Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 61

Tần Hoài Châu

11/07/2024

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 60

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Trong bài sonet, Shakespeare viết:

Anh có nên ví em với một ngày mùa hạ?

Vẻ yêu kiều hiền dịu, em giành lấy phần hơn.

Trong mắt thi nhân, người mình yêu luôn luôn hoàn hảo, ngay cả mùa hè tươi đẹp cũng không sánh kịp với cô ấy.

Đáng yêu, nhưng không dịu dàng. Người đó tươi sáng và tự do.

Khép lại tập thơ, gấp gọn tình cảm vào con chữ, cẩn thận đặt lên kệ sách.

Đó là bài thơ Lâm Tri Dạng thích. Năm ngoái em chia sẻ trên Weibo và cô cũng thích theo em.

Lúc rảnh rỗi sẽ lật mấy trang thơ tiếng Anh, nhẹ nhàng đọc những lời hay ý đẹp trong đó, tưởng tượng khi người tâm trạng của người kia khi đọc ra sao.

Giọng Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng và trong trẻo nhưng lại mang theo sự lười biếng, vô ý lay động tâm trí người nghe. Song, khi đọc thơ ca, văn chương sẽ thay đổi giọng điệu.

Phát âm chính xác, câu từ trầm thấp và quyến rũ.

Vào Ngày đọc sách năm nay, Lâm Tri Dạng đã quay một video ngắn. Ngồi trong phòng khách, quanh người là những chậu cây tốt tươi và tập trung đọc một bài thơ.

Là giáo viên khoa Văn, ngâm thơ là chương trình bắt buộc nên tất nhiên Úc Triệt đã nghiên cứu kỹ, hơn thế nữa, cô còn hướng dẫn cho nhiều sinh viên.

Nhưng, Lâm Tri Dạng là ngoại lệ.

Không hề sử dụng kỹ năng nào khi đọc thơ, thậm chí chẳng đặt cảm xúc vào đó. Dường như mọi quy tắc đều bị Lâm Tri Dạng phá vỡ. Giống như một đứa trẻ biểu diễn tài năng, tuy không tuân theo lẽ thường lại cuốn hút động lòng người.

Và Úc Triệt còn cố gắng bắt chước cách Lâm Tri Dạng đọc, thế nhưng được mấy câu là bỏ.

Chỉ học được sự kiêu căng, trong đầu là bốn chữ “Hàm Đan học bước“.

Trong vẻ lười biếng của Lâm Tri Dạng lại có sự chuyên chú mà người khác không có.

Cho đến khi mặt trời ló dạng, cô mới ra khỏi phòng, giả vờ dậy sớm và bước vào bếp.

Chiều phải đến bệnh viện, cô muốn nấu súp mang qua cho Úc An Tuần. Kỹ năng nấu nướng đã tiến bộ rất nhiều, mặc dù vì Lâm Tri Dạng nhưng cũng muốn Úc An Tuần nếm thử.

Khi Úc Hân thức dậy, nghe cô giúp việc trong nhà bảo em gái dậy từ sớm. Phản ứng đầu tiên của Úc Hân là có gì đó không ổn, vì vậy chạy nhanh qua xem.

“Không ngủ à?”

Úc Hân vào bếp, nhìn thấy Úc Triệt lại không nhịn được, cằn nhằn: “Quầng thâm đậm như vậy, không còn trẻ trung gì nhưng chẳng biết dưỡng da. Không sợ già nhanh sao?”

Úc Hân cố tình nói nặng nề hơn để hù doạ Úc Triệt.

Úc Triệt đồng tình, thật sự, tuổi tác quyết định mọi thứ. Cách ngày là Lâm Tri Dạng thức khuya, nhưng sáng hôm sau dậy vẫn tươi roi rói.

Trong khi sự mất ngủ của cô đều in rõ trên mặt.

“Ngủ, nhưng ngủ không ngon.”

Úc Hân cầm bát thuỷ tinh to trong tủ ra lấy cháo, không đáp lại Úc Triệt. Theo tính cách trước đây của chị là sẽ hỏi tại sao không ngủ ngon.

Nhiều lần hỏi thăm nhưng Úc Triệt không để ý, vô nghĩa.

Lo lắng về tình trạng gần đây của Úc Triệt nên Úc Hân đã điều tra người kia. Mọi mặt của cô gái đó đều bình thường và hơn nữa, là con gái.

Nhà họ Úc không chấp nhận chuyện như vậy.

Úc Hân dặn: “Nhớ trang điểm rồi mới đi bệnh viện, đừng làm ba lo.”

“Ừm.”

Buổi chiều, Úc Triệt đổ súp vào bình giữ nhiệt. Úc Thành lái xe chở cô và chị dâu đến bệnh viện.

Vết thương của Úc An Tuần hồi phục rất tốt. Tuy chân đau nhưng không đến mức mất ngủ, khí sắc tốt hơn nhiều.

Biết súp là tâm tư của Úc Triệt, hơn nữa còn thức dậy vào sáng sớm để nấu, hầm trong mấy tiếng đồng hồ. Vậy nên, góc mặt sắc sảo của ông ôn hoà hơn, nở nụ cười tươi tắn.

Thổi mấy cái nhưng không ăn.

Úc Triệt lo lắng, nhìn chằm chằm vào ông.

Cho đến khi Úc An Tuần uống vài ngụm và khen ngon cô mới yên tâm nhìn sang chỗ khác.

Biết Úc Triệt về nhà làm Úc An Tuần mừng ơi là mừng, nhưng vẫn không ngờ được uống canh con gái nấu. Vừa thơm vừa thanh, thật sự bỏ nhiều tâm tư vào đó.

Trước đây con không mấy kiên nhẫn với họ, mà lần này nằm viện ông có thể thấy sự dịu dàng ẩn chứa trong con.



Con không phải là người lạnh nhạt.

Úc An Tuần bảo Úc Triệt ngồi xuống trước giường, nhìn vào quầng thâm mắt của con, ông lo: “Mấy hôm ở nhà có người chăm con, con phải nghỉ ngơi thật tốt, biết không?”

“Con biết.” Đối mặt với chuyện này, Úc Triệt luôn gật đầu đồng ý.

Bác sĩ gọi Úc Thành bàn bạc kế hoạch nằm viện, Giang Dung Tâm đi theo. Thế là trong phòng bệnh chỉ còn Úc Triệt và cha.

Khác với sự khách sáo và nặng nề của hôm trước, giờ đây cô có vẻ hứng thú với căn phòng này. Cẩn thận quan sát từng ngóc ngách, đến đèn trần cũng nhìn một lúc lâu.

Bên cạnh đó còn dọn sách bàn ăn, sắp xếp mấy cái chai lọ trên bàn theo thứ tự từ cao đến thấp, mập béo khác nhau và để nhãn chai hướng hết ra ngoài vì chứng ám ảnh cưỡng chế.

Úc An Tuần không nỡ phiền con, nhìn con chạy đến chạy lui.

Khi vợ còn trên đời đã nói Úc Triệt là người ít nói, nhưng trong lòng con có một thế giới khác. Con không thích nói nhiều với người ta bởi không hợp ý.

Úc An Tuần không biết mình luôn nở nụ cười nhìn con gái nhỏ. Ông chỉ muốn biết Úc Triệt đang nghĩ gì trong thế giới của con?

Nếu có hỏi chắc chắn sẽ lạnh nhạt: “Không có gì“.

Trước khi về, Úc An Tuần dặn dò mai sau đừng nấu canh cho ông nữa, tự ở nhà uống thêm canh để bổ sung dinh dưỡng mới đúng.

Khác thường, Úc Triệt không đáp lại, thay vào đó cô nghiêm túc hỏi cha: “Ba không thích sao? Bị nhạt hay mặn? Có cần nêm nếm gì lại không?”

Chẳng ngờ con gái gỏi thêm, Úc An Tuần - người chém đinh chặt sắc trong hội họp lại bí từ trước mặt con, chỉ biết ậm ừ mấy tiếng.

“Không phải ba không thích.” Mừng vui không kịp, sao có thể nói không thích?

“Ngon lắm, nếu không phải chị dâu con nói là ba tưởng anh trai con đoạt công rồi.”

Úc An Tuần không thường khen, Úc Triệt gật đầu: “Ngày kia con nấu tiếp cho ba, ba phải khoẻ mạnh mới được.”

Không giỏi ăn nói nên chỉ biết cố gắng hết sức.

Nhưng Úc Thành đã nhận ra, dù anh chị hỏi ba trăm lời lại chả bằng Úc Triệt nói một câu.

Người lạnh lùng, ít nói, khi muốn làm điều gì đó cho người ta, nói mấy lời chân thành luôn luôn quý giá.

Trên đường trở về nhà, Úc Thành và Giang Dung Tâm cực độ vui vẻ, hai người bật mấy bài hát cũ trên xe rồi hát ngâm nga.

Một là bác sĩ bảo cha hồi phục rất tốt; thứ hai vì Úc Triệt làm ba vui vẻ không thôi.

Cơ thể và tinh thần của cha đều tốt.

Giang Dung Tâm ngồi ghế phụ, lướt qua bài đăng của Lâm Tri Dạng, chị thốt lên: “Trời, Tri Dạng viết thư pháp đẹp ghê, đúng là nét chữ nét người.”

Úc Triệt - người đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy mở to mắt ra, cầm điện thoại xem Lâm Tri Dạng luyện chữ.

Thấy Úc Triệt phản ứng như thế, Úc Thành cố ý dỗ em vui hơn: “Thật sao? Vậy Lâm Tri Dạng rất đa năng nha. Không chỉ xinh đẹp mà chuyện gì cũng biết chút chút, ở bên em ấy chắc chắn rất thú vị, không bao giờ nhàm chán.”

“Ừm.” Lần đầu tiên Úc Triệt mở lời không cần ai hỏi: “Không bao giờ nhàm chán.”

Lâm Tri Dạng luôn luôn xuất hiện trước cô bằng cách tươi mới nhất, ngay cả những ngày bên nhau vẫn không thấy chán chường.

Úc Thành bình tĩnh nhìn Giang Dung Tâm, liếc mắt cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Đúng thật là, nghe tên Lâm Tri Dạng một chút là mất hết bình tĩnh. Xem xem, mai sau chắc chắn sẽ kéo Tiểu Lâm về phe để trị em gái.

“Tiểu Lâm ở nhà em ấy sao?”

“Ừm.”

“Em muốn đi qua với em ấy không? Anh đưa em đi rồi tối qua đón em. Dù em về nhà thì cũng không có nghĩa là hai đứa không thể gặp nhau.” Úc Thành cung cấp kế hoạch.

Nhưng thực ra, anh muốn Úc Triệt về nhà ngủ một giấc.

Vừa rồi ba còn lải nhải, kêu Giang Dung Tâm một hai phải đốt chút hương trong phòng Úc Triệt để con gái út ngủ ngon.

Nhìn mặt Úc Triệt thiếu ngủ mà sợ, còn không thèm quan tâm, người ta hoảng loạn cũng kệ, vẫn bình chân như vại.

Hai ngày nay hiểu chuyện đến mức làm Úc Thành không yên lòng. Tuy Úc Triệt ngoan nhưng trên mặt không có một nụ cười.

Anh nghĩ để Lâm Tri Dạng ở cạnh em, không chừng sẽ tốt hơn.

Nói chung là cái lịch sử trong chuyện Lâm Tri Dạng khoe trên mạng làm anh bối rối.

Úc Triệt bảo “Nhớ mang hoa hồng”, tinh tế lại nhiệt tình, khác xa em gái anh.

Giang Dung Tâm kết luận: “Tình yêu có ma lực.”

Úc Thành nghe xong thấy khó chịu. Mạnh thế sao? Đến mức biến Úc Triệt thành người khác.

Nhưng để công nhận thì rất khó, phải giấu, giấu kín.

Ngày đó ba hỏi Úc Triệt đi du lịch cùng ai, anh biết, em gái muốn thành thật.

Vì thế anh ngăn lại.



Dù rằng em muốn thành thật thì cũng không nên trong phòng bệnh, cha chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Cha chịu nổi hay không là một chuyện. Việc mấu chốt là Tiểu Lâm có được nhà họ Úc chấp nhận hay không.

Nếu bắt đầu sai lầm thì sau này sẽ rất khó khăn.

Anh ngăn Úc Triệt lại nhưng em mãi mệt mỏi, em chán nản không vui, chỉ im lặng ngồi gặm táo.

Úc Thành nhìn mà lòng đau như cắt, lại chỉ có thể giả vờ không thấy.

Ít nhất, phải cẩn thận hơn.

Nghe Úc Thành nói, lòng Úc Triệt dao động, mắt cô sáng lên, ngồi thẳng dậy và muốn đồng ý. Tuy vậy, sau khi nghĩ đi nghĩ lại cô trở về bình tĩnh, dựa lưng vào ghế: “Hôm nay không đi.”

Hôm qua mới nói lời tạm biệt với Lâm Tri Dạng, em vội vàng đi vì muốn giữ khoảng cách với cô.

Em cho cô thời gian để suy nghĩ và thư giãn.

Nhưng Úc Triệt biết em không từ bỏ, em nói với Hà Thấm: “Sẽ ổn thôi.”

Sẽ ổn.

Đêm qua Úc Triệt không ngủ, nhưng câu “sẽ ổn thôi” của Lâm Tri Dạng như lá bùa hộ mệnh của cô, cô can đảm và bắt đầu nhớ lại giấc mơ.

Ba giờ sáng, cô ngồi đó nghĩ về nguyên nhân của những cơn ác mộng.

Khác với khi xưa, lúc trước bị ảnh hưởng bởi những ký ức tồi tệ. Mọi oán giận, sợ hãi và đau khổ không có nơi để trút bỏ, chỉ có thể lưu giữ trong giấc mơ và tự hành hạ bản thân.

Gặp nhau bên nhà nghỉ, mấy lần làm Lâm Tri Dạng tỉnh giấc, em sẽ rót nước cho cô, ôm cô, hôn cô và an ủi cô.

Hôm ấy, cô thật sự không ngủ được và Lâm Tri Dạng cũng thức, một lần nữa đưa cô vào chuyện khó nói.

Còn lần này thì sao?

Mọi thứ yên bình, chứng mất ngủ của cô lại tệ hơn trước?

Cô mơ hồ đoán, có lẽ bởi vì Lâm Tri Dạng.

Là bộ giáp mới và cũng là điểm yếu của cô.

Cô biết rằng một khi mình mất đi Lâm Tri Dạng, cô sẽ bị ném trở lại ngục tù tăm tối, sống như một xác chết biết đi.

Đến mức gió thổi, cây lay cũng khiến cô hoảng sợ và mất bình tĩnh.

Sợ cha thất vọng nên cô phải nhượng bộ; sợ sự không hiểu biết từ gia đình khiến cô ngu ngốc từ bỏ; sợ một ngày Lâm Tri Dạng sẽ không chịu nổi gia đình cô mà tự giác rời đi.

Lúc nãy cô đã quan sát phòng bệnh rất lâu và quan sát từng chi tiết. Dù rằng chán ghét nhưng nếu cô nhìn thẳng vào nơi đó thì sao?

Gặp trong mộng còn biết đường mà đối chọi.

Nỗi sợ khác của cô trong giấc mơ là Úc An Tuần. Sợ hãi hoà với tội lỗi làm cô không dám vượt qua quy cũ, không dám thừa nhận và đối mặt với nó.

Nhưng cô nghĩ, hiếu đạo là từ bỏ bản thân và tự do chăng? Từ bỏ linh hồn chân chính của mình?

Cô có thể quan tâm đến cha, có thể làm mấy điều để cha vui như nấu bát canh hay vài chuyện nhỏ khác.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là phải từ bỏ ánh sáng trong thế giới của chính mình.

Hiện tại, vì sức khỏe của cha nên không thể thẳng thắn. Nhưng, cô chỉ tạm thời thoả hiệp.

Cô không thể để Lâm Tri Dạng bị uỷ khuất lâu như thế, đó là bắt nạt người ta.

Gió tháng Năm ray rứt những nụ đào lả tả,

Mùa hẹn hò tình tự ngắn ngủi chẳng tày cơn.

Trong tai nghe Bluetooth, Lâm Tri Dạng đọc dòng thơ này.

Úc Thành thấy em gái trầm lắng, không dám hỏi vì sao: “Thôi, anh thấy trời cũng sắp mưa, về thôi.”

Giang Dung Tâm: “Dự báo thời tiết nói tuần sau mưa lớn.”

Úc Triệt nhắm mắt lại.

Mưa to cũng tốt. Thà rằng để mưa ào một trận còn hơn là sự tra tấn của giông bão đang đến gần.

Nhưng em, mùa hè vĩnh cửu sẽ chẳng tàn phai,

Vẻ đẹp vô ngần, em giữ mãi đến mai sau;

Cả tử thần kia cũng không làm em kinh hãi,

Bởi nơi dòng thơ anh, em vĩnh viễn ngọt ngào.

Chừng nào mắt ai còn nhìn, tim ai còn thở,

Thì lời này cũng vậy, em mãi sống trong thơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Xuyên Tiệm Noãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook