Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 78

Tần Hoài Châu

11/07/2024

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 77

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Nhà mới nên đồ đạc chẳng sắp xếp được bao nhiêu. Thậm chí đồ dùng nhà bếp cũng chưa mua, tủ lạnh mà Úc Triệt và Lâm Tri Dạng tặng vẫn đang trên đường đến.

Không bột đố gột nên hồ, Mạnh Dữ Ca không thể nấu cơm cho họ. Thế nên mọi người ngồi xuống hàn huyên một lúc, Úc Triệt đã dẫn Lâm Tri Dạng.

Vào thang máy, quay về thế giới của hai người, Lâm Tri Dạng bắt đầu giận dỗi, cố ý “hmmm” để được dỗ.

Úc Triệt cười, vươn tay chọc eo ai kia: “Keo kiệt. Chỉ cho quan đốt lửa chứ không cho dân thắp đèn.”

Cả ngày rồi mà vẫn nhớ.

Lâm Tri Dạng không giận, bị chọc nên ngứa, phá lên cười.

Úc Triệt sửa lại tóc mái của em: “Chị làm em sợ sao?”

Cô cho rằng Lâm Tri Dạng nhìn thấu, sẽ vạch trần cô ngay, nhưng không ngờ Lâm Tri Dạng tin.

“Tất nhiên rồi.” Yên lặng nhìn mắt Úc Triệt, cô sợ: “Em không thích đâu.”

Úc Triệt nói gì cô cũng tin.

Tay đã vươn ra thì sao mà có thể rút lại, nhẹ vuốt ve đầu em: “Đừng sợ, về làm cá kho tộ để đền bù cho em.”

Ra khỏi thang máy đến bãi đổ xe, Lâm Tri Dạng thắt dây an toàn, cười: “Thôi, em miễn cưỡng tha cho chị.”

Úc Triệt: “Ôi, miễn cưỡng quá.”

*

Chớp mắt lại đến sinh nhật Minh Tiêu Kiều. Vẫn quần ma loạn vũ, tiệc tùng hoành tráng với âm nhạc ồn ào làm người ta nhức cả đầu.

Người yêu lai Pháp giống như vệ sĩ, Minh Tiêu Kiều đi đến đâu là theo đến đó.

Lần này, Úc Triệt và Lâm Tri Dạng không hành động riêng lẻ nữa, họ mặc váy cùng màu, đến cùng nhau và Minh Tiêu Kiều tự hào giới thiệu người yêu: “Người mẫu nam số một thế giới, Mã Thuỵ.”

Sau đó giới thiệu hai người với bạn trai yêu dấu: “Lâm Tri Dạng, một nhà văn học vĩ đại, viết nhiều và kiến thức uyên thâm, sẽ được đề cửa giải thưởng Nobel Văn học trong năm mươi năm sau. Còn đây, giáo sư trẻ nhất, xinh đẹp nhất và giỏi nhất của Đại học Hoài Châu, giáo sư Úc Triệt.”

Minh Tiêu Kiều biến buổi tiệc thành buổi tôn vinh không cần thiết. Như thể nó chưa đủ hoành tráng nếu không có mấy cái danh hiệu, chức danh.

Đặc biệt là Lâm Tri Dạng, không biết bạn hiền đang châm chọc hay làm nhục mình, hoặc có thể cả hai.

Ăn ngay nói thật: “Thôi, không dám nhận, tôi chỉ là nhà văn ít tên tuổi.”

Úc Triệt cũng sửa nốt: “Chỉ là phó giáo sư, không trẻ tuổi và không giỏi.”

Nụ cười của Mã Thuỵ rất Tây, mái tóc nâu sẫm dài đến vai, trông giống một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, khẩu âm cực bình dị, rất khiêm tốn: “Mình không cần phải nói, mình chỉ là người mẫu nam bình thường.”

Lâm Tri Dạng cười “haha”, “Mình thấy mình trên tạp chí rồi nha mình, bình thường chỗ nào đâu?”

Và rồi ba người lại khen nhau.

Minh Tiêu Kiều câm nín. Công chúa đích thân nâng giá cho họ nhưng họ không cần.

Đây là lần thứ ba Úc Triệt và Lâm Tri Dạng gặp nhau trong sinh nhật.

Lần đầu vừa gặp đã yêu, lần hai hẹn hò và lần ba chính thức.

Thật đáng thương cho Minh Tiêu Kiều không nhận ra chút sóng gợn nào cả. Chỉ nhớ lần đầu mình giới thiệu chị Úc Triệt với Lâm Tri Dạng, khi đó hai người tay bắt tay trong sự ồn ào, náo động của dòng người.

Lúc đó Minh Tiêu Kiều còn cảm thấy hai người này thuộc về hai thế giới khác nhau.

Nhưng họ lại hợp nhau.

Tuy nhiên, Minh Tiêu Kiều cũng không tưởng tượng nổi. Vì thời điểm đó, chị Úc Triệt vẫn lạnh lùng, vả lại chả nghe Lâm Tri Dạng đề cập gì đến Úc Triệt.

Ai mà ngờ được, trong góc không nhìn được, hai người đã gạo nấu thành cơm.

Trần đời ai biết trước chuyện chi.

Lâm Tri Dạng không bao giờ làm việc vô nghĩa.

Sau khi được bạn nhắc nhở, Lâm Tri Dạng cũng nhớ đến cảnh lần đầu gặp nhau. Khi đó tay Úc Triệt rất lạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt tên tay cô đã làm tim cô đập thình thịch.

Cô hỏi Úc Triệt cần chăn không.



Úc Triệt nói: “Thân nhiệt vốn luôn như vậy.”

Mang theo những suy nghĩ bậy bạ, Lâm Tri Dạng lặp lại cho Úc Triệt nghe.

Ban đầu Úc Triệt không hiểu, nhưng khi nhận ra thì mặt ửng hồng, lo sợ bên cạnh có người nghe được, cả phấn nền cũng không thể che đi.

“Một câu bình thường thôi.”

Lâm Tri Dạng gật đầu: “Đúng rồi, em đâu có nói không bình thường.”

Nói xong lộ đuôi sói, đến gần tai chị, trầm giọng: “Nhưng chị đâu phải lúc nào cũng lạnh như vậy.”

Mặt Úc Triệt đỏ đến mang tai, tức giận đến nổi nhéo Lâm Tri Dạng mấy cái. Quỷ nhỏ này, thế mới nói cô vừa liếc mắt đã bị người nào đó hấp dẫn.

Dưới vẻ trong sáng, đầy ánh nắng lại ẩn chứa tâm hồn bẩn thỉu.

Làm sao có người lần đầu gặp mặt đã nghĩ chuyện lung tung?

Hai người không ở lâu. Trong thời gian đó, cô cùng Lâm Tri Dạng, xem em chơi game với bạn thời đại học. Dưới sự khuyến khích của Úc Triệt, Lâm Tri Dạng gia nhập và chơi rất vui vẻ.

Cho đến khi Úc Triệt nhịn ngáp và Lâm Tri Dạng nhìn thấy, cô nhìn xuống đồng hồ, thì thầm vào tai Minh Tiêu Kiều.

Chỉ thấy Minh Tiêu Kiều trợn mắt như sắp nôn, vội vàng tiễn khách: “Biến, biến, biến, đừng để tôi thấy cậu.”

Gió trời cuốn lá rơi, ôm trọn hai bóng người về sớm, lấy đi hơi ấm còn sót lại trên da thịt.

Úc Triệt hỏi: “Vừa rồi em nói gì với Minh Tiêu Kiều?”

Lâm Tri Dạng nhìn, ý là: Chị muốn biết?

Úc Triệt cau mày, ý: Nhanh nói.

“Em bảo “vợ em buồn ngủ, muốn về nhà ngủ với chị ấy” á.”

“.....” Úc Triệt hơi bực: “Ai dạy em bên ngoài nói nhảm?”

Tự thấy bất bình với bản thân, Lâm Tri Dạng khiếu nại: “Em có nói sai đâu? Chị không phải vợ em hả? Không muốn đi ngủ hả?”

Mặc dù là vậy nhưng qua miệng Lâm Tri Dạng lại khác. Úc Triệt tự thấy như tú tài gặp nhà binh.

(Tú tài gặp phải nhà binh, ba mươi sáu kế, tri thức chính là đại kế. Không từ bỏ, cầm lên vũ khí tri thức, xây dựng quốc gia.)

Trên đường về nhà, Lâm Tri Dạng lấy một chiếc hộp từ trong túi, ra vẻ bí ẩn: “Giáo sư Úc, em muốn tặng cô cái này.”

“Không phải lễ tiết, em tặng gì?”

Mắt nhìn phía trước, tuy lòng chờ mong nhưng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cũng không phải sinh nhật chị.”

“Kỷ niệm hai năm chúng mình gặp nhau. Hoài Thành nói bé không bé mà nói lớn không lớn, nam nữ khắp nơi nhưng chúng lại gặp nhau vào ngày này, lại thích nhau. Chuyện quan trọng như vậy, nên làm kỷ niệm không?”

“Ngày này dễ nhớ, sau này muốn quên cũng quên không được, Minh Tiêu Kiều sẽ nhớ giúp chúng mình.”

Có lẽ là thần tiên say rượu làm nháo loạn mây trắng.

Úc Triệt cảm thấy, dù Lâm Tri Dạng đã lấy hết rượu của cô đi và uống hết nhưng người say vẫn là cô và người bị loạn cũng là cô.

Lâm Tri Dạng luôn luôn phát huy những kỹ năng khiến người khác không thể rời xa.

Những ngày bên cạnh người yêu đều là những ngày đáng để kỷ niệm.

Cô dựa vào sức chịu đựng mạnh mẽ để không nhìn Lâm Tri Dạng và tập trung lái xe: “Lâm Tri Dạng, đừng quậy chị, chị lái xe.”

Cô phải tập trung đưa em về nhà. Mỗi phút giây em ở bên ngoài đều làm cô lo lắng vì em là vưu vật của cô.

Lâm Tri Dạng “ò”, ngoan ngoãn ngồi bên ghế phụ, chỉnh sửa bức ảnh vừa rồi và đăng lên vòng bạn bè.

Đội ơn mẹ trẻ, công chúa Minh Tiêu Kiều của tôi! Tôi chúc cậu Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!

Minh Tiêu Kiều bình luận ngay: “Không cần lắm.”

Làm may cho Lâm Tri Dạng thật sự là tội lớn.

Món quà Lâm Tri Dạng tặng cho Úc Triệt là quyển sổ tay mới, ảnh bìa là bức tranh Lục Thần vẻ.

Trong nền xanh băng giá là những điểm hồng ấm áp. Nơi đó có người phụ nữ tóc dài với những đường nét màu đen.

“Em làm túi, hai ngày nữa nhận được.” Lâm Tri Dạng khen không ngớt lời: “Vẽ đẹp quá à.”

“Vẽ đẹp.” Úc Triệt lặp lại.

Lâm Tri Dạng vội vàng đổi thay: “Không, là người đẹp.”



Cuốn sổ được Úc Triệt mang đến văn phòng, là quyển sổ mới để ghi chép báo cáo cuộc họp, đôi khi cũng sẽ viết vài kế hoạch làm việc.

Trên bàn làm việc, giữa những quyển sổ bìa đen, nó rực rỡ như thiên hà trên Cửu Trùng Thiên.

Mấy giáo viên đều lén lúc bàn tán, phải chăng Hiệu Trưởng Úc đang hẹn hò? Gu thẩm mỹ bỗng nhiên rực rỡ như kia.

*

Khi ngày ngắn hơn đêm, thời gian dường như bị phù phép, cứ chạy mãi về phía trước như không biết mệt.

Lá cây rụng khắp Hoài Thành, đầu thu rồi đến giữa thu và cuối thu, cảnh sắc lạnh lẽo cứ mãi kéo đến. Nhiệt độ càng ngày càng thấp, quần áo cũng ngày càng dày hơn.

Úc An Tuần đã nằm viện ba tháng, ông không muốn ở đó nữa nên đã xuất viện.

Chủ nhà trở lại, không tránh khỏi làm bữa cơm đoàn viên.

Lần đầu tiên Lâm Tri Dạng được mời đến Úc gia ăn cơm, với tư cách là bạn gái của Úc Triệt.

Giang Dung Tâm thông báo chuyện này cho cô biết, sau khi hân hoan thì bắt đầu lo, gửi tin nhắn cho chị dâu: “Giờ em cảm giác như mình được gả vào hào môn vậy. Sao đây chị dâu, em lo quá.”

Giang Dung Tâm gửi hai tin nhắn “haha” đến: “Hào môn gì mà hào môn, em cứ xem như ăn bữa cơm bình thường là được. Đừng lo, có chuyện gì chị dâu sẽ giải quyết, chị dâu gánh em.”

Lâm Tri Dạng suy nghĩ, vợ cô - Úc Triệt trong mắt người ngoài là người không thành công nhất của Úc gia, chị chỉ làm - Giáo sư Hoài Châu.

Bình thường chắc?

So với đó, nhà họ Lâm là dân kinh doanh, mấy đồng tiền đó thật sự quá ít.

Cũng không trách Úc An Tuần và Úc Hân chướng mắt cô. Đứng dưới góc độ nhà họ Úc - cô thật sự rất bình thường.

Ưu điểm lớn nhất là Úc Triệt thích cô.

Nghĩ đến đây, Lâm Tri Dạng bò dậy từ trạng thái buông thả bản thân. Cái này là đủ rồi.

Úc Triệt bảo cô là kho báu vô giá. Không sợ.

Hơn nữa, Úc Triệt đã tiêm phòng cho cô trước. Đến lúc đó mà Úc Hân với Úc An Tuần nói chuyện khó nghe, chế giễu, ra oai phủ đầu gì đó thì Lâm Tri Dạng không cần phải chịu đựng.

Hai người bỏ đi là được.

Lâm Tri Dạng vừa cảm kích sự chu đáo của Úc Triệt, song song cũng tự nhủ phải để lại ấn tượng tốt với nhà ba vợ.

Vì thế cô cẩn thận chọn quà cho từng người.

Do liên hoan vào buổi tối nên Úc Triệt xếp cho Lâm Tri Dạng hai bộ quần áo: “Tối không về đâu.”

“Ngủ nhà chị hả?” Lâm Tri Dạng ôm đầu ngồi xổm, lo hơn: “Ổn không chị?”

Úc Triệt kéo cục cưng đứng dậy, ôm vào lòng, cười: Sao, tuổi này còn giả vờ tình yêu trong sáng lành mạnh trước mặt phụ huynh sao?”

Cô muốn để Lâm Tri Dạng ngủ trong phòng mình một lần.

Cảm giác rất nghi thức.

Cô cũng muốn thử xem, liệu Lâm Tri Dạng ngủ trong phòng mình thì cô có thể ngủ được không.

Khi thực sự đến Úc gia, Lâm Tri Dạng lại không sợ.

Như Úc Triệt nói, nhà họ Úc rất bình thường, không tráng lệ huy hoàng.

Nhiều lắm chỉ rộng rãi hơn, nhưng không lãng phí vì đây là ngôi nhà có ba thế hệ ở cùng.

Đúng rồi, nếu nhà họ mà làm thành cung điện thì chả có gì đẹp, giờ nhìn xem, trông sáng sủa, sang trọng biết bao.

Úc Thành và vợ đứng ở cửa chờ họ, Lâm Tri Dạng chưa đi đến đã tự luyến: “Mặt mũi em lớn vậy cơ?”

Úc Thành dội gáo nước lạnh: “Tôi đón em gái tôi.”

Giang Dung Tâm nắm tay Lâm Tri Dạng: “Kệ anh ấy, vào ngồi thôi.”

Trong ấn tượng, mỗi khi Úc Triệt về nhà thì Úc An Tuần không ở cơ quan cũng ở phòng sách, hiếm khi thấy ông ngồi xem tivi trong phòng khách.

Ông ngồi xem, bên cạnh là cháu gái và cháu trai, mấy đứa nhỏ nghiêm túc nhìn tivi.

Ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, khi Úc An Tuần giảng dạy sẽ ngoan ngoãn gật đầu, bày tỏ suy nghĩ của bản thân.

Nhà này gia giáo quá tốt, Lâm Tri Dạng chắp tay đứng nhìn từ xa.

Không ngờ, khi nghe cô đến, Úc An Tuần quay đầu, vẫy tay: “Cháu, đến xem TV.”

Nụ cười cứng đờ, Lâm Tri Dạng chỉ có một ý nghĩ: Muốn trốn nhưng trốn không thoát, cứu với!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Xuyên Tiệm Noãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook