Chương 63
Tần Hoài Châu
11/07/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 62
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
“Bởi nơi dòng thơ tôi, em vĩnh viễn ngọt ngào.
Chừng nào mắt ai còn nhìn, tim ai còn thở,
Thì lời này cũng vậy, em mãi sống trong thơ.”
Sau khi nghe những câu từ cuối trong đoạn ghi âm 50 giây, Úc Triệt nghe thấy tình yêu sâu sắc Lâm Tri Dạng dành cho mình.
Dưới ngòi bút của Lâm Tri Dạng, trong thế giới của em, cô mãi mãi trường tồn.
Ngay cả những trang nhật ký mới được Lâm Tri viết mà cô cô chưa thấy. Vô luận nó mờ mịt, khó hiểu đến đâu nhưng chắc chắn vẫn có dấu vết về sự tồn tại của cô giữa những dòng chữ đó.
Cô tìm thấy chiếc xe Lâm Tri Dạng trên con phố vắng.
Sau cơn mưa đêm, mây vẫn lững lơ phủ bầu trời, che mờ đi hết ánh sáng tự nhiên.
Hôm nay ánh trăng không đến, nhưng thi nhân đến, ánh mặt trời ngập trong mắt nhà thơ.
Lâm Tri Dạng dựa vào bên xe, khi gần thấy Úc Triệt đã khoá mắt vào cô.
Úc Triệt chạy đến, Lâm Tri Dạng nhìn, vui chưa kịp tới mà lo lắng đã bước ra: “Sao mà muộn thế này...”
Mọi nghi ngờ và trầm tư đều hoá thành bong bóng vô hình sau cái chạm môi. Mềm mại và nhẹ nhàng, xé rách hết nao núng, dần tan vào màn đêm.
Úc Triệt chủ động hôn, hôn trên con đường đầy gió lạnh.
Chiếc váy xám đen khẽ phấp phới lộ ra cốt cách của tiểu thư nhà giàu. Trên chân là đôi giày đế bằng để lộ mắt cá chân.
Chỉ 15 phút sau khi Úc Triệt bảo “Chờ chị“.
Vội vã chạy đến, vừa đi một đoạn đã bị ánh mắt Lâm Tri Dạng kéo vào trầm luân, khiến cô quên việc bước lên đón người.
Da lạnh nhưng trán lấm tấm mồ hôi.
Lâm Tri Dạng không muốn nhắm mắt khi hôn, chỉ muốn gần gũi, nhìn từng lỗ chân lông của Úc Triệt.
Hoàn hảo không tì vết, đáng yêu mọi góc cạnh.
Tình trạng của Úc Triệt tốt hơn ngày hai người chia xa.
Quầng thâm dưới mắt ngày nào đã biến mất, có vẻ ngủ rất ngon. Kết luận này làm Lâm Tri Dạng vừa vui, vừa buồn.
Hoá ra khi Úc Triệt rời xa cô, chị sẽ sống tốt hơn.
Sự mất mát chỉ là một đoạn ngắn, sau đó bắt đầu tự trào phúng chính mình. Một đoạn thoại đã kéo người yêu từ lâu đài vững chắc ra, vẫn chưa đủ để giải thích tất cả sao?
Nụ hôn chỉ là sự chạm môi, vô số ý nghĩ trong đầu cả hai nhưng chỉ kéo dài vài giây.
Lâm Tri Dạng chủ động thối lui, dùng khăn giấy lau mồ hôi cho Úc Triệt: “Gấp vậy làm gì? Nhỡ té ngã thì làm sao bây giờ?”
Úc Triệt không dám, cô sợ nếu chậm một giây Lâm Tri Dạng sẽ rời đi. Vòng tay của ai kia thật ấm nhưng lại luôn dứt khoát, quả quyết và bóng lưng lạnh ngắt.
Cô không muốn nhìn thấy nó thêm một lần nữa.
Lâm Tri Dạng hạ kính xe, lấy ra một cành hoa đỏ nhuốm những giọt mưa. Cành hồng đỏ quyến rũ lại thuần khiết dưới ánh đèn đường. Tặng cho Úc Triệt một đoá hoa là đủ, nhiều hơn sẽ phô trương.
“Hoa hồng đã mang, hôn cũng đã nhận.” Lâm Tri Dạng thở phào, trầm ngâm nhưng nhẹ nhõm: “Chuyến đi này xứng đáng.”
Kể từ khi biết Úc Triệt chọn ở dưới mưa thay vì đến tìm cô, cô không thở được. Cô cứ mãi liên tục đặt câu hỏi rằng bản thân có phải một người yêu tốt?
Mãi đến khi nhìn thấy Úc Triệt mới dễ chịu hơn.
“Về thôi.” Lâm Tri Dạng nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, chị đừng thức khuya.”
Cô quá tiêu chuẩn kép, bản thân đảo lộn ngày đêm thì không sao nhưng chẳng đành lòng thấy Úc Triệt ngủ muộn. Dù sao thì giáo sư Úc có lịch trình hẳn hoi, nếu không bên cạnh cô sẽ tuân thủ rất nghiêm ngặt.
Nhìn, quyết liệt lắc đầu.
“Chị không về.” Úc Triệt nghiêm túc, “Em nói mang chị theo mà?”
Lâm Tri Dạng vô thức nhìn về hướng Úc Triệt đến. Không muốn gây thêm phiền cho Úc Triệt, việc gọi chị ra ngoài giờ này đã quá liều. Nếu muốn đưa Úc Triệt đi thì những gì xảy ra tiếp theo sẽ ngoài tầm kiểm soát của họ.
Nhìn thấy người trước mắt do dự và giãy dụa, Úc Triệt nhẹ giọng, dùng giọng nói làm người ta không thể từ chối: “Dẫn chị đi đi, đi đâu cũng được.”
Và rồi cô đã ngồi vào xe của Lâm Tri Dạng như mong muốn. Tay cô cầm một cành hoa hồng tươi mới, rời khỏi cái nơi mà ngay cả bụi trong không khí cũng nặng nề, áp đặt lên vai.
Tối nay, cái lúc cô mở cửa phòng khách, mở khoá và đóng cổng, cô chắc chắn không ai không biết việc cô đi gặp Lâm Tri Dạng.
Thuận theo tâm ý thì trở về làm gì? Ít nhất đêm nay không cần về.
Rạng sáng đến khách sạn, chuyện quá rõ ràng.
Khi nhìn thấy hai người phụ nữ cao cao đi vào, mặc dù mang khẩu trang nhưng đôi mắt và khí chất của họ đẹp đến độ làm người ta nín thở khi nói chuyện.
Một người mày mắt cong cong, mang theo nụ cười khi giao tiếp. Một người lạnh lùng, băng giá, chỉ hướng ánh mặt về người kia.
Trả tiền, lấy thẻ phòng và vào thang máy, chiếc thảm mềm ở hành lang làm người ta lâng lâng. Dẫu rằng chẳng có ai nhưng Lâm Tri Dạng vẫn không nắm tay, quy củ đến mức làm Úc Triệt bất an.
Giống như vừa rồi, thay vì tiến sâu vào nụ hôn trên đường thì lại chủ động tách ra.
Thậm chí, Úc Triệt còn cảm thấy tối nay hai người chỉ ôm nhau ngủ, Lâm Tri Dạng không hứng thú.
Mà cô lại đoán sai tâm tư Lâm Tri Dạng.
Vừa bước vào phòng, cái người xa cách và lịch sự đã bốc hơi đâu mất. Nụ hôn ngắn lúc nãy là khai vị, trong không gian riêng tư mới là sự đan xen và triền miên, mãnh liệt đến mức quá tải.
Không biết mưa rơi từ lúc nào, hơi thở ấm áp xua đi cái lạnh lẽo còn sót lại của đêm hè.
Áp lực của việc lo được lo mất, vào thời khắc động tình, lúc cảm xúc dâng trào nhất. Không biết Úc Triệt lấy sức từ đâu ra, đẩy Lâm Tri Dạng sang và tự mình lên trên.
Mắt dập dờn hơi ẩm, nhỏ giọt xuống ngọn lửa nóng.
Lâm Tri Dạng dừng lại nụ hôn tinh tế, cô kinh ngạc, trìu mến hỏi chuyện: “Chị muốn lên trên sao?”
Gật đầu, rồi lắc đầu.
Cô chỉ cảm thấy việc ôm chặt Lâm Tri Dạng trong lòng khiến mình có cảm giác an toàn, không sợ em rời đi nữa.
Và lúc Lâm Tri Dạng hỏi, cô lại muốn thử. Nhưng sợ mình làm không tốt, khiến Lâm Tri Dạng không thoải mái.
Lâm Tri Dạng hiểu Úc Triệt nghĩ gì. Chạm nhẹ vào dưới làn váy, đầu ngón tay ươn ướt và vẻ mặt sắp khóc làm cô mất kiên nhẫn giảng dạy.
“Giữ vững lấy.”
Tay trái ấn đầu Úc Triệt, hôn lên môi thêm lần nữa. Tay phải hoà cùng gió mưa bên ngoài, gãy khúc huyền âm.
Úc Triệt hiểu rất nhanh. Cô thực sự chỉ nhẹ nhàng ở trên, bị thao túng bởi tư thế chưa từng trải qua và dần mất hết sức lực. Sụp đổ từng tất một.
Mưa dai dẳng không dứt.
Tình cảm cũng khó nén, cho đến khi cả hai người kiệt sức mới dừng lại trong tiếng van xin.
Hôn lên đôi mắt nhắm nghiền, Lâm Tri Dạng chân thành: “Em yêu chị.”
Trong vòng tay Lâm Tri Dạng, khung cảnh cuối cùng Úc Triệt nhìn thấy trước khi chìm vào giấc ngủ: Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào bông hồng đỏ.
Cô được giải cứu ra khỏi lâu đài.
Hôm sau dậy đã 8 giờ hơn, ngoài cửa sổ vẫn mưa dầm, sắc trời ảm đạm làm người ta không muốn dậy.
Đôi mắt đảo xuống thân mình, từ chiếc cổ trắng tuyết đến giữa hai chân đều đầy dấu.
Ái muội, đỏ thẫm và ngọt ngào.
Khi nhìn thấy Lâm Tri Dạng, mặt Úc Triệt đỏ hết cả lên. Ký ức đêm qua dường như bị phơi xuống đất, bày ra cho người ta xem.
Thở dốc, mất khống chế, sự say mê và những lời âu yếm của Lâm Tri Dạng.
Người tác loạn thức dậy lại khoác lên làn da văn nhãn, dịu dàng hỏi: “Tối qua ở trên vui không?”
Úc Triệt hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi này.
Chỉ cảm thấy hơi thở Lâm Tri Dạng phả bên tai, eo đau và hô hấp lại khó khăn.
Cô thầm nghĩ, cổ tay Lâm Tri Dạng chắc còn khó chịu hơn. Thế là cô đâu có lỗ?
Lâm Tri Dạng sung sướng hơn là xấu tính, không ngừng trêu chọc cô.
“Giáo sư Úc thông minh thật đó. Tối qua em hướng dẫn nhiều lần chắc chị học được rồi đúng không? Mai sau em kiểm tra bài tập, chị về ôn cho kỹ nha?”
Úc Triệt nghe xong rũ mắt, âm thầm nhớ lại hồi ức. Chắc cũng không khó, chỉ cần khoẻ là được. Ừ, nhưng cô yếu.
Không được đáp lại, Lâm Tri Dạng giả vờ thất vọng: “Sao không chịu? Chị chỉ lo vui sướng của bản thân mà không chịu chăm chỉ học tập sao?”
Úc Triệt chịu hết nổi, cắn tai ai kia: “Lâm Tri Dạng, em đừng nói nữa được không?”
Giọng hay như vậy chỉ nên đọc thơ, đừng nói mấy lời khó nghe như thế.
Lâm Tri Dạng thật sự ngừng nói, thay vào đó, cô cười.
Cười đến mức Úc Triệt bịt tai, vùi mặt vào gối, không muốn nhìn nữa.
Tuy nhiên, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Bị ép bắt nạt, hay em yêu thương gì cũng được, miễn là em bên cạnh cô.
Ăn sáng xong, Úc Triệt không bắt taxi về mà Lâm Tri Dạng đưa cô về Úc gia.
Đối mặt với sự lo lắng của Lâm Tri Dạng, cô nhẹ cười: “Không sao, em cứ về chuẩn bị sẵn sàng và đợi chị về nhà.”
Lâm Tri Dạng ngoan ngoãn gật đầu: “Em đợi chị.”
Chuyện nhà của mình thì mình phải đối mặt, chỉ khi như vậy cô mới có đủ tư cách đồng hành cùng em trong trận chiến.
Chiếc váy hôm qua có cổ áo cao. Dù vậy, nếu nhìn kỹ vẫn sẽ thấy mấy vết đỏ.
Thế nên sau khi về đến nhà, Giang Dung Tâm nói với cô mấy câu. Chị cố ậm ừ, chịu đựng xấu hổ bảo cô về phòng thay quần áo.
Úc Thành và Úc Hân ở nhà, chờ gặp cô.
Trong phòng trò chuyện ở lầu hai, vợ chồng Úc Thành và Úc Hân mỗi người một bên ghế. Úc Hân trông nghiêm túc và tức giận, còn Úc Thành như rất đau đầu, hết nhéo mày rồi xoa trán.
Úc Triệt - người mặc sơ mi trắng bước vào. Cô bình tĩnh nhìn ba người họ, quay đầu đóng cửa và tao nhã ngồi xuống.
Có lẽ biểu cảm của Úc Hân khiến cô không vui. Mà trong lòng cô còn tinh quái nghĩ chắc chắn chị hai đang tưởng tượng là ba đánh một, không chột cũng què.
Đời đâu nói trước được gì, sao mà biết được chị hai không có trong nhóm ba người.
Tất nhiên, cô sẽ không tiết lộ ra chuyện Úc Thành và Giang Dung Tâm cùng chung chiến tuyến.
Nhìn vào cổ áo thắt chặt nút, mặt Úc Hân vặn vẹo, giọng như tra hỏi: “Tối qua ở đâu?”
Úc Triệt nhàn nhã quay đầu, nhẹ nhàng đáp: “Ra ngoài thôi. Có sao không?”
“Có sao không? Tối muộn chạy ra ngoài, giờ mới về tới nhà. Còn chưa đủ để người ta lo sao?” Úc Hân giận đến mức đập bàn.
Nhờ Úc Thành “để chị ngon giấc”, nhờ “hiếu thuận” mà sáng nay mở mắt mới biết. Nếu hôm qua biết đã ra lôi người trở về rồi.
Muốn làm gì là làm. Cái người kia cho uống bùa mê thuốc lú gì mà Úc Triệt không biết nặng nhẹ vậy?
Như nghe được chuyện thú vị, Úc Triệt nhướng mày, khẽ cười: “Chị, em bao tuổi rồi?”
“Tối khuya không về? Lo?”
Úc Triệt lắc đầu, cô luôn luôn tỉnh táo khi tranh luận: “Em sống một mình bao nhiêu năm? Em tự biết chăm sóc bản thân. Ngày nào chị cũng lo lắng cho em, sáng vội vàng hưng sư vấn tội. Chị hai, chị không cần cuộc sống của mình à?”
Mặt Úc Hân xám xịt, nhìn Úc Thành, muốn anh nói vài câu.
Nhưng nhìn sự bất lực trên mặt Úc Thành “đúng là lý lẽ này”, gãi đầu, quay ra cửa sổ.
Úc Hân không nhờ được, lòng cũng biết Úc Triệt không sai. Một người hơn ba mươi tuổi, nửa đêm muốn làm gì thì là quyền tự do.
“Em ở nhà em thì chị không nói, nhưng em ở đây. Đêm hôm chạy ra ngoài không nói ai tiếng nào, không tung, không tích. Em có thấy mình nên cho cái lý do không?”
Gật đầu, đúng là như vậy. Úc Triệt không phải người vô lý, không lấy đá chọi đã.
“Bạn em đến tìm nên ra ngoài với em ấy. Vì khuya rồi, nghĩ mọi người ngủ nên không báo.”
Trong lòng ngạc nhiên vì sao dám nói nhiều như vậy? Đúng thật là cánh cứng rồi. Nhưng Úc Hân biết điểm yếu của Úc Triệt ở đâu. Về chuyện thích người cùng giới, Úc Triệt chưa bao giờ thẳng thắn, lúc nào cũng che giấu.
“Bạn nào?” Úc Hân hỏi tiếp, sẵn sàng nghe Úc Triệt nói dối.
Úc Triệt không hiểu, hình như cô đã nói rõ, nhưng chị hai vẫn cố hỏi.
Đối diện với vẻ mặt lo lắng của Úc Thành và Giang Dung Tâm, cô cười nhạt: “Bạn gái chứ bạn nào?”
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
“Bởi nơi dòng thơ tôi, em vĩnh viễn ngọt ngào.
Chừng nào mắt ai còn nhìn, tim ai còn thở,
Thì lời này cũng vậy, em mãi sống trong thơ.”
Sau khi nghe những câu từ cuối trong đoạn ghi âm 50 giây, Úc Triệt nghe thấy tình yêu sâu sắc Lâm Tri Dạng dành cho mình.
Dưới ngòi bút của Lâm Tri Dạng, trong thế giới của em, cô mãi mãi trường tồn.
Ngay cả những trang nhật ký mới được Lâm Tri viết mà cô cô chưa thấy. Vô luận nó mờ mịt, khó hiểu đến đâu nhưng chắc chắn vẫn có dấu vết về sự tồn tại của cô giữa những dòng chữ đó.
Cô tìm thấy chiếc xe Lâm Tri Dạng trên con phố vắng.
Sau cơn mưa đêm, mây vẫn lững lơ phủ bầu trời, che mờ đi hết ánh sáng tự nhiên.
Hôm nay ánh trăng không đến, nhưng thi nhân đến, ánh mặt trời ngập trong mắt nhà thơ.
Lâm Tri Dạng dựa vào bên xe, khi gần thấy Úc Triệt đã khoá mắt vào cô.
Úc Triệt chạy đến, Lâm Tri Dạng nhìn, vui chưa kịp tới mà lo lắng đã bước ra: “Sao mà muộn thế này...”
Mọi nghi ngờ và trầm tư đều hoá thành bong bóng vô hình sau cái chạm môi. Mềm mại và nhẹ nhàng, xé rách hết nao núng, dần tan vào màn đêm.
Úc Triệt chủ động hôn, hôn trên con đường đầy gió lạnh.
Chiếc váy xám đen khẽ phấp phới lộ ra cốt cách của tiểu thư nhà giàu. Trên chân là đôi giày đế bằng để lộ mắt cá chân.
Chỉ 15 phút sau khi Úc Triệt bảo “Chờ chị“.
Vội vã chạy đến, vừa đi một đoạn đã bị ánh mắt Lâm Tri Dạng kéo vào trầm luân, khiến cô quên việc bước lên đón người.
Da lạnh nhưng trán lấm tấm mồ hôi.
Lâm Tri Dạng không muốn nhắm mắt khi hôn, chỉ muốn gần gũi, nhìn từng lỗ chân lông của Úc Triệt.
Hoàn hảo không tì vết, đáng yêu mọi góc cạnh.
Tình trạng của Úc Triệt tốt hơn ngày hai người chia xa.
Quầng thâm dưới mắt ngày nào đã biến mất, có vẻ ngủ rất ngon. Kết luận này làm Lâm Tri Dạng vừa vui, vừa buồn.
Hoá ra khi Úc Triệt rời xa cô, chị sẽ sống tốt hơn.
Sự mất mát chỉ là một đoạn ngắn, sau đó bắt đầu tự trào phúng chính mình. Một đoạn thoại đã kéo người yêu từ lâu đài vững chắc ra, vẫn chưa đủ để giải thích tất cả sao?
Nụ hôn chỉ là sự chạm môi, vô số ý nghĩ trong đầu cả hai nhưng chỉ kéo dài vài giây.
Lâm Tri Dạng chủ động thối lui, dùng khăn giấy lau mồ hôi cho Úc Triệt: “Gấp vậy làm gì? Nhỡ té ngã thì làm sao bây giờ?”
Úc Triệt không dám, cô sợ nếu chậm một giây Lâm Tri Dạng sẽ rời đi. Vòng tay của ai kia thật ấm nhưng lại luôn dứt khoát, quả quyết và bóng lưng lạnh ngắt.
Cô không muốn nhìn thấy nó thêm một lần nữa.
Lâm Tri Dạng hạ kính xe, lấy ra một cành hoa đỏ nhuốm những giọt mưa. Cành hồng đỏ quyến rũ lại thuần khiết dưới ánh đèn đường. Tặng cho Úc Triệt một đoá hoa là đủ, nhiều hơn sẽ phô trương.
“Hoa hồng đã mang, hôn cũng đã nhận.” Lâm Tri Dạng thở phào, trầm ngâm nhưng nhẹ nhõm: “Chuyến đi này xứng đáng.”
Kể từ khi biết Úc Triệt chọn ở dưới mưa thay vì đến tìm cô, cô không thở được. Cô cứ mãi liên tục đặt câu hỏi rằng bản thân có phải một người yêu tốt?
Mãi đến khi nhìn thấy Úc Triệt mới dễ chịu hơn.
“Về thôi.” Lâm Tri Dạng nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, chị đừng thức khuya.”
Cô quá tiêu chuẩn kép, bản thân đảo lộn ngày đêm thì không sao nhưng chẳng đành lòng thấy Úc Triệt ngủ muộn. Dù sao thì giáo sư Úc có lịch trình hẳn hoi, nếu không bên cạnh cô sẽ tuân thủ rất nghiêm ngặt.
Nhìn, quyết liệt lắc đầu.
“Chị không về.” Úc Triệt nghiêm túc, “Em nói mang chị theo mà?”
Lâm Tri Dạng vô thức nhìn về hướng Úc Triệt đến. Không muốn gây thêm phiền cho Úc Triệt, việc gọi chị ra ngoài giờ này đã quá liều. Nếu muốn đưa Úc Triệt đi thì những gì xảy ra tiếp theo sẽ ngoài tầm kiểm soát của họ.
Nhìn thấy người trước mắt do dự và giãy dụa, Úc Triệt nhẹ giọng, dùng giọng nói làm người ta không thể từ chối: “Dẫn chị đi đi, đi đâu cũng được.”
Và rồi cô đã ngồi vào xe của Lâm Tri Dạng như mong muốn. Tay cô cầm một cành hoa hồng tươi mới, rời khỏi cái nơi mà ngay cả bụi trong không khí cũng nặng nề, áp đặt lên vai.
Tối nay, cái lúc cô mở cửa phòng khách, mở khoá và đóng cổng, cô chắc chắn không ai không biết việc cô đi gặp Lâm Tri Dạng.
Thuận theo tâm ý thì trở về làm gì? Ít nhất đêm nay không cần về.
Rạng sáng đến khách sạn, chuyện quá rõ ràng.
Khi nhìn thấy hai người phụ nữ cao cao đi vào, mặc dù mang khẩu trang nhưng đôi mắt và khí chất của họ đẹp đến độ làm người ta nín thở khi nói chuyện.
Một người mày mắt cong cong, mang theo nụ cười khi giao tiếp. Một người lạnh lùng, băng giá, chỉ hướng ánh mặt về người kia.
Trả tiền, lấy thẻ phòng và vào thang máy, chiếc thảm mềm ở hành lang làm người ta lâng lâng. Dẫu rằng chẳng có ai nhưng Lâm Tri Dạng vẫn không nắm tay, quy củ đến mức làm Úc Triệt bất an.
Giống như vừa rồi, thay vì tiến sâu vào nụ hôn trên đường thì lại chủ động tách ra.
Thậm chí, Úc Triệt còn cảm thấy tối nay hai người chỉ ôm nhau ngủ, Lâm Tri Dạng không hứng thú.
Mà cô lại đoán sai tâm tư Lâm Tri Dạng.
Vừa bước vào phòng, cái người xa cách và lịch sự đã bốc hơi đâu mất. Nụ hôn ngắn lúc nãy là khai vị, trong không gian riêng tư mới là sự đan xen và triền miên, mãnh liệt đến mức quá tải.
Không biết mưa rơi từ lúc nào, hơi thở ấm áp xua đi cái lạnh lẽo còn sót lại của đêm hè.
Áp lực của việc lo được lo mất, vào thời khắc động tình, lúc cảm xúc dâng trào nhất. Không biết Úc Triệt lấy sức từ đâu ra, đẩy Lâm Tri Dạng sang và tự mình lên trên.
Mắt dập dờn hơi ẩm, nhỏ giọt xuống ngọn lửa nóng.
Lâm Tri Dạng dừng lại nụ hôn tinh tế, cô kinh ngạc, trìu mến hỏi chuyện: “Chị muốn lên trên sao?”
Gật đầu, rồi lắc đầu.
Cô chỉ cảm thấy việc ôm chặt Lâm Tri Dạng trong lòng khiến mình có cảm giác an toàn, không sợ em rời đi nữa.
Và lúc Lâm Tri Dạng hỏi, cô lại muốn thử. Nhưng sợ mình làm không tốt, khiến Lâm Tri Dạng không thoải mái.
Lâm Tri Dạng hiểu Úc Triệt nghĩ gì. Chạm nhẹ vào dưới làn váy, đầu ngón tay ươn ướt và vẻ mặt sắp khóc làm cô mất kiên nhẫn giảng dạy.
“Giữ vững lấy.”
Tay trái ấn đầu Úc Triệt, hôn lên môi thêm lần nữa. Tay phải hoà cùng gió mưa bên ngoài, gãy khúc huyền âm.
Úc Triệt hiểu rất nhanh. Cô thực sự chỉ nhẹ nhàng ở trên, bị thao túng bởi tư thế chưa từng trải qua và dần mất hết sức lực. Sụp đổ từng tất một.
Mưa dai dẳng không dứt.
Tình cảm cũng khó nén, cho đến khi cả hai người kiệt sức mới dừng lại trong tiếng van xin.
Hôn lên đôi mắt nhắm nghiền, Lâm Tri Dạng chân thành: “Em yêu chị.”
Trong vòng tay Lâm Tri Dạng, khung cảnh cuối cùng Úc Triệt nhìn thấy trước khi chìm vào giấc ngủ: Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào bông hồng đỏ.
Cô được giải cứu ra khỏi lâu đài.
Hôm sau dậy đã 8 giờ hơn, ngoài cửa sổ vẫn mưa dầm, sắc trời ảm đạm làm người ta không muốn dậy.
Đôi mắt đảo xuống thân mình, từ chiếc cổ trắng tuyết đến giữa hai chân đều đầy dấu.
Ái muội, đỏ thẫm và ngọt ngào.
Khi nhìn thấy Lâm Tri Dạng, mặt Úc Triệt đỏ hết cả lên. Ký ức đêm qua dường như bị phơi xuống đất, bày ra cho người ta xem.
Thở dốc, mất khống chế, sự say mê và những lời âu yếm của Lâm Tri Dạng.
Người tác loạn thức dậy lại khoác lên làn da văn nhãn, dịu dàng hỏi: “Tối qua ở trên vui không?”
Úc Triệt hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi này.
Chỉ cảm thấy hơi thở Lâm Tri Dạng phả bên tai, eo đau và hô hấp lại khó khăn.
Cô thầm nghĩ, cổ tay Lâm Tri Dạng chắc còn khó chịu hơn. Thế là cô đâu có lỗ?
Lâm Tri Dạng sung sướng hơn là xấu tính, không ngừng trêu chọc cô.
“Giáo sư Úc thông minh thật đó. Tối qua em hướng dẫn nhiều lần chắc chị học được rồi đúng không? Mai sau em kiểm tra bài tập, chị về ôn cho kỹ nha?”
Úc Triệt nghe xong rũ mắt, âm thầm nhớ lại hồi ức. Chắc cũng không khó, chỉ cần khoẻ là được. Ừ, nhưng cô yếu.
Không được đáp lại, Lâm Tri Dạng giả vờ thất vọng: “Sao không chịu? Chị chỉ lo vui sướng của bản thân mà không chịu chăm chỉ học tập sao?”
Úc Triệt chịu hết nổi, cắn tai ai kia: “Lâm Tri Dạng, em đừng nói nữa được không?”
Giọng hay như vậy chỉ nên đọc thơ, đừng nói mấy lời khó nghe như thế.
Lâm Tri Dạng thật sự ngừng nói, thay vào đó, cô cười.
Cười đến mức Úc Triệt bịt tai, vùi mặt vào gối, không muốn nhìn nữa.
Tuy nhiên, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Bị ép bắt nạt, hay em yêu thương gì cũng được, miễn là em bên cạnh cô.
Ăn sáng xong, Úc Triệt không bắt taxi về mà Lâm Tri Dạng đưa cô về Úc gia.
Đối mặt với sự lo lắng của Lâm Tri Dạng, cô nhẹ cười: “Không sao, em cứ về chuẩn bị sẵn sàng và đợi chị về nhà.”
Lâm Tri Dạng ngoan ngoãn gật đầu: “Em đợi chị.”
Chuyện nhà của mình thì mình phải đối mặt, chỉ khi như vậy cô mới có đủ tư cách đồng hành cùng em trong trận chiến.
Chiếc váy hôm qua có cổ áo cao. Dù vậy, nếu nhìn kỹ vẫn sẽ thấy mấy vết đỏ.
Thế nên sau khi về đến nhà, Giang Dung Tâm nói với cô mấy câu. Chị cố ậm ừ, chịu đựng xấu hổ bảo cô về phòng thay quần áo.
Úc Thành và Úc Hân ở nhà, chờ gặp cô.
Trong phòng trò chuyện ở lầu hai, vợ chồng Úc Thành và Úc Hân mỗi người một bên ghế. Úc Hân trông nghiêm túc và tức giận, còn Úc Thành như rất đau đầu, hết nhéo mày rồi xoa trán.
Úc Triệt - người mặc sơ mi trắng bước vào. Cô bình tĩnh nhìn ba người họ, quay đầu đóng cửa và tao nhã ngồi xuống.
Có lẽ biểu cảm của Úc Hân khiến cô không vui. Mà trong lòng cô còn tinh quái nghĩ chắc chắn chị hai đang tưởng tượng là ba đánh một, không chột cũng què.
Đời đâu nói trước được gì, sao mà biết được chị hai không có trong nhóm ba người.
Tất nhiên, cô sẽ không tiết lộ ra chuyện Úc Thành và Giang Dung Tâm cùng chung chiến tuyến.
Nhìn vào cổ áo thắt chặt nút, mặt Úc Hân vặn vẹo, giọng như tra hỏi: “Tối qua ở đâu?”
Úc Triệt nhàn nhã quay đầu, nhẹ nhàng đáp: “Ra ngoài thôi. Có sao không?”
“Có sao không? Tối muộn chạy ra ngoài, giờ mới về tới nhà. Còn chưa đủ để người ta lo sao?” Úc Hân giận đến mức đập bàn.
Nhờ Úc Thành “để chị ngon giấc”, nhờ “hiếu thuận” mà sáng nay mở mắt mới biết. Nếu hôm qua biết đã ra lôi người trở về rồi.
Muốn làm gì là làm. Cái người kia cho uống bùa mê thuốc lú gì mà Úc Triệt không biết nặng nhẹ vậy?
Như nghe được chuyện thú vị, Úc Triệt nhướng mày, khẽ cười: “Chị, em bao tuổi rồi?”
“Tối khuya không về? Lo?”
Úc Triệt lắc đầu, cô luôn luôn tỉnh táo khi tranh luận: “Em sống một mình bao nhiêu năm? Em tự biết chăm sóc bản thân. Ngày nào chị cũng lo lắng cho em, sáng vội vàng hưng sư vấn tội. Chị hai, chị không cần cuộc sống của mình à?”
Mặt Úc Hân xám xịt, nhìn Úc Thành, muốn anh nói vài câu.
Nhưng nhìn sự bất lực trên mặt Úc Thành “đúng là lý lẽ này”, gãi đầu, quay ra cửa sổ.
Úc Hân không nhờ được, lòng cũng biết Úc Triệt không sai. Một người hơn ba mươi tuổi, nửa đêm muốn làm gì thì là quyền tự do.
“Em ở nhà em thì chị không nói, nhưng em ở đây. Đêm hôm chạy ra ngoài không nói ai tiếng nào, không tung, không tích. Em có thấy mình nên cho cái lý do không?”
Gật đầu, đúng là như vậy. Úc Triệt không phải người vô lý, không lấy đá chọi đã.
“Bạn em đến tìm nên ra ngoài với em ấy. Vì khuya rồi, nghĩ mọi người ngủ nên không báo.”
Trong lòng ngạc nhiên vì sao dám nói nhiều như vậy? Đúng thật là cánh cứng rồi. Nhưng Úc Hân biết điểm yếu của Úc Triệt ở đâu. Về chuyện thích người cùng giới, Úc Triệt chưa bao giờ thẳng thắn, lúc nào cũng che giấu.
“Bạn nào?” Úc Hân hỏi tiếp, sẵn sàng nghe Úc Triệt nói dối.
Úc Triệt không hiểu, hình như cô đã nói rõ, nhưng chị hai vẫn cố hỏi.
Đối diện với vẻ mặt lo lắng của Úc Thành và Giang Dung Tâm, cô cười nhạt: “Bạn gái chứ bạn nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.