Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 62

Tần Hoài Châu

11/07/2024

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 61

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Đúng như dự báo thời tiết, Hoài Thành mưa. Mưa như xối nước, mãi không chịu ngừng. Như thể trời cao mở ra lối dẫn, gió mưa ùa thẳng vào thành đô.

Úc Triệt chuẩn bị cho học kỳ kế tiếp, là, slide PowerPoint và soạn bài giảng. Sau khi đảm nhận chức danh phó hiệu trưởng, cô biết mình sẽ không còn cần phải giảng dạy quá nhiều.

Tuy chưa chính thức đi làm lại như công việc đã được giao. Văn bản xem mãi không xong, tài liệu đủ mọi loại công tác, vừa phức tạp vừa nhỏ nhặt, đến mức Lâm Tri Dạng đọc được nửa dòng là buồn ngủ.

Có tin nhắn nhóm rằng ngày 20 phải đến trường họp. Úc Triệt kiểm tra lịch trình, từ sáng đến tối. Cô phân lớp cho sinh viên mới, sắp xếp huấn luyện quân sự và nhiều thứ khác.

Cô không hứng thú với mấy chuyện này. Cô biết sẽ có người bàn luận về việc cô không xứng với vị trí và thực tế là vậy.

Nhưng là con gái của Úc An Tuần, nếu chỉ là một giáo viên bình thường có vẻ sẽ rất xấu hổ.

Vào giờ chiều, cô băng mưa lái xe đến bệnh viện, sắc mặt Úc An Tuần không được tốt lắm. Bởi vì, ông đã gọi điện và nói Úc Triệt không được qua.

Úc Triệt mặc kệ, nghe bảo mưa làm Úc An Tuần đau nhức nên cô chạy qua.

Dọc đừng ùn tắc, lại có nhiều ổ gà, ổ chó nên kẹt xe, phải thay đổi lộ trình. Thế cho nên thời gian từ nhà đến bệnh viện dài gấp đôi bình thường.

Đi bộ thẳng từ bãi đỗ xe vào phòng bệnh, tuy cầm ô nhưng giày và ống quần vẫn ướt.

Úc An Tuần vừa xót con vừa không vui.

Ông lo mưa to, gió lớn, nhỡ con có chuyện gì thì sao?

Thực tế, mấy hôm mới mưa không ai ngờ rằng nó to như vậy. Kết quả, do không chuẩn bị cẩn thận nên gần như ngập hết nửa thành phố. Thiệt hại kinh tế thì bỏ đi, ngay đêm đó có người đi bộ còn gặp tai nạn.

Úc Triệt nhìn màn mưa như trút thác ngoài cửa sổ, cô mơ mộng và suy tư, lòng thầm nghĩ mấy hôm nay, tuy thời tiết không tốt nhưng cô lại ngủ rất ngon.

Theo lời Lâm Tri Dạng, đây là tiếng ồn trắng của tự nhiên. Không còn mơ mộng, chất lượng ngủ cải thiện rất nhiều.

Chỉ là khi thức giấc, bên gối không có ai và trong lòng cũng trống rỗng khiến cô chán chường và buồn bã.

Cô nhớ Lâm Tri Dạng và muốn gặp em. Cô muốn em vuốt tóc cô, muốn em hôn nhẹ lên má.

Lâm Tri Dạng có công việc của mình, đang viết câu chuyện mới và bị biên tập thúc giục. Cảm hứng cứ đến rồi lại đi, ăn ngủ ba bữa loạn hết cả lên.

Úc Triệt biết mình không thể hoài quấy rối. Thậm chí cả cuộc gọi video trước khi ngủ cũng bị huỷ. Nếu Lâm Tri Dạng không nhắc thì cô cũng thông cảm.

Song, có những điều khó diễn tả bằng lời, nếu đã đi sẽ không trở lại.

Không phải vì mưa, mà cũng không phải vì hai người bận rộng.

Lâm Tri Dạng là người lãng mạn và hướng ngoại, cảm xúc sẽ không thể che giấu được. Và một khi người như vậy quyết tâm che giấu, điều đó sẽ phơi bày rõ ràng.

Em vẫn kể cho cô nghe sinh hoạt của mình, nhưng không còn sự lém lỉnh hay nịnh nọt như xưa, trông không khác gì thói quen công việc.

Không còn nói “Em nhớ chị“.

Không than phiền, không kể khổ, chuyện gì em nói đều vô cùng chu đáo và ấm áp, nhưng Úc Triệt không biết em thực sự nghĩ gì. Tuy nhiên, Úc Triệt biết, những lời nói ra là những lời quan trọng nhất.

Bình tĩnh gửi tin nhắn cho Lâm Tri Dạng trước mặt Úc An Tuần: “Mưa tạnh chị qua với em, được không?”

Lâm Tri Dạng chưa trả lời, có lẽ đang viết văn, hoặc có lẽ đang ngủ.

Thấy con chỉ nhìn điện thoại mà không nói chuyện, Úc An Tuần tìm chủ đề hỏi về công việc ở trường.

Úc Triệt: “Con là phó hiệu trưởng trẻ nhất.”

Không phải khoe khoang, cô nhắc nhở Úc An Tuần rằng nó quá đáng.

Úc An Tuần thấy bình thường, an ủi cô: “Phó hiệu trưởng thôi, học hỏi kinh nghiệm.”

Úc Triệt không muốn nói tiếp. Nếu cứ tốn công vô ích thì không cần nhiều lời.

Ánh mắt Úc An Tuần rơi vào chiếc quần ướt đẫm của con, ông trầm giọng: “Mưa tạnh ba bảo người đưa con về, ba không yên tâm con tự mình lái xe. Mấy hôm nữa đừng đến, mưa to nguy hiểm, đường xá phức tạp, ba chỉ tổn lo thêm. Con hiếu thảo thì ba thấy, nhưng phải nghe ba nói.”

Úc Triệt nghe, không đồng ý: “Con tự lái xe, để ý chút là được.”

Trước khi đi, cô cố hết sức nhìn vào Úc An Tuần: “Ba, con không đến để hiếu thuận. Thậm chí, con không được coi là hiếu thảo.”

Cô lo cho cha nên chạy đến thăm, cho dù không giúp được gì nhưng vẫn tìm kiếm sự an ủi. Cô không vì tận hiếu, cũng không có lòng hiếu thảo nhiều đến thế.

Sau này Úc An Tuần biết được, có lẽ cha sẽ mắng cô bất hiếu.



Úc An Tuần giận mình. Ông chưa kịp nghĩ kỹ ý nghĩa thì Úc Triệt đã đóng cửa, ra đi.

Ngồi lên xe, nhận được tin nhắn của Lâm Tri Dạng: “Không, hết bận em tìm chị.”

Em ấy nói không cần.

Em không còn háo hức muốn nhìn thấy cô.

Em bận rộn.

Mưa đập vào cửa sổ xe, Úc Triệt thấy hoang mang. Không biết bản thân phải lái xe đi đâu trong cái thời tiết này, nơi nào có thể tìm một ngày nắng?

Liếc mắt thấy chiếc gương nhỏ Lâm Tri Dạng vứt ở ghế phụ sau khi trang điểm vào mấy hôm trước. Úc Triệt thấy, nhưng không động. Cô đặt ở chỗ đó, nghĩ rằng đợi Lâm Tri Dạng ngồi lên sẽ tự lấy về.

Cô biết nơi mình muốn đi.

Lái xe đến Nam Sơn, dưới nhà Lâm Tri Dạng. Úc Triệt tìm thấy sự bình yên trong cơn mưa rả rích của buổi chiều.

Cô không dám lên lầu.

Lâm Tri Dạng không muốn nhìn thấy cô. Nếu cô lên, em sẽ thấy khó chịu.

Lẳng lặng ngồi ở ghế lái, xem video đọc thơ của Lâm Tri Dạng, tưởng tượng Lâm Tri Dạng cạnh bên.

Mãi đến khi Giang Dung Tâm gọi hỏi sao chưa về nhà.

Rời khỏi khu dân cư, cô lái xe thẳng ra ngoài. Thế nên không để ý đến chiếc taxi dừng trước cổng - Mạnh Dữ Ca cầm ô bước xuống.

Vì còn trẻ và chỉ đi dạy nên xe Úc Triệt chẳng đắt đỏ gì. Tuy vậy, biển số cát lợi, cát tường thì dù có tiền cũng khó mua được ở Hoài Thành. Mạnh Dữ Ca nhận ra và biết Úc Triệt đến tìm Lâm Tri Dạng.

Mấy hôm nay Lâm Tri Dạng cứ quái quái thế nào. Làm việc và nghỉ ngơi lộn tùng phèo, thêm nữa, cứ bơ phờ suốt cả ngày.

Không còn khoe khoang, nhét cơm chó như trước, thậm chí không nhắc một câu. Mỗi khi Mạnh Dữ Ca chủ động hỏi lại cứ lời ít mà ý nhiều.

Đến mức Mạnh Dữ Ca nghi ngờ rằng hai người có chia tay không.

Nhưng nếu đã chia tay, Lâm Tri Dạng sẽ không bình tĩnh ở nhà như thế. Chuyện đó thật sự khiến bạn thân muốn mất đi nửa cái mạng.

Hỏi mấy câu mới biết Úc Triệt về nhà bên kia, Mạnh Dữ Ca tin chắc hai người cãi nhau.

Chuyện này rất bình thường, làm gì có cặp nào không cãi nhau? Suốt ngày cứ ngọt ngào, tình cảm, quá giả.

Tránh mấy vũng nước đọng và bước về, bên ngoài mưa gió, trong nhà tối om. Không thấy Lâm Tri Dạng trong phòng làm việc mà gõ cửa cũng không thấy ai trả lời.

Lo lắng, khẽ vặn nhẹ tay nắm cửa. Phòng ngủ Lâm Tri Dạng đen như mực, trên giường có một cục phồng lên: Lâm Tri Dạng đang ngủ.

Lặng lẽ bước ra ngoài.

Úc Triệt vừa đi, người này đã ngủ ngon lành.

Bị Hà Thấm dẫn đường đi lạc, Mạnh Dữ Ca còn nghĩa hai người đó làm cái gì đó vào lúc chiều.

Mạnh Dữ Ca nấu xong cơm tối, bước vào kêu nhưng Lâm Tri Dạng chưa dậy, đành nắm người ra ngoài.

“Lâm Tri Dạng kia, ngủ nữa là tối khỏi ngủ. Mau, dậy, cơm.”

Lâm Tri Dạng không giận, mơ màng ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Mấy giờ rồi?”

“Gần 8 giờ tối! Con heo kia!” Mạnh Dữ Ca sợ bạn thân không tỉnh, hét lên: “Cho cậu hai phút rửa mặt.”

Lâm Tri Dạng mở điện thoại: 6 giờ 43 phút.

“.....” Nói quá rất đỉnh.

Trên bàn cơm, Lâm Tri Dạng yên lặng ăn bữa tối.

“Sao cậu lại....như vậy? Lúc chiều Úc Triệt vẫn chưa dỗ cậu xong sao?”

Mạnh Dữ Ca muốn nói “trông như bị vắt khô” nhưng thấy không hợp lắm. Chọc được Lâm Tri Dạng chứ không động vào Úc Triệt được.

Úc Triệt là đấng thần linh

Nghe hai chữ Úc Triệt, hơi thở chậm lại, Lâm Tri Dạng giấu cảm xúc, tò mò: “Sao chị ấy phải dỗ tôi?”

Thấy bạn vui vẻ, Mạnh Dữ Ca cười: “Tới làm gì ta? Mưa gió bão bùng thế còn lái xe qua.”

Lâm Tri Dạng im lặng, đôi mắt không có ý cười: “Chị ấy đến lúc nào?”

“Lúc tôi tan làm...” Mạnh Dữ Ca dừng lại, chợt nhận ra, ngơ ngác: “Đừng nói chị ấy không lên gặp cậu?”

Buồn ngủ tiêu tan, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Thể như lá cờ bị gió đập tan nát, cứ mãi bay phấp phới, khóc than không ngừng.

Tim như bị gai nhọn đâm vào, đau, rất đau nhưng không tìm thấy vết thương thì làm sao bôi được thuốc?



Lâm Tri Dạng buông bát đũa, bước đến cửa sổ nhìn xuống. Mưa tạnh. Ánh đèn đường lạnh lẽo toả ra, chiếu xuống mấy vũng nước tù đọng.

Nếu lúc chiều cô bước ra khỏi phòng, nhìn bên ngoài một cái thì Úc Triệt sẽ chẳng phí công vô ích đúng không?

Úc Triệt gửi tin nhắn, bảo mưa tạnh sẽ qua tìm, Lâm Tri Dạng nghĩ rằng qua mấy ngày nữa, khi mà trời đã trong xanh.

Nhưng hôm nay Úc Triệt đến, mưa giông vẫn còn đó.

Úc Triệt muốn gặp cô.

Còn cô, cô trả lời Úc Triệt thế nào?

Cảm giác tội lỗi tràn ngập trái tim.

Úc Triệt, chết tiệt, ngốc nghếch. Sao lại tin mấy cái lời khách sáo đó? Sao không biết can đảm hơn?

*

Úc Triệt về đến nhà. Mưa đã tạnh được hơn nửa, cho thành thị một thời gian ngắn để giải lao.

Cũng làm người ngừng lại hoà hoãn.

Chiếc quần ướt đã khô, tuy vậy vẫn không thoải mái nên cô lên lầu thay một chiếc quần mới.

May là Úc Hân và Úc Thành đều tăng ca, vì vậy dù về nhà muộn cô cũng đỡ tốn công giải thích.

Giang Dung Tâm cho mấy đứa nhỏ ăn trước rồi tự chơi, còn chị thì đợi cô ăn.

Chị dâu mỉm cười: “Chiều nay có qua gặp Tiểu Lâm không em?”

Úc Triệt cầm bát, “Ừ.”

“Tốt đó, em đi qua thăm con bé cũng ổn. Nhưng mà mấy nay trời cứ gió giông, chưa kể anh chị hai em còn bận gần chết mà dính phải thời tiết như này, mà ngay cả Úc Thành cũng không thể ra ngoài chơi.” Giang Dung Tâm không muốn em chồng cứ im lặng, chị ngồi tìm chủ đề nói với em.

Úc Triệt đáp vài câu, ăn tối xong, cô qua xem nửa tập anime với tụi nhỏ rồi bảo mệt về phòng.

Trong lúc cô xem hoạt hình, Giang Dung Tâm nhận được tin của Lâm Tri Dạng: “Úc Triệt về chưa chị?”

“Về rồi em, ăn cơm xong luôn rồi.”

“Chị ấy ổn không?”

“Bình thường, không thăng trầm gì lớn.” Giang Dung Tâm nói thêm, “Nhưng gặp được em xong chắc vui lắm, giờ đang ngồi xem hoạt hình.”

“Dạ, cảm ơn chị dâu.”

Miệng Lâm Tri Dạng rất ngọt, sau khi Giang Dung Tâm vui vẻ thì lại thấy gì đó sai sai. Ví dụ như sao con bé không tự đi hỏi Úc Triệt?

Nhưng chị không nghĩ sẽ đi sâu. Chuyện của Úc Triệt để em tự giải quyết, không thể can thiệp một cách mù quáng.

Úc Triệt tắm xong, cô nằm trên giường đọc thơ và Lâm Tri Dạng gửi cho cô một tin nhắn thoại.

Úc Triệt nhấn nghe ngay, Lâm Tri Dạng không biết Úc Triệt đang xem video của mình, đọc lại bài thơ: “Muốn nghe sonet mà? Em đọc cho chị.”

Úc Triệt nghe xong, lưu lại.

“Rất hay.” Và thuộc về riêng cô.

Như người yêu đang nỉ non bên tai.

Lâm Tri Dạng gọi điện đến, hỏi Úc Triệt đang làm gì, nói vài câu cũng thôi vòng vo: “Sao lúc chiều không lên.”

Im lặng hồi lâu, không hiểu làm sao em biết được, Úc Triệt không phủ nhận, nhẹ giọng: “Vì em không muốn gặp chị.”

Lâm Tri Dạng nghe được ai kia uỷ khuất, lòng đau xót không thôi, nghiêm túc: “Em luôn muốn gặp chị.”

Úc Triệt tạm dừng: “Em nói dối.”

“Không hề, em muốn gặp chị ngay bây giờ, rất muốn.”

“Vậy em đến đón chị đi.” Ngoài miệng không tin nhưng lòng Úc Triệt vui như nổ pháo, khẽ cười, làm nũng với người yêu: “Đưa chị ra khỏi lâu đài.”

Lâm Tri Dạng - người được coi là hiệp sĩ cũng mỉm cười: “Được.”

“Em ở cạnh nhà chị, nhưng không biết địa chỉ chính xác. Chị có ra ngoài được không?”

“Có lẽ không tiện. Không sao, em ngồi bên đây một lúc rồi đi, coi như đến để ở cạnh chị.”

Úc Triệt cười, biết Lâm Tri Dạng nghĩ gì, cô xuống giường đổi quần áo.

“Chờ chị.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Xuyên Tiệm Noãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook