Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 73

Tần Hoài Châu

11/07/2024

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 72

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Úc Triệt tung mỹ nhân kế và Lâm Tri Dạng không bao giờ đề cập đến việc về nhà nữa. Để bù đắp, cô còn mua cho chị mấy cái túi và thêm vài thỏi son mới.

Úc Triệt hoang mang, hỏi vì sao tiêu tiền lung tung. Lâm Tri Dạng ngoan ngoãn trả lời rằng không muốn làm một cô bé xinh đẹp lừa ăn lừa uống mãi.

Đối mặt với bạn nhỏ thích chi tiền, Úc Triệt dùng một chiêu là phủ đầu được: “Nhưng tiêu tiền bừa bãi không phải là cách sống của chị, chị không thích.”

Lâm Tri Dạng dừng lại ngay.

Chờ mấy vết thương lành hơn, cô có thể đứng lâu hơn và lại suy nghĩ đến việc xuống bếp nấu ăn.

Cô không hứng thú với bếp núc, hai mươi lăm trước đó đã vậy. Nhưng mấy tháng gần đây thì khác, cô thay đổi suy nghĩ.

Chỉ cần nghĩ đến Úc Triệt, cô có thể làm tất cả.

Vì Úc Triệt quá bận nên cô muốn chị về nhà là có cơm canh nóng hổi ăn ngay.

Mỗi trưa, Lâm Tri Dạng sẽ làm theo công thức trong video, thử nếm và ghi chú những điểm cần cải thiện, sau đó tối lại làm để Úc Triệt ăn.

Và làm được vài ngày thì bị Úc Triệt phát hiện.

Khó có thể miêu tả cảm xúc của Úc Triệt trong khoảnh khắc đó, giống như hạnh phúc nhưng cũng có chút buồn.

Trong mắt Úc Triệt, cô không chỉ làm vài món ăn mà là giải cứu thế giới.

Úc Triệt cấm cô làm vậy nữa, Lâm Tri Dạng dỗ dành: “Hiệu trưởng Úc kiếm tiền còn em chăm sóc gia đình, tất nhiên em phải trở thành vợ hiền, mẹ tốt chứ.”

Phim truyền hình chiếu tới đoạn nhạt nhẽo, Úc Triệt tựa vào vai Lâm Tri Dạng, không vui: “Nhưng chị không để chị bên em vì trở thành vợ hiền, mẹ tốt.”

Người như Lâm Tri Dạng nên được treo trên trời như những ngôi sao, chiếu sáng là đủ, không cần phải rơi vào thế gian.

Tay em xinh đẹp, có thể viết chữ hoặc cắm hoa nhưng không thể nấu ăn.

Ai ngờ Lâm Tri Dạng nghiêm túc: “Em cũng vậy.”

“Nhưng làm sao bây giờ? Trong tình yêu, ngoài việc lãng mạn, ngọt ngào thì vẫn phải lo cho nhu cầu thiết yếu hằng ngày. Hai người yêu nhau nên phân bổ công việc cho nhau và hoàn thành trách nhiệm. Có như thế thì tương lai sau này mới không trách móc nhau.”

Úc Triệt đau lòng vì cô làm này làm kia và cô cũng đau lòng vì Úc Triệt.

Úc Triệt vì cô, đã trả giá quá nhiều, cái gì chị có thể cho là chị cho sạch sành sanh.

Nếu ngay cả việc nhỏ nhặt như nấu ăn mà Lâm Tri Dạng còn trốn tránh thì làm sao cô dám nói rằng cô thích Úc Triệt.

Tình cảm giữa chị với ba căng như dây đàn và ba không cho chị đến bệnh viện nữa.

Lâm Tri Dạng biết chuyện này từ Úc Thành.

Úc Triệt và Úc Hân cãi nhau cũng không sao, chỉ là chị em nên cùng lắm lạnh lẽo mấy năm, dù sao Úc Hân quá đáng trước. Nhưng Úc An Tuần thì khác. Ông là cha của Úc Triệt, nếu ông từ mặt Úc Triệt thì nhà họ Úc không còn chỗ cho chị.

Dẫu cho Úc Triệt không về, chị tự lập và đi khỏi nhà. Song, mối quan hệ không được sự chúc phúc của phụ huynh luôn làm người ta hối tiếc.

Lâm Tri Dạng không tiếc, mà Úc Triệt có.

Con người ta có niềm tin và hy vọng vào gia đình của mình.

Lâm Tri Dạng nhận ra được việc Úc Triệt không thoải mái, nhưng chị vẫn quyết tâm không thua.

Dù Úc Thành có khuyên như thế nào thì chị vẫn không muốn nghĩ cách làm cha vui.

Úc Triệt ra ban công gọi điện, rất nhỏ nhưng âm thanh truyền hết vào tai Lâm Tri Dạng.

“Em và Tri Dạng đã như vậy rồi, việc ba chấp nhận hay không cũng không có ý nghĩa. Giờ em có nhường hay không nhường thì chả có nghĩa lý gì. Em không thể sửa đổi suy nghĩ của ba và thật sự không muốn vâng theo. Ba không muốn gặp em, không lẽ em phải giả vờ chia tay rồi quay về xin lỗi ông?”

“Anh hai, cách anh làm giống hệt em lúc trước. Em nhượng bộ, em kiên nhẫn và rồi chết lặng...”

Sau đó Lâm Tri Dạng không nghe nữa, cô mang tai nghe để cách ly mọi thứ.

Từ lúc bắt đầu chị đã bảo vệ cô, tự đối mặt với tất cả áp lực. Chị giống như một hiệp sĩ cầm kiếm và mang theo hoa hồng.

Sau khi cúp máy, Úc Triệt đứng ban công trầm tư hồi lâu.

Sao cô không muốn cha vui? Sao cô không muốn hiếu thảo với ông đây? Nhưng bao nhiêu năm rồi, cha vẫn giữ nguyên “ý định ban đầu” của mình. Dù rằng biết cô thích người cùng giới nhưng cha vẫn dùng cách này để ép cô chia tay. Cha dùng hiếu đạo và thân tình để ép buộc cô.



Sự bất lực, buồn bã và thất vọng vốn chưa từng xuất hiện trong trận chiến với Úc Hân được đặt riêng vào một góc. Chúng cô đặc lại từ từ, tạo thành chất kết dính rồi tràn vào lục phủ ngũ tạng.

Làm cô khó thở.

Cha cô, bất quá chỉ là một bậc phụ huynh gia trưởng, hy sinh hạnh phúc của con cái để bảo vệ danh dự cá nhân.

Dù tóc đã bạc hết nửa đầu; dù ông sẽ để Úc Thành gọt táo cho cô; dù ông nhìn thấy cô sẽ không tự chủ mà lộ ra ánh mắt yêu thương.

Nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả những điều và là cô phải nghe lời, phải lập gia đình và phải thành công để báo đáp công ơn. Để ông không bị người ta bàn tán và cháu chắt vây quanh khắp nhà.

Tào Công đã viết trong “Hảo Liễu Ca”:

Si tâm phụ mẫu cổ lai đa,

Hiếu thuận tử tôn thuỳ kiến liễu?

(Xưa nay cha mẹ thực khờ thay

Con hiền cháu thảo ai thấy đây?)

Câu nói đương nhiên là sự thật, nhưng liệu tình yêu của cha mẹ thật sự vô điều kiện chăng?

Úc Triệt đã nghiêm túc cân nhắc vấn đề này trong thời gian qua và cô kết luận: Chưa chắc.

Vậy tại sao cô không thể trở thành một đức trẻ ích kỷ?

Kỳ thật, cô luôn ích kỷ.

Cha có ba đứa con nhưng có mình cô nổi loạn, vì vậy cha chỉ nhận ⅓ thất vọng.

Mà cô chỉ có một mình Lâm Tri Dạng thôi. Nếu mất đi đoạn tình cảm này thì cô chỉ còn cái vỏ rỗng.

Cô phải sống sót trước mới nghĩ đến việc tròn bổn phận làm con.

Nói chuyện này với Úc Thành và Úc Thành thấy khó hiểu, cho rằng cô chuyện bé xé ra to, tại sao phải làm quá đến chuyện sống chết?

Ai cũng nghĩ chuyện không có gì nghiêm trọng.

Nhưng chỉ khi trở về phòng, nhìn thấy Lâm Tri Dạng ngủ quên trong lúc chờ cô, lòng cô nói: Có đấy.

Lâm Tri Dạng sinh vào cuối mùa hè, một mùa dễ chịu và thoải mái. Vào cuối tháng Chín, Úc Triệt mời tất cả bạn bè của em đến nhà để tổ chức sinh nhật cho em.

Hôm đó, Mạnh Dữ Ca và Úc Triệt phụ trách việc nấu ăn và Lâm Tri Dạng chịu trách nhiệm đón tiếp các bạn nhỏ. Cách tiếp là chơi game, vì chơi hơi hăng nên chút nữa là chúng bạn xa lánh.

Trong lúc đang hạnh phúc, cô nhớ đến sinh nhật năm ngoái. Úc Triệt đã làm gì?

Phá lệ thay đổi thời gian gặp, ăn với cô bữa cơm.

Lúc đó ấy cô cảm động khôn nguôi. Mặc dù Úc Triệt chỉ tặng một cái bookmark tầm thường có hoa văn tinh xảo nhưng được cái không thực dụng. Tuy vậy cô vẫn vui vẻ đăng lên Weibo để khoe.

Chín bức ảnh, chiếc bookmark được đặt ở giữa, bên dưới có câu: “Yêu chị như yêu mạng sống.”

Không ai nhận ra nhưng Lâm Tri Dạng thoả mãn.

Sinh nhật năm nay, Úc Triệt chọn một món quà vô cùng thiết thực: Đổi cho cô chiếc điện thoại mới.

Điện thoại cũ của Lâm Tri Dạng đã vỡ màn hình, dùng tạm được nửa tháng.

Sau khi tặng trong, chị lại hỏi: “Có quá gọi là thô thiển không em?”

“Không.” Lâm Tri Dạng mặt dày: “Em thích cảm giác được người phụ nữ giàu có bao nuôi.”

Không lãng mạn cũng được vì Úc Triệt đã là lãng mạn.

Do vui nên ai mời rượu Úc Triệt cũng uống, uống vài ly nhưng mặt vẫn như thường.

Hà Thấm mơ màng, ngưỡng mộ: “Chị Úc Triệt lén luyện rồi, sao mình chị uống hết một bàn hay vậy?”

Nụ cười trên mặt ngưng lại, ánh mắt Lâm Tri Dạng rơi vào khuôn mặt Úc Triệt rồi nhìn vào ly rượu trước mặt chị.

Úc Triệt cũng ngơ ngẩn, nhưng nhanh chóng xua tan ký ức không tốt, nhẹ cười: “Chị uống được thế thôi, uống nữa không thoải mái.”

Hà Thấm cười ngốc, không biết lý do, hỏi xong ăn tiếp.

Trong tiếng ồn ào, Lâm Tri Dạng và Úc Triệt nhìn nhau thật sâu.

Như thể họ tạo ra một ranh giới giữa phố thị ồn ào, không ai có thể xâm nhập. Chỉ có họ biết nhau.



Mấy tháng chia xa, Úc Triệt nghiện rượu, nếu nói luyện tập thì chỉ có lúc đó có cơ hội.

Không thường tham gia tiệc, thỉnh thoảng có dự nhưng không ai dám rót rượu.

Lâm Tri Dạng nghĩ về cuộc điện thoại ấy. Úc Triệt khi say, chị tuyệt vọng và sự cầu khẩn ở bên trong.

Nhớ thôi cũng đau lòng.

Cô tự hỏi mình đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể nhẫn tâm, không để ý đến Úc Triệt khi chị van xin như thế.

Bây giờ, không cần Úc Triệt rơi lệ thì cô cũng đồng ý bất cứ điều kiện gì của chị.

Trước khi đi, Minh Tiêu Kiều đề xuất giúp hai người dọn dẹp. Biết rõ chị Úc Triệt rất sạch sẽ và sau này còn phải bận.

Thế là mọi người vừa nói vừa làm. Nửa tiếng sau, ngôi nhà trở về trạng thái như trước khi họ đến.

Lâm Tri Dạng giả vờ cảm động rớt nước mắt.

Nghiêm túc nắm lấy tay Lâm Tri Dạng: “Tôi thật sự phải cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì cả đời tôi cũng không được đến đây.”

Quá nghiêm túc và phô trương, Úc Triệt ngại ngùng nhìn xuống, cười. Lâm Tri Dạng thẳng thừng đấm bạn thân một cái: “Đi.”

Dù vậy, sau khi mọi người đi hết, Úc Triệt vẫn lau dọn một lần nữa.

Lâm Tri Dạng nghĩ trong lòng, trước đây không mời ai đến chơi là vì hai lý do.

Một là vì tính cách lạnh lùng, không thích giao tiếp; hai là vì thói quen sạch sẽ. Nếu chị mệt như vậy thì sao này cứ ra ngoài cho khoẻ.

Úc Triệt lau xong một nửa, đứng dậy nghỉ ngơi thì thấy Lâm Tri Dạng nhìn chằm chằm xuống đất với biểu cảm phức tạp.

Cô mở lời giải thích: “Không phải bẩn, tại chị quen.”

Lâm Tri Dạng: “Em biết, nhưng em không thể giúp chị. Nếu chị đau lưng thì phải làm sao bây giờ?”

Úc Triệt: “....”

“Loại ánh mắt vậy là sao?” Nghiêm túc phân tích: “Chị muốn nói là lưng chị tốt, làm gì cũng không đau à?”

Cô không muốn giao tiếp với cái người lang thang, phóng túng nào đó.

Nhưng né tránh chỉ là kế hoãn binh. Khi ngủ chung, Lâm Tri Dạng vẫn kiểm tra sự dẻo dai của eo cô.

Úc Triệt thầm nghĩ, làm việc nhà không thấy đau. Nhưng nếu ngày nào đỏ nhập viện vì chấn thương ở lưng thì Lâm Tri Dạng chắc chắn sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Bị bắt nạt đến mức này mà vẫn nói “Chúc mừng sinh nhật” trước 12 giờ và chỉ để một mình Lâm Tri Dạng nghe.

Chân thành mong muốn mặt trời nhỏ của cô lớn thêm một tuổi sẽ càng hạnh phúc.

Tuổi nào cũng may mắn, cùng bên nhau lâu dài.

Lâm Tri Dạng lau mồ hôi trên trán chị: “Chị muốn biết em ước gì không?”

Úc Triệt đặt tay lên môi, cực kỳ căng thẳng: “Nói ra sẽ không linh.”

Đôi môi trong lòng bàn tay cô uốn thành một đường cong, “Được, em sẽ không nói. Chắc chắn sẽ thành nguyện.”

Ước gì, hai người điều hiểu. Úc Triệt đã ước điều giống vậy trong sinh nhật năm ngoái.

Và thật đúng, ước mơ thành hiện thực.

Quốc Khánh, Úc Triệt về nhà bên kia, cũng không thấy mặt Úc An Tuần nên ăn bữa cơm rồi về.

Cùng Lâm Tri Dạng trải qua bảy ngày tuyệt vời, xem phim rồi ăn uống với nhau.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Úc Triệt quay lại trường để họp, còn Lâm Tri Dạng ở nhà viết.

Tình cờ nhận được điện thoại của Úc Thành.

Úc Thành cố gắng thương lượng với cô: “Tiểu Lâm, ba muốn gặp em, chỉ là nói chuyện. Anh đến đón em, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Đừng nói cho Úc Triệt biết nha.”

Lâm Tri Dạng đứng dậy sắp xếp đồ đặt, lòng cô thấy hơi buồn cười, trêu chọc: “Anh hai, sao nhà anh cứ sợ Úc Triệt biết vậy?”

Úc Thành im lặng. Biết tai nạn xe của Lâm Tri Dạng ít nhiều gì cũng có một phần trách nhiệm của Úc gia nên anh thấy áy náy, không nói nên lời.

Nhưng anh vẫn khuyên: “Em yên tâm đi, ba anh gặp em không phải vì mấy chuyện xấu.”

Tâm trạng của Lâm Tri Dạng rất tốt, đi vào phòng chọn quần áo. Cô dùng ngón tay lướt nhẹ qua từng món đồ, thản nhiên mở miệng: “Em biết, em sẽ qua.”

Nếu Úc An Tuần muốn cô cút thì sẽ không tự mình ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Xuyên Tiệm Noãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook