Chương 23: Sói bá đạo biến thành cừu mềm mại
Lưu Vân
11/08/2020
Dành một đêm ở khách sạn suối nước nóng, năm người quay về bằng ô tô.
Trên đường đi, Lưu Dục không nói gì. Nhưng Thư Đồng luôn cảm thấy ánh mắt của cậu ta nhìn cô và Đường Hân.
Máy phát thanh Đặng Chi vừa mở miệng đã châm biếm Thư Đồng: "Cô nhóc, tối hôm qua ăn BBQ lại vẫn đói, trốn ở trong phòng tắm ăn xúc xích, nhét đầy miệng nói không rõ."
"Khụ khụ khụ..." Lưu Dục ngồi ở tay lái bị sặc nước miếng.
Đặng Chi chế giễu Lưu Dục: "Hút thuốc thường xuyên rất dễ bị bệnh phổi.”
Tĩnh Hiền giơ ngón tay cái lên, nói thêm: "Chị ChiChi nói gì cũng đúng.”
Khi đến khu vực nội thành, vốn nên đến nhà Đường Hân trước, kết quả anh nói có việc muốn xuống đường Cổ Đồng, mà đường Cổ Đồng lại gần nhà của Thư Đồng.
Thư Đồng nheo mắt nhìn anh, ám chỉ, anh đừng gây rắc rối cho em.
Hai người cùng xuống xe, Thư Đồng lo lắng sẽ bị phát hiện, luôn cố gắng cách Đường Hân một khoảng cách.
Đặng Chi chỉ cần liếc mắt nhìn Đường Hân một cái, không suy nghĩ nhiều, vẫy tay tạm biệt Thư Đồng.
Ngụy Tĩnh Hiền nheo mắt cười: "Hai người đi cùng đường, chăm sóc chị tớ tốt nhé, đừng bán chị ấy."
Đường Hân đóng cửa xe lại, mắt nhắm nghiền: "Nhanh cút đi."
Sau khi ô tô rời đi, eo của Thư Đồng bỗng dưng xuất hiện một cánh tay, lồng ngực ấm áp của Đường Hân tự nhiên ôm cô.
Con đường này qua lại đều là hàng xóm láng giềng. Thư Đồng dùng sức đẩy anh ra, nhìn xung quanh: "Đừng như vậy, nếu như bị người quen thấy..."
"Thấy thì thế nào." Con ngươi màu hổ phách của Đường Hân tối sầm lại, gằn từng chữ, "Bọn họ dám làm gì em."
Thư Đồng yên lặng, dừng một chút, kéo tay áo Đường Hân: "Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi."
Đường Hân nắm tay cô, đi tới khu vườn nhỏ ít người.
Thư Đồng hắng giọng, quyết định giải thích với anh: "Đường Hân, anh rất tốt nhưng mà chúng ta không thích hợp."
"Xì, đây là thẻ phát người tốt sao?" Giọng Đường Hân mỉa mai nở nụ cười, "Nói tiếp đi, sao lại không hợp."
Có thể thấy Đường Hân thật sự tức giận, ghét thái độ bướng bỉnh của cô, ghét cô tràn đầy suy nghĩ muốn rời khỏi anh.
Thư Đồng thở dài: "Anh nhỏ hơn em tận 4 tuổi, không tính chênh lệch tuổi tác nhiều đi, quan trọng là anh vẫn đang học trung học, còn em đã tốt nghiệp đại học rồi."
Đường Hân nhún vai: "Rồi sao?"
Thư Đồng không biết làm thế nào để trả lời trong một lúc, nín thở nói: "Anh vẫn còn trẻ, có nhiều sự lựa chọn hơn, về sau sẽ gặp những cô gái trẻ hơn, xinh đẹp hơn em."
Dứt lời, cô cúi đầu, mỉm cười cay đắng: "Có lẽ sau vài năm, anh sẽ không thích em nữa, chê em già xấu xí..."
"Không thể nào." Anh đột ngột chen vào một câu, "Không ai có thể đẹp hơn em.”
Thư Đồng sững sờ, nâng cằm và nhìn anh: "Sao lại không thể?”
Đường Hân bước tới, con ngươi màu hổ phách mở rộng trói chặt khuôn mặt của cô: "Ở trong mắt của anh, không ai có thể so sánh với em. Em chê anh còn trẻ, anh có thể thay đổi tuổi để kết hôn với em."
Thư Đồng cảm thấy anh đang nói quá, vừa bực mình vừa buồn cười: "Ngay cả khi thay đổi anh vẫn là học sinh cao trung, cùng lắm là anh vẫn đang học cao trung.”
"Anh học lớp 11." Đường Hân bình tĩnh nói, "Đợi anh thêm 1 năm nữa có được không, bây giờ là cuối năm, sang đầu năm tới chúng ta đính hôn, năm tới nữa lại kết hôn, thật sự chờ không kịp, sang năm kết hôn cũng được."
"Ha ha ha..." Thư Đồng cười đến đau bụng, Đường Hân chỉ mới 16 tuổi mà lại sốt ruột vì đám cưới.
Đường Hân ôm chặt eo nhỏ của cô, thở ra khí nóng bên viền tai, nói nhẹ nhàng: "Đừng cười, anh rất nghiêm túc. Chỉ cần em muốn, chúng ta có thể lên kế hoạch sớm cho tương lai.”
Trong lòng Thư Đồng bị anh trêu chọc, bước chân chuếnh choáng.
Nói chuyện tương lai với một cậu nhóc 16 tuổi, trước đây cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến, bây giờ lại cùng anh tính chuyện của mình.
Thư Đồng cho phép anh ôm mình, khuỷu tay nhẹ nhàng đâm xuống ngực anh: "Chuyện kết hôn sau này hẳn nói, hai ngày nay anh đã đi quá xa, về sau còn như vậy, em không thích anh nữa."
Đường Hân thở dài, khép cánh tay lại, cằm dựa lên vai cô: "Chỉ cần em đừng đẩy anh ra, chuyện gì cũng nghe theo em."
Con sói độc đoán ngay lập tức biến thành con cừu mềm.
Hóa ra điểm yếu của anh là đây, chậc chậc.
Thư Đồng buồn cười, lúc này chuông điện thoại reo lên, cô rút tay ra khỏi cánh tay mạnh mẽ của Đường Hân, rất không dễ dàng để kết nối cuộc gọi, bên kia truyền đến tiếng của mẹ cô.
"Con gái đã về rồi sao, đã thêm Webat người kia chưa? Thứ hai nhớ đi xem mắt."
Trên đường đi, Lưu Dục không nói gì. Nhưng Thư Đồng luôn cảm thấy ánh mắt của cậu ta nhìn cô và Đường Hân.
Máy phát thanh Đặng Chi vừa mở miệng đã châm biếm Thư Đồng: "Cô nhóc, tối hôm qua ăn BBQ lại vẫn đói, trốn ở trong phòng tắm ăn xúc xích, nhét đầy miệng nói không rõ."
"Khụ khụ khụ..." Lưu Dục ngồi ở tay lái bị sặc nước miếng.
Đặng Chi chế giễu Lưu Dục: "Hút thuốc thường xuyên rất dễ bị bệnh phổi.”
Tĩnh Hiền giơ ngón tay cái lên, nói thêm: "Chị ChiChi nói gì cũng đúng.”
Khi đến khu vực nội thành, vốn nên đến nhà Đường Hân trước, kết quả anh nói có việc muốn xuống đường Cổ Đồng, mà đường Cổ Đồng lại gần nhà của Thư Đồng.
Thư Đồng nheo mắt nhìn anh, ám chỉ, anh đừng gây rắc rối cho em.
Hai người cùng xuống xe, Thư Đồng lo lắng sẽ bị phát hiện, luôn cố gắng cách Đường Hân một khoảng cách.
Đặng Chi chỉ cần liếc mắt nhìn Đường Hân một cái, không suy nghĩ nhiều, vẫy tay tạm biệt Thư Đồng.
Ngụy Tĩnh Hiền nheo mắt cười: "Hai người đi cùng đường, chăm sóc chị tớ tốt nhé, đừng bán chị ấy."
Đường Hân đóng cửa xe lại, mắt nhắm nghiền: "Nhanh cút đi."
Sau khi ô tô rời đi, eo của Thư Đồng bỗng dưng xuất hiện một cánh tay, lồng ngực ấm áp của Đường Hân tự nhiên ôm cô.
Con đường này qua lại đều là hàng xóm láng giềng. Thư Đồng dùng sức đẩy anh ra, nhìn xung quanh: "Đừng như vậy, nếu như bị người quen thấy..."
"Thấy thì thế nào." Con ngươi màu hổ phách của Đường Hân tối sầm lại, gằn từng chữ, "Bọn họ dám làm gì em."
Thư Đồng yên lặng, dừng một chút, kéo tay áo Đường Hân: "Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi."
Đường Hân nắm tay cô, đi tới khu vườn nhỏ ít người.
Thư Đồng hắng giọng, quyết định giải thích với anh: "Đường Hân, anh rất tốt nhưng mà chúng ta không thích hợp."
"Xì, đây là thẻ phát người tốt sao?" Giọng Đường Hân mỉa mai nở nụ cười, "Nói tiếp đi, sao lại không hợp."
Có thể thấy Đường Hân thật sự tức giận, ghét thái độ bướng bỉnh của cô, ghét cô tràn đầy suy nghĩ muốn rời khỏi anh.
Thư Đồng thở dài: "Anh nhỏ hơn em tận 4 tuổi, không tính chênh lệch tuổi tác nhiều đi, quan trọng là anh vẫn đang học trung học, còn em đã tốt nghiệp đại học rồi."
Đường Hân nhún vai: "Rồi sao?"
Thư Đồng không biết làm thế nào để trả lời trong một lúc, nín thở nói: "Anh vẫn còn trẻ, có nhiều sự lựa chọn hơn, về sau sẽ gặp những cô gái trẻ hơn, xinh đẹp hơn em."
Dứt lời, cô cúi đầu, mỉm cười cay đắng: "Có lẽ sau vài năm, anh sẽ không thích em nữa, chê em già xấu xí..."
"Không thể nào." Anh đột ngột chen vào một câu, "Không ai có thể đẹp hơn em.”
Thư Đồng sững sờ, nâng cằm và nhìn anh: "Sao lại không thể?”
Đường Hân bước tới, con ngươi màu hổ phách mở rộng trói chặt khuôn mặt của cô: "Ở trong mắt của anh, không ai có thể so sánh với em. Em chê anh còn trẻ, anh có thể thay đổi tuổi để kết hôn với em."
Thư Đồng cảm thấy anh đang nói quá, vừa bực mình vừa buồn cười: "Ngay cả khi thay đổi anh vẫn là học sinh cao trung, cùng lắm là anh vẫn đang học cao trung.”
"Anh học lớp 11." Đường Hân bình tĩnh nói, "Đợi anh thêm 1 năm nữa có được không, bây giờ là cuối năm, sang đầu năm tới chúng ta đính hôn, năm tới nữa lại kết hôn, thật sự chờ không kịp, sang năm kết hôn cũng được."
"Ha ha ha..." Thư Đồng cười đến đau bụng, Đường Hân chỉ mới 16 tuổi mà lại sốt ruột vì đám cưới.
Đường Hân ôm chặt eo nhỏ của cô, thở ra khí nóng bên viền tai, nói nhẹ nhàng: "Đừng cười, anh rất nghiêm túc. Chỉ cần em muốn, chúng ta có thể lên kế hoạch sớm cho tương lai.”
Trong lòng Thư Đồng bị anh trêu chọc, bước chân chuếnh choáng.
Nói chuyện tương lai với một cậu nhóc 16 tuổi, trước đây cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến, bây giờ lại cùng anh tính chuyện của mình.
Thư Đồng cho phép anh ôm mình, khuỷu tay nhẹ nhàng đâm xuống ngực anh: "Chuyện kết hôn sau này hẳn nói, hai ngày nay anh đã đi quá xa, về sau còn như vậy, em không thích anh nữa."
Đường Hân thở dài, khép cánh tay lại, cằm dựa lên vai cô: "Chỉ cần em đừng đẩy anh ra, chuyện gì cũng nghe theo em."
Con sói độc đoán ngay lập tức biến thành con cừu mềm.
Hóa ra điểm yếu của anh là đây, chậc chậc.
Thư Đồng buồn cười, lúc này chuông điện thoại reo lên, cô rút tay ra khỏi cánh tay mạnh mẽ của Đường Hân, rất không dễ dàng để kết nối cuộc gọi, bên kia truyền đến tiếng của mẹ cô.
"Con gái đã về rồi sao, đã thêm Webat người kia chưa? Thứ hai nhớ đi xem mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.