Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 24: Báo ân cái đầu ngươi á!

Mạc Oanh

17/10/2013

“Xem ra phải lên kinh rồi.” Hứa Tiên lay động văn thư trong tay, cau mày nói, “Lại gấp gáp như vậy, ngày mai đã phải khởi hành rồi. A phi, không đúng, là ngày mai sẽ phải xuất phát rồi.”

“Ta sẽ đi cùng với nàng.” Bạch Tố Trinh mở miệng.

“Ừ.” Hứa Tiên cười híp mắt gật đầu, sau đó sắc mặt lại trầm xuống, “Nhưng mà, tình hình lúc này không giống khi trước, ta sẽ có thể bị phái đi quân doanh đó, chung quanh đều là nam nhân! Không thể ở bên ngoài cùng các ngươi được.”

“Không sao, có ta ở đây.” Bạch Tố Trinh một câu nhàn nhạt nhưng lại làm cho Hứa Tiên vô cùng tín nhiệm.

Tiểu Chính Thái nháy nháy mắt: “Đệ cũng sẽ bảo vệ tỷ tỷ.”

“Ngươi, dẹp đi.” Tiểu Thanh giội một gáo nước lạnh, khinh bỉ nói, “Ngươi bây giờ còn tiếp chưa nổi mười chiêu của ta đó.”

“Ta, ta, sẽ có ngày ta sẽ đánh bại ngươi.” gương mặt xinh đẹp của Tiểu Chính Thái hồng lên, hai tay nắm chặt, rất không cam lòng hướng Tiểu Thanh tuyên thệ.

“Ta đang chờ ngày đó đấy.” Tiểu Thanh nhún vai, khẩu khí không hề gì nói.

“Hừ!” Tiểu Chính Thái tức giận hừ một tiếng, kiên quyết trong mắt lại càng đậm.

“Đệ cùng con cua lần này không nên đi.” Bạch Tố Trinh lại bỗng nhiên lên tiếng nói.

“Tại sao?” Tiểu Thanh vừa nghe, không buông tha hỏi.

“Kinh thành không giống với những nơi khác, ngọa hổ tàng long, có không ít cao nhân ở đó. Với tu vi của đệ và con cua nhỏ nếu gặp phải sẽ rất bất lợi.” Bạch Tố Trinh hiếm được khi nào nói dài như vậy, “Những người này chỉ biết trừ yêu, mặc kệ tất cả những điều khác.”

“Nhưng đại ca, vậy chỉ có một mình huynh đi thôi sao? Nếu quả thật nơi đó nguy hiểm như lời huynh nói, vậy chúng đệ lại càng phải đi a.” Tiểu Thanh nghe, càng thêm nóng nảy.

Hứa Tiên cũng không khỏi lo lắng. Kinh thành, nơi đó là chỗ ở của đương kim thiên tử. Có cao nhân trừ ma vệ đạo tuyệt không lạ gì.

“Tiểu Bạch, huynh cũng đừng đi. Quá nguy hiểm.” Hứa Tiên cau mày, phản đối Bạch Tố Trinh đi theo mình. Hơn nữa, còn có một vài điều khiến nàng rất bất an, trong nguyên tác cũng không có chuyện Hứa Tiên bị điều đến kinh thành. Không biết trước tương lai làm cho nàng có chút nảy sinh sợ hãi. Nàng tuyệt đối không muốn Tiểu Bạch bởi vì nàng mà chịu bất kì thương tổn nào.

“Không sao đâu. Những người đó ta còn không thèm để vào mắt.” Bạch Tố Trinh vân đạm phong khinh nói.

“Đại ca, đệ. . . . . .” Tiểu Thanh vẻ mặt lo lắng còn định nói gì đó.

“Cứ quyết định như vậy đi.” Giọng Bạch Tố Trinh quả quyết.

Hứa Tiên cầm văn thư, trong lòng càng lúc càng bất an.

Vào buổi sáng, Hứa Tiên tới Hòa Nhân Đường, từ biệt phu phụ Tần lão, cuối cùng tiền công cũng không nhận, còn mua không ít lễ vật đưa cho hai người.

“Như vậy sao được?” Tần phu nhân không yên tâm nói, “Lần trước Tri phủ đại nhân đưa cho ngươi lễ vật ngươi đã để lại cho chúng ta không ít rồi, lần này đừng tốn kém nữa.”

“Chưởng quỹ, phu nhân, ta lần này đi không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại.” Hứa Tiên hơi sụt sịt, “Cảm ơn hai người đã chiếu cố ta trong khoảng thời gian này. Sau này hai người phải tự bảo trọng đó.”

“Đứa nhỏ này. . . . . .” Nói được một nữa thì nước mắt Tần phu nhân đã chảy xuống.

“Hứa Tiên, một mình ngươi cũng phải bảo trọng.” Tần chưởng quỹ cực kì không nỡ.



Sau khi từ biệt hai người, Hứa Tiên đi trên đường, mua cho Tiểu Chính Thái không ít đồ ăn vặt, rồi mới về nhà.

Tiểu Chính Thái nhìn thấy nhiều đồ ngon như vậy, lại không hề vui vẻ ra mặt, mà dùng đôi mắt long lanh nhìn Hứa Tiên: “Tỷ tỷ, đệ cũng muốn đi cùng tỷ.”

Hứa Tiên cười cười, đưa tay vuốt vuốt đầu nó, đang định nói gì an ủi.

Ai ngờ Tiểu Chính Thái đã nhếch miệng cười lên nói: “Nhưng mà đệ biết đệ bây giờ vẫn chưa thể bảo vệ tỷ tỷ. Cho nên đệ sẽ chăm chỉ tu luyện cùng Tiểu Thanh đại ca, chờ tới khi đệ trở nên cường đại, có thể bảo vệ tỷ tỷ rồi, lúc đó tỷ tỷ không được từ chối không cho đệ đi theo nha.”

Hứa Tiên nhìn nụ cười thuần khiết kia của Tiểu Chính Thái, trong lòng rung động, gật đầu: “Ừ, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.”

“Vâng.” Tiểu Chính Thái nghe Hứa Tiên nói vậy thì mừng rỡ dùng sức gật đầu, vươn ngón út ra, “Vậy chúng ta móc tay nào.”

Hứa Tiên mỉm cười, cũng vươn ngón út ra, nghiêm túc ngoắc tay đóng dấu cùng Tiểu Chính Thái.

Ngoài cửa đại sảnh, Bạch Tố Trinh tựa lên cạnh cửa, lạnh nhạt nhìn một màn này, trong lỗ mũi hừ một tiếng.

Tiểu Thanh liếc mắt, nhìn trời. Đại ca thật là càng sống lâu càng thụt lùi rồi, ngay cả tiểu hài tử cũng ăn dấm chua sao?

Buổi tối, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nằm ở trên giường, Hứa Tiên tựa vào trước ngực Bạch Tố Trinh, thấp giọng nói: “Tiểu Bạch, lần này huynh hay là đừng đi cùng ta thì hơn. Trong lòng ta không hiểu sao luôn có dự cảm xấu.”

“Nàng cho là, ta sẽ bỏ lại nàng?” Bạch Tố Trinh lại hỏi ngược lại một câu như vậy.

Hứa Tiên trầm mặc, vươn tay ôm thật chặt eo hắn.

“Không phải sợ, tất cả đã có ta.” Bạch Tố Trinh đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng Hứa Tiên. Mặc dù hắn không biết Hứa Tiên rốt cuộc đang sợ cái gì, nhưng ý niệm kia đã đóng chặt trong đầu hắn rồi, hắn tuyệt đối sẽ không rời xa Hứa Tiên.

Đêm nay, Hứa Tiên tựa vào ngực Bạch Tố Trinh, an tâm ngủ thiếp đi. Bạch Tố Trinh nhìn gương mặt điềm tĩnh đang ngủ, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, khẽ cúi đầu, ôn nhu ấn xuống khuôn mặt nàng một nụ hôn, rồi mới ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai thị vệ kia đã đến thúc giục Hứa Tiên lên đường. Hứa Tiên chia tay Tiểu Thanh và tiểu chính thái, rồi trước ánh mắt lưu luyến không rời của thằng bé, cùng hai thị vệ rời đi. Bạch Tố Trinh không xuất hiện, nhưng nàng biết, hắn nhất định đang ở bên cạnh nàng.

Dọc đường, hai thị vệ đối với Hứa Tiên vô cùng khách khí. Khách khí khiến cảm giác bất an trong lòng Hứa Tiên càng lúc càng lớn. Ăn ở dọc đường vô cùng tận tâm, phòng trọ luôn là phòng hạng nhất, thức ăn cũng luôn là đồ ngon nhất, toàn bộ hành trình đều thoải mái ngồi xe ngựa. Này làm sao giống kẻ bị đi đày chứ? Nhưng cho dù nàng có nói bóng nói gió đến thế nào, miệng hai vị thị vệ kia cũng đều kín như bưng, chỉ một mực nói là cấp trên sai bảo, bọn họ chỉ phụ trách thi hành, những chuyện khác đều không nói một câu.

Càng như vậy, Hứa Tiên càng bất an. Cứ mỗi tối, Bạch Tố Trinh sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng, cùng nàng ngủ. Có Bạch Tố Trinh ở bên, lòng bất an của Hứa Tiên mới hơi hơi thả lỏng ra một chút.

Đến kinh thành, Hứa Tiên cảm thán thật đúng là chốn kinh thành phồn hoa náo nhiệt. Đường lớn lát đá có thể đủ cho bốn chiếc xe ngựa đi song song thông hành, kiến trúc đồ sộ, hai bên đường phố là các cửa hàng rực rỡ muôn màu. Kinh thành làm cho người ta cảm thấy trang trọng nhưng không mất đi hơi thở trang trọng vốn có.

Hứa Tiên vốn tưởng mình sẽ bị trực tiếp đưa tới quân doanh, nhưng khi bị gọi xuống xe, nhìn bức hoành phi của phủ đệ trước mắt, nàng rốt cuộc hiểu được nguyên cớ vì sao đáy lòng cứ mãi bất an không yên.

Trên bức hoành phi xa hoa của phủ đệ viết to ba chữ rồng bay phượng múa: Lương vương phủ.

Hai bên đại môn (cửa lớn) là hai con sư tử bằng đá há to miệng trông rất sống động, nhìn thôi cũng đủ biết phủ đệ này không phải là một phủ đệ tầm thường.

“Hai vị quan gia, chúng ta đến nơi này làm gì?” Mặc dù trong lòng Hứa Tiên mơ hồ đã có suy đoán, nhưng vẫn làm chút giãy dụa cuối cùng.

“Hứa đại phu, mời vào. Đây là chỗ ngài làm việc sau này.” Một thị vệ cười dài nói, chẳng qua Hứa Tiên nhìn thấy đáy mắt hắn chợt lóe lên vẻ chế giễu rồi biến mất.

“Ở chỗ này làm việc?” Hứa Tiên cau mày, “Không phải là bảo ta đi quân doanh làm quân y sao?”

“Quân y đủ người rồi, cho nên sau này ngài đặc biệt chịu trách nhiệm khám chữa bệnh cho một nhà tướng quân đại nhân.” Tên thị vệ còn lại cũng cười nói.



“Mời vào đi, Hứa đại phu, nếu như chậm trễ, chúng ta sẽ bị trách phạt đó. Hi vọng Hứa đại phu thông cảm cho chúng ta.” Thị vệ ôm quyền mời Hứa Tiên nhanh chút đi vào. Hắn biết, người kia chờ đã sớm sốt ruột rồi.

“Nha.” Hứa Tiên có chút sợ, nhưng vẫn gật đầu, đi theo phía sau hai thị vệ kia.

Vào phủ đệ, thị vệ quen đường mang theo nàng rẽ hết khúc này tới quanh nọ, cuối cùng dừng ở hậu viện. Đoạn đường này, xà ngang khắc họa, đình đài lầu các, đẹp không sao tả xiết. Hứa Tiên cảm thán đây chính là cuộc sống của kẻ có tiền a. Phủ đệ này cũng thật quá lời đi, khiến nàng cũng sắp mụ mị rồi.

“Hứa đại phu, mời bên này.” Thị vệ làm tư thế mời, ý bảo Hứa Tiên vào cửa.

Hứa Tiên theo thị vệ kia bước vào sảnh nhỏ, thị vệ cười nói: “Hứa đại phu ở đây đi.” Nói xong hắn liền trực tiếp rời đi.

Hứa Tiên đánh giá chung quanh, sảnh nhỏ này mặc dù không lớn, nhưng bố trí vô cùng tinh sảo, vật phẩm đồ dùng trang trí đều giá trị không rẻ. Trên đất trải một tấm thảm nhung, giẫm lên đi rất thoải mái.

Một nha hoàn cúi đầu đi lên dâng trà, không đợi Hứa Tiên hỏi gì đã rất nhanh lui xuống.

Hứa Tiên sờ cằm, nhìn thảm có chút ngẩn người. Lương vương phủ, Lương Liên. . . . . . Những từ này cứ ở trong đầu nàng bay tới thổi đi. Hứa Tiên đối với người của Lương vương phủ vô cùng ác cảm, bởi vì trong nguyên tác, chính là Lương tướng quốc mời Pháp Hải tới, làm hại Hứa Tiên thiếu chút nữa nhà tan người diệt. Nhưng mà, phải có điều kiện tiên quyết là Tiểu Thanh trộm bảo vật của họ nữa a. Lần này mình không có tiệm thuốc, cũng không gia nhập hội Tam Hoàng tổ sư, tiểu Thanh lại không có trộm bảo vật, đã vậy tại sao đối phương còn tìm đến mình?

Chẳng lẽ. . . . . . Hứa Tiên cau mày, trong đầu giật mình một cái, nghĩ tới một điều.

Vừa lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó một giọng nói hình như đã từng nghe qua truyền tới: “Hứa Tiên, ta nói rồi chúng ta sẽ còn gặp mặt mà.”

Hứa Tiên chợt đứng lên, nhìn nam tử âm nhu tuấn mỹ đứng ở cửa, chân mày cơ hồ sắp xoắn lại thành một đoàn rồi.

Quả nhiên, là Lương Liên!

Nhưng người nầy rốt cuộc muốn làm gì?

Mơ ước nhan sắc của Tiểu Bạch cùng tiểu Thanh sao? Cho nên lấy việc công làm chuyện tư điều mình tới đây? Phải không?

“Ngươi sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn ta?” Lương Liên thấy ánh mắt đầy địch ý của Hứa Tiên, rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.

“Ta cảnh cáo ngươi, Tiểu Bạch đã là thê tử của ta rồi, tiểu Thanh cũng đã có hôn ước. Thân phận ngươi như vậy, mà vẫn bất chấp muốn đoạt thê tử với ta sao? Thiên hạ nhiều mỹ nữ như thế. . . . . .” Hứa Tiên trừng mắt nhìn Lương Liên, tức giận nói.

Lương Liên nghe lời Hứa Tiên nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phá lên cười ha ha cắt đứt lời của Hứa Tiên.

“Ngươi cười cái gì?” Hứa Tiên lại càng tức giận.

“Ai nói là ta có chủ ý với thê tử của ngươi . . . . .” Lương Liên thật vất vả ngưng cười, cố sức hỏi.

“Chẳng lẽ không đúng?” Hứa Tiên vẫn hoài nghi nhìn hắn.

“Dĩ nhiên không phải.” Lương Liên nghiêm mặt nói, người mà ta có chủ ý chính là ngươi. Dĩ nhiên, lời này không thể nói ra được.

“Vậy ngươi muốn làm gì? Ngươi còn tìm người điều tra ta, lại lợi dụng việc công làm việc tư điều ta tới đây.” Hứa Tiên nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu không tại người này, thì mình và Tiểu Bạch bây giờ còn đang sống cuộc sống nhàn tản thoái mái ở Cô Tô rồi, hơn nữa còn chuẩn bị khôi phục thân phận nữa đó.

“Báo ân chứ sao.” Chỉ mấy chữ này của Lương Liên thôi cũng đủ thành công làm Hứa Tiên phát điên.

Báo ân? Lại là báo ân, báo ân cái đầu ngươi á!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook