Chương 79
Tần Hoài Châu
11/07/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 78
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Dưới ánh mắt phức tạp nhưng ủng hộ của Úc Triệt, Lâm Tri Dạng nở nụ cười tự khích lệ, ngoan ngoãn bước đến chỗ Úc An Tuần và dừng lại trước chiếc sofa đơn.
“Thưa bác trai.” Cúi đầu lịch sự.
Úc An Tuần nhìn.
Hôm nay cô đã sắp xếp bản thân rất gọn gàng, sạch sẽ. Áo len cao cổ kết hợp với áo khoác màu nâu xám, trên mặt là lớp trang điểm nhẹ nhàng và vừa phải.
Thể hiện được tất cả ưu điểm trên gương mặt. Nếu chỉ xét về mặt thì trông vô cùng chính trực.
So với lần gặp đầu tiên, như thể cố tình mặc đồ rộng rãi, xuề xoà, không quan tâm đến việc để lại ấn tượng.
“Ngồi đi.”
Lâm Tri Dạng lễ phép ngồi xuống, học theo ba đứa bé đối diện: Đầu cao, lưng thẳng, ngoan ngoãn đặt tay lên gối.
Ba đứa trẻ bất giác thẳng lưng lên.
“Chào mấy con.”
Úc Triệt đã giới thiệu trước, Úc Thành có một trai một gái, Úc Hân chỉ có một bé con.
Lần đầu gặp, chỉ nhìn nhau, không biết gọi như nào. Thôi thì chỉ có thể dựa trên tuổi tác để xưng hô: “Chào chị.”
Lâm Tri Dạng định trả lời nhưng Úc An Tuần ngắt lời, ông sửa: “Không phải chị, gọi là cô Lâm.”
Ba đứa trẻ nghe lời ông, sửa miệng.
Lâm Tri Dạng tươi cười, nhẹ nhàng: “Cái nào cũng được.”
Ông cụ thực sự biết phân biệt thời thế.
Chào hỏi xong, mọi người tiếp tục tập trung xem tivi.
Lâm Tri Dạng không ngủ trưa, giờ chỉ thấy vừa đói vừa mệt, bị giọng điệu truyền cảm của người dẫn chương trình thúc giục, mí mắt gần như không thể mở ra.
Úc An Tuần lên tiếng làm cô sợ đến tỉnh.
“Tiểu Lâm, cháu thấy thế nào?”
Thế nào là thế nào?
Lâm Tri Dạng véo đùa cho tỉnh ngủ, mở to đôi mắt đờ đẫn. TV chiếu tin tức xã hội, phóng viên đến để phối hợp nhưng một số bên đưa phong bì trốn tránh trách nhiệm và người dân phàn nàn không ngừng.
Lâm Tri Dạng: “....” Xin hãy buông tha cho nô tỳ.
Ba đứa trẻ lo lắng nhìn cô Lâm, sợ cô không trả lời được sẽ bị mắng.
*
Úc Triệt và Giang Dung Tâm đang nói về mấy việc gần đây, chia sẻ mặt nạ, mỹ phẩm dưỡng da đang sử dụng.
Trong lúc đó, thỉnh thoảng Úc Triệt sẽ ra ngoài xem. Lâm Tri Dạng vẫn ngồi thẳng lưng ở đó như một bé ngoan.
Giang Dung Tâm đợi em chồng vào, cười: “Lo con bé bị bố mắng sao?”
Úc Triệt không trả lời thẳng: “Em ấy lười lắm, bình thường toàn nằm, ngồi lâu vậy sẽ khó chịu chết mất.”
“Quen là được rồi, em xem mấy đứa Úc Thiên, giờ ngồi vậy mỗi ngày cũng không thấy mệt.”
Úc Triệt và mấy đứa nhỏ ngồi thế này từ bé đến lớn còn gì? Em như nào cũng không sao nhưng Lâm Tri Dạng mới ngồi một chút là đau lòng ngay.
Tự nhiên Giang Dung Tâm bị đút cơm chó.
Úc Hân và Lục Minh Tranh đi từ trên lầu xuống, ánh mắt đặt vào Lâm Tri Dạng - đang nói chuyện với Úc An Tuần. Hai vợ chồng nhìn nhau, vốn Úc Hân đã chán giờ càng thêm ngổn ngang.
Lục Minh Tranh biết vợ bất lực, vỗ nhẹ vai Úc Hân: “Không sao đâu em, thuận theo tự nhiên, đừng nghĩ nhiều.”
Lúc này, Úc Triệt và Giang Dung Tâm cũng bước ra. Nhìn thấy Úc Hân, tuy Úc Triệt vẫn lạnh như trước nhưng vẫn lịch sự gọi “chị“.
Cô không còn coi Úc Hân như hư không, cũng thôi đối đầu với chị. Miễn là Úc Hân đừng xen vào tình yêu của cô và Lâm Tri Dạng thì Úc Triệt vẫn có thể đối xử với chị hai như trước.
Và cái gọi là quá khứ cũng là đau khổ mà Úc Hân tự chuốc lấy.
Khi mẹ vừa qua đời, Úc Triệt thân với chị hai hơn bây giờ. Dù Úc Triệt không nói chuyện, em thu mình lại nhưng vẫn sẵn sàng nghe chị.
Nghỉ hè, em thích nhất làm bài tập với chị, hỏi chị cách giải.
Sau này vào đại học, hai chị em vẫn duy trì tần suất mỗi tuần gọi một lần, thường là chị nói và Úc Triệt sẽ lắng nghe.
Khi Úc Triệt vào đại học, em sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông và hè, không bao giờ chậm trễ. Mặc dù không còn nồng nhiệt nhưng vẫn sẵn lòng ở bên chị hai cũng như Úc Thành.
Lúc đó, dù chị nổi giận, mắng mỏ nặng nhưng Úc Triệt cũng chỉ mím môi, không cãi lại chị dù một câu. Sau khi bớt giận, em lại uỷ khuất nhìn chị, tuy vậy, em biết thông cảm cho chị. Em sẽ nhìn chị hai đến mức chị mềm lòng, chủ động nói chuyện với em.
Từ bao giờ, ánh mắt của em không còn sự nũng nịu, ngưỡng mộ và ỷ lại nữa?
Chắc có lẽ đã rất lâu, lâu đến mức Úc Hân không nhớ tự thuở nào.
Nhưng chị nhớ rõ cốt truyện.
Biết Úc Triệt thích người cùng giới, khó chấp nhận, dưới sự thất vọng cực độ nên đã ba lần chia rẽ em và người yêu. Chị gửi thiệp cưới, gửi cả ảnh của con cái người ta cho Úc Triệt, để em nhìn, để em biết quay đầu.
Sau đó, Úc Triệt biến mất khỏi gia đình em trong một thời gian dài.
Đến khi gặp lại là trạng thái của những năm gần đây.
Úc Hân luôn nghĩ mình đúng, đang giúp em gái và tránh cho em hối hận về những điều đã làm thời thiếu niên.
Nhưng từ sau vụ việc của Lâm Tri Dạng, Úc Triệt đã thể hiện thống hận, căm ghét mà em chưa từng biểu hiện trong nhiều năm. Chỉ khi đó Úc Hân mới hiểu, Úc Triệt đã điều tra về quá khứ. Em phải chịu đựng chị hai mình, chịu đựng rất nhiều năm.
Lạnh lùng đã là tôn trọng.
Nếu lúc đó biết người Úc Triệt tìm sau này vẫn là người cùng giới thì liệu chị có nên làm một nhân vật chính diện, bình tĩnh đưa ra lời chúc phúc cho em?
Vậy thì Úc Triệt hiện tại và Úc gia bây giờ đâu ra nông nỗi như này.
Những suy nghĩ này chỉ là cách để tự trừng phạt bản thân, Úc Hân hiểu rõ mọi thứ đã được quyết định từ trước. Điều chị có thể làm là giống như ba, thuận theo tự nhiên để chấp nhận.
Không còn cố gắng thay đổi những điều không thể thay đổi.
Tại sao chị phải bắt em gái theo ý mình?
Sau khi ngồi xuống, mắt Úc An Tuần quét qua từng người.
Ba thế hệ, tổng cộng có mười người.
Ông từng nghĩ sự hoàn hảo ông muốn không chỉ có như vậy. Ông ngỡ Úc Triệt sẽ sinh thêm hai đứa cháu ngoại cho ông.
Nhưng ông đợi suốt nhiều năm, đợi đến mức cơ thể sắp không chịu nổi, sắp về hưu vẫn không đợi được.
Ông không muốn đợi nữa, ông nghĩ, một việc được thành cũng tốt.
Vừa rồi ông ép Lâm Tri Dạng xem tin tức cùng ông, xem đến mức buồn ngủ không nổi mở mắt nhưng vẫn cố gắng trả lời mấy câu ông hỏi, vụng về như một đứa trẻ.
Tuy nhiên, dù con bé lười biếng vẫn không làm ông khó chịu, không khiến người ta trách móc. Nhìn thấy con bé nhăn mày cười khổ khiến Úc An Tuần cũng muốn cười theo.
Một cô bé sôi nổi, thực thế, tuy lười nhưng tư duy rất tích cực.
Úc Triệt thích con bé không phải không có lý do.
Lâm Tri Dạng chọc chân Úc Triệt dưới bàn, dùng ánh mắt hỏi xem ổn không. Khẽ nghiêng người qua, nhỏ giọng báo cáo: “Em mới làm hai bài luận.”
Tuy không đành lòng nhưng Úc Triệt vẫn kể chuyện ma: “Quen rồi là ổn.”
Chỉ bốn từ ngắn ngủi như sét đánh giữa trời quang.
Ai muốn quen việc ngồi xem thời sự với ông cụ xưa kia?
Cô âm thầm quyết tâm, nếu sau này Úc Triệt không về cô sẽ không bao giờ khuyên chị.
Nhưng cô vẫn còn trẻ, suy nghĩ quá ngây thơ, làm sao nghĩ được từ ngày hôm đó không còn ai kêu Úc Triệt về nhà ăn cơm.
Chuyển qua Úc An Tuần gọi thẳng cho cô: “Cuối tuần qua đây.”
Trong bữa cơm, Úc An Tuần nói vài câu, được cái nói nhiều nhưng toàn mấy lời trịnh trọng và nhạt nhẽo.
Theo cách dịch của Lâm Tri Dạng: Trước đây ai cũng hiểu lầm, làm gia đình hỗn loạn. Mọi người đều có trách nhiệm trong việc này, không thể trách móc lẫn nhau. Tương lai phải hoà thuận, tôn trọng và yêu thương nhau bla bla bla.
Lâm Tri Dạng sắp ngủ gục.
Cô thật sự buồn ngủ, may là Úc Triệt nhéo để tỉnh lại.
Sau khi lãnh đạo phát biểu xong, có thể ăn cơm. Úc Hân lại đứng dậy mời rượu, lịch sự mở miệng: “Chị không muốn nói nhiều về quá khứ, em nghĩ thế nào chị cũng nhận. Nhưng, ly này phải uống, đây là lần đầu Úc Triệt dẫn người về, sau này chúng ta là một gia đình.”
Lâm Tri Dạng cố gắng ngăn lại cảm giác muốn ăn, cầm ly đứng dậy, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Cảm ơn chị hai.”
Chưa chắc Úc Hân chấp nhận cô, giống như cô cũng không ưa Úc Hân. Nhưng quan hệ của người trưởng thành không liên quan gì đến sở thích. Khi lợi ích liên kết, tự nhiên sẽ nở nụ cười để người khác nhìn thấy.
Và Úc An Tuần rất hài lòng.
Ăn xong cũng muộn, Úc An Tuần về phòng nghỉ.
Để lại người trẻ dưới nhà và Lâm Tri Dạng bắt đầu phát quà.
Mang cho Lục Thần cuốn sổ tay, khi nhìn đến bìa là đôi mắt của bé con sáng hoắc.
Vui vẻ nhưng ngại: “Cái này cháu vẽ”
“Đúng rồi, dì thích nên cuốn sổ này tặng cho cháu.” Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng nói với bé con.
Úc Hân cười khổ, ra là con bé này thích. Chẳng trách lúc trước Úc Triệt gói mang đi.
Tặng quà xong, mấy đứa bé gần gũi với cô hơn. Mặc dù không biết “dì” là sao, nhưng các cháu hiểu một câu trong bữa cơm: Từ nay về sau là người một nhà.
Điều này có nghĩa “dì” xinh đẹp sẽ thường xuyên đến.
Vui quá đi.
Lâm Tri Dạng gật đầu: “Chắc chắn sẽ thường đến.”
Lục Thần ngoan ngoãn nắm tay dì: “Dì ơi, mai sau cháu vẽ cho dì một bức.”
Lâm Tri Dạng xoa đầu cháu: “Thật không? Vậy dì đợi nha. Nhưng không cần vội, con rảnh mới vẽ, không được làm bản thân mệt biết không?”
“Dạ, cháu biết.” Lục Thần gật đầu.
Về phòng với Úc Triệt, Lâm Tri Dạng thì thầm: “Chị hai có bé con cưng quá.”
Úc Triệt gật đầu: “Thần Thần cực hiểu chuyện.”
Lâm Tri Dạng nhìn phòng của Úc Triệt, lạnh lùng như cũ và vẫn không nhiều đồ, buốt giá tâm hồn.
Chưa thay đồ nên không dám lên giường, chỉ ngồi trên ghế bên cạnh.
Nhìn quanh, cảm thán: “Giống như mơ ấy.”
Cô đã về nhà với Úc Triệt. Năm trước còn trốn tránh với nhau nhưng năm nay đã vượt qua tất cả.
Về mặt thời gian, dường như không quá khó khăn.
Úc Triệt đến cạnh, ngồi xổm xuống, nhìn lên người yêu: “Chị sợ là một giấc mơ, sợ đến không còn vui như vậy.”
Lời này khiến Lâm Tri Dạng ngứa ngáy tâm hồn, cúi đầu cười nhẹ: “Chị gái ngốc này đến từ đâu đây?”
Ánh mắt lạnh lùng của Úc Triệt ướt át, sự quyến rũ và đẹp đẽ bị giam dữ bên trong. Dưới sự cám dỗ ấy, Lâm Tri Dạng cúi đầu hôn lên môi chị, hấp thụ nhiệt độ cơ thể cùng hương vị của Úc Triệt.
Cho đến khi hô hấp không đều, tiếng thở dốc dễ nghe tuôn ra từ môi và răng, nụ hôn mỏng manh không còn đủ chứa đựng cảm xúc sâu sắc.
Úc Triệt nhắm chặt mắt, ngửa đầu đón nhận tất cả những gì Lâm Tri Dạng cho cô. Bộ quần áo đã rơi trên sàn, đầu ngón tay nóng bỏng trượt từ tai xuống dưới.
Cô không thể đứng lên, đôi chân mềm nhũn không còn chịu khống chế của bản thân, Lâm Tri Dạng lợi dụng chiều cao để bắt nạt cô.
Gió đêm tràn vào cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm như móc câu toả ra ánh sáng lạnh như sương, soi rọi yên bình vào Cửu Châu.
Họ nằm trên chiếc giường Úc Triệt đã ngủ nhiều năm nhưng xa lạ, thực hiện những việc dịu dàng, triền miên ở đó.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng như đưa họ về mùa hè.
Mưa to, gió lớn, ánh nắng gay gắt và niềm vui mãnh liệt.
Mùa hè vào cuối thu.
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Dưới ánh mắt phức tạp nhưng ủng hộ của Úc Triệt, Lâm Tri Dạng nở nụ cười tự khích lệ, ngoan ngoãn bước đến chỗ Úc An Tuần và dừng lại trước chiếc sofa đơn.
“Thưa bác trai.” Cúi đầu lịch sự.
Úc An Tuần nhìn.
Hôm nay cô đã sắp xếp bản thân rất gọn gàng, sạch sẽ. Áo len cao cổ kết hợp với áo khoác màu nâu xám, trên mặt là lớp trang điểm nhẹ nhàng và vừa phải.
Thể hiện được tất cả ưu điểm trên gương mặt. Nếu chỉ xét về mặt thì trông vô cùng chính trực.
So với lần gặp đầu tiên, như thể cố tình mặc đồ rộng rãi, xuề xoà, không quan tâm đến việc để lại ấn tượng.
“Ngồi đi.”
Lâm Tri Dạng lễ phép ngồi xuống, học theo ba đứa bé đối diện: Đầu cao, lưng thẳng, ngoan ngoãn đặt tay lên gối.
Ba đứa trẻ bất giác thẳng lưng lên.
“Chào mấy con.”
Úc Triệt đã giới thiệu trước, Úc Thành có một trai một gái, Úc Hân chỉ có một bé con.
Lần đầu gặp, chỉ nhìn nhau, không biết gọi như nào. Thôi thì chỉ có thể dựa trên tuổi tác để xưng hô: “Chào chị.”
Lâm Tri Dạng định trả lời nhưng Úc An Tuần ngắt lời, ông sửa: “Không phải chị, gọi là cô Lâm.”
Ba đứa trẻ nghe lời ông, sửa miệng.
Lâm Tri Dạng tươi cười, nhẹ nhàng: “Cái nào cũng được.”
Ông cụ thực sự biết phân biệt thời thế.
Chào hỏi xong, mọi người tiếp tục tập trung xem tivi.
Lâm Tri Dạng không ngủ trưa, giờ chỉ thấy vừa đói vừa mệt, bị giọng điệu truyền cảm của người dẫn chương trình thúc giục, mí mắt gần như không thể mở ra.
Úc An Tuần lên tiếng làm cô sợ đến tỉnh.
“Tiểu Lâm, cháu thấy thế nào?”
Thế nào là thế nào?
Lâm Tri Dạng véo đùa cho tỉnh ngủ, mở to đôi mắt đờ đẫn. TV chiếu tin tức xã hội, phóng viên đến để phối hợp nhưng một số bên đưa phong bì trốn tránh trách nhiệm và người dân phàn nàn không ngừng.
Lâm Tri Dạng: “....” Xin hãy buông tha cho nô tỳ.
Ba đứa trẻ lo lắng nhìn cô Lâm, sợ cô không trả lời được sẽ bị mắng.
*
Úc Triệt và Giang Dung Tâm đang nói về mấy việc gần đây, chia sẻ mặt nạ, mỹ phẩm dưỡng da đang sử dụng.
Trong lúc đó, thỉnh thoảng Úc Triệt sẽ ra ngoài xem. Lâm Tri Dạng vẫn ngồi thẳng lưng ở đó như một bé ngoan.
Giang Dung Tâm đợi em chồng vào, cười: “Lo con bé bị bố mắng sao?”
Úc Triệt không trả lời thẳng: “Em ấy lười lắm, bình thường toàn nằm, ngồi lâu vậy sẽ khó chịu chết mất.”
“Quen là được rồi, em xem mấy đứa Úc Thiên, giờ ngồi vậy mỗi ngày cũng không thấy mệt.”
Úc Triệt và mấy đứa nhỏ ngồi thế này từ bé đến lớn còn gì? Em như nào cũng không sao nhưng Lâm Tri Dạng mới ngồi một chút là đau lòng ngay.
Tự nhiên Giang Dung Tâm bị đút cơm chó.
Úc Hân và Lục Minh Tranh đi từ trên lầu xuống, ánh mắt đặt vào Lâm Tri Dạng - đang nói chuyện với Úc An Tuần. Hai vợ chồng nhìn nhau, vốn Úc Hân đã chán giờ càng thêm ngổn ngang.
Lục Minh Tranh biết vợ bất lực, vỗ nhẹ vai Úc Hân: “Không sao đâu em, thuận theo tự nhiên, đừng nghĩ nhiều.”
Lúc này, Úc Triệt và Giang Dung Tâm cũng bước ra. Nhìn thấy Úc Hân, tuy Úc Triệt vẫn lạnh như trước nhưng vẫn lịch sự gọi “chị“.
Cô không còn coi Úc Hân như hư không, cũng thôi đối đầu với chị. Miễn là Úc Hân đừng xen vào tình yêu của cô và Lâm Tri Dạng thì Úc Triệt vẫn có thể đối xử với chị hai như trước.
Và cái gọi là quá khứ cũng là đau khổ mà Úc Hân tự chuốc lấy.
Khi mẹ vừa qua đời, Úc Triệt thân với chị hai hơn bây giờ. Dù Úc Triệt không nói chuyện, em thu mình lại nhưng vẫn sẵn sàng nghe chị.
Nghỉ hè, em thích nhất làm bài tập với chị, hỏi chị cách giải.
Sau này vào đại học, hai chị em vẫn duy trì tần suất mỗi tuần gọi một lần, thường là chị nói và Úc Triệt sẽ lắng nghe.
Khi Úc Triệt vào đại học, em sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông và hè, không bao giờ chậm trễ. Mặc dù không còn nồng nhiệt nhưng vẫn sẵn lòng ở bên chị hai cũng như Úc Thành.
Lúc đó, dù chị nổi giận, mắng mỏ nặng nhưng Úc Triệt cũng chỉ mím môi, không cãi lại chị dù một câu. Sau khi bớt giận, em lại uỷ khuất nhìn chị, tuy vậy, em biết thông cảm cho chị. Em sẽ nhìn chị hai đến mức chị mềm lòng, chủ động nói chuyện với em.
Từ bao giờ, ánh mắt của em không còn sự nũng nịu, ngưỡng mộ và ỷ lại nữa?
Chắc có lẽ đã rất lâu, lâu đến mức Úc Hân không nhớ tự thuở nào.
Nhưng chị nhớ rõ cốt truyện.
Biết Úc Triệt thích người cùng giới, khó chấp nhận, dưới sự thất vọng cực độ nên đã ba lần chia rẽ em và người yêu. Chị gửi thiệp cưới, gửi cả ảnh của con cái người ta cho Úc Triệt, để em nhìn, để em biết quay đầu.
Sau đó, Úc Triệt biến mất khỏi gia đình em trong một thời gian dài.
Đến khi gặp lại là trạng thái của những năm gần đây.
Úc Hân luôn nghĩ mình đúng, đang giúp em gái và tránh cho em hối hận về những điều đã làm thời thiếu niên.
Nhưng từ sau vụ việc của Lâm Tri Dạng, Úc Triệt đã thể hiện thống hận, căm ghét mà em chưa từng biểu hiện trong nhiều năm. Chỉ khi đó Úc Hân mới hiểu, Úc Triệt đã điều tra về quá khứ. Em phải chịu đựng chị hai mình, chịu đựng rất nhiều năm.
Lạnh lùng đã là tôn trọng.
Nếu lúc đó biết người Úc Triệt tìm sau này vẫn là người cùng giới thì liệu chị có nên làm một nhân vật chính diện, bình tĩnh đưa ra lời chúc phúc cho em?
Vậy thì Úc Triệt hiện tại và Úc gia bây giờ đâu ra nông nỗi như này.
Những suy nghĩ này chỉ là cách để tự trừng phạt bản thân, Úc Hân hiểu rõ mọi thứ đã được quyết định từ trước. Điều chị có thể làm là giống như ba, thuận theo tự nhiên để chấp nhận.
Không còn cố gắng thay đổi những điều không thể thay đổi.
Tại sao chị phải bắt em gái theo ý mình?
Sau khi ngồi xuống, mắt Úc An Tuần quét qua từng người.
Ba thế hệ, tổng cộng có mười người.
Ông từng nghĩ sự hoàn hảo ông muốn không chỉ có như vậy. Ông ngỡ Úc Triệt sẽ sinh thêm hai đứa cháu ngoại cho ông.
Nhưng ông đợi suốt nhiều năm, đợi đến mức cơ thể sắp không chịu nổi, sắp về hưu vẫn không đợi được.
Ông không muốn đợi nữa, ông nghĩ, một việc được thành cũng tốt.
Vừa rồi ông ép Lâm Tri Dạng xem tin tức cùng ông, xem đến mức buồn ngủ không nổi mở mắt nhưng vẫn cố gắng trả lời mấy câu ông hỏi, vụng về như một đứa trẻ.
Tuy nhiên, dù con bé lười biếng vẫn không làm ông khó chịu, không khiến người ta trách móc. Nhìn thấy con bé nhăn mày cười khổ khiến Úc An Tuần cũng muốn cười theo.
Một cô bé sôi nổi, thực thế, tuy lười nhưng tư duy rất tích cực.
Úc Triệt thích con bé không phải không có lý do.
Lâm Tri Dạng chọc chân Úc Triệt dưới bàn, dùng ánh mắt hỏi xem ổn không. Khẽ nghiêng người qua, nhỏ giọng báo cáo: “Em mới làm hai bài luận.”
Tuy không đành lòng nhưng Úc Triệt vẫn kể chuyện ma: “Quen rồi là ổn.”
Chỉ bốn từ ngắn ngủi như sét đánh giữa trời quang.
Ai muốn quen việc ngồi xem thời sự với ông cụ xưa kia?
Cô âm thầm quyết tâm, nếu sau này Úc Triệt không về cô sẽ không bao giờ khuyên chị.
Nhưng cô vẫn còn trẻ, suy nghĩ quá ngây thơ, làm sao nghĩ được từ ngày hôm đó không còn ai kêu Úc Triệt về nhà ăn cơm.
Chuyển qua Úc An Tuần gọi thẳng cho cô: “Cuối tuần qua đây.”
Trong bữa cơm, Úc An Tuần nói vài câu, được cái nói nhiều nhưng toàn mấy lời trịnh trọng và nhạt nhẽo.
Theo cách dịch của Lâm Tri Dạng: Trước đây ai cũng hiểu lầm, làm gia đình hỗn loạn. Mọi người đều có trách nhiệm trong việc này, không thể trách móc lẫn nhau. Tương lai phải hoà thuận, tôn trọng và yêu thương nhau bla bla bla.
Lâm Tri Dạng sắp ngủ gục.
Cô thật sự buồn ngủ, may là Úc Triệt nhéo để tỉnh lại.
Sau khi lãnh đạo phát biểu xong, có thể ăn cơm. Úc Hân lại đứng dậy mời rượu, lịch sự mở miệng: “Chị không muốn nói nhiều về quá khứ, em nghĩ thế nào chị cũng nhận. Nhưng, ly này phải uống, đây là lần đầu Úc Triệt dẫn người về, sau này chúng ta là một gia đình.”
Lâm Tri Dạng cố gắng ngăn lại cảm giác muốn ăn, cầm ly đứng dậy, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Cảm ơn chị hai.”
Chưa chắc Úc Hân chấp nhận cô, giống như cô cũng không ưa Úc Hân. Nhưng quan hệ của người trưởng thành không liên quan gì đến sở thích. Khi lợi ích liên kết, tự nhiên sẽ nở nụ cười để người khác nhìn thấy.
Và Úc An Tuần rất hài lòng.
Ăn xong cũng muộn, Úc An Tuần về phòng nghỉ.
Để lại người trẻ dưới nhà và Lâm Tri Dạng bắt đầu phát quà.
Mang cho Lục Thần cuốn sổ tay, khi nhìn đến bìa là đôi mắt của bé con sáng hoắc.
Vui vẻ nhưng ngại: “Cái này cháu vẽ”
“Đúng rồi, dì thích nên cuốn sổ này tặng cho cháu.” Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng nói với bé con.
Úc Hân cười khổ, ra là con bé này thích. Chẳng trách lúc trước Úc Triệt gói mang đi.
Tặng quà xong, mấy đứa bé gần gũi với cô hơn. Mặc dù không biết “dì” là sao, nhưng các cháu hiểu một câu trong bữa cơm: Từ nay về sau là người một nhà.
Điều này có nghĩa “dì” xinh đẹp sẽ thường xuyên đến.
Vui quá đi.
Lâm Tri Dạng gật đầu: “Chắc chắn sẽ thường đến.”
Lục Thần ngoan ngoãn nắm tay dì: “Dì ơi, mai sau cháu vẽ cho dì một bức.”
Lâm Tri Dạng xoa đầu cháu: “Thật không? Vậy dì đợi nha. Nhưng không cần vội, con rảnh mới vẽ, không được làm bản thân mệt biết không?”
“Dạ, cháu biết.” Lục Thần gật đầu.
Về phòng với Úc Triệt, Lâm Tri Dạng thì thầm: “Chị hai có bé con cưng quá.”
Úc Triệt gật đầu: “Thần Thần cực hiểu chuyện.”
Lâm Tri Dạng nhìn phòng của Úc Triệt, lạnh lùng như cũ và vẫn không nhiều đồ, buốt giá tâm hồn.
Chưa thay đồ nên không dám lên giường, chỉ ngồi trên ghế bên cạnh.
Nhìn quanh, cảm thán: “Giống như mơ ấy.”
Cô đã về nhà với Úc Triệt. Năm trước còn trốn tránh với nhau nhưng năm nay đã vượt qua tất cả.
Về mặt thời gian, dường như không quá khó khăn.
Úc Triệt đến cạnh, ngồi xổm xuống, nhìn lên người yêu: “Chị sợ là một giấc mơ, sợ đến không còn vui như vậy.”
Lời này khiến Lâm Tri Dạng ngứa ngáy tâm hồn, cúi đầu cười nhẹ: “Chị gái ngốc này đến từ đâu đây?”
Ánh mắt lạnh lùng của Úc Triệt ướt át, sự quyến rũ và đẹp đẽ bị giam dữ bên trong. Dưới sự cám dỗ ấy, Lâm Tri Dạng cúi đầu hôn lên môi chị, hấp thụ nhiệt độ cơ thể cùng hương vị của Úc Triệt.
Cho đến khi hô hấp không đều, tiếng thở dốc dễ nghe tuôn ra từ môi và răng, nụ hôn mỏng manh không còn đủ chứa đựng cảm xúc sâu sắc.
Úc Triệt nhắm chặt mắt, ngửa đầu đón nhận tất cả những gì Lâm Tri Dạng cho cô. Bộ quần áo đã rơi trên sàn, đầu ngón tay nóng bỏng trượt từ tai xuống dưới.
Cô không thể đứng lên, đôi chân mềm nhũn không còn chịu khống chế của bản thân, Lâm Tri Dạng lợi dụng chiều cao để bắt nạt cô.
Gió đêm tràn vào cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm như móc câu toả ra ánh sáng lạnh như sương, soi rọi yên bình vào Cửu Châu.
Họ nằm trên chiếc giường Úc Triệt đã ngủ nhiều năm nhưng xa lạ, thực hiện những việc dịu dàng, triền miên ở đó.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng như đưa họ về mùa hè.
Mưa to, gió lớn, ánh nắng gay gắt và niềm vui mãnh liệt.
Mùa hè vào cuối thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.