?”
Cánh môi di chuyển, tiếng nói bị bóp nghẹt trong vòng ôm, trực tiếp xuyên qua quần áo và cắm thẳng nơi trái tim Lâm Tri Dạng.
“Tại sao?” Giọng nói nhẹ nhàng hơn, “Vì trong nhà chị có việc, cần chị phải về sao? Chị nghĩ em keo kiệt quá rồi.”
Có nhiều chuyện xảy ra đột ngột trong hành trình, nào ai biết được tương lai? Lâm Tri Dạng đã gặp nhiều rắc rối, nhưng cô biết đây là một phần hấp dẫn của cuộc sống. Trên đời không có gì là hoàn hảo, cô đã chuẩn bị tinh thần trước khi xuất phát và việc này, nhẹ nhàng hơn so với những gì cô nghĩ.
Thêm vào đó, tương lai còn dài, cô và Úc Triệt có nhiều thời gian để bên nhau chứ không phải chỉ hai ngày ở An Thành. Thế nên cô bình thản đặt vé, vui vẻ thu dọn hành lý.
Nhưng dường như Úc Triệt có gánh nặng tâm lý.
“Em không keo kiệt đâu.” Chính vì Lâm Tri Dạng tốt quá mới khiến cô khó chịu.
Chỉ là, cô không cảm thấy khó chịu vì phải về Hoài Thành sớm mà còn nhiều cảm xúc phức tạp đan xen. Những thứ đó cứ trộn lẫn vào nhau làm cô không biết phải nói gì với Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng không hỏi cô quá nhiều và cô có quyền giữ im lặng. Em nhẹ ôm cô, an ủi vỗ về, lại ngồi xuống hôn cô một cách tinh tế. Em nhẹ nhàng như lông vũ cọ vào má, dịu dàng đến tận cùng.
“Đừng nghĩ nhiều, không sao đâu nha. Có em bên cạnh chị.”
Chuyến tàu sớm nhất, đến Hoài Thành lúc 9 giờ rưỡi. Cả hai tách biệt tại cửa ga, một người về nhà, còn người kia thẳng tiến bệnh viện.
Úc Triệt gọi Úc Thành, người đang đứng đợi ở cửa bệnh viện. Giúp em mang vali xuống, nhìn thấy em mệt mỏi, anh không đành lòng: “Ăn sáng chưa em?”
Úc Triệt gật đầu, ánh mắt liếc qua bệnh viện, lòng cô thấy cứ bất an: “Dẫn em vào.”
Úc Thành đẩy vali vào, thoáng thấy Úc Triệt nhìn về phía trước, anh hỏi: “Em ấy đâu?”
Ngắn gọn: “Về nhà.”
“Hiếm được dịp ra ngoài, anh gọi em về thì người ta có phàn nàn gì không?” Thấy tinh thần em không tốt, hình như không vui vẻ gì. Sợ hai đứa nhỏ vì chuyện này xảy ra mâu thuẫn.
“Em ấy không phải người như vậy.” Úc Triệt trầm giọng trả lời, giải bày những suy nghĩ thừa thãi của Úc Thành.
Đứng bên ngoài phòng bệnh, Úc Triệt cảm thấy do dự, lòng cô cứ thấy sợ hãi không thôi. Cô không thích bệnh viện, đây là nơi đem lại những thứ tồi tệ nhất cho cô. Mẹ cô cách xa cô tại nơi đây, rõ có nhiều bác sĩ giỏi chạy chữa nhưng mẹ vẫn ra đi.
Úc Thành không chú ý, cho rằng em sợ ba nên bảo “không sao”, anh mở cửa ra.
Ánh sáng bên trong rất tốt, mặt trời chiếu thẳng làm căn phòng ấm lên. Úc An Tuần ngồi trên giường bệnh, ông đeo kính lão, cuốn sách trong tay đã đóng và đang tiếp điện thoại công việc.
Nghe thấy tiếng động, ông quay đầu nhìn, thấy Úc Thành thì thu lại ánh mắt. Thu xong lại nhìn trở về, nhìn thấy người phía sau Úc Thành - con bé đang lo lắng nhìn cái chân bó bột của ông.
“Cứ làm trước, chuyện khác quan sát xong lại nói. Có chuyện gì phát sinh thì thảo luận với tôi.” Úc An Tuần kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt vô thức dịu hơn, “Đi chơi mà? Sao về sớm vậy?”
Vừa dứt lời lại nghiêm túc nhìn Úc Thành, không vui: “Anh hai phiền con?”
Ông nói một tiếng là một tiếng, không thích người khác sửa đổi. Ông không muốn Úc Triệt bị ảnh hưởng bởi bản thân vì có lý do riêng. Mà Úc Thành lại tự ý hành động ngược lại làm Úc An Tuần nhăn mày, ánh mắt dưới hai tròng kính sắc bén và nghiêm nghị.
Dù là quần áo bệnh nhân, dù nằm trên giường bệnh nhưng khí chất uy nghi không hề giảm đi. Ông nhìn chằm chằm làm Úc Thành cúi đầu đứng yên, không dám mở miệng.
Úc Triệt bước đến bên giường, che chắn Úc Thành: “Du lịch cũng mệt, dù sao con vẫn chỉ đi hai ngày. Lúc anh hai gọi điện cho con không cẩn thận lỡ miệng nên con hỏi thêm. Chuyện lớn như thế sao ba không báo cho con biết?”
Sắc mặt thoáng hoà hoãn, Úc An Tuần bảo: “Sớm hay muộn có sao đâu? Có bác sĩ, có y tá, không cần con chăm.”
Lời thì vậy, nhưng vẫn hạnh phúc mỉm cười: “Có lòng là được.”
Úc Triệt không yên tâm, nhìn chân ông, không biết cha có còn đau hay không. “Ba, mai sau phải cẩn thận, nhất là khi xuống lầu.”
Úc Thành kể rằng ba không cẩn thận nên bước hụt, thế là trượt mấy bật thang đến gãy chân. Úc An Tuần và Úc Hân giống hệt nhau, ai cũng hấp tấp và nóng tính.
Thở dài, Úc An Tuần nhìn vào chân: “Hai năm trước ngã một lần, đi kiểm tra bảo không sao. Giờ già rồi, té cái đã không chịu nổi.”
Mái tóc điểm hoa râm và lời cha nói làm Úc Triệt đau lòng, thấy tội lỗi.
Ước gì Úc An Tuần xuất viện ngay.
Bảo hai con ngồi xuống, Úc An Tuần trò chuyện: “Đi chơi ở đâu?”
Úc Triệt nén lại lo lắng: “An Thành.”
“An Thành thôi? Chẳng trách sáng sớm là tới nhà, lái xe chỉ mất ba tiếng rưỡi.” Úc An Tuần thường công tác bên đó.
“Dạ.” Úc Triệt lễ phép, ánh mắt chuyển sang quả táo Úc Thành đang gọt.
Úc An Tuần nhìn, nụ cười hoà ái như trở về hai mươi năm trước, “Gọt cho em con một trái.”
Úc An Thành cười, hôm nay ông cụ vui vẻ nên không khí trong phòng bệnh thoải mái hơn nhiều: “Dạ, để con gọt thêm.”
Úc Triệt mím môi, không thể nói mình không muốn ăn được. Vì cô không dám nhìn cha nên đảo mắt chỗ khác cho xong.
“Cảm ơn anh hai.”
Úc An Tuần lại hỏi: “Đi một mình hay với bạn?”
Ông chỉ muốn tìm chuyện để giao lưu với con. Ông không muốn Úc Triệt cứ im lặng ngồi đó, nhưng cũng chẳng biết đã khơi dậy sóng to gió lớn trong lòng con.
Úc Triệt cầm khăn lau kính cho cha, giãy giụa, cô không thể lừa dối cha mình. Nếu cô không nói sự thật thì khác nào cô phụ người yêu?
Vất vả gom hết can đảm, vừa định nói thì Úc Thành đưa quả táo đã gọt xong cho cô.
Nháy mắt, nghiêm túc ra hiệu.
Anh nhìn Úc An Tuần, cực kỳ tự nhiên: “Con bé thì đi được với ai? Người ta đồng hành với nó khác nào tự tìm tra tấn đâu? Dung Tâm định đi cùng con bé, nhưng sợ phiền nên con ngăn lại.”
Úc Triệt câm nín.
Cô không muốn cô phụ Lâm Tri Dạng, nhưng cũng chả thể tiết lộ hết những chuyện Úc An Tuần khó chấp nhận trong căn phòng bệnh lạnh lẽo.
Nếu nói ra hết thì sự yên bình sẽ bị phá vỡ. Nhẹ thì cha không vui, nặng thì có lẽ cha tức chết. Và điều này trái lại với mục đích anh hai bảo cô đến.
Không thể nói, chỉ có thể tiếp tục giấu.
Cô cho rằng đi mấy hôm, gia đình sẽ lật tung hết chỗ này đến chỗ nọ lên. Mà cô thì đã sẵn sàng đối mặt với cuồng phong bão tố, khi tách biệt với Lâm Tri Dạng, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Nào ngờ không ai động, nếu có thì Úc Thành đã nói hết ra.
Trông cha vui vẻ không thôi, lúc nói chuyện không có giọng điệu thăm dò, chắc là thật sự không biết.
Úc Triệt không biết nên vui mừng hay thất vọng.
Miếng táo Úc Thành đưa rất ngọt cũng rất tươi. Dù vậy lúc ăn vẫn cảm thấy không ngon bằng quả táo chua mà Lâm Tri Dạng đã mua ở An Thành.
Khi đó bị người bán lừa mua, với tinh thần không được lãng phí nên dù có khó ăn thì cũng em một miếng, chị một miếng. Hai người vừa ăn vừa nhăn mặt vì chua, thế mà cuối cùng vẫn giải quyết xong quả táo.
Ăn xong, Lâm Tri Dạng nói: “Chúng mình cũng coi như đồng cam cộng khổ.”
Úc An Tuần lắc đầu, biết con trai nói thật. Không biết Úc Triệt giống ai nữa, nguyên gia đình chẳng có người nào thế. Từ nhỏ, con bé đã kín đáo và dè dặt, đến mẹ con lúc gần đất xa trời vẫn không thể ngừng lo.
Con bé như thế sao không nhọc lòng?
Chung quy vẫn là con gái ruột, dù rằng tính tình không tốt, được cái cũng không nghe lời. Nhưng trong mắt cha, con vẫn là người hoàn hảo nhất, ngoan ngoãn nhất. Úc An Tuần thấy con ngồi đó yên lặng gặm táo mà thấy hạnh phúc trong lòng.
Vẫn biết trở lại thăm ông, không phí cơm phí gạo.
Úc Thành phải về lại cơ quan, ngồi chưa nóng mông đã đứng dậy về. Úc Triệt càng cẩn thận hơn, ngồi đó câu được câu không nói chuyện với cha.
Một lúc sau, Giang Dung Tâm đến. Có lẽ vì Úc Thành dặn dò, Úc Triệt nhẹ thở phào.
Gần đến giờ ăn, Úc An Tuần không làm khó con cháu: “Hai đứa đi ăn đi, có người mang đồ đến. Chiều nay thư ký ba đến trao đổi công việc, nếu hai đứa cứ bên đây cũng không tiện lắm.”
Biết rõ tính tình ba chồng, không thích con cái ngồi gục tới gục lui trong phòng bệnh nên Giang Dung Tâm dẫn Úc Triệt ra ngoài.
Úc Triệt nói: “Tối con qua với ba.”
“Đừng đừng, con về nghỉ đi, mai lại đến.” Úc An Tuần nghiêm túc: “Rõ chưa? Đừng học anh con, tự ý quyết định.”
Biết con gái đi chơi mỏi mệt, biết con ngồi đây nhàm chán, biết con không tìm được chuyện nói như anh chị con.
“Dạ, ba.”
Rời khỏi phòng bệnh, Giang Dung Tâm bước vào thang máy cùng cô, “Dạo này béo hơn nha.”
Úc Triệt giật mình, đã lâu không cân nhưng mấy hôm nay cơm ngày ba bữa nên tăng thêm mấy ký là chuyện thường.
Giang Dung Tâm sợ em giảm cân, vội nói: “Trước kia gầy quá, giờ không khá hơn bao nhiêu, phải ăn uống đầy đủ nhớ chưa?”
“Dạ.”
Sau khi lấy hành lý, Giang Dung Tâm đưa cô đi ăn, “Sao cứ buồn buồn không vui? Cãi nhau với Tiểu Lâm sao?”
“Không có, ít cãi nhau lắm.” Ngoại trừ trước đây, cô lạnh như băng khiến ai kia tức giận.
Giang Dung Tâm hỏi: “Hai đứa ai sẽ nhường ai?”
“Em ấy.” Toàn là Lâm Tri Dạng dỗ cô, chỉ có một lần vì Lâm Tri Dạng không muốn cô nữa và hai người chia cách nửa năm.
Giang Dung Tâm tự cười mình vô nghĩa, “Hình như Tri Dạng rất tốt tính.” Úc Triệt trông không có gì là xuống nước trước.
“Lo cho ba. Ông cụ khó chịu nhưng em cứ yên tâm, mọi người thay nhau chăm sóc và thuê cả y tá nữa. Em đến thăm ông ngày hai lần để ông vui vẻ là được.”
Úc Triệt miễn cưỡng gật đầu.
Hai mươi phút trước, Lâm Tri Dạng gửi tin nhắn cho cô: [Ba khỏe không chị? Chị ăn gì chưa? Thấy tâm trạng ổn hơn chưa?]
Cô sợ bệnh viện, mãi luôn thất thần nên không kiểm tra điện thoại. Lúc chuẩn bị trả lời thì Lâm Tri Dạng gửi thêm một tin: [Tối nay em không qua, chị bận gì cứ làm đi nha.]
Nghĩ Lâm Tri Dạng cáu kỉnh, Úc Triệt vội trả lời: [Chị không bận, do không cầm điện thoại thôi. Sao em không đến?]
[Chị chăm ba, không về nhà bên kia sao?] Ý Lâm Tri Dạng là Úc Triệt không cần để ý đến cô ấy, sắp xếp tốt việc trong nhà là được.
[Không, chị muốn ngủ với em.]
Lâm Tri Dạng gửi biểu tượng “ngại”, [Sao mà thẳng thừng như vậy?]
[Bé Lâm được đặt trước rồi.]
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Giang Dung Tâm vừa đi vệ sinh về lại cảm thấy Úc Triệt như biến thành người khác, trông thoải mái hơn nhiều.
Chị mỉm cười: “Đồ bên đây khá ngon.”
Khi Giang Dung Tâm đi thanh toán, Úc Triệt bình thản đứng sau, khí chất cao quý làm nhân viên phải nhìn thêm hai lần.
Theo Lâm Tri Dạng nói ma nói quỷ: [Tắm rửa sạch sẽ rồi qua.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.