Chương 3: Đại Lừa Gạt Pháp Hải
Mạc Oanh
09/10/2013
Sáng sớm hôm nay, sau khi Hứa Tiên rời giường rửa mặt xong, liền ngồi trước gương làm dáng. “Chậc chậc, thật ra thì mặc dù thân thể này ngực
có nhỏ một chút, nhưng tướng mạo cũng không tệ lắm.” Hứa Tiên tự luyến (tự sướng) vuốt mặt, nhìn người trong gương. Người trong gương cũng coi như là
giai nhân thanh tú, cho dù mặc nam trang thì cũng là một cực phẩm tiểu
thụ…A! Phi! Không đúng, mặc nam trang vào phong độ phiêu phiêu, tao nhã
lịch sự mới đúng. Sờ khắp mặt, Hứa Tiên lại có chút tiếc nuối sờ lên bộ
ngực, rồi không nhịn được mà than thở. Trước kia mình là 36D đấy, hiện
tại chỉ là một đôi bánh bao vượng tử (ám chỉ mấy bạn ngực nhỏ)
nhỏ bé. Nhưng mà, xem ra, còn có thể lớn hơn, bây giờ đúng lúc đang tuổi phát triển. Nhưng mà cứ quấn ngực chặt như thế, sẽ ảnh hưởng đến trổ mã nha. Hứa Tiên suy nghĩ một chút, đem vải quấn ngực nới lỏng chút ít,
tìm y phục rộng rãi thay, lúc này mới nhìn người trong gương gật đầu
thỏa mãn .
“Hán Văn ơi, Hán Văn!” Hứa Kiều Dung đã déo dắt kêu gọi ở bên ngoài, “Nên đến Khánh Dư Đường rồi.”
“Biết rồi, tới đây.” Hứa Tiên cũng đáp lại một câu.
Ra cửa trước, Hứa Kiều Dung dặn đi dặn lại một lúc, đơn giản chỉ là nàng đi đường thì phải chú ý an toàn này, đến Khánh Dư Đường phải tôn tính Vương viên ngoại này, phải cố gắng học tập này và vân vân…Hứa Tiên có chút không kiên nhẫn, đều nhất nhất đáng ứng. Sau khi cha mẹ hai người mất sớm, Hứa Kiều Dung chính là vừa làm cha vừa làm mẹ rồi, cực khổ thế nào không cần phải nói. Điểm này Hứa Tiên vô cùng hiểu, chung đụng mấy ngày qua Hứa Tiên rất có hảo cảm với Hứa Kiều Dung.
“Được rồi, tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng. Muội cũng không còn nhỏ nữa, biết tự chăm sóc mình rồi. Tỷ đừng vất vả quá, chờ muội có tiền…Nha, chờ muội có tiền rồi, nhất định sẽ cho tỷ cuộc sống thật tốt.” Hứa Tiên đổi thành giọng nói văn vẻ, an ủi Hứa Kiều Dung. Sự nghiệp, tình yêu, tiền tài và mỹ nữ thật ra là cùng một ý tứ, nhưng nghệ thuật nói chuyện chính là ở chỗ này. Phía trước vĩ đại, phía sau tục khí. Cho nên Hứa Tiên sáng suốt sửa lại lời. Mà lời này càng làm cho Hứa Kiều Dung vui mừng không dứt, nước mắt cũng đã bắt đầu điên cuồng rơi xuống.
Tạm biệt Hứa Kiều Dung xong, Hứa Tiên đi ra cửa. Như cũ đi qua cửa hàng bánh bao mua hai cái, vừa đi vừa gặm đi về phía Khánh Dư Đường.
Đi tới bên ven Tây Hồ, giờ phút này có rất nhiều du khách. Hứa Tiên ngáp một cái, đè nén nước mắt muốn chảy ra ở khóe mắt. Cuộc sống cổ đại thật là có chút buồn chán, buổi tối không có Internet, không có trò chơi để chơi, mới còn sớm đã leo lên giường ngủ. Nhưng mà, mấu chốt là không ngủ được! Suy nghĩ lung tung suốt một buổi tối cho nên buổi sáng mới uể oải như vậy.
Đang lúc Hứa Tiên mơ màng, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, chặn đường đi của nàng lại. Nàng híp mắt, thấy một cái đầu trọc sáng bóng. Đầu trọc?
“A di đà Phật, tiểu tăng nhìn ấn đường của thí chủ biến thành màu đen, sắp tới sẽ có tai họa ập xuống….” Đầu trọc nói chuyện, hơn nữa vừa mở miệng cũng không phải là lời tốt đẹp gì.
Hứa Tiên trừng mắt nhìn người trước mặt, ừm, là một hòa thượng, còn là một hòa thượng trẻ tuổi lớn lên nhìn rất khá. Thân mặc một chiếc áo cà sa màu vàng rực rỡ, trên tay phải cầm thiền trượng, tay trái cầm chén vàng, vẻ mặt bí hiểm nhìn Hứa Tiên.
“Ngừng ngừng ngừng!” Hứa Tiên khoát tay ngăn tên hòa thượng trước mặt lại trước khi hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Thí chủ, ta và ngài gặp nhau tức là có duyên, tiểu tăng nguyện vì thí chủ hóa giải tai họa này, chỉ cần thí chủ….” Hòa thượng trẻ tuổi anh tuấn vừa mở miệng.
“Câm mồm! Ngươi là Đường Tăng a, suốt ngày vo ve vo ve….” Hứa Tiên bị ầm ĩ đến nhức đầu, mở miệng quát đối phương ngừng ngay lại. Đây chính là phương thức lừa thần bán thánh, điển hình đại lừa gạt a!
“A, tiểu tăng pháp danh Pháp Hải, không phải là Đường Tăng.” Hòa thượng đẹp trai trước mặt đáp lại một câu như vậy.
Hứa Tiên trong nháy mắt hóa đá, Pháp Hải? Pháp Hải?!!
“Thí chủ, những ngày gần đây có phải có cảm giác lao lực tiều tụy? Đó là bời vì tai họa sắp đến, chỉ cần thí chủ quyên góp hai lượng tiền nhan khói, tiểu tăng nhất định có thể giúp thí chủ gặp dữ hóa lành.” Pháp Hải thao thao bất tuyệt nói.
“Ta phi!” Hứa Tiên rốt cục cũng thoát khỏi trạng thái hóa đá, vẻ mặt không thể tin nhìn hòa thượng lừa bịp đẹp trai trước mặt. Mẹ nó! Pháp Hải còn trẻ như vậy sao? Pháp Hải đẹp trai như vậy sao? Pháo Hải là một tên đại lừa đảo ‘chém gió’ như vậy sao? Đây là cái dạng thế giới gì vậy?
“Thí chủ, chỉ cần hai lượng bạc….” Pháp Hải còn đang thao thao bất tuyệt giết hại lỗ tai của Hứa Tiên.
Còn Hứa Tiên thì lại cúi đầu nhìn mặt đất tìm kiếm.
“Thí chủ, ngài đang tìm cái gì vậy?” Pháp Hải có chút nghi ngờ hỏi.
“Ta đang tìm gạch.” Hứa Tiên đáp lại.
“Tìm gạch làm gì?” Pháp Hải càng thêm nghi ngờ.
“Để đập ngươi.” Hứa Tiên ngẩng đầu, thâm độc nói.
“Này, thí chủ, mặt ngài đầy hồng quang, ngũ quan đoan chính, là tướng đại phú đại quý, đợi một thời gian, nhất định thăng chức rất nhanh…” Pháp Hải nghiêm trang nói.
“Nhanh tránh sang một bên.” Khóe miệng Hứa Tiên co giật nhìn tên đại lừa đảo trước mặt, nhịn không được mà suy đoán hành động của hắn. Đây chính là cao tăng đắc đạo Pháp Hải? Đây chính là Pháp Hải chủ trì Kim Sơn Tự? Đây chính là Pháp Hải pháp lực cao thâm náo loạn với Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh sao? Ông trời ơi, mang sét tới đánh chết ta đi!
Nhìn bóng lưng Pháp Hải rời đi, Hứa Tiên thẫn thờ một hồi lâu.
“Thí chủ, tiểu tăng thấy ấn đường ngài biến thành màu đen, xin hỏi gần đây có phải lao lực quá sức hay không…” Nhìn Pháp Hải vừa ngăn cản người đi đường vừa diễn lại lời nói vừa rồi, Hứa Tiên đã vô lực muốn nôn.
Mặc dù tính tình Pháp Hải này khiến Hứa Tiên chấn động rất lớn, nhưng Hứa Tiên hiểu được một đạo lý. Yêu thương tính mạng, tránh xa Pháp Hải. Ở trong TV tên Pháp Hải này làm hại một nhà Hứa Tiên rất bi thảm.
Nghĩ tới đây, Hứa Tiên tăng nhanh tốc độ rời đi.
Đi qua cầu Đoạn, lúc này Hứa Tiên mới bước chậm lại.
Trong đình phía trước cách đó không xa, hai nam tử tuyệt mỹ đang nhìn Hứa Tiên đến gần bọn họ. Bạch Tố Trinh vẫn một thân bạch y phiêu dật như cũ, không nhiễm bụi trần, vẻ mặt tuấn mỹ vẫn không có biểu tình. Mỹ nam áo xanh còn lại thì cau mày nhìn Hứa Tiên đang đến gần, thấy Hứa Tiên không có chút hình tượng nào há hốc mồm ngáp một cái, khinh bỉ trong mắt càng đậm.
“Muốn bắt chuyện với nàng thế nào?” Giọng nói của công tử áo xanh có chút buồn bực hỏi. Hắn cũng đã tới nhân gian sống một thời gian, cũng biết chút đạo lý thế tục. Hiểu rằng nếu như đột ngột lên tiếng chào hỏi, dù ngươi có mong muốn gì, mười phần đối phương cũng sẽ coi ngươi là kẻ điên.
Bạch Tố Trinh không có trả lời, mà trong nháy mắt vung tay lên, một chiếc câm cài lấp lánh rơi vào bên chân Hứa Tiên.
“Đại ca, ngón đòn này của huynh thật là lợi hại nha.” Công tử áo xanh không khỏi lên tiếng than thở. Làm như vậy, thứ nhất có thể bắt chuyện, thứ hai có thể thử dò xét xem tiểu tử này có phải kẻ yêu tiền hay không. Nếu là kẻ yêu tiền thì dễ giải quyết hơn nhiều.
Vẻ mặt Bạch Tố Trinh lạnh nhạt, không để ý đến công tử áo xanh đang than thở, mà quan sát nhất cử nhất động của Hứa Tiên cách đó không xa.
Lúc này Hứa Tiên đang rung đùi đắc ý đi tới, đột nhiên cảm giác được dưới chân có cái gì rơi vào, cúi đầu nhìn, là một trâm cài sáng loáng.
“Ai nha!” Hứa Tiên cúi người xuống đem cây trâm cài tinh mỹ (đẹp đẽ tinh tế) dưới chân nhặt lên, cau mày nhìn trâm cài trong tay. Trâm cài này tỉ lệ không tồi, chế tác cũng rất tinh xảo, thoạt nhìn cũng rất đáng giá. Con ngươi Hứa Tiên nhấp nháy, không biết đang suy nghĩ gì. Công tử áo xanh có chút thất vọng, bởi vì Hứa Tiên không có nhặt lên rồi lập tức tham lam nhét vào trong ngực.
Đúng lúc đó, Bạch Tố Trinh chậm rãi đi đến, nhìn Hứa Tiên đang sững sờ, đạm mạc nói một câu: “Trâm này là của ta.”
Hứa Tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn người nói chuyện trước mặt. Vừa nhìn rõ ràng dung mạo hắn thì vô cùng kinh hãi. Mỹ nam! Soái ca! Làm người ta chấn động, tuyệt đại tao nhã (hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị), a nha nha, còn có cái từ gì có thể hình dung nữa đây? Hứa Tiên vốn từ nghèo nàn, chỉ ngây ngốc nhìn người trước mặt nói không ra lời. Mới vừa rồi Pháp Hải cũng rất đẹp trai, nhưng mà thân mặc áo cà sa, vẻ mặt lừa đảo, lại còn ầm ĩ, đã sớm đem vẻ đẹp trai kia tàn phá đến hầu như không còn một mống rồi. Mỹ nam trước mắt lại không giống vậy, phiêu dật như thế, không giống kẻ phàm.
“Này, đại ca của ta cùng ngươi nói chuyện đấy, trâm này chính là của chúng ta làm rơi.” Công tử áo xanh cau mày không nhịn được lên tiếng, nhìn bộ dạng ngẩn người kia của Hứa Tiên, trong lòng hắn lại càng thêm khó chịu.
Lại là mỹ nam? Ánh mắt Hứa Tiên dời về phía công tử áo xanh vừa nói chuyện bên cạnh. Nhưng vừa nhìn thấy trong mắt người này đầy vẻ khinh bỉ, Hứa Tiên liền nhướng mày, thu hồi tâm tư nhộn nhạo. Đéo đỡ được (nguyên văn của chị tác giả)! Vội cái gì mà vội? Lòng yêu cái đẹp ai mà chả có, chỉ là thấy hai người trước mặt lớn lên không tệ, thưởng thức một chút mà thôi, thật đúng cho mình là siêu sao sao? Trạch nữ Hứa Tiên này, mặc dù hay hi hi ha ha, nhưng cũng không phải là sắc nữ, cũng không có thói quen đem mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta. (ý là phải nhiệt tình đi nịnh bợ kẻ coi thường mình)
“Của các ngươi? Có chứng cứ gì là của các người làm rơi? Trên người hai đại nam nhân làm sao lại mang trâm cài?” Hứa Tiên phe phẩy trâm cài trong tay, còn lấy ánh mắt khinh bỉ khinh thường nói.
“Ta nói là của chúng ta, thì đương nhiên là của chúng ta.” Công tử áo xanh thấy thái độ của Hứa Tiên đột ngột thay đổi, có chút kinh ngạc, song ngoài miệng cũng không buông tha nói.
“Ta lại nói đây là trâm cài của tỷ muội kết bái của con gái của muội muội của bác gái cạnh nhà ta làm rơi, ta nhặt được chuẩn bị trả lại.” Hứa Tiên đọc một đoạn không thuận miệng như vậy, nhìn nam tử áp xanh há mồm đang định nói cái gì. Hứa Tiên liền tranh trước chặn họng công tử áo xanh, “Ta nói vậy thì đương nhiên là vậy.”
“Ngươi!” Công tử áo xanh có khi nào gặp qua người miệng lưỡi sắc bén như vậy. Một chút phản ứng cũng không kịp, giương mắt nhìn Hứa Tiên.
“Trên trâm cài có khắc một chữ Bạch.” Bạch Tố Trinh lúc này mới lạnh lùng phun ra một câu.
Hứa Tiên cúi đầu nhìn trâm cài, à há, quả nhiên có một chữ Bạch.
“Ta họ Bạch.” Bạch Tố Trinh không nhanh không chậm ném thêm ra một câu trả lời ngắn gọn nữa.
“Thật là của ngươi?” Hứa Tiên phe phẩy trâm cài, nghi ngờ hỏi. Nhưng mà, trong lòng có cảm giác, cảm thấy có cái gì đó không đúng, rốt cuộc là chỗ nào là lạ đây? Cảnh tượng này hơi hơi có chút ấn tượng nha.
“Đương nhiên là của đại ca ta.” Công tử áo xanh lúc này mới khí thế nói.
“A, của ngươi, vậy trả lại cho ngươi.” Hứa Tiên tiện tay ném đi, ném trâm cài trong tay về phía Bạch Tố Trinh, sau đó lắc đầu, dứt khoát nói câu “tạm biệt” rồi rời đi. Hai người này đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng không phải là ‘món ăn’ ưa thích của nàng. Môt tên mặt co quắp lãnh đạm như núi băng, một tên thì nhìn nàng tràn đầy khinh bỉ. Ta cũng là người có chí khí, soái thì rất giỏi sao, Cắt! Hứa Tiên trong lòng khó chịu thầm nhủ.
“Này!” Công tử áo xanh choáng váng, nhìn bóng lưng Hứa Tiên có chút không biết làm sao? Chuyện cứ như vậy là xong? Hai mục đích ban đầu mới miễn cưỡng đạt được có một cái, nói là làm quen rồi, nhưng mà thật giống như không đến nơi đến chốn a. Về phần yêu tiền, nhìn chưa ra ‘hắn’ rốt cục có yêu hay không đây.
Hứa Tiên đối với tiếng gọi kia mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Tố Trinh đứng yên tại chỗ, cầm trâm cài trong tay, nhìn bóng lưng Hứa Tiên dần dần biến mất, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Hán Văn ơi, Hán Văn!” Hứa Kiều Dung đã déo dắt kêu gọi ở bên ngoài, “Nên đến Khánh Dư Đường rồi.”
“Biết rồi, tới đây.” Hứa Tiên cũng đáp lại một câu.
Ra cửa trước, Hứa Kiều Dung dặn đi dặn lại một lúc, đơn giản chỉ là nàng đi đường thì phải chú ý an toàn này, đến Khánh Dư Đường phải tôn tính Vương viên ngoại này, phải cố gắng học tập này và vân vân…Hứa Tiên có chút không kiên nhẫn, đều nhất nhất đáng ứng. Sau khi cha mẹ hai người mất sớm, Hứa Kiều Dung chính là vừa làm cha vừa làm mẹ rồi, cực khổ thế nào không cần phải nói. Điểm này Hứa Tiên vô cùng hiểu, chung đụng mấy ngày qua Hứa Tiên rất có hảo cảm với Hứa Kiều Dung.
“Được rồi, tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng. Muội cũng không còn nhỏ nữa, biết tự chăm sóc mình rồi. Tỷ đừng vất vả quá, chờ muội có tiền…Nha, chờ muội có tiền rồi, nhất định sẽ cho tỷ cuộc sống thật tốt.” Hứa Tiên đổi thành giọng nói văn vẻ, an ủi Hứa Kiều Dung. Sự nghiệp, tình yêu, tiền tài và mỹ nữ thật ra là cùng một ý tứ, nhưng nghệ thuật nói chuyện chính là ở chỗ này. Phía trước vĩ đại, phía sau tục khí. Cho nên Hứa Tiên sáng suốt sửa lại lời. Mà lời này càng làm cho Hứa Kiều Dung vui mừng không dứt, nước mắt cũng đã bắt đầu điên cuồng rơi xuống.
Tạm biệt Hứa Kiều Dung xong, Hứa Tiên đi ra cửa. Như cũ đi qua cửa hàng bánh bao mua hai cái, vừa đi vừa gặm đi về phía Khánh Dư Đường.
Đi tới bên ven Tây Hồ, giờ phút này có rất nhiều du khách. Hứa Tiên ngáp một cái, đè nén nước mắt muốn chảy ra ở khóe mắt. Cuộc sống cổ đại thật là có chút buồn chán, buổi tối không có Internet, không có trò chơi để chơi, mới còn sớm đã leo lên giường ngủ. Nhưng mà, mấu chốt là không ngủ được! Suy nghĩ lung tung suốt một buổi tối cho nên buổi sáng mới uể oải như vậy.
Đang lúc Hứa Tiên mơ màng, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, chặn đường đi của nàng lại. Nàng híp mắt, thấy một cái đầu trọc sáng bóng. Đầu trọc?
“A di đà Phật, tiểu tăng nhìn ấn đường của thí chủ biến thành màu đen, sắp tới sẽ có tai họa ập xuống….” Đầu trọc nói chuyện, hơn nữa vừa mở miệng cũng không phải là lời tốt đẹp gì.
Hứa Tiên trừng mắt nhìn người trước mặt, ừm, là một hòa thượng, còn là một hòa thượng trẻ tuổi lớn lên nhìn rất khá. Thân mặc một chiếc áo cà sa màu vàng rực rỡ, trên tay phải cầm thiền trượng, tay trái cầm chén vàng, vẻ mặt bí hiểm nhìn Hứa Tiên.
“Ngừng ngừng ngừng!” Hứa Tiên khoát tay ngăn tên hòa thượng trước mặt lại trước khi hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Thí chủ, ta và ngài gặp nhau tức là có duyên, tiểu tăng nguyện vì thí chủ hóa giải tai họa này, chỉ cần thí chủ….” Hòa thượng trẻ tuổi anh tuấn vừa mở miệng.
“Câm mồm! Ngươi là Đường Tăng a, suốt ngày vo ve vo ve….” Hứa Tiên bị ầm ĩ đến nhức đầu, mở miệng quát đối phương ngừng ngay lại. Đây chính là phương thức lừa thần bán thánh, điển hình đại lừa gạt a!
“A, tiểu tăng pháp danh Pháp Hải, không phải là Đường Tăng.” Hòa thượng đẹp trai trước mặt đáp lại một câu như vậy.
Hứa Tiên trong nháy mắt hóa đá, Pháp Hải? Pháp Hải?!!
“Thí chủ, những ngày gần đây có phải có cảm giác lao lực tiều tụy? Đó là bời vì tai họa sắp đến, chỉ cần thí chủ quyên góp hai lượng tiền nhan khói, tiểu tăng nhất định có thể giúp thí chủ gặp dữ hóa lành.” Pháp Hải thao thao bất tuyệt nói.
“Ta phi!” Hứa Tiên rốt cục cũng thoát khỏi trạng thái hóa đá, vẻ mặt không thể tin nhìn hòa thượng lừa bịp đẹp trai trước mặt. Mẹ nó! Pháp Hải còn trẻ như vậy sao? Pháp Hải đẹp trai như vậy sao? Pháo Hải là một tên đại lừa đảo ‘chém gió’ như vậy sao? Đây là cái dạng thế giới gì vậy?
“Thí chủ, chỉ cần hai lượng bạc….” Pháp Hải còn đang thao thao bất tuyệt giết hại lỗ tai của Hứa Tiên.
Còn Hứa Tiên thì lại cúi đầu nhìn mặt đất tìm kiếm.
“Thí chủ, ngài đang tìm cái gì vậy?” Pháp Hải có chút nghi ngờ hỏi.
“Ta đang tìm gạch.” Hứa Tiên đáp lại.
“Tìm gạch làm gì?” Pháp Hải càng thêm nghi ngờ.
“Để đập ngươi.” Hứa Tiên ngẩng đầu, thâm độc nói.
“Này, thí chủ, mặt ngài đầy hồng quang, ngũ quan đoan chính, là tướng đại phú đại quý, đợi một thời gian, nhất định thăng chức rất nhanh…” Pháp Hải nghiêm trang nói.
“Nhanh tránh sang một bên.” Khóe miệng Hứa Tiên co giật nhìn tên đại lừa đảo trước mặt, nhịn không được mà suy đoán hành động của hắn. Đây chính là cao tăng đắc đạo Pháp Hải? Đây chính là Pháp Hải chủ trì Kim Sơn Tự? Đây chính là Pháp Hải pháp lực cao thâm náo loạn với Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh sao? Ông trời ơi, mang sét tới đánh chết ta đi!
Nhìn bóng lưng Pháp Hải rời đi, Hứa Tiên thẫn thờ một hồi lâu.
“Thí chủ, tiểu tăng thấy ấn đường ngài biến thành màu đen, xin hỏi gần đây có phải lao lực quá sức hay không…” Nhìn Pháp Hải vừa ngăn cản người đi đường vừa diễn lại lời nói vừa rồi, Hứa Tiên đã vô lực muốn nôn.
Mặc dù tính tình Pháp Hải này khiến Hứa Tiên chấn động rất lớn, nhưng Hứa Tiên hiểu được một đạo lý. Yêu thương tính mạng, tránh xa Pháp Hải. Ở trong TV tên Pháp Hải này làm hại một nhà Hứa Tiên rất bi thảm.
Nghĩ tới đây, Hứa Tiên tăng nhanh tốc độ rời đi.
Đi qua cầu Đoạn, lúc này Hứa Tiên mới bước chậm lại.
Trong đình phía trước cách đó không xa, hai nam tử tuyệt mỹ đang nhìn Hứa Tiên đến gần bọn họ. Bạch Tố Trinh vẫn một thân bạch y phiêu dật như cũ, không nhiễm bụi trần, vẻ mặt tuấn mỹ vẫn không có biểu tình. Mỹ nam áo xanh còn lại thì cau mày nhìn Hứa Tiên đang đến gần, thấy Hứa Tiên không có chút hình tượng nào há hốc mồm ngáp một cái, khinh bỉ trong mắt càng đậm.
“Muốn bắt chuyện với nàng thế nào?” Giọng nói của công tử áo xanh có chút buồn bực hỏi. Hắn cũng đã tới nhân gian sống một thời gian, cũng biết chút đạo lý thế tục. Hiểu rằng nếu như đột ngột lên tiếng chào hỏi, dù ngươi có mong muốn gì, mười phần đối phương cũng sẽ coi ngươi là kẻ điên.
Bạch Tố Trinh không có trả lời, mà trong nháy mắt vung tay lên, một chiếc câm cài lấp lánh rơi vào bên chân Hứa Tiên.
“Đại ca, ngón đòn này của huynh thật là lợi hại nha.” Công tử áo xanh không khỏi lên tiếng than thở. Làm như vậy, thứ nhất có thể bắt chuyện, thứ hai có thể thử dò xét xem tiểu tử này có phải kẻ yêu tiền hay không. Nếu là kẻ yêu tiền thì dễ giải quyết hơn nhiều.
Vẻ mặt Bạch Tố Trinh lạnh nhạt, không để ý đến công tử áo xanh đang than thở, mà quan sát nhất cử nhất động của Hứa Tiên cách đó không xa.
Lúc này Hứa Tiên đang rung đùi đắc ý đi tới, đột nhiên cảm giác được dưới chân có cái gì rơi vào, cúi đầu nhìn, là một trâm cài sáng loáng.
“Ai nha!” Hứa Tiên cúi người xuống đem cây trâm cài tinh mỹ (đẹp đẽ tinh tế) dưới chân nhặt lên, cau mày nhìn trâm cài trong tay. Trâm cài này tỉ lệ không tồi, chế tác cũng rất tinh xảo, thoạt nhìn cũng rất đáng giá. Con ngươi Hứa Tiên nhấp nháy, không biết đang suy nghĩ gì. Công tử áo xanh có chút thất vọng, bởi vì Hứa Tiên không có nhặt lên rồi lập tức tham lam nhét vào trong ngực.
Đúng lúc đó, Bạch Tố Trinh chậm rãi đi đến, nhìn Hứa Tiên đang sững sờ, đạm mạc nói một câu: “Trâm này là của ta.”
Hứa Tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn người nói chuyện trước mặt. Vừa nhìn rõ ràng dung mạo hắn thì vô cùng kinh hãi. Mỹ nam! Soái ca! Làm người ta chấn động, tuyệt đại tao nhã (hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị), a nha nha, còn có cái từ gì có thể hình dung nữa đây? Hứa Tiên vốn từ nghèo nàn, chỉ ngây ngốc nhìn người trước mặt nói không ra lời. Mới vừa rồi Pháp Hải cũng rất đẹp trai, nhưng mà thân mặc áo cà sa, vẻ mặt lừa đảo, lại còn ầm ĩ, đã sớm đem vẻ đẹp trai kia tàn phá đến hầu như không còn một mống rồi. Mỹ nam trước mắt lại không giống vậy, phiêu dật như thế, không giống kẻ phàm.
“Này, đại ca của ta cùng ngươi nói chuyện đấy, trâm này chính là của chúng ta làm rơi.” Công tử áo xanh cau mày không nhịn được lên tiếng, nhìn bộ dạng ngẩn người kia của Hứa Tiên, trong lòng hắn lại càng thêm khó chịu.
Lại là mỹ nam? Ánh mắt Hứa Tiên dời về phía công tử áo xanh vừa nói chuyện bên cạnh. Nhưng vừa nhìn thấy trong mắt người này đầy vẻ khinh bỉ, Hứa Tiên liền nhướng mày, thu hồi tâm tư nhộn nhạo. Đéo đỡ được (nguyên văn của chị tác giả)! Vội cái gì mà vội? Lòng yêu cái đẹp ai mà chả có, chỉ là thấy hai người trước mặt lớn lên không tệ, thưởng thức một chút mà thôi, thật đúng cho mình là siêu sao sao? Trạch nữ Hứa Tiên này, mặc dù hay hi hi ha ha, nhưng cũng không phải là sắc nữ, cũng không có thói quen đem mặt nóng đi dán mông lạnh của người ta. (ý là phải nhiệt tình đi nịnh bợ kẻ coi thường mình)
“Của các ngươi? Có chứng cứ gì là của các người làm rơi? Trên người hai đại nam nhân làm sao lại mang trâm cài?” Hứa Tiên phe phẩy trâm cài trong tay, còn lấy ánh mắt khinh bỉ khinh thường nói.
“Ta nói là của chúng ta, thì đương nhiên là của chúng ta.” Công tử áo xanh thấy thái độ của Hứa Tiên đột ngột thay đổi, có chút kinh ngạc, song ngoài miệng cũng không buông tha nói.
“Ta lại nói đây là trâm cài của tỷ muội kết bái của con gái của muội muội của bác gái cạnh nhà ta làm rơi, ta nhặt được chuẩn bị trả lại.” Hứa Tiên đọc một đoạn không thuận miệng như vậy, nhìn nam tử áp xanh há mồm đang định nói cái gì. Hứa Tiên liền tranh trước chặn họng công tử áo xanh, “Ta nói vậy thì đương nhiên là vậy.”
“Ngươi!” Công tử áo xanh có khi nào gặp qua người miệng lưỡi sắc bén như vậy. Một chút phản ứng cũng không kịp, giương mắt nhìn Hứa Tiên.
“Trên trâm cài có khắc một chữ Bạch.” Bạch Tố Trinh lúc này mới lạnh lùng phun ra một câu.
Hứa Tiên cúi đầu nhìn trâm cài, à há, quả nhiên có một chữ Bạch.
“Ta họ Bạch.” Bạch Tố Trinh không nhanh không chậm ném thêm ra một câu trả lời ngắn gọn nữa.
“Thật là của ngươi?” Hứa Tiên phe phẩy trâm cài, nghi ngờ hỏi. Nhưng mà, trong lòng có cảm giác, cảm thấy có cái gì đó không đúng, rốt cuộc là chỗ nào là lạ đây? Cảnh tượng này hơi hơi có chút ấn tượng nha.
“Đương nhiên là của đại ca ta.” Công tử áo xanh lúc này mới khí thế nói.
“A, của ngươi, vậy trả lại cho ngươi.” Hứa Tiên tiện tay ném đi, ném trâm cài trong tay về phía Bạch Tố Trinh, sau đó lắc đầu, dứt khoát nói câu “tạm biệt” rồi rời đi. Hai người này đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng không phải là ‘món ăn’ ưa thích của nàng. Môt tên mặt co quắp lãnh đạm như núi băng, một tên thì nhìn nàng tràn đầy khinh bỉ. Ta cũng là người có chí khí, soái thì rất giỏi sao, Cắt! Hứa Tiên trong lòng khó chịu thầm nhủ.
“Này!” Công tử áo xanh choáng váng, nhìn bóng lưng Hứa Tiên có chút không biết làm sao? Chuyện cứ như vậy là xong? Hai mục đích ban đầu mới miễn cưỡng đạt được có một cái, nói là làm quen rồi, nhưng mà thật giống như không đến nơi đến chốn a. Về phần yêu tiền, nhìn chưa ra ‘hắn’ rốt cục có yêu hay không đây.
Hứa Tiên đối với tiếng gọi kia mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Tố Trinh đứng yên tại chỗ, cầm trâm cài trong tay, nhìn bóng lưng Hứa Tiên dần dần biến mất, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.