Chương 7
Nguyễn Ngọc Thơ
23/05/2020
...Cô cứ nghỉ mãj đến ánh mắt của ông chủ quán nhìn mình mà nghỉ hoàj hok ra điều gì khác lạ cả,hay ông có đjều gì muốn nói cho cô bjết,vì từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô gặp ông nên chẳng thể nào quen bjết để ông nhìn được,chắc chắc cô sẽ quay lạj quán đó lần nữa để hỏi cho rõ ràng
,ngỉ hoàj nên đến nhà,cô cũng chẳng hay luôn,Phong ngừng xe thấy cô ko có ý định xuống thì anh nhíu mày hỏi cô:
Út,đến nhà rồi em,ngỉ gì đó?
Nghe tjếng phong cô gjật mình xong cũng bìh tĩnh trã lời anh:
Àz hok gì đâu anh!!!
Phong nge cô trả lời thì nhìn nhìn cô lắc lắc đầu kêu cô xuống rồi dắt xe vào nhà,cô cũng từ từ đi vào,định ra sau rữa chân cho sạch rồi đi ngủ thì cô phát hjện phía sau cáj đìa có bóng người,gjờ này cũng khuya rồi aj mà ra đó hay là.....vừa nghỉ thì cô chợt rùng mình,đêm khuya hơi gió lạnh làm da gà cô cũng nỗj hết lên, cô 3 chân 4 cẳng nhah chạy lên phòng..phong đang nằm trên gjường thấy cô hấp tấp chạy vào thở hỗn hển,anh ngạc nhjên hỏi cô:
Nảy gjờ anh thấy e lạ lắm đó,có chuyện gì à?
Cô ngồi xuống gjường,mặt mày xanh lè vừa thở vừa nói với phong:
Anh..em..gặp..ma..,ngoài ruộng có....ma...anh ơi....
Phong nghe cô nói xong mặt anh cũng bình thường hỏi lạj cô
Em nói ma ở đâu, sao e thấy?
Ở ngoàj cáj đìa? Nảy e thấy có bóng aj ở ngoài đó? Ở đây ngoài nhà mình ra thì aj đi vô được,là ma,ma chắc luôn anh ơi...!!!
Phong lúc này phì cười với bộ dạng của cô,ko nghỉ vợ anh sợ ma đến vậy,anh ôm cô vào lòng xoa xoa đầu cô bảo
Ngủ đj cô nương,ma cỏ gì ở đây!!! Ngoan nằm xuống ngủ đj em?
Cô thì tức mình rỏ ràng cô thấy ma mà anh ko chịu tin,nhưng cũng ko muốn cãi lạj anh nên cô cũng nằm xuống,trong đầu cô nghỉ nhất định cô ko nhìn nhầm,chính mắt cô thấy có ma mà..
...Được 1tuần bé nhím xuất vjện,thờj gjan đó cô cũng lên xuống thăm con bé,mà mẹ ck cô thì đốj vớj cô cũng chẳng thái độ gì nên cô cũng yên tâm phần nào,trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhỏm..aj ngờ vừa trưa mẹ ck cô đưa bé nhím từ vjện về thì lạj có chuyện tjếp..lúc đó mẹ chồng cô và dì7 ẵm bé nhím vào phòng cho nó ngỉ,cô và con bích dọn cơm xong thì cô vào mời bà và kêu dì7 ra ăn,bé nhím đang ngủ,xíu nó dậy dì7 cho nó ăn sau,Phong thì đi gom tjền cho bà từ sớm chưa về mà dạo này bà cũng ko khắc khe với cô nữa nên cô đc đăc cách ngồi ăn chung mâm với bà,chỉ có con bích là ăn ở nhà sau,đang ăn tự dưng dì7 lạj khui chuyện trước.
Bà chủ hôm nay đeo chjếc vòng nhìn bà đẹp quá,nhìn sang trọng hết phần thiên hạ đó bà?
Mẹ chồng cô nghe khen thì khoáj chí nhìn vào chjếc vòng đeo trên tay mà cảm thấy hàj lòng.ý cười trên môj bà thêm đậm
__Ờ cáj vòng này do ông nhà tôi để lạj,mỗj lần tôi đeo ra đường dì ko bjết chứ aj cũng trầm trồ khen làm tôj cũng muốn nức mũi..
Dì7 lúc này lạj nhìn sang cô xong cười cười
__Đúng rồj bà,ngta ko khen sau được,mà cái vòng này đẹp bà chủ phảj gjữ cẩn thận ko là có người lấy liền đó bà!!!
Cô nghe dì7 nói thì tay đang cầm đũa cũng khựng lạj,cáj bà này đang moi móc lạj chuyện kja cho mẹ chồng cô nhớ đây,mà chuyện đó cô cũng đâu có lấy,nhưng cũng ko tìm ra được aj khác,nên kũg ko bjết fảj gjải thích ra sau,lần trước là nhờ phong gjảj vây,lần này phong ko có nhà,cô tiêu thật rồi....bà lan nge dì7 nói thì nhớ lạj vụ lần trước xuýt mất cáj vòng mà bà hết hồn ljền nhìn đối diện với cô bà hỏi
Út,1tuần rồi con gjảj thích vụ chjếc vòng cho mẹ nghe?
Cô đag suy nghỉ nghe bà lan hỏi thì gjật mình cúi đầu đáp lại
Thưa mẹ,thật tình là con....con...
Cô chưa nói hết câu thì thấy con bích ở dưới nhà chạy lên,cô thấy nó tự dưng quỳ xuống lắp bắp nói
Bà ơj là con lấy ko phảj cô2 đâu bà!!!
Con bích nói xong thì cô liền trố mắt nhìn nó như ko dám tin nó lạj làm chuyện đó,nhìn sang dì7 cũng tỏ vẻ ngạc nhjên,còn bà lan chuyển sang tức gjận mặt bà đỏ rần rần,tay bà đập mạnh xuống bàn rồi rít lên
_Bích,sao mày ăn cắp đồ của tao,uỗng công tao lo cho mày mấy năm nay,đồ mất dạy,quân phản chủ,tao ko ngờ mày là loạj người đó,tao cho mày ở đây,nuôi mày béo tốt,trả luong cho mày đầy đủ mày thiếu thứ gì mà lấy đồ của tao?
Con bích lúc này đang wỳ xuống,2 khoé mắt nó ngấn nước nức nở nó thưa
__Dạ bà,tạj mẹ con dưới quê bệnh nặng mà con lạj ko đủ tjền lo nên...con..nỗj lòng tham...con...con...xjn bà tha tộj
Cô nge con bích trình bày mà nghe sao tộj ngjệp quá,nhưng cô cũng ko dám ngiỉ nó làm cáj chuyện tày trời vậy đâu,? Dì7 nảy gjờ ngồi im đột nhjên lạj nhếch môi lên tjếng
Bích mày muốn gjành tộj về cho mày,mày cũng nên khôn ra,chứ nc như mày aj mà tin mày được..mày nói mày ăn cắp vậy sao tao kiếm đc chjếc vòng trong phòng mợ2,mày càng nój thì càng lộ ra bản chất nói dối của mày thôj..
Bà lan lúc này lạj nhíu mày nhìn con bích xem nó gjải thích sau nữa thì con bích cũng ko vừa đáp trả lạj dì7
Người nào lấy thì tự khắc trong lòng người đó tự bjết,dì 7 ko cần xiên xỏ con..lúc con lấy xong định đem cất aj ngờ vô lộn phòng cô2, con để quên trong đó luôn,aj ngờ dì kjếm được,sợ cô2 bị đánh oan con đành nhận tội..nói rồi nó nhìn sang bà lan đập đầu xuống gạch
Thưa bà,con ko nói dối,tạj con nhất thờj tham lam nên con mớj lấy của bà,bà có phạt thì phạt con chịu,mong bà tha thứ lỗj cho con...
Bà lan nhìn nó trong lòng cũng thương xót phần nào,đành rằng chjếc vòng cũng chưa mất,nhưng ko phạt thì sao làm gương cho những người khác được..bà đành gằn gjọng nói
Dì7 lấy roi đánh nó 20 roi cho tôi,còn con bích lần này tao phạt như thế,nếu còn lần sau tao bỏ tù mày mọt gông,nhớ đó...trong nhà này cũng ko aj đc can,nếu aj dám can thì đánh cả 2 gấp đôi cho tôi
Nói xong bà lan ljền bỏ đi,dì7 chắc đang hả hê nên roi nào roi nấy đánh muốn tét da con nhỏ,mà cô thấy con bích cũng ko la,ko khóc chỉ mím chặt môi chịu đựng..cô cũng muốn nhảy vào che chở con bích,nhưng nge lời bà lan lạj thôi,sợ sẽ liên luỵ nó bị đánh nhjều hơn
Tjếng roi càng lúc càng mạnh dần,cô thấy tay dì7 cầm mà nỗj gân lên,cô nghỉ thiệt cáj bà này ác quá,tội tình gì đánh con nhỏ đến mức đó chứ..đánh nhẹ nhẹ cũng có sao đâu,hay dì7 với con bích còn có mâu thuẩn nào khác nữa..
15...
....
17...
....
....
20...
Cuốj cùng cũng đủ 20 roi..con bích dường như chịu cũng ko nỗj nữa nó ngã xõng xoài nằm vật ra đất,cô định chạy lạj đỡ nó thì từ ngoàj đã thấy có người lao vào ôm chặt nó lên...
,ngỉ hoàj nên đến nhà,cô cũng chẳng hay luôn,Phong ngừng xe thấy cô ko có ý định xuống thì anh nhíu mày hỏi cô:
Út,đến nhà rồi em,ngỉ gì đó?
Nghe tjếng phong cô gjật mình xong cũng bìh tĩnh trã lời anh:
Àz hok gì đâu anh!!!
Phong nge cô trả lời thì nhìn nhìn cô lắc lắc đầu kêu cô xuống rồi dắt xe vào nhà,cô cũng từ từ đi vào,định ra sau rữa chân cho sạch rồi đi ngủ thì cô phát hjện phía sau cáj đìa có bóng người,gjờ này cũng khuya rồi aj mà ra đó hay là.....vừa nghỉ thì cô chợt rùng mình,đêm khuya hơi gió lạnh làm da gà cô cũng nỗj hết lên, cô 3 chân 4 cẳng nhah chạy lên phòng..phong đang nằm trên gjường thấy cô hấp tấp chạy vào thở hỗn hển,anh ngạc nhjên hỏi cô:
Nảy gjờ anh thấy e lạ lắm đó,có chuyện gì à?
Cô ngồi xuống gjường,mặt mày xanh lè vừa thở vừa nói với phong:
Anh..em..gặp..ma..,ngoài ruộng có....ma...anh ơi....
Phong nghe cô nói xong mặt anh cũng bình thường hỏi lạj cô
Em nói ma ở đâu, sao e thấy?
Ở ngoàj cáj đìa? Nảy e thấy có bóng aj ở ngoài đó? Ở đây ngoài nhà mình ra thì aj đi vô được,là ma,ma chắc luôn anh ơi...!!!
Phong lúc này phì cười với bộ dạng của cô,ko nghỉ vợ anh sợ ma đến vậy,anh ôm cô vào lòng xoa xoa đầu cô bảo
Ngủ đj cô nương,ma cỏ gì ở đây!!! Ngoan nằm xuống ngủ đj em?
Cô thì tức mình rỏ ràng cô thấy ma mà anh ko chịu tin,nhưng cũng ko muốn cãi lạj anh nên cô cũng nằm xuống,trong đầu cô nghỉ nhất định cô ko nhìn nhầm,chính mắt cô thấy có ma mà..
...Được 1tuần bé nhím xuất vjện,thờj gjan đó cô cũng lên xuống thăm con bé,mà mẹ ck cô thì đốj vớj cô cũng chẳng thái độ gì nên cô cũng yên tâm phần nào,trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhỏm..aj ngờ vừa trưa mẹ ck cô đưa bé nhím từ vjện về thì lạj có chuyện tjếp..lúc đó mẹ chồng cô và dì7 ẵm bé nhím vào phòng cho nó ngỉ,cô và con bích dọn cơm xong thì cô vào mời bà và kêu dì7 ra ăn,bé nhím đang ngủ,xíu nó dậy dì7 cho nó ăn sau,Phong thì đi gom tjền cho bà từ sớm chưa về mà dạo này bà cũng ko khắc khe với cô nữa nên cô đc đăc cách ngồi ăn chung mâm với bà,chỉ có con bích là ăn ở nhà sau,đang ăn tự dưng dì7 lạj khui chuyện trước.
Bà chủ hôm nay đeo chjếc vòng nhìn bà đẹp quá,nhìn sang trọng hết phần thiên hạ đó bà?
Mẹ chồng cô nghe khen thì khoáj chí nhìn vào chjếc vòng đeo trên tay mà cảm thấy hàj lòng.ý cười trên môj bà thêm đậm
__Ờ cáj vòng này do ông nhà tôi để lạj,mỗj lần tôi đeo ra đường dì ko bjết chứ aj cũng trầm trồ khen làm tôj cũng muốn nức mũi..
Dì7 lúc này lạj nhìn sang cô xong cười cười
__Đúng rồj bà,ngta ko khen sau được,mà cái vòng này đẹp bà chủ phảj gjữ cẩn thận ko là có người lấy liền đó bà!!!
Cô nghe dì7 nói thì tay đang cầm đũa cũng khựng lạj,cáj bà này đang moi móc lạj chuyện kja cho mẹ chồng cô nhớ đây,mà chuyện đó cô cũng đâu có lấy,nhưng cũng ko tìm ra được aj khác,nên kũg ko bjết fảj gjải thích ra sau,lần trước là nhờ phong gjảj vây,lần này phong ko có nhà,cô tiêu thật rồi....bà lan nge dì7 nói thì nhớ lạj vụ lần trước xuýt mất cáj vòng mà bà hết hồn ljền nhìn đối diện với cô bà hỏi
Út,1tuần rồi con gjảj thích vụ chjếc vòng cho mẹ nghe?
Cô đag suy nghỉ nghe bà lan hỏi thì gjật mình cúi đầu đáp lại
Thưa mẹ,thật tình là con....con...
Cô chưa nói hết câu thì thấy con bích ở dưới nhà chạy lên,cô thấy nó tự dưng quỳ xuống lắp bắp nói
Bà ơj là con lấy ko phảj cô2 đâu bà!!!
Con bích nói xong thì cô liền trố mắt nhìn nó như ko dám tin nó lạj làm chuyện đó,nhìn sang dì7 cũng tỏ vẻ ngạc nhjên,còn bà lan chuyển sang tức gjận mặt bà đỏ rần rần,tay bà đập mạnh xuống bàn rồi rít lên
_Bích,sao mày ăn cắp đồ của tao,uỗng công tao lo cho mày mấy năm nay,đồ mất dạy,quân phản chủ,tao ko ngờ mày là loạj người đó,tao cho mày ở đây,nuôi mày béo tốt,trả luong cho mày đầy đủ mày thiếu thứ gì mà lấy đồ của tao?
Con bích lúc này đang wỳ xuống,2 khoé mắt nó ngấn nước nức nở nó thưa
__Dạ bà,tạj mẹ con dưới quê bệnh nặng mà con lạj ko đủ tjền lo nên...con..nỗj lòng tham...con...con...xjn bà tha tộj
Cô nge con bích trình bày mà nghe sao tộj ngjệp quá,nhưng cô cũng ko dám ngiỉ nó làm cáj chuyện tày trời vậy đâu,? Dì7 nảy gjờ ngồi im đột nhjên lạj nhếch môi lên tjếng
Bích mày muốn gjành tộj về cho mày,mày cũng nên khôn ra,chứ nc như mày aj mà tin mày được..mày nói mày ăn cắp vậy sao tao kiếm đc chjếc vòng trong phòng mợ2,mày càng nój thì càng lộ ra bản chất nói dối của mày thôj..
Bà lan lúc này lạj nhíu mày nhìn con bích xem nó gjải thích sau nữa thì con bích cũng ko vừa đáp trả lạj dì7
Người nào lấy thì tự khắc trong lòng người đó tự bjết,dì 7 ko cần xiên xỏ con..lúc con lấy xong định đem cất aj ngờ vô lộn phòng cô2, con để quên trong đó luôn,aj ngờ dì kjếm được,sợ cô2 bị đánh oan con đành nhận tội..nói rồi nó nhìn sang bà lan đập đầu xuống gạch
Thưa bà,con ko nói dối,tạj con nhất thờj tham lam nên con mớj lấy của bà,bà có phạt thì phạt con chịu,mong bà tha thứ lỗj cho con...
Bà lan nhìn nó trong lòng cũng thương xót phần nào,đành rằng chjếc vòng cũng chưa mất,nhưng ko phạt thì sao làm gương cho những người khác được..bà đành gằn gjọng nói
Dì7 lấy roi đánh nó 20 roi cho tôi,còn con bích lần này tao phạt như thế,nếu còn lần sau tao bỏ tù mày mọt gông,nhớ đó...trong nhà này cũng ko aj đc can,nếu aj dám can thì đánh cả 2 gấp đôi cho tôi
Nói xong bà lan ljền bỏ đi,dì7 chắc đang hả hê nên roi nào roi nấy đánh muốn tét da con nhỏ,mà cô thấy con bích cũng ko la,ko khóc chỉ mím chặt môi chịu đựng..cô cũng muốn nhảy vào che chở con bích,nhưng nge lời bà lan lạj thôi,sợ sẽ liên luỵ nó bị đánh nhjều hơn
Tjếng roi càng lúc càng mạnh dần,cô thấy tay dì7 cầm mà nỗj gân lên,cô nghỉ thiệt cáj bà này ác quá,tội tình gì đánh con nhỏ đến mức đó chứ..đánh nhẹ nhẹ cũng có sao đâu,hay dì7 với con bích còn có mâu thuẩn nào khác nữa..
15...
....
17...
....
....
20...
Cuốj cùng cũng đủ 20 roi..con bích dường như chịu cũng ko nỗj nữa nó ngã xõng xoài nằm vật ra đất,cô định chạy lạj đỡ nó thì từ ngoàj đã thấy có người lao vào ôm chặt nó lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.