Chương 24: Đồng phục biến thành âu phục
Lưu Vân
11/08/2020
"Con biết rồi." Thư Đồng vội vàng cúp điện thoại, sợ rằng Đường Hân sẽ nghe thấy chuyện xem mắt, nói với anh, "Em phải về trước, mẹ hối rồi.”
Đường Hân nheo mắt lại, nhếch môi cười cười, không nói gì, nhìn cô rời đi.
Ngay khi vào nhà, mẹ Thư đang dùng máy hút bụi, nhìn thấy con gái trở về, không ngừng lải nhải: "Thứ hai phải đi xem mắt."
Thư Đồng từ chối: "Con sẽ không đi."
Mẹ Thư vứt máy hút bụi sang một bên: "Còn dám nói không đi, đây là đối tượng do dì con giới thiệu. Nếu dì biết con đùa giỡn sẽ rất thất vọng. Mà nhà trai là con của cán bộ trong đơn vị của dì, tốt xấu cũng giữ mặt mũi cho dì ấy.”
Thư Đồng bị vướng mắc đến thân tình, không phản đối nữa.
Người dì chăm sóc cô từ khi còn nhỏ, nếu không đi, thật là có lỗi.
Vậy cứ đi một bước rồi tính một bước đi.
Hẹn xem mắt vào chiều thứ hai 5 giờ rưỡi, Thư Đồng ăn mặc giản dị, canh gần giờ hẹn đến nhà hàng Tây.
Đây là lần đầu tiên Thư Đồng đi xem mắt, kết quả ngay khi cô vừa vào cửa, đối tượng xem mắt đã nhận ra cô, vẫy tay: "Ở đây."
Thư Đồng phát hiện đối phương là người mặc âu phục, mờ mịt đến gần "À, xin chào, có phải anh là Chu Khải Trình không?"
"Anh là Chu Khải Trình." Hắn cười đánh giá Thư Đồng, lộ ra thái độ cực kỳ hài lòng.
Nếu trên đầu hắn ta có bảng chấm điểm thì giá trị dáng người của Thư Đồng ít nhất được 90.
Thư Đồng hỏi: "Sao anh có thể nhận ra tôi, anh đã xem qua ảnh của tôi rồi sao?”
Chu Khải Trình đưa menu cho cô, lắc đầu: "Dựa vào cảm giác nhận ra."
Vậy mà cũng có thể nhận ra, chắc xem mắt nhiều lắm.
Nhìn bộ dạng hắn nghiêm túc, nói chuyện rõ ràng rất có kiểu cách nhà nước, nói chuyện có thứ tự, thích dùng từ ngữ trang trọng.
Thư Đồng cúi đầu xuống, gọi một phần phi lê bò, đẩy menu cho hắn, khoảnh khắc cô ngước mắt lên, tầm mắt chạm vào một ánh mắt lành lạnh, lập tức sững người.
Chỉ thấy, phía trước bàn ăn bên trái có một chàng trai trẻ tuấn dật đang ngồi, toàn thân mặc đồng phục trắng đen, tay cầm ly trà sữa, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô.
Trời ạ, anh đến bắt gian sao, nhưng mà xem ra không giống.
Chu Khải Trình thấy cô sửng sốt, đưa mắt nhìn sang bên kia, không nhìn ra điều gì khác thường: “Có chuyện gì vậy?"
Thư Đồng thu lại ánh mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không có gì, tôi chỉ nhìn lầm người thôi."
Chu Khải Trình hỏi: "Anh nghe nói sang năm em tốt nghiệp, em có đang chuẩn bị thi công chức không?"
Thư Đồng nói: "Không, tôi học kinh tế, tôi muốn về sau làm việc trong tập đoàn.”
Chu Khải Trình nhíu mày lại, điểm số trên đầu bị trừ còn 40 điểm.
Thư Đồng liếc mắt bên kia, phát hiện không thấy Đường Hân nữa.
Thật kì lạ, anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi sao?
Chu Khải Trình ngồi đối diện bắt đầu lên lớp.
"Quả thật thu nhập của các tập đoàn rất cao, nhưng áp lực cạnh tranh cũng lớn, thường xuyên tăng ca làm việc, không tiện chăm sóc gia đình. Nhân viên công chức làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mà công việc cũng ổn định. Ba mẹ anh đều đang công tác ở cơ quan, trước kia ông nội là Phó Thị Trưởng, bây giờ đã về hưu rồi. Cho nên tính chất công việc của vợ anh cũng phải giống như vậy, làm giảng viên đại học cũng được.”
Thư Đồng bị hắn đùng đùng nói một hồi, nháy mắt cảm thấy áp lực như núi đè.
Chu Khải Trình lại hỏi: "Bây giờ em sắp tốt nghiệp, đã tìm được công ty thực tập chưa?”
Thư Đồng chịu đủ một đòn trí mạng, không nói nên lời.
Lời nói Chu Khải Trình tình ý sâu xa: "Không sao, em mới 21 tuổi, còn nhiều thời gian để chuẩn bị. Nếu vẫn không được, thì cứ tốt nghiệp trước.”
Cứu mạng, ai tới bịt mồm tên này lại.
Thư Đồng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào miếng bít tết trên đĩa, trong lòng chỉ nghĩ cách muốn trốn đi.
Trước mắt thoáng qua năm ngón tay, trắng nõn thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, giống như đang chơi dương cầm, gõ lên mặt bàn sáng loáng.
Cổ tay lóe sáng chính là mặt đồng hồ bạch kim, mặt đồng hồ có dòng chữ tiếng Anh Patek Philippe (*).
(*) Patek Philippe là thương hiệu hàng đầu trong số tất cả các hãng đồng hồ lớn tại Thụy Sĩ. Đây cũng là một trong những thương hiệu đồng hồ lâu đời nhất. Có thể nói hãng đồng hồ này khá nổi tiếng và vô cùng được lòng các tín đồ yêu thích. Vì thế, được sở hữu một chiếc đồng hồ Patek Philippe luôn là niềm tự hào đối với bất cứ ai, tuy nhiên dù giàu có đến mấy nhưng không phải có tiền là sẽ mua được. Bởi không chỉ đắt bỏng tay, Patek Philippe còn rất đặc biệt.
Với sự đầu tư chú trọng từ nguyên vật liệu, tỉ mỉ trong từng bước chế tạo cùng những tiêu chuẩn khắt khe từ khâu chế tác đến khi xuất xưởng, mỗi một chiếc đồng hồ Patek Philippe đều được xem như một sản phẩm nghệ thuật đã đạt đến trình độ hoàn hảo, mang đến cho người dùng sự đẳng cấp, sang trọng mà không phải mẫu đồng hồ nào cũng làm được.
Âu phục màu đen và giày da vừa nhìn thấy chất liệu đã biết giá trị con người ra sao, bọc lấy dáng người cao ngất, giống như một doanh nhân thành đạt trên bìa tạp chí kinh doanh vậy.
Thư Đồng ngước lên thấy, nhất thời ngẩn tò te.
Người trước mặt áo quần chỉnh tề, toàn thân toát ra một khí chất trưởng thành, hóa ra là Đường Hân.
Ngay cả Chu Khải Trình cũng nhịn không được nhìn anh thêm vài lần, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"
Đường Hân khẽ mở môi trái tim, nói rõ ràng từng chữ cho hắn: "Tôi là boss của cô ấy."
Đường Hân nheo mắt lại, nhếch môi cười cười, không nói gì, nhìn cô rời đi.
Ngay khi vào nhà, mẹ Thư đang dùng máy hút bụi, nhìn thấy con gái trở về, không ngừng lải nhải: "Thứ hai phải đi xem mắt."
Thư Đồng từ chối: "Con sẽ không đi."
Mẹ Thư vứt máy hút bụi sang một bên: "Còn dám nói không đi, đây là đối tượng do dì con giới thiệu. Nếu dì biết con đùa giỡn sẽ rất thất vọng. Mà nhà trai là con của cán bộ trong đơn vị của dì, tốt xấu cũng giữ mặt mũi cho dì ấy.”
Thư Đồng bị vướng mắc đến thân tình, không phản đối nữa.
Người dì chăm sóc cô từ khi còn nhỏ, nếu không đi, thật là có lỗi.
Vậy cứ đi một bước rồi tính một bước đi.
Hẹn xem mắt vào chiều thứ hai 5 giờ rưỡi, Thư Đồng ăn mặc giản dị, canh gần giờ hẹn đến nhà hàng Tây.
Đây là lần đầu tiên Thư Đồng đi xem mắt, kết quả ngay khi cô vừa vào cửa, đối tượng xem mắt đã nhận ra cô, vẫy tay: "Ở đây."
Thư Đồng phát hiện đối phương là người mặc âu phục, mờ mịt đến gần "À, xin chào, có phải anh là Chu Khải Trình không?"
"Anh là Chu Khải Trình." Hắn cười đánh giá Thư Đồng, lộ ra thái độ cực kỳ hài lòng.
Nếu trên đầu hắn ta có bảng chấm điểm thì giá trị dáng người của Thư Đồng ít nhất được 90.
Thư Đồng hỏi: "Sao anh có thể nhận ra tôi, anh đã xem qua ảnh của tôi rồi sao?”
Chu Khải Trình đưa menu cho cô, lắc đầu: "Dựa vào cảm giác nhận ra."
Vậy mà cũng có thể nhận ra, chắc xem mắt nhiều lắm.
Nhìn bộ dạng hắn nghiêm túc, nói chuyện rõ ràng rất có kiểu cách nhà nước, nói chuyện có thứ tự, thích dùng từ ngữ trang trọng.
Thư Đồng cúi đầu xuống, gọi một phần phi lê bò, đẩy menu cho hắn, khoảnh khắc cô ngước mắt lên, tầm mắt chạm vào một ánh mắt lành lạnh, lập tức sững người.
Chỉ thấy, phía trước bàn ăn bên trái có một chàng trai trẻ tuấn dật đang ngồi, toàn thân mặc đồng phục trắng đen, tay cầm ly trà sữa, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô.
Trời ạ, anh đến bắt gian sao, nhưng mà xem ra không giống.
Chu Khải Trình thấy cô sửng sốt, đưa mắt nhìn sang bên kia, không nhìn ra điều gì khác thường: “Có chuyện gì vậy?"
Thư Đồng thu lại ánh mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không có gì, tôi chỉ nhìn lầm người thôi."
Chu Khải Trình hỏi: "Anh nghe nói sang năm em tốt nghiệp, em có đang chuẩn bị thi công chức không?"
Thư Đồng nói: "Không, tôi học kinh tế, tôi muốn về sau làm việc trong tập đoàn.”
Chu Khải Trình nhíu mày lại, điểm số trên đầu bị trừ còn 40 điểm.
Thư Đồng liếc mắt bên kia, phát hiện không thấy Đường Hân nữa.
Thật kì lạ, anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi sao?
Chu Khải Trình ngồi đối diện bắt đầu lên lớp.
"Quả thật thu nhập của các tập đoàn rất cao, nhưng áp lực cạnh tranh cũng lớn, thường xuyên tăng ca làm việc, không tiện chăm sóc gia đình. Nhân viên công chức làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mà công việc cũng ổn định. Ba mẹ anh đều đang công tác ở cơ quan, trước kia ông nội là Phó Thị Trưởng, bây giờ đã về hưu rồi. Cho nên tính chất công việc của vợ anh cũng phải giống như vậy, làm giảng viên đại học cũng được.”
Thư Đồng bị hắn đùng đùng nói một hồi, nháy mắt cảm thấy áp lực như núi đè.
Chu Khải Trình lại hỏi: "Bây giờ em sắp tốt nghiệp, đã tìm được công ty thực tập chưa?”
Thư Đồng chịu đủ một đòn trí mạng, không nói nên lời.
Lời nói Chu Khải Trình tình ý sâu xa: "Không sao, em mới 21 tuổi, còn nhiều thời gian để chuẩn bị. Nếu vẫn không được, thì cứ tốt nghiệp trước.”
Cứu mạng, ai tới bịt mồm tên này lại.
Thư Đồng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào miếng bít tết trên đĩa, trong lòng chỉ nghĩ cách muốn trốn đi.
Trước mắt thoáng qua năm ngón tay, trắng nõn thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, giống như đang chơi dương cầm, gõ lên mặt bàn sáng loáng.
Cổ tay lóe sáng chính là mặt đồng hồ bạch kim, mặt đồng hồ có dòng chữ tiếng Anh Patek Philippe (*).
(*) Patek Philippe là thương hiệu hàng đầu trong số tất cả các hãng đồng hồ lớn tại Thụy Sĩ. Đây cũng là một trong những thương hiệu đồng hồ lâu đời nhất. Có thể nói hãng đồng hồ này khá nổi tiếng và vô cùng được lòng các tín đồ yêu thích. Vì thế, được sở hữu một chiếc đồng hồ Patek Philippe luôn là niềm tự hào đối với bất cứ ai, tuy nhiên dù giàu có đến mấy nhưng không phải có tiền là sẽ mua được. Bởi không chỉ đắt bỏng tay, Patek Philippe còn rất đặc biệt.
Với sự đầu tư chú trọng từ nguyên vật liệu, tỉ mỉ trong từng bước chế tạo cùng những tiêu chuẩn khắt khe từ khâu chế tác đến khi xuất xưởng, mỗi một chiếc đồng hồ Patek Philippe đều được xem như một sản phẩm nghệ thuật đã đạt đến trình độ hoàn hảo, mang đến cho người dùng sự đẳng cấp, sang trọng mà không phải mẫu đồng hồ nào cũng làm được.
Âu phục màu đen và giày da vừa nhìn thấy chất liệu đã biết giá trị con người ra sao, bọc lấy dáng người cao ngất, giống như một doanh nhân thành đạt trên bìa tạp chí kinh doanh vậy.
Thư Đồng ngước lên thấy, nhất thời ngẩn tò te.
Người trước mặt áo quần chỉnh tề, toàn thân toát ra một khí chất trưởng thành, hóa ra là Đường Hân.
Ngay cả Chu Khải Trình cũng nhịn không được nhìn anh thêm vài lần, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"
Đường Hân khẽ mở môi trái tim, nói rõ ràng từng chữ cho hắn: "Tôi là boss của cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.