Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 23: Sàm sỡ ??? ( cảnh báo : 18+)

Mạc Oanh

17/10/2013

Buổi tối, Tiểu Chính Thái hai mắt rưng rưng nhìn Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh trở về phòng, quấn quýt đi theo phía sau Tiểu Thanh để Tiểu Thanh chuẩn bị phòng cho nó.

Mà bên này, Hứa Tiên đi theo phía sau Bạch Tố Trinh trở về phòng của mình.

Nằm trên giường, Hứa Tiên làm sao cũng ngủ không được, lật người, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ của Bạch Tố Trinh, trong lòng muôn vàn suy nghĩ. Bạch Tố Trinh hình như đã ngủ rồi, Hứa Tiên nghe tiếng hít thở vững vàng của hắn, trong lòng một mảnh bình yên. Hình như, mình càng lúc càng có thói quen có hắn ở bên người rồi. Chống cằm, nhìn hàng lông mi thật dài của Bạch Tố Trinh, trên mặt Hứa Tiên hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Đúng lúc đó, Bạch Tố Trinh bỗng nhiên mở mắt ra, làm Hứa Tiên hoảng hốt ngây người.

Bạch Tố Trinh quay đầu, nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

“Không có, ha ha, không có gì.” Hứa Tiên ngượng ngùng cười, dịch dịch vào trong.

“Vậy ngủ đi.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt nói xong, hai mắt lại nhắm nghiền.

Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh, không nói gì. Bỗng nhiên không biết dũng khí từ đâu tới, sáp lại gần, bẹp một cái hôn lên mặt Bạch Tố Trinh, lầm bầm nói: “Tiểu Bạch, hôm nay cám ơn huynh.” Nói xong câu này, nàng lại xoay người nằm xuống, đơ ra.

Làm xong hết thảy, tim Hứa Tiên đập vô cùng mau. Nàng cũng không biết mình làm sao, tự nhiên lại hôn Bạch Tố Trinh một cái. Một lúc lâu, thấy phía sau không có động tĩnh gì, tâm vốn treo ngược lên của Hứa Tiên đã thả lỏng xuống phần nào. Nhưng đáy lòng lại có chút hơi hơi thất vọng là làm sao đây?

Đang lúc Hứa Tiên suy nghĩ lung tung, thì một cánh tay đưa qua, túm lấy bả vai của nàng, đem nàng xoay người lại.

“Sàm sỡ ta xong, còn muốn ngủ?” Đối diện với đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Bạch Tố Trinh, lại nghe được lời này, Hứa Tiên hoàn toàn á khẩu rồi.

Sàm sỡ? Sàm sỡ?! Cái gì gọi là sàm sỡ hắn chứ?

“Tiểu Bạch. . . . . . Huynh, huynh muốn làm gì?” Hứa Tiên chợt phát hiện, Bạch Tố Trinh từ lúc nào đã mò mò lật người lên phía trên nàng, khiến nàng hoảng hốt không thôi.

“Đương nhiên là sàm sỡ lại rồi.” Bạch Tố Trinh nghiêm trang trả lời, nói xong liền cúi đầu hôn lên môi Hứa Tiên.

Sau một khắc, trước mắt Hứa Tiên là gương mặt tuấn tú phóng đại của Bạch Tố Trinh, trên môi là cảm giác ấm áp, tim giờ khắc này cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hứa Tiên nhắm mắt lại, môi Tiểu Bạch thật ấm áp. Đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần, Bạch Tố Trinh vươn đầu lưỡi, cạy mở hàm răng Hứa Tiên, trượt đi vào.

“Ưm. . . . . .” Hứa Tiên hô nhỏ một tiếng, muốn vươn tay đẩy Bạch Tố Trinh ra. Bởi vì nàng phát hiện cả người mình bắt đầu dần dần nóng lên, đầu óc cũng càng ngày càng mơ hồ rồi.

Bạch Tố Trinh lại túm tay nàng, mười ngón tay đan xen, đem hai tay nàng đặt trên gối.

Hứa Tiên cảm thấy mặt mình rất nóng rất nóng, Bạch Tố Trinh cuối cùng cũng dừng lại, hắn khẽ nhích người, nhìn gương mặt vô cùng đỏ của Hứa Tiên phía dưới, đột nhiên nở nụ cười.

Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh cười, trong nháy mắt thất thần. Đây là lần đầu tiên nàng thấy nụ cười của hắn, lại hớp hồn như thế, làm cho người ta không dời mắt được như thế.

“Huynh, cười lên, thật là đẹp mắt.” Hứa Tiên lẩm bẩm nói.

“Nàng quả nhiên là ngốc mà.” Bạch Tố Trinh có chút bất đắc dĩ, lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán Hứa Tiên, sau đó ôn nhu hôn mắt nàng, môi nàng, cằm nàng, rồi đến cổ. . . . . .

“Tiểu Bạch. . . . . .” Hứa Tiên run run thấp giọng hô lên, cảm giác được đôi môi dịu dàng kia của Bạch Tố Trinh, nàng thấy mình sắp bị hòa tan rồi.

. . . . . . . . . . . .

“Huynh nặng quá, xuống đi.”

“Nha, nàng muốn ở phía trên?”

“Mới không thèm.”

“Vậy nàng ở phía dưới thì được rồi.”

“A. . . . . . Tại sao lại cởi y phục của ta? !”

“Có người mặc y phục động phòng sao?”

“. . . . . .”

“Nơi này lớn hơn một chút.”

“Tiểu Bạch huynh tên khốn kiếp này. A. . . . . . Ư. . . . . .”

“Động phòng không được nói những lời sát phong cảnh.”



“Rõ ràng là huynh, huhu, đau quá. . . . . .”

“Một lát sẽ hết đau.”

. . . . . . . . . . . .

Phòng an tĩnh lại, nhưng trong không khí lại tràn ngập một cỗ mùi hương mập mờ ái muội.

“Mệt quá đi, ngủ thôi. . . . . . Làm gì thế? Đừng nữa mà!”

“. . . . . .”

“Tiểu Bạch, đừng.”

“. . . . . .”

“Thật sự không được mà, Tiểu Bạch.”

“. . . . . .”

“Tiểu Bạch, huynh tên khốn kiếp này, ta nói không được cơ mà. . . . . .” (TNN: huhu tại sao lại là ta edit cái cảnh này a T___T tâm hồn trong trắng còn đâu *gào thét* – Bỉ Ngạn: Thôi thì số kiếp an bài =)) – TNN: Tất cả là lại tỷ tại sao lại đùn cho e chương này >”<)

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tiên cố sức mở mắt ra, cả người giống như bị bóp nát. Quay đầu liền đối diện với đôi mắt của Bạch Tố Trinh, trong đó có vẻ thỏa mãn cùng ôn nhu.

“Hừ!” Hứa Tiên tức giận xoay người, chẳng lẽ thật sự do tính xà vốn phóng túng sao? Tối hôm qua rốt cuộc mấy lần a, làm bây giờ nàng đau lưng thế này!!

“Tức giận?” Bạch Tố Trinh vươn tay đem Hứa Tiên ôm vào trong ngực.

“Hừ!” Hứa Tiên vẫn hừ mũi, lại khiến người phía sau cười khẽ không thôi.

“Là lỗi của ta.” trong lòng Bạch Tố Trinh cũng có chút áy náy, tối hôm qua hắn không khống chế được. Hơn nữa đây là lần đầu tiên của Hứa Tiên.

Hứa Tiên nghe được lời này, trong lòng mới thư thái một chút, xoay người lại, đối mặt với Bạch Tố Trinh. Nàng đến bây giờ vẫn chưa tiếp nhận được, chuyện tối hôm qua lại xảy ra tự nhiên như vậy. Chậm rãi vươn tay, sờ lên mặt Bạch Tố Trinh, cằm, yết hầu. . . . . . Hứa Tiên bỗng nhiên cười.

“Tiểu Bạch.”

“Hử?”

“Ta thích huynh, rất thích.”

“Ta biết.”

“Không cho không để ý tới ta.” Giọng Hứa Tiên rất nhẹ rất nhẹ.

“Ừ.” Giọng Bạch Tố Trinh cũng rất nhẹ, nhưng lại có kiên định chân thành.

Tay Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng xoa bụng Hứa Tiên, Hứa Tiên vội vàng đưa tay bắt được tay của hắn: “Làm gì thế Tiểu Bạch?” Nàng không muốn nữa đâu mà . . . . .

“Không cần căng thẳng.” Bạch Tố Trinh cười, tay nhẹ nhàng đè lên bụng Hứa Tiên. Sau một khắc, Hứa Tiên cảm thấy một cổ nhiệt khí từ tay Bạch Tố Trinh truyền vào, sau đó đi vào trong bụng, eo, còn có nơi đó. Đau nhức cũng từ từ biến mất.

Buổi sáng lúc ăn cơm, Tiểu Thanh nhìn Bạch Tố Trinh một chút, lại nhìn Hứa Tiên một chút, cảm giác, cảm thấy giữa hai người có cái gì đó thay đổi. Nhưng rốt cuộc là cái gì thay đổi đây? Vân Trúc thì mở to mắt nhìn Hứa Tiên, nó cũng cảm thấy Hứa Tiên có chút không giống với ngày hôm qua. Hình như. . . . . . quyến rũ hơn?

Ăn cơm xong, Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên đi ra cửa. Tiểu Thanh nhìn bóng lưng hai người, đang muốn nói gì, thì không trung bay tới một câu nhàn nhạt của Bạch Tố Trinh: “Giám sát con cua kia tu luyện.” Tiểu Thanh nhún vai, một tay xốc cổ áo tiểu chính thái lên, nhe răng cười với nó bảo đi vào, rồi đóng cửa lại.

Hứa Tiên vẫn như cũ ở Hoà Nhân Đường khám bệnh, còn Bạch Tố Trinh lại niệm khẩu quyết ẩn thân rồi ngồi ở bên cạnh lật sách đọc.

Lúc xế chiều, Tri Phủ Trần Luân lại tự mình đến Hoà Nhân Đường, cảm tạ Hứa Tiên. Cả con đường đều oanh động, tất cả mọi người liền biết tin ở Hoà Nhân Đường có một vị đại phu trẻ tuổi, chỉ dựa vào một viên thuốc mình bào chế mà cứu được ba mạng người.

Buổi tối.

“Lần này nàng nổi danh rồi.” Bạch Tố Trinh lật ra từng trang sách, không có ngẩng đầu.

“Ta tình nguyện đừng nổi danh như thế.” Hứa Tiên nhìn một đống lớn lễ vật trên bàn, “Ta bây giờ là nam nhân đó, thánh thủ phụ khoa (ý nói bác sĩ phụ khoa giỏi), người khác sợ là ở sau lưng đều muốn chết cười ta.” Hứa Tiên rất là bất đắc dĩ.

“Vậy khôi phục thân phận là được.” Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn Hứa Tiên, lúc này ngữ khí của hắn rất chân thành.



Hứa Tiên ngây ngốc, nhưng lại thật tình suy tính đến đề nghị này của Bạch Tố Trinh. Cảm thấy hình như có thể được a. Nhưng mà bên Hứa Kiều Dung kia phải nghĩ được lý do thuyết phục mới ổn.

“Đi ngủ đi.” Bạch Tố Trinh để sách trong tay xuống, nhìn Hứa Tiên mặt không chút thay đổi phun ra một câu như vậy.

“Huynh!” khóe mắt Hứa Tiên rút rồi lại rút, cái tay ôm eo mình là làm sao đây, khi làm động tác như vậy, xin huynh sắc mặt có thể thay đổi một chút được không a!

Tắt đèn, trèo lên giường, êm ái ngủ.

Ngày thứ hai, Hứa Tiên vừa ăn sáng xong, đang định ra ngoài thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Người nào thế? Mới sáng sớm.” Tiểu Thanh rất không thoải mái đi ra mở cửa.

Tiểu Chính Thái bưng bát, rất thật thà uống sữa đậu nành.

“Ngày hôm qua tu luyện thế nào rồi?” Hứa Tiên cười híp mắt hỏi.

“Đệ rất cố gắng, tỷ tỷ yên tâm.” Tiểu Chính Thái để bát xuống, đâu ra đấy trả lời.

“Vậy thì tốt.” Hứa Tiên gật đầu, đưa cho Tiểu Chính Thái một cây bánh quẩy, Tiểu Chính Thái nhận lấy, thỏa mãn ăn.

Hứa Tiên nhìn bộ dạng ăn đến vui vẻ của Tiểu Chính Thái, tâm tình cũng rất tốt. Cúi đầu, một cái bánh quẩy gắp vào trong bát của nàng, theo chiếc đũa nhìn lên, lại thấy bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra của Bạch Tố Trinh.

Hứa Tiên hé miệng cười một tiếng, vùi đầu ăn hết bánh quẩy Bạch Tố Trinh gắp cho nàng.

Vừa lúc đó, Tiểu Thanh dẫn người gõ cửa tiến vào.

Hứa Tiên vừa nhìn, khẽ nhíu mày, bởi vì tiến vào có ba người. Một người là trong quan sai mặc trang phục nha môn, hai người kia thì khác. Hai người đều mặc khôi giáp đơn giản, bên hông treo một thanh đại đao, trên chân là đôi ủng ngắn màu đen, giữa lông mày có một vẻ kênh kiệu không giống với quan sai bình thường.

Quan sai này, Hứa Tiên là biết. Chính là người ban đầu phụ trách mọi việc của nàng ở Cô Tô này.

“Hứa đại phu, thật là ngại quá, mới sáng sớm đã tới cửa quấy rầy.” Quan sai có chút ngượng ngùng nói, “Hai vị này, là thị vệ đại ca tới từ kinh thành, có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi. Cho nên. . . . . .” Mà hai vị thị vệ ăn mặc bất phàm kia ánh mắt cũng không có nhìn quan sai một cái, chỉ đánh giá Hứa Tiên.

Hứa Tiên đứng lên, lễ phép cười cười: “Không có gì đáng ngại. Xin hỏi hai vị quan gia, có chuyện gì cần tìm ta sao?”

“Ngươi chính là Hứa Tiên Hứa đại phu?” Một vị thị vệ mở miệng, nhưng giọng nói cũng rất khách khí.

“Phải” Hứa Tiên gật đầu.

“Nếu như thế, xin thu thập hành lý, ngày mai liền cùng chúng ta lên kinh đi. Đây là văn thư phái đi.” Thị vệ kia từ trong lòng ngực móc ra một phong thư, đưa tới trước mặt Hứa Tiên.

Hứa Tiên có chút sững sờ, nhưng vẫn nhận lấy. Nhưng trong lòng buồn bực, cái này là chuyện quái gì đây. Tới Cô Tô mọi thứ đều tốt, thế cho nên các nàng cũng quên mất thật ra nàng vốn là bị lưu đày tới đây. Nha môn hình như quả thật có tư cách phái nàng đi. Chỉ có điều, lên kinh? Đây là chuyện gì nha?

“Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ tới đón Hứa đại phu. Xin Hứa đại phu sắp xếp thời gian cho tốt” Thị vệ khẩu khí mặc dù khách sáo, nhưng đáy mắt lại ánh lên hàm ý không rõ.

Không đợi Hứa Tiên trả lời, hai thị vệ đã cùng lúc cáo từ. Còn lại quan sai kia thì cười chúc mừng Hứa Tiên: “Hứa đại phu, ngài bây giờ lại gặp vận lớn nha. Chúc mừng.”

“Chúc mừng cái gì?” Hứa Tiên nghi ngờ.

“Hứa đại phu nhìn văn thư sẽ biết. Tại hạ cáo từ trước, không quấy rầy Hứa đại phu nữa.” Quan sai cười chắp tay cáo lui.

Hứa Tiên tiễn hắn ra cửa, lúc này mới trở lại phòng ăn mở văn thư ra.

“Quân y?” Hứa Tiên cau mày nhìn văn thư trong tay, hoàn toàn u mê rồi. Chuyện gì nữa đây? Điều nàng lên kinh, làm quân y?

“Làm sao vậy?” Bạch Tố Trinh mở miệng hỏi.

“Ta cũng vậy không biết, thật kỳ quái.” Hứa Tiên đem văn thư trong tay đưa cho Bạch Tố Trinh, một mình trầm tư. Làm sao lại điều mình tới kinh thành làm quân y? Chẳng lẽ nghe danh “thánh thủ phụ khoa” mình? A phi, dẹp, bây giờ mới được mấy ngày đâu, hơn nữa trong quân doanh đều là nam nhân có được hay không? Làm sao dính tới chuyên sinh đẻ được chứ? Cái đó và nguyên tác hoàn toàn không khớp nha, trong nguyên tác từ đầu tới cuối đều không thấy xảy ra chuyện này mà. Hứa Tiên trăm mối nghi ngờ nhưng không có cách giải.

. . . . . .

Mà ở kinh thành, trong một toà nhà xa hoa lộng lẫy.

Một nam tử hoa phục âm nhu tuấn mỹ tựa bên cửa sổ, giơ cao khoé môi lẳng lặng nhìn cây cối trong viện.

Rất nhanh, người nọ sẽ có thể tới bên cạnh mình rồi. . . . . .

Thật là mong đợi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook