Chương 72
Tần Hoài Châu
11/07/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 71
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Cuối tháng Tám tại Hoài Thành, nhiệt độ vẫn không giảm và phải bật máy lạnh mới giảm được sự khó chịu, làm Lâm Tri Dạng cảm thấy bực bội như nào không biết.
Vì Úc Triệt không bên cạnh nên cô chán chường. Sự khó chịu cứ nung nấu thành tạp âm, như tiếng ruồi muỗi quấy rối bên tai.
Cô yêu mùa hè nhưng không yêu tai nạn và bệnh viện trong mùa hè.
Vết thương trên chân không còn là cảm giác đau đớn giản đơn mà chuyển thành ngứa ngáy. Tuy vậy vẫn không thể gãi hay moi móc cho đỡ. Lúc đầu còn chịu được, sau đó mệt cả tinh thần và thể xác, nỗi buồn đầy ngập trong tâm.
Có mấy lần Úc Triệt không chịu giải tỏa cho cô, chịu đựng rồi chịu đựng nhưng không thể nào kiềm chế được sự bực mình nho nhỏ. Chị cũng không trách cô, chỉ lẳng lặng ngồi bên người cô.
Hoặc rót cho cô cốc nước, hoặc bốc cho cô quả cam.
Chờ cô bình tĩnh lại nhẹ nhàng an ủi: “Rồi sẽ ổn thôi em, ngoan nào.”
Tính tình giáo sư Úc thật sự rất tốt, tốt đến mức làm Lâm Tri Dạng áy náy.
Sự nóng giận của Lâm Tri Dạng chỉ dành cho bản thân, chỉ vì Úc Triệt mãi bên cô nên không thể tránh khỏi mấy tia lửa bắn đến.
Vì vậy, dù cô có bực tức tới đâu cũng cố gắng kiềm chế.
Sống ở đây không lâu, mỗi phút mỗi giây đều như bị giam cầm, trở thành thời gian dài dằng dặc và vô nghĩa.
Cô đã đánh giá cao khả năng của mình. Nếu Úc Triệt thực sự không nghi ngờ và chị ở đợi cô nửa tháng.
Thì nửa tháng đó cô sẽ trải qua như nào?
Trong sự buồn chán làm người ta phát điên, cô đem “Chán nản chữa trị sự trì hoãn” làm câu slogan trên Weibo và đổi lại là tiếng hò reo trên khu vực bình luận.
Úc Triệt về lúc cơm tối, Lâm Tri Dạng đói meo mốc. Mắt cô như tỏa ra ánh hào quang khi nhìn thấy hộp đồ ăn trên tay chị.
Úc Triệt cười: “Đói rồi hả?”
“Đúng rồi, trưa nóng quá ăn không nổi.”
Lâm Tri Dạng nhạy cảm nhận ra sự mệt mỏi trong nụ cười của Úc Triệt, niềm vui bị nhoà đi đôi phần.
Cả ngày Úc Triệt phải đi làm rồi xử lý chuyện gia đình. Mà chị đâu có thuật phân thân, mệt mỏi là chuyện dĩ nhiên.
Hôm nay Úc Triệt đi thăm ba, đi từ bệnh viện đến bệnh viện. Đối với một người chán ghét bệnh viện thì thật sự rất tuyệt vọng.
Lâm Tri Dạng tự thấy mình cản trở.
Nằm thôi cô còn chán và liệu Úc Triệt có thích ở đây không? Nhưng chị chưa bao giờ tỏ ra chút bất mãn nào, chị luôn lặng lẽ cạnh cô, tỉ mỉ lo lắng cho cô từng việc.
Tâm trạng Lâm Tri Dạng chùng xuống, yên lặng giúp Úc Triệt bày cơm.
Khi Úc Triệt đưa đũa cho em, nhận thấy em chán chường, cô còn nghĩ em muốn xuất viện.
“Chiều không thể bên em, chán sao? Ở thêm mấy hôm chúng ta sẽ về.”
“Không có, vẫn ổn.” Lâm Tri Dạng không muốn truyền cảm xúc tiêu cực cho Úc Triệt, “Ngồi xuống ăn thôi.”
“Được.” Úc Triệt ngồi bên giường, nhẹ cong gối.
Lâm Tri Dạng bận rộn kiểm soát nét mặt nên không chú ý đến đối phương. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng suy nghĩ khác nhau. Ngoài việc gấp đồ ăn qua lại thì không có nhiều giao tiếp, im lặng ăn cơm.
Mãi cho đến khi Úc Triệt cất chiếc bàn gấp trên giường, bỏ hộp vào túi rác, rửa tay xong mới quay lại hỏi Lâm Tri Dạng: “Em không vui sao?”
Lâm Tri Dạng ngạo kiều: “Em không có.”
“Có.” Úc Triệt đứng bên giường, khẽ chạm vào mày Lâm Tri Dạng. Cô bất đắc dĩ nói lời thân mật với ai kia: “Gần đây Dạng Dạng cứ cau mày.”
Học từ Lâm Huy.
Thường thì muốn chị gọi biệt danh, nhưng giờ chị gọi thì Lâm Tri Dạng xấu hổ.
Muốn gần gũi với Úc Triệt, cố nắm tay chị và kéo lên giường.
Úc Triệt bất ngờ, ngã lên người Lâm Tri Dạng. Đầu gối vô thức chống lên giường và khuôn mặt thay đổi ngay lập tức.
Môi tái nhợt vì đau, tiếng rên nhè nhẹ làm Lâm Tri Dạng lo lắng.
Đỡ người, vội vàng kiểm tra đầu gối của Úc Triệt: “Sao vậy? Trúng ở đâu à?”
Không nghe thấy tiếng vang, vừa nãy cô kéo Úc Triệt lên giường, có đệm lót nên chắc chắn không phải.
Úc Triệt cẩn thận chuyển từ quỳ sang ngồi, hít mấy hơi mới lên tiếng: “Không sao, chuột rút chị thôi.”
Trước mặt Lâm Tri Dạng nên cô không dám xoa gối. Không thể làm em lo, cô phải chịu đựng.
Ánh mắt Lâm Tri Dạng sâu hơn. Chuột rút không đau đến nổi như vậy và hành động vừa rồi của Úc Triệt, rõ là đau ở gối.
Những suy đoán xấu nhất hiện lên trong đầu, như thể cô bị ném vào sông băng, cảm giác lạnh buốt đè lên ngực.
“Úc Triệt, đưa đầu gối cho em.”
Vẻ mặt Úc Triệt hơi cứng ngắt, không đáp lời. Lúc Lâm Tri Dạng trực tiếp ra tay, cô ngăn lại: “Chị bảo không sao.”
“Không thì sao lại đau?”
Chị càng không cho xem, Lâm Tri Dạng càng lo, nhăn mày: “Đừng nhúc nhích, để em xem.”
Người thích cười một khi trở nên nghiêm khắc sẽ làm người ta vô thức sợ hãi. Và mỗi khi Lâm Tri Dạng như này, Úc triệt sẽ sợ.
Vì vậy khi em xắn ống quần cô lên, Úc Triệt không trốn. Chỉ là lòng cô tự trách vì ban đầu muốn giấu, để ngày mai không chừng sẽ mất đi và Lâm Tri Dạng cũng không biết.
Ai ngờ được bị lộ nhanh như vậy.
Dưới chiếc quần dài màu đen là chằng chịt vết bầm xanh bầm tím, nhìn sơ thôi đã sợ.
Chị chỉ qua thăm ba, sao lại thành như này?
Lâm Tri Dạng đau lòng đến run người: “Họ ngược đãi chị.”
Nước mắt trào lên, Lâm Tri Dạng suy sụp: “Còn chỗ nào đau không?”
Chắc chắn là vì cô.
Nhưng Úc Triệt là một người trưởng thành bình thường và có đầu óc phán xét. Tại sao vì chọn một tình cảm khác biệt mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy?
“Không ai ngược đãi chị và cũng không có chỗ nào khác bị thương.” Úc Triệt không muốn em nghĩ lung tung và sợ em lại khóc nên vội giải thích: “Chỉ vì chị muốn quỳ thôi.”
Cảm giác đau đớn sẽ nhắc nhở cô: Cô sẽ bị phạt nếu không thuận theo ý gia đình.
Nhưng, cô không sai.
Cô thích Lâm Tri Dạng, không sai.
Sau đó, Úc Thành kiên quyết đỡ cô dậy, lúc ấy đôi chân cô đã mất cảm giác. Trước khi đi, Úc Hân đưa cô một lọ thuốc, không quá quan tâm, đưa xong là đi.
Cô không tìm được thời điểm để bôi.
“Ba biết chuyện rồi?” Lâm Tri Dạng đoán được.
“Ừm.”
“Ba thấy sao?”
“Ba không vui và hơi buồn.”
Úc Triệt một năm một mười nói thẳng; “Chị biết chị khiến ba thất vọng nhưng chị không thể tạo thêm hy vọng cho ba. Nói sớm hay muộn cũng chẳng khác gì.”
Lâm Tri Dạng cảm kích sâu sắc sự dũng cảm của Úc Triệt. Rồi cùng buồn vì bản thân gây ra quá nhiều rắc rối cho chị, làm quan hệ giữa chị và gia đình càng trở nên căng thẳng.
“Vậy ba đồng ý rồi?”
Úc Triệt rũ mắt và lắc đầu như dự kiến của Lâm Tri Dạng. Trong đầu hiện lên lời của Úc An Tuần lúc chiều: “Ba nói không được con nên chỉ có thể khuyên con nghĩ kỹ lại.”
Úc Triệt không nhường, gật đầu: “Con sẽ nghĩ kỹ, xin ba đừng làm khó em ấy.”
Úc An Tuần bật cười, ông cười lạnh và trịnh trọng: “Ba cô không đủ khả năng đó.”
*
Sau tháng Chín, trường học khai giảng nên Úc Triệt phải đến trường mỗi ngày. Giờ đây đã là phó hiệu trưởng nên khối lượng công việc tăng lên nhiều. Dù ngay cả khi không có tiết thì cô vẫn phải ở văn phòng.
Không có nhiều thời gian bên Lâm Tri Dạng.
Vết thương của Lâm Tri Dạng đã hồi phục gần hết. Trong tình trạng không thể chạy thì vẫn lết tới lết lui được.
Vì đã có thể tự chăm sóc bản thân và chứng chóng mặt không còn xảy ra, cuối cùng cô đã được xuất viện sau nhiều lần năn nỉ ỉ ôi.
Cô nghĩ không có gì xảy ra nữa, ngay cả Lâm Huy muốn cô ở lại thêm thì bệnh viện cũng sẽ đuổi cô đi.
Chim thuần hoá nhớ rừng xanh, cá trong chậu nhớ ao nước cũ.
Hôm đó cô tổ chức buổi party và mời mọi người đến chơi.
Nhà của Úc Triệt.
Cô không về bên kia, xuất viện xong là vào thẳng Lâm Xuyên.
Lâm Huy thấy hài lòng, nói rằng như vậy ông mới yên tâm về An Thành.
Nhưng Lâm Tri Dạng lại rối. Gia đình Úc Triệt không thích cô, việc cô vừa ăn bám vừa để Úc Triệt chăm thực sự là hành vi của hồ ly.
Nếu truyền đến bên kia là xong đời.
Vì vậy, cô dọn một ít đồ vào hôm sau, đợi khi Úc Triệt nghỉ trưa, cô gọi điện thoại qua: “Úc Triệt, em chạy về bên kia. Đợi khi nào thương tật lành hết em sẽ về lại.”
Úc Triệt nhẹ nhàng: “Em buồn sao? Gọi bạn bè qua chơi cũng được.”
“Không có, em chỉ muốn về, em xếp xong đồ rồi.”
“KHÔNG.”
Hành lang ồn ào, Úc Triệt thẳng lưng và kiên quyết: “Không được đi, chị muốn thấy em sau giờ làm.”
Lâm Tri Dạng muốn bàn thêm nhưng Úc Triệt đã dẫn đầu trong việc kết thúc: “Chị phải vào giảng, tối nay nói chuyện sau.”
Khổ lắm mới đợi được Úc Triệt đi làm về. Nhưng mới về thì lại chôn đầu vào bếp nấu ăn. Lâm Tri Dạng muốn chạy lại nói chuyện nhưng bị phớt lờ và đuổi ra ngoài.
Cơm tối đã nấu xong, mặc dù đồ ăn không cay nhưng món nào cũng là món Lâm Tri Dạng thích.
Mỗi lần Lâm Tri Dạng muốn mở miệng thì chị ta lạnh lùng: “Ăn không nói”, khiến Lâm Tri Dạng im lặng làm heo.
Sau bữa tối, Úc Triệt dọn dẹp xong thì đi thẳng vào phòng làm việc, không định nói chuyện với ai kia.
Lâm Tri Dạng bị bỏ rơi, biết giáo sư Úc giận nên không dám đề cập đến việc muốn đi.
Nhưng cô chỉ muốn độc lập một xíu thôi.
Đã lâu không ở nhà, sắp bị Mạnh Dữ Ca và Hà Thấm chiếm làm căn cứ rồi.
Mà Mạnh Dữ Ca đang xem nhà và sẽ chuyển đến ở chung với Hà Thấm vào tháng sau.
Ôi, mai này ai sẽ sưởi ấm cho căn nhà đáng thương của cô đây?
Không dám làm phiền giáo sư Úc, Lâm Tri Dạng tránh vết thương, cẩn thận tắm rửa rồi nằm trên giường đọc sách.
Đến 9 giờ, Úc Triệt vài phòng nhưng không thèm nhìn cô một cái. Chị mang quần áo và khăn bước vào phòng tắm.
Lâm Tri Dạng thấy không ổn, quyết định cầu cứu Mạnh Dữ Ca: “Làm sao bây giờ? Chọc người yêu giận rồi.”
Mạnh Dữ Ca: “Lên giường với chị ấy.”
“.......”
Lâm Tri Dạng: “Hà Thấm, trả điện thoại lại cho Mạnh Dữ Ca.”
Ba giây sau, tin nhắn được rút về, Mạnh Dữ Ca trả lời: “Xin lỗi, em ấy đùa. Nếu là chuyện nhỏ thì đi nói chuyện đi. Giáo sư Úc không phải là người vô lý.”
Trong khi cô đang cầu cứu, Úc Triệt đã tắm xong và tắt đèn phòng.
Lâm Tri Dạng bối rối: “?”
Úc Triệt bước lên giường, quỳ trước Lâm Tri Dạng. Dưới ánh sáng của điện thoại, chị nhìn cô thật sâu, khẽ mím môi. Vì tư thế nên khung cảnh xinh đẹp dưới chiếc váy màu đen đã bị lộ ra ngoài hơn nửa.
Lâm Tri Dạng hiểu, đẩy người xuống giường.
Được cơ hội chuộc tội, cô trả lại sự quan tâm mà Úc Triệt đã dành cho cô hôm đó, thậm chí nhiệt tình hơn.
Trong bóng tối, Úc Triệt thả lỏng hết mọi thứ. Giọng nói không trầm thấp như thường ngày, dễ nghe đến mức làm Lâm Tri Dạng say mê, xuống tay không giữ lại sức.
Úc Triệt chấp nhận tất cả.
Sau khi kết thúc, Lâm Tri Dạng mãi hôn lưng cô, xoay người và cắn vào xương quai xanh của Lâm Tri Dạng.
Thanh âm trong đêm tối không còn lạnh lùng như thường ngày, dịu dàng nhưng uỷ khuất: “Chị có thể nấu cơm cho em, cũng có thể làm chuyện thoải mái với em. Nhưng mà em thực sự xác định muốn đi sao?”
Những chiếc lông vũ mềm mại đâm thẳng vào tim, mang theo nhiệt độ và ẩm ướt, kích thích dòng máu lưu thông.
Xác định cái quần nè.
Lâm Tri Dạng nghe được lời này thì quẫn trí, làm câu chửi thề trong lòng.
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Cuối tháng Tám tại Hoài Thành, nhiệt độ vẫn không giảm và phải bật máy lạnh mới giảm được sự khó chịu, làm Lâm Tri Dạng cảm thấy bực bội như nào không biết.
Vì Úc Triệt không bên cạnh nên cô chán chường. Sự khó chịu cứ nung nấu thành tạp âm, như tiếng ruồi muỗi quấy rối bên tai.
Cô yêu mùa hè nhưng không yêu tai nạn và bệnh viện trong mùa hè.
Vết thương trên chân không còn là cảm giác đau đớn giản đơn mà chuyển thành ngứa ngáy. Tuy vậy vẫn không thể gãi hay moi móc cho đỡ. Lúc đầu còn chịu được, sau đó mệt cả tinh thần và thể xác, nỗi buồn đầy ngập trong tâm.
Có mấy lần Úc Triệt không chịu giải tỏa cho cô, chịu đựng rồi chịu đựng nhưng không thể nào kiềm chế được sự bực mình nho nhỏ. Chị cũng không trách cô, chỉ lẳng lặng ngồi bên người cô.
Hoặc rót cho cô cốc nước, hoặc bốc cho cô quả cam.
Chờ cô bình tĩnh lại nhẹ nhàng an ủi: “Rồi sẽ ổn thôi em, ngoan nào.”
Tính tình giáo sư Úc thật sự rất tốt, tốt đến mức làm Lâm Tri Dạng áy náy.
Sự nóng giận của Lâm Tri Dạng chỉ dành cho bản thân, chỉ vì Úc Triệt mãi bên cô nên không thể tránh khỏi mấy tia lửa bắn đến.
Vì vậy, dù cô có bực tức tới đâu cũng cố gắng kiềm chế.
Sống ở đây không lâu, mỗi phút mỗi giây đều như bị giam cầm, trở thành thời gian dài dằng dặc và vô nghĩa.
Cô đã đánh giá cao khả năng của mình. Nếu Úc Triệt thực sự không nghi ngờ và chị ở đợi cô nửa tháng.
Thì nửa tháng đó cô sẽ trải qua như nào?
Trong sự buồn chán làm người ta phát điên, cô đem “Chán nản chữa trị sự trì hoãn” làm câu slogan trên Weibo và đổi lại là tiếng hò reo trên khu vực bình luận.
Úc Triệt về lúc cơm tối, Lâm Tri Dạng đói meo mốc. Mắt cô như tỏa ra ánh hào quang khi nhìn thấy hộp đồ ăn trên tay chị.
Úc Triệt cười: “Đói rồi hả?”
“Đúng rồi, trưa nóng quá ăn không nổi.”
Lâm Tri Dạng nhạy cảm nhận ra sự mệt mỏi trong nụ cười của Úc Triệt, niềm vui bị nhoà đi đôi phần.
Cả ngày Úc Triệt phải đi làm rồi xử lý chuyện gia đình. Mà chị đâu có thuật phân thân, mệt mỏi là chuyện dĩ nhiên.
Hôm nay Úc Triệt đi thăm ba, đi từ bệnh viện đến bệnh viện. Đối với một người chán ghét bệnh viện thì thật sự rất tuyệt vọng.
Lâm Tri Dạng tự thấy mình cản trở.
Nằm thôi cô còn chán và liệu Úc Triệt có thích ở đây không? Nhưng chị chưa bao giờ tỏ ra chút bất mãn nào, chị luôn lặng lẽ cạnh cô, tỉ mỉ lo lắng cho cô từng việc.
Tâm trạng Lâm Tri Dạng chùng xuống, yên lặng giúp Úc Triệt bày cơm.
Khi Úc Triệt đưa đũa cho em, nhận thấy em chán chường, cô còn nghĩ em muốn xuất viện.
“Chiều không thể bên em, chán sao? Ở thêm mấy hôm chúng ta sẽ về.”
“Không có, vẫn ổn.” Lâm Tri Dạng không muốn truyền cảm xúc tiêu cực cho Úc Triệt, “Ngồi xuống ăn thôi.”
“Được.” Úc Triệt ngồi bên giường, nhẹ cong gối.
Lâm Tri Dạng bận rộn kiểm soát nét mặt nên không chú ý đến đối phương. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng suy nghĩ khác nhau. Ngoài việc gấp đồ ăn qua lại thì không có nhiều giao tiếp, im lặng ăn cơm.
Mãi cho đến khi Úc Triệt cất chiếc bàn gấp trên giường, bỏ hộp vào túi rác, rửa tay xong mới quay lại hỏi Lâm Tri Dạng: “Em không vui sao?”
Lâm Tri Dạng ngạo kiều: “Em không có.”
“Có.” Úc Triệt đứng bên giường, khẽ chạm vào mày Lâm Tri Dạng. Cô bất đắc dĩ nói lời thân mật với ai kia: “Gần đây Dạng Dạng cứ cau mày.”
Học từ Lâm Huy.
Thường thì muốn chị gọi biệt danh, nhưng giờ chị gọi thì Lâm Tri Dạng xấu hổ.
Muốn gần gũi với Úc Triệt, cố nắm tay chị và kéo lên giường.
Úc Triệt bất ngờ, ngã lên người Lâm Tri Dạng. Đầu gối vô thức chống lên giường và khuôn mặt thay đổi ngay lập tức.
Môi tái nhợt vì đau, tiếng rên nhè nhẹ làm Lâm Tri Dạng lo lắng.
Đỡ người, vội vàng kiểm tra đầu gối của Úc Triệt: “Sao vậy? Trúng ở đâu à?”
Không nghe thấy tiếng vang, vừa nãy cô kéo Úc Triệt lên giường, có đệm lót nên chắc chắn không phải.
Úc Triệt cẩn thận chuyển từ quỳ sang ngồi, hít mấy hơi mới lên tiếng: “Không sao, chuột rút chị thôi.”
Trước mặt Lâm Tri Dạng nên cô không dám xoa gối. Không thể làm em lo, cô phải chịu đựng.
Ánh mắt Lâm Tri Dạng sâu hơn. Chuột rút không đau đến nổi như vậy và hành động vừa rồi của Úc Triệt, rõ là đau ở gối.
Những suy đoán xấu nhất hiện lên trong đầu, như thể cô bị ném vào sông băng, cảm giác lạnh buốt đè lên ngực.
“Úc Triệt, đưa đầu gối cho em.”
Vẻ mặt Úc Triệt hơi cứng ngắt, không đáp lời. Lúc Lâm Tri Dạng trực tiếp ra tay, cô ngăn lại: “Chị bảo không sao.”
“Không thì sao lại đau?”
Chị càng không cho xem, Lâm Tri Dạng càng lo, nhăn mày: “Đừng nhúc nhích, để em xem.”
Người thích cười một khi trở nên nghiêm khắc sẽ làm người ta vô thức sợ hãi. Và mỗi khi Lâm Tri Dạng như này, Úc triệt sẽ sợ.
Vì vậy khi em xắn ống quần cô lên, Úc Triệt không trốn. Chỉ là lòng cô tự trách vì ban đầu muốn giấu, để ngày mai không chừng sẽ mất đi và Lâm Tri Dạng cũng không biết.
Ai ngờ được bị lộ nhanh như vậy.
Dưới chiếc quần dài màu đen là chằng chịt vết bầm xanh bầm tím, nhìn sơ thôi đã sợ.
Chị chỉ qua thăm ba, sao lại thành như này?
Lâm Tri Dạng đau lòng đến run người: “Họ ngược đãi chị.”
Nước mắt trào lên, Lâm Tri Dạng suy sụp: “Còn chỗ nào đau không?”
Chắc chắn là vì cô.
Nhưng Úc Triệt là một người trưởng thành bình thường và có đầu óc phán xét. Tại sao vì chọn một tình cảm khác biệt mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy?
“Không ai ngược đãi chị và cũng không có chỗ nào khác bị thương.” Úc Triệt không muốn em nghĩ lung tung và sợ em lại khóc nên vội giải thích: “Chỉ vì chị muốn quỳ thôi.”
Cảm giác đau đớn sẽ nhắc nhở cô: Cô sẽ bị phạt nếu không thuận theo ý gia đình.
Nhưng, cô không sai.
Cô thích Lâm Tri Dạng, không sai.
Sau đó, Úc Thành kiên quyết đỡ cô dậy, lúc ấy đôi chân cô đã mất cảm giác. Trước khi đi, Úc Hân đưa cô một lọ thuốc, không quá quan tâm, đưa xong là đi.
Cô không tìm được thời điểm để bôi.
“Ba biết chuyện rồi?” Lâm Tri Dạng đoán được.
“Ừm.”
“Ba thấy sao?”
“Ba không vui và hơi buồn.”
Úc Triệt một năm một mười nói thẳng; “Chị biết chị khiến ba thất vọng nhưng chị không thể tạo thêm hy vọng cho ba. Nói sớm hay muộn cũng chẳng khác gì.”
Lâm Tri Dạng cảm kích sâu sắc sự dũng cảm của Úc Triệt. Rồi cùng buồn vì bản thân gây ra quá nhiều rắc rối cho chị, làm quan hệ giữa chị và gia đình càng trở nên căng thẳng.
“Vậy ba đồng ý rồi?”
Úc Triệt rũ mắt và lắc đầu như dự kiến của Lâm Tri Dạng. Trong đầu hiện lên lời của Úc An Tuần lúc chiều: “Ba nói không được con nên chỉ có thể khuyên con nghĩ kỹ lại.”
Úc Triệt không nhường, gật đầu: “Con sẽ nghĩ kỹ, xin ba đừng làm khó em ấy.”
Úc An Tuần bật cười, ông cười lạnh và trịnh trọng: “Ba cô không đủ khả năng đó.”
*
Sau tháng Chín, trường học khai giảng nên Úc Triệt phải đến trường mỗi ngày. Giờ đây đã là phó hiệu trưởng nên khối lượng công việc tăng lên nhiều. Dù ngay cả khi không có tiết thì cô vẫn phải ở văn phòng.
Không có nhiều thời gian bên Lâm Tri Dạng.
Vết thương của Lâm Tri Dạng đã hồi phục gần hết. Trong tình trạng không thể chạy thì vẫn lết tới lết lui được.
Vì đã có thể tự chăm sóc bản thân và chứng chóng mặt không còn xảy ra, cuối cùng cô đã được xuất viện sau nhiều lần năn nỉ ỉ ôi.
Cô nghĩ không có gì xảy ra nữa, ngay cả Lâm Huy muốn cô ở lại thêm thì bệnh viện cũng sẽ đuổi cô đi.
Chim thuần hoá nhớ rừng xanh, cá trong chậu nhớ ao nước cũ.
Hôm đó cô tổ chức buổi party và mời mọi người đến chơi.
Nhà của Úc Triệt.
Cô không về bên kia, xuất viện xong là vào thẳng Lâm Xuyên.
Lâm Huy thấy hài lòng, nói rằng như vậy ông mới yên tâm về An Thành.
Nhưng Lâm Tri Dạng lại rối. Gia đình Úc Triệt không thích cô, việc cô vừa ăn bám vừa để Úc Triệt chăm thực sự là hành vi của hồ ly.
Nếu truyền đến bên kia là xong đời.
Vì vậy, cô dọn một ít đồ vào hôm sau, đợi khi Úc Triệt nghỉ trưa, cô gọi điện thoại qua: “Úc Triệt, em chạy về bên kia. Đợi khi nào thương tật lành hết em sẽ về lại.”
Úc Triệt nhẹ nhàng: “Em buồn sao? Gọi bạn bè qua chơi cũng được.”
“Không có, em chỉ muốn về, em xếp xong đồ rồi.”
“KHÔNG.”
Hành lang ồn ào, Úc Triệt thẳng lưng và kiên quyết: “Không được đi, chị muốn thấy em sau giờ làm.”
Lâm Tri Dạng muốn bàn thêm nhưng Úc Triệt đã dẫn đầu trong việc kết thúc: “Chị phải vào giảng, tối nay nói chuyện sau.”
Khổ lắm mới đợi được Úc Triệt đi làm về. Nhưng mới về thì lại chôn đầu vào bếp nấu ăn. Lâm Tri Dạng muốn chạy lại nói chuyện nhưng bị phớt lờ và đuổi ra ngoài.
Cơm tối đã nấu xong, mặc dù đồ ăn không cay nhưng món nào cũng là món Lâm Tri Dạng thích.
Mỗi lần Lâm Tri Dạng muốn mở miệng thì chị ta lạnh lùng: “Ăn không nói”, khiến Lâm Tri Dạng im lặng làm heo.
Sau bữa tối, Úc Triệt dọn dẹp xong thì đi thẳng vào phòng làm việc, không định nói chuyện với ai kia.
Lâm Tri Dạng bị bỏ rơi, biết giáo sư Úc giận nên không dám đề cập đến việc muốn đi.
Nhưng cô chỉ muốn độc lập một xíu thôi.
Đã lâu không ở nhà, sắp bị Mạnh Dữ Ca và Hà Thấm chiếm làm căn cứ rồi.
Mà Mạnh Dữ Ca đang xem nhà và sẽ chuyển đến ở chung với Hà Thấm vào tháng sau.
Ôi, mai này ai sẽ sưởi ấm cho căn nhà đáng thương của cô đây?
Không dám làm phiền giáo sư Úc, Lâm Tri Dạng tránh vết thương, cẩn thận tắm rửa rồi nằm trên giường đọc sách.
Đến 9 giờ, Úc Triệt vài phòng nhưng không thèm nhìn cô một cái. Chị mang quần áo và khăn bước vào phòng tắm.
Lâm Tri Dạng thấy không ổn, quyết định cầu cứu Mạnh Dữ Ca: “Làm sao bây giờ? Chọc người yêu giận rồi.”
Mạnh Dữ Ca: “Lên giường với chị ấy.”
“.......”
Lâm Tri Dạng: “Hà Thấm, trả điện thoại lại cho Mạnh Dữ Ca.”
Ba giây sau, tin nhắn được rút về, Mạnh Dữ Ca trả lời: “Xin lỗi, em ấy đùa. Nếu là chuyện nhỏ thì đi nói chuyện đi. Giáo sư Úc không phải là người vô lý.”
Trong khi cô đang cầu cứu, Úc Triệt đã tắm xong và tắt đèn phòng.
Lâm Tri Dạng bối rối: “?”
Úc Triệt bước lên giường, quỳ trước Lâm Tri Dạng. Dưới ánh sáng của điện thoại, chị nhìn cô thật sâu, khẽ mím môi. Vì tư thế nên khung cảnh xinh đẹp dưới chiếc váy màu đen đã bị lộ ra ngoài hơn nửa.
Lâm Tri Dạng hiểu, đẩy người xuống giường.
Được cơ hội chuộc tội, cô trả lại sự quan tâm mà Úc Triệt đã dành cho cô hôm đó, thậm chí nhiệt tình hơn.
Trong bóng tối, Úc Triệt thả lỏng hết mọi thứ. Giọng nói không trầm thấp như thường ngày, dễ nghe đến mức làm Lâm Tri Dạng say mê, xuống tay không giữ lại sức.
Úc Triệt chấp nhận tất cả.
Sau khi kết thúc, Lâm Tri Dạng mãi hôn lưng cô, xoay người và cắn vào xương quai xanh của Lâm Tri Dạng.
Thanh âm trong đêm tối không còn lạnh lùng như thường ngày, dịu dàng nhưng uỷ khuất: “Chị có thể nấu cơm cho em, cũng có thể làm chuyện thoải mái với em. Nhưng mà em thực sự xác định muốn đi sao?”
Những chiếc lông vũ mềm mại đâm thẳng vào tim, mang theo nhiệt độ và ẩm ướt, kích thích dòng máu lưu thông.
Xác định cái quần nè.
Lâm Tri Dạng nghe được lời này thì quẫn trí, làm câu chửi thề trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.