Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 60

Tần Hoài Châu

11/07/2024

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 59

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Úc Triệt làm bữa sáng kiểu Trung theo khẩu vị của Lâm Tri Dạng: Cháo kê kèm bánh bao hấp, chiên thêm hai cái trứng lòng đào.

Trong khi làm, mấy tia nắng mặt trời khẽ rọi vào nhà, đưa vào trái tim cô.

Đồ vừa đặt lên bàn, Lâm Tri Dạng vươn người ra khỏi phòng ngủ.

Úc Triệt khẽ mỉm cười: “Canh chuẩn quá, kịp ăn luôn.”

Nụ cười làm người trông càng hốc hác, có lẽ ai kia chưa kịp soi gương - Lâm Tri Dạng nghĩ. Mấy hôm ngủ chả bao nhiêu, cho dù cố giấu như nào đi nữa thì dấu tích vẫn hiện rõ trên mặt.

Mệt đến thế vẫn tỉ mỉ làm đồ ăn sáng cho mình.

Lo âu và khốn khổ trong lòng một lần nữa thắt lại, tìm không thấy cửa để thoát ra. Nhiệt độ từ trái tim đun nóng mọi thứ và biến chúng lộn xộn thành đoàn.

Ngồi xuống ăn cháo do Úc Triệt nấu, không đặc cũng không loãng, mềm mượt và thơm ngon. Tiểu long bao là món cô thích nhất, Úc Triệt giữ rất nhiều trong ngăn đông.

Cô thích gì người này cũng biết, không lên tiếng nhưng nhớ rất kỹ, từ ăn uống đến vui chơi. Nơi đây là tổ ấm tình yêu của họ, là nơi vốn sẽ bên nhau lâu dài. Tuy nhiên, không ai ngủ được, sáng hôm sau vẫn dậy tắm trong ánh bình minh, cùng nhau ăn sáng như chưa có gì xảy ra.

Cảm động và bất lực khiến Lâm Tri Dạng ngại mở miệng, mà sự im lặng của cô khiến Úc Triệt bên kia bàn ngẩng đầu lên. Người muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt hết vào.

Cơm nước xong, Lâm Tri Dạng bình tĩnh nói: “Nói với chị chị chưa? Chị phải về bên đó đúng không?”

Úc Triệt rũ mắt: “Nói rồi.”

“Được rồi, chị đi đi, đừng lo cho em, chút nữa em sẽ tự đi.” Cuối cùng vẫn không yên, thái độ nhẹ nhàng, “Nếu có gì nói với em càng sớm càng tốt, được không?”

Cô sợ nhất là Úc Triệt chỉ giữ cho một mình chứ không thèm nói.

Hoa cúc xanh trên bàn có dấu hiệu héo tàn, ánh mắt Úc Triệt dừng lại trên đó. Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng, không khí trong nhà dần khô nóng.

Nhưng nếu Lâm Tri Dạng chịu chạm tay vào cô, sẽ biết tay cô lạnh buốt. Ánh nắng tháng Tám không thể sưởi ấm được giá băng.

Cô muốn ở nhà với Lâm Tri Dạng mấy hôm, mà Lâm Tri Dạng bảo sẽ đi.

Có lúc ngôn ngữ rất nhạt nhoà, cô không giỏi biểu đạt nên thiệt thòi. Cô không biết bản thân nên nói gì để Lâm Tri Dạng có thể vui vẻ hơn đôi chút.

Cô hiểu, cô hiểu dù có nói gì cũng không che giấu được việc bản thân thoái lui.

Những gì đã nói hôm qua là tất cả suy nghĩ của cô, có lẽ trong mắt Lâm Tri Dạng là ích kỷ, là nực cười. Mấy thứ đó làm sao có thể biến thành lý do?

Lúc nãy vào vòng bạn bè của Lâm Huy, bác và dì Kỷ Lan ra ngoài chạy bộ sáng, chụp ảnh tự sướng để làm kỷ niệm.

Ảnh được chỉnh sửa, hai người trông không chênh lệch tuổi tác mà thoạt nhìn còn trai tài gái sắc.

Úc Triệt like cũng không dám like, tự biết mình không có mặt mũi.

Lâm Tri Dạng đã đưa mình về ra mắt mẹ cha, mang lại cho cô cảm giác an toàn. Về phần cô, cô làm gì? Cô thu mình lại, sợ hãi, trốn tránh và chả có gì gọi là chân thành.

Cô làm được gì ngoài nấu cho Lâm Tri Dạng bữa sáng?

Chuyện này ai cũng làm được, chẳng có gì đáng giá.

Dưới vẻ mặt bình tĩnh là vô số suy nghĩ tiêu cực, cô không muốn Lâm Tri Dạng nhận ra nên mím môi gật đầu: “Được, chị sẽ.”

Lâm Tri Dạng trả lời tin nhắn trên điện thoại, Úc Triệt dọn dẹp bát đĩa, cô nói: “Chị có thể gọi cho em trước khi đi ngủ không em?”

Lâm Tri Dạng ngẩng đầu nở nụ cười, “Sao lại không? Chúng mình có thể gọi video với nhau. Chị cứ yên tâm ở nhà đi nha, sắp khai giảng rồi, đến lúc đó chẳng có thời gian về bên kia.”

Chuyện gì cũng suy xét chu đáo, chỉ độc không nghĩ cho mình.

Có khoảnh khắc, Úc Triệt nói cô không về nữa, cô không muốn quan tâm gì nữa.



Nhưng chỉ là suy nghĩ bốc đồng, nhanh chóng bị dập tắt. Ở tình huống hiện tại, nếu sống cùng Lâm Tri Dạng sẽ khiến chuyện không chỉ tàn mà còn tạ.

Chờ cô thích nghi, khi cô xử lý hết mọi áp lực và nỗi sợ hiện tại, cô sẽ trở thành phiên bản tốt hơn trước mặt Lâm Tri Dạng.

Lâm Tri Dạng thu dọn đồ dùng sinh hoạt, Úc Triệt đứng cạnh nhìn, cô cứ có cảm giác mình đang dần mất đi em. Cho đến khi Lâm Tri Dạng muốn mang bức tranh đi, sự lo lắng mạnh mẽ trỗi dậy, cô tiến lên ngăn lại, cực kỳ cứng rắn: “Mai sau đi, để ở đây trước.”

Lâm Tri Dạng không hiểu, nhưng rất dễ nói chuyện: “Được chứ.”

Lâm Tri Dạng đi rồi, Úc Triệt đứng lặng thinh thật lâu. Sau đó cũng sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nhà.

Trước khi đi cô dùng nước hoa Lâm Tri Dạng tặng, hương trái cây ngọt thơm dễ chịu, hài hoà nhưng không quá nồng, lan toả thẳng vào mũi.

Úc Hân biết Úc Triệt về vào ban trưa, vừa tan sở, bước vào nhà, nhìn thấy Úc Triệt đang ngồi trong phòng khách xem hoạt hình với tụi nhỏ. Em gái buộc tóc đuôi ngựa thấp, ngồi trên ghế khoanh tay, nhìn thả lỏng nhưng không lười biếng.

Khuôn mặt nghiêm túc và thái độ cẩn thận hệt như xem tin tức. Khi không hiểu tình tiết trong phim sẽ nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi Úc Thiên. Úc Thiên vừa nói vừa múa may để giải thích, dù cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu xem tiếp.

Khung cảnh ấm áp lại gần khiến Úc Hân đứng đó nhìn hồi lâu.

Mãi đến khi Úc Thành về, hỏi chị xem gì, Úc Hân mới bước vào và nói: “Nhìn bốn đứa trẻ trong nhà.”

Úc Thành bối rối, sau đó cười. Nhưng anh nhận ra có cái gì không hợp lắm, nghiêm túc nói với Úc Hân: “Úc Triệt không phải con nít.”

Ném ánh mắt lạ lùng qua, Úc Hân hoài nghi: “Tôi đùa chút, bảo vệ dữ vậy?”

“Không phải bảo vệ, chỉ nói.” Úc Thành văn lại: “Chị bắt con bé về đúng không?”

Úc Hân không thích cách Úc Thành nói: “Ở nhà không tốt sao? Có người nói chuyện, có người nấu ăn, vui vẻ.”

Dường như Úc Thành muốn nói cho ra lẽ: “Con bé muốn sao?”

Ngay khi Úc Hân sắp lên cơn, mấy đứa trẻ chạy đến làm nũng. Úc Triệt ngồi đó, chỉ liếc nhìn bọn họ và tiếp tục xem TV.

Úc Thành ôm con gái đến sofa ngồi, hỏi Úc Triệt: “Ổn không?”

Úc Triệt có lệ: “Vẫn ổn.”

Úc Thành nói chuyện với con gái, khẽ nhìn cô: “Gần đây trông không ổn.”

Từ khi em gái về Hoài Thành là Úc Thành đã nhận ra, có gì đó rất không đúng. Giờ mới qua mấy hôm còn có dấu hiệu trầm trọng hơn.

Nói không liên quan đến Lâm Tri Dạng, Úc Thành không tin.

Ăn cơm xong, Úc Triệt về phòng tắm rồi ở luôn trong đó. Lúc này, Giang Dung Tâm gõ cửa, mang cho em cốc sữa, “Anh hai kêu chị hỏi em, chị hai la em sao?”

Úc Triệt đang đợi Lâm Tri Dạng tắm xong để call video, không quan tâm đến chuyện khác, trả lời nhẹ nhàng: “Không có.”

Giang Dung Tâm không biết nói gì tiếp, Úc Triệt thấy chị ngại nên tìm chủ đề: “Mai chị đi viện không?”

“Chiều đi, mai anh em ở nhà buổi chiều.”

“Vậy đi cùng.”

Giang Dung Tâm thấy em chồng cầm chặt điện thoại, chị nhận ra, cười cười: “Đợi điện thoại của Tri Dạng sao?”

Úc Triệt nhận: “Đúng vậy?”

Không định làm phiền hai em, Giang Dung Tâm định đi. Nhưng tay vừa chạy vào tay nắm cửa, chị quay người: “Em cho chị WeChat em ấy được không?”

Úc Triệt: “Sao vậy?”

Giang Dung Tâm cười: “Đừng hiểu lầm chị, chị chỉ muốn thêm em ấy thôi tại thấy em ấy vui.”

Hôm đó vợ chồng buồn chán nên trốn trong phòng nghiên cứu Weibo Lâm Tri Dạng.

Úc Thành bấm vào, rất tự hào: “Nhìn nè, nhìn “em rể” của anh đi, quá nổi tiếng.”

Lướt mấy cái lại không hài lòng: “Ủa mà không ổn, sao em gái anh nhiều tình địch vậy? Lỡ Tiểu Lâm muốn cắm sừng em ấy lại quá dễ.”

Giang Dung Tâm bênh: “Người ta không phải người như thế.”

Úc Thành phóng to ảnh chân dung của Lâm Tri Dạng, lắc đầu và không tin vào cặp mắt đào hoa kia: “Con bé giống.”



“Em thấy Úc Triệt có quá nông cạn không? Cũng giống mấy người hâm mộ kia, thấy em ấy đẹp nên quấn quít vào?”

Giang Dung Tâm chịu hết nổi, giật điện thoại lại: “Anh đừng xem nữa, em tự xem.”

Lướt xuống, là bức ảnh Úc Triệt cầm hoa trên tay. Chính vì khuôn mặt đã bị cắt đi càng làm Giang Dung Tâm chắc chắn hơn.

Úc Triệt đồng ý: “Để em nói với em ấy.”

Nhận được cuộc gọi video của Lâm Tri Dạng, cô hơi ngại ngùng và vụng về, không biết phải làm sao.

Ngược lại, Lâm Tri Dạng vui hơn lúc sáng, hỏi thăm vài câu và bắt đầu nói về chuyện của Mạnh Dữ Ca với Hà Thấm.

Lâm Tri Dạng đầy hứng thú, miệng lưỡi hùng hồn: “Em thấy họ đã xảy ra mấy chuyện không nên xảy ra.”

Úc Triệt giật mình: “Thiệt không em?” Cách lần ăn tối trước đâu bao lâu?

“Thiệt một trăm phần trăm.” Lâm Tri Dạng vuốt cằm, suy nghĩ: “Không biết Mạnh Dữ Ca là trâu già gặm cỏ non hay bị cỏ non ăn.”

Úc Triệt: “.....” Nói quá thật sự. Cô vốn kiệt sức, suýt chút nữa bị lời này đánh sập nguồn.

Nhận ra Úc Triệt không ổn, Lâm Tri Dạng ngây thơ chớp mắt hai cái, đột nhiên nhận ra, vội đến lắp ba lắp bắp: “Không, không, không, không, không...em là chuyện nào ra chuyện đó, không có ý khác!”

Liếc, Úc Triệt nói: “Cái mồm em không chừa cho người ta đường lui.”

Nói xấu người ta rồi giết luôn mình, chưa thấy ai tự huỷ như thế.

Nhưng sau tình tiết nhỏ, hai người cũng thả lỏng hơn nhiều. Úc Triệt kể với Lâm Tri Dạng về bộ anime mới xem hồi chiều.

Cô không hiểu cốt truyện quá ngây thơ bên trong, cho đến khi Úc Thành giải thích mới sáng tỏ. Tự trách mình bao năm qua trở nên lạnh lùng và tê liệt, hoàn toàn không biết sự lãng mạn trong thế giới cổ tích.

Hai người không ai nói đến chuyện không vui, như thể nước chảy êm xuôi.

Lâm Tri Dạng nhẹ cười nhưng buông lời hung ác: “Ở nhà ăn uống đàng hoàng, nghỉ ngơi đầy đủ. Mấy ngày nữa về em kiểm tra nhen, nếu giảm cân là bị đánh nga.”

Úc Triệt rất thích bị xếp đặt, nhưng vẫn sửa miệng: “Không được bạo lực gia đình.”

“Vậy chị phải ngoan.” Lâm Tri Dạng hừ hừ, “Thiếu một cân thì đánh vào mông, xem chị dám bỏ cơm không.”

Cảnh tượng hiện ra, Úc Triệt xấu hổ đến đỏ mặt, không nói thêm.

Cuối cùng, Lâm Tri Dạng nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”

Không mong cầu gì khác, chỉ cần Úc Triệt ngủ ngon. Ít nhất phải ngủ một giấc, về sau mới xử lý được chuyện tiếp theo.

Cúp điện thoại, Úc Triệt tắt đèn nằm xuống. Cô không muốn ngủ, lúc nào nhắm mắt cũng toàn mấy thứ tồi tệ. Lâm Tri Dạng bảo cô mơ đẹp, nhưng cô cảm thấy mình sẽ không có.

Bên gối trống trơn, lần này tỉnh dậy càng thêm sợ hãi.

Nhận được tin nhắn từ Lâm Tri Dạng: “Mong rằng khi chị thấy em trong giấc mơ, em sẽ cầm kiếm và trở thành hiệp sĩ, vì chị xông vào trận chiến.”

Lâm Tri Dạng mà cô quen thuộc là như vậy. Em dũng cảm và nồng nhiệt, ngày cả khi rời đi thì em vẫn là ngọn hải đăng soi sáng đường cho cô.

Úc Triệt: “Nhớ mang hoa hồng.”

Lâm Tri Dạng: “Dạ, rồi.”

Lâm Tri Dạng cap màn hình đăng lên vòng bạn bè và cẩn thận cắt ảnh đại diện của Úc Triệt.

Minh Tiêu Kiều: [Cứu tui, cứu tui! Có người muốn giết người giữa khuya.]

Mạnh Dữ Ca: [Mình có thể khiêm tốn chút được không mình?]

Giang Dung Tâm: [Mấy nhỏ giỏi nói chuyện lãng mạn quá, phải học hỏi.]

Úc Thành: [Học không được.]

Chỉ có Hà Thấm chú ý đến nội dung, trực tiếp chỉ ra: “Nếu cầm kiếm lao vào chiến trường trong mơ thì giấc mơ đó có tốt đẹp gì đâu?”

Lâm Tri Dạng trả lời: “Sẽ tốt thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Xuyên Tiệm Noãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook