Chương 4: Mứt quả trong truyền thuyết
Mạc Oanh
09/10/2013
Hứa Tiên đi trên đường, trong đầu vẫn cứ hồi tưởng lại một màn vừa
rồi. Một màn kia, thế nào cũng cảm thấy có chút ấn tượng, tại sao vậy
chứ?
Làm rơi trâm cài? Người nọ họ Bạch?
Một áo trắng, một áo xanh. . . . . .
A a a a! Hứa Tiên đột nhiên đứng lại, hoàn toàn hóa đá.
Một màn này, không phải là màn kinh điển trong TV, Bạch xà và Thanh xà thử dò xét nhân phẩm của Hứa Tiên sao? Dùng pháp thuật làm trâm cài rơi xuống trước mặt Hứa Tiên, để Hứa Tiên nhặt được, xem Hứa Tiên sẽ xử lý thế nào. Kết quả Hứa Tiên nhặt được của rơi liền đi hỏi hết cô nương này đến bác gái khác xem có phải trâm này của các nàng làm rơi hay không. Thật ra càng nhìn thì càng thấy Hứa Tiên giả tạo. Nhưng sau đó càng khiến người ta câm nín hơn chính là Bạch Tố Trinh kia lại nhận định nhân phẩm Hứa Tiên từ đó, thâm tình không dời.
Hai mỹ nam kia là Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh? Có lầm hay không vậy? Bạch xà cùng Thanh xà lại là nam nhân! Hứa Tiên kinh hãi. Kinh hãi xong lại cảm thấy bình thường. Hiện tại Hứa Tiên cũng chính là mình, là nữ nhân. Pháp Hải vốn là lão tăng đắc đạo pháp lực cao thâm bây giờ lại trở thành tên tiểu tăng thần côn đi lừa gạt tiền. Trời ơi mang sét mạnh hơn một chút, đánh chết ta đi. Hứa Tiên ức chế muốn chết cho xong.
Sau khi muốn bị sét đánh, Hứa Tiên lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Bạch Tố Trinh kia sợ rằng vẫn sẽ tìm mình đi, dù sao hắn còn phải báo ân nữa. Làm sao để báo ân đây? Chẳng lẽ giống như trên TV trở thành một đoạn giai duyên (đoạn tình duyên đẹp) sao? A phi, dẹp. Chuyện này đặt ở trên người cái tên băng sơn mỹ nam kia thật quá là điên rồi. Hơn nữa mình cũng không có hứng thú chung giường chung gối gì đó với một con rắn. Muốn tiền thì càng dẹp. Hai bạn rắn kia căn bản cũng không có năng lực biến đá thành vàng, ở trên TV còn hồ đồ đi trộm tiền của quan phủ, làm cho Hứa Tiên gặp xui xẻo. Ngươi nói ngươi đi trộm ngân khố của Quan phủ thì trộm đi, ấn ký quan ngân phía dưới cũng không biết đường mà xóa, kết quả là mông thiếu chút nữa bị đánh cho nở hoa, sau đó bị đày đi. Thật đúng là không sợ kẻ thù thông minh, chỉ sợ đồng bọn ngu dốt…
Quên đi, tạm thời không nghĩ nữa. Binh tới tướng chặn, lũ tới đất ngăn, chờ hai người kia tìm tới tận cửa rồi hãy nói.
Hứa Tiên vẫn luôn là kẻ theo trường phái sống vô tư tùy tiện, nghĩ xong mấy cái này, liền nhảy chân sáo “đi làm” tiếp.
Vui vẻ hoàn thành công việc được giao hôm nay, Hứa Tiên cùng mọi người bắt chuyện qua loa, liền chuẩn bị về nhà.
Khẽ ngâm nga một điệu dân gian không biết tên, Hứa Tiên bước nhẹ nhàng trên đường đi về nhà. Ven đường thấy một tiểu ca bán mứt quả đang nghỉ ngơi, hiển nhiên hôm nay hắn làm ăn không tệ, trên cây chỉ còn có hai xâu mứt quả thôi.
Hứa Tiên nhìn chằm chằm vào xâu mứt quả, nàng chỉ có chút tò mò thứ đồ chơi mà tất cả các nhân sĩ xuyên qua nhất định phải ăn này rốt cuộc có mị lực gì, khiến cho các nhân sĩ xuyên qua như trẻ già măng mọc, í chết, dùng sai từ, phải là chạy theo như vịt mới đúng.
Nàng nhìn chằm chằm một lúc, tiểu ca bán mứt quả kia thấy được, hướng nàng vẫy tay cười nói: “Anh bạn nhỏ, có muốn mua một xâu hay không? Sắp bán hết rồi, lời cho ngươi.”
“Nha, làm sao lại lời?” Hứa Tiên thuận miệng hỏi một chút.
“Một đồng một xâu.” Tiểu ca bán mứt quả cười ha hả nói.
“Một đồng, hai xâu.” Hứa Tiên xòe ra hai ngón tay.
“Được, ta cũng muốn nhanh nhanh bán hết để trở về.” Tiểu ca bán mứt quả gật đầu, nhanh nhẹn gỡ mứt quả xuống, đưa cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên có chút sửng sốt, thật ra thì nàng cũng không phải muốn ăn cho lắm. Chẳng qua là tùy tiện mò mẫm trả giá thôi, ai mà biết được người ta sẽ bán chứ. Nhìn mứt quả được đưa tới trước mắt, Hứa Tiên cũng chỉ đành móc một đồng xu ra.
Tiểu ca bán mứt quả khiêng cây rơm nói cảm tạ rồi rời đi, chỉ còn lại Hứa Tiên cầm hai xâu mứt quả chôn chân tại chỗ, cẩn thận quan sát xem mứt quả này có gì phi phàm. Đang nhìn, đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt nóng rực phóng tới đây, quay đầu nhìn lại, thấy ven đường có một bé trai mặc y phục màu lam đang trơ mắt nhìn mứt quả trong tay nàng. Chỉ nhìn nhìn thì cũng thôi đi, đằng này lại còn nhét ngón tay vào trong miệng, nhìn rất chăm chú, ngay cả nước miếng dính trên ngón tay cũng chưa phát hiện.
Hứa Tiên có chút 囧 rồi, bước lên nói: “Tiểu đệ đệ, có muốn một xâu không?”
Bộ dạng thằng bé này thoạt nhìn cũng là tầm năm sáu tuổi, đến gần Hứa Tiên mới phát hiện đứa nhỏ này lớn lên môi hồng răng trắng, là một tiểu chính thái (chỉ các bé nam cute) xinh đẹp a.
Tiểu chính thái nhìn chăm chăm mứt quả trong tay Hứa Tiên không dời mắt, nuốt nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Muốn. Nhưng mà gia gia nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.” Có điều nó nói xong vẫn còn trơ mắt nhìn mứt quả trong tay Hứa Tiên. Bộ dạng lã chã chực khóc khiến Hứa Tiên có cảm giác mình là kẻ khi dễ hài tử rất đáng xấu hổ.
“Vậy, nếu không thì, chúng ta chơi trò chơi nha. Chúng ta oẳn tù tì, đệ thắng thì có thể lấy mứt quả, thế nào hả?” Hứa Tiên không đành lòng nhìn mắt tiểu chính thái phủ lên một tầng hơi nước, vì vậy đề nghị.
“Được.” Tiểu chính thái gật đầu, vui vẻ trở lại. Như vậy cũng không phải là tùy tiện lấy đồ của người lạ đi? Đây là do mình thắng được nha.
Hứa Tiên cười híp mắt gật đầu: “Đến đây đi, đá (đấm) giấy kéo ra cái nào ra cái này!”
Hai người đồng thời ra, tiểu chính thái ra kéo, Hứa Tiên ra đá. Tiểu chính thái thua, ngây ngốc nhìn tay của mình, miệng nhếch lên, như sắp khóc rồi.
“Ván này không tính, chúng ta đấu lại.” Hứa Tiên vội vàng an ủi. Mắt tiểu chính thái tỏa sáng, gật đầu lia lịa, lại bắt đầu vung tay oẳn tù tì.
Kết quả vẫn là tiểu chính thái thua, nó lại vẫn ra kéo! Hứa Tiên thì vẫn ra đá.
“Đấu lại, không tính.” Hứa Tiên nói trước khi tiểu chính thái khóc òa lên.
Nhưng mà, thật quá tà môn rồi, hầu như liên tiếp, Hứa Tiên đều muốn cho tiểu chính thái thắng, nên vẫn ra đá, còn tiểu chính thái cũng không ra giấy, vẫn ra kéo.
Lại thua rồi, lần này tiểu chính thái không nhịn được nữa, oa oa khóc lớn lên. Hứa Tiên kêu lên một tiếng 囧 rồi lại 囧 a.
Mà lúc này đây, mưa to rầm rầm rơi xuống. Cơn mưa to tầm tã này tới quá đột ngột, trong nháy mắt trời đất bị màn mưa này nối lại với nhau, không thấy rõ quang cảnh chung quanh.
Hứa Tiên vội vàng lôi kéo tiểu chính thái đến bên cạnh, trú mưa dưới mái hiên, sau đó đem mứt quả trong tay để vào tay của cậu bé: “Đừng khóc, đừng khóc, ăn đi.”
“Nhưng mà đệ thua a.” Tiểu chính thái vẫn khóc, nhưng dù khóc vẫn trơ mắt nhìn mứt quả trong tay Hứa Tiên.
“Mới vừa rồi đệ nghe lầm quy tắc rồi, cái trò chơi này, oẳn tù tù thua, là có thể ăn kẹo hồ lô.” Hứa Tiên dụ dỗ tiểu chính thái.
“Thật sao?” Tiểu chính thái vẻ mặt mong chờ nhìn Hứa Tiên.
“Thật!” Hứa Tiên dùng sức gật đầu.
Tiểu chính thái rốt cục nín khóc mỉm cười, nhận lấy hai chuỗi mứt quả, gặm lấy gặm để.
Di? Thời tiết gì đây? Hứa Tiên kinh ngạc nhìn ngoài mái hiên. Mới vừa rồi còn mưa to tầm tã, bây giờ nháy mắt đã tạnh. Đây là cái loại thời tiết quỷ quái gì vậy a?
“A, tiểu đệ đệ, mưa đã tạnh rồi, đệ không về nhà sao?.” Hứa Tiên vừa quay đầu nói, lại ngây ngẩn cả người. Không thấy tiểu chính thái! Tiểu chính thái mới vừa rồi còn ở bên cạnh giờ đã vô thanh vô tức (không tiếng động) biến mất. Hứa Tiên nhìn chung quanh một chút, không có bóng người? Kỳ quái, người đâu? Hứa Tiên sờ đầu, nghĩ không ra nên lười suy nghĩ. Vội vàng chạy nhanh đi về nhà.
Về đến nhà, vẫn là Hứa Kiều Dung ân cần hỏi han, vẫn là thức ăn đơn giản, chỉ có hai người, nhưng Hứa Tiên vẫn cảm thấy thật ấm áp.
“Tỷ, lúc muội trở về vừa thấy Lý bộ khoái kia ở bên ngoài đang thò đầu nhìn vào đó.” Hứa Tiên gắp cho Hứa Kiều Dung một ít thức ăn, cẩn thận dò xét.
Quả nhiên sắc mặt Hứa Kiều Dung hơi đổi, cúi đầu ăn cơm, chỉ ‘nha’ một tiếng.
“Tỷ, muội thấy người nọ không tệ nha. Hơn nữa hàng xóm láng giềng nói hắn cũng sắp thăng chức rồi, thành bộ đầu (người cầm đầu nhóm chuyên đi tầm nã, bắt người) đó.” Hứa Tiên tiếp tục nói.
“Nhưng mà chúng ta sau này phải dọn nhà, tỷ không muốn lo những thứ này.” Hứa Kiều Dung thấp giọng nói.
“A, tỷ đang băn khoăn cái này sao? Muội nói tỷ cũng đừng để ý cái này làm gì. Chuyện sau này để sau này hãy nói, còn những mười năm cơ mà. Xe tới trước núi tất có đường, đến lúc đó nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.” Hứa Tiên vội vàng mở miệng an ủi, sau đó giọng nói có chút xót xa, “Tỷ, muội biết một mình tỷ rất cực khổ. Muội cảm thấy được Lý bộ khoái là người không tồi, nhà chúng ta có chỗ dựa vào cũng tốt.”
Hứa Kiều Dung há mồm còn muốn nói gì, thì Hứa Tiên lại nói: “Mặc dù trong mắt người ngoài đều xem muội là nam nhân, sẽ chống đỡ cái nhà này. Nhưng mà….” Sắc mặt Hứa Tiên ảm đạm, câu nói kế tiếp cũng không nói ra.
Hứa Kiều Dung vừa nhìn liền thấy lòng đau như dao cứa, vội vàng để bát đũa xuống kéo tay Hứa Tiên, nước mắt rơi rơi: “Hán Văn, là lỗi của tỷ. Là tỷ nghĩ không chu đáo.”
“Tỷ cảm thấy Lý bộ khoái là người thế nào?” Hứa Tiên vừa nghe, biết có hy vọng rồi, vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
Hứa Kiều Dung mặt đỏ lên, thiếu tự nhiên nói: “Người kia, cũng không tồi….”
“Vậy là được rồi, ngày mai bà mai đến hỏi…, thì đáp ứng đi.” Hứa Tiên vui vẻ nói. Thật ra thì bà mai đã sớm tới cửa nói chuyện này rồi, nhưng mà Hứa Kiều Dung vẫn do dự mãi.
Hứa Kiều Dung còn có chút do dự, Hứa Tiên thở dài nói: “Tỷ, muội cũng nghĩ là nên có một tỷ phu đến chiếu cố tỷ, cũng có thể chiếu cố muội….Dù sao muội cũng là nữ tử….”
Trên mặt Hứa Kiều Dung đã không vẻ mặt do dự nữa, Chuyện đến đây là xong! Ồ yeah! Hứa Tiên ở trong lòng khoa tay múa chân thành hình chữ V (biểu tượng chiến thắng)
Vừa làm hình chữ V vừa chợt nhớ tới hôm nay gặp được tiểu chính thái kia. Tiểu chính thái kia cũng thật thú vị, oẳn tù tì lúc nào cũng ra kéo, chẳng lẽ nó không biết ra cái khác sao (Tác giả: Người ta thật lòng không biết cái khác, Hứa Tiên ngươi cũng muốn cười nhạo sao.)
Hôm sau, theo thường lệ “đi làm”. Nhưng mà, lần nay Hứa Kiều Dung bảo Hứa Tiên mang ô theo, nói là gần đây khí trời không tốt lắm, dễ mưa, mang theo để phòng ngừa.
Trên đường “tan việc” về nhà lại gặp được Tiểu Chính Thái lần nữa.
Tiểu Chính Thái dường như là cố tình đứng đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng thì vội vàng hấp hấp chạy lên, lén lút đưa cho nàng một viên hình cầu.
“Tiểu đệ đệ, ngày hôm qua sao bỗng nhiên đệ lại đi?” Hứa Tiên còn chưa kịp nhìn đồ trong tay cười hỏi.
“Gia gia của đệ nói, không thể tùy tiện lấy đồ của người ta. Ngày hôm qua huynh mời đệ ăn kẹo hồ lô, đệ đến để đưa cái này. Đệ đi đây.” Tiểu Chính Thái nghiêm trang nói, sau đó chạy đi.
Hứa Tiên ở phía sau gọi, nó cũng làm như không nghe thấy. Cho đến khi thân ảnh Tiểu Chính Thái biến mất, Hứa Tiên mới cúi đầu nhìn đồ Tiểu Chính Thái lén lút đưa cho mình.
Sau khi thấy rõ ràng đồ trong tay, Hứa Tiên kinh hãi. Trong tay lại là một viên trân châu to đùng sáng loáng! Cái này chắc nhiều tiền lắm? (TNN: tỷ quá tục =]])
Hứa Tiên chết đứng tại chỗ, nhìn trân châu trong tay một lúc lâu nói không ra lời. Nhà Tiểu Chính Thái có nhiều tiền lắm sao? Cho nó ăn hai chuỗi mứt quả nó lại đưa mình một viên trân châu giá trị không rẻ thế này!
Lúc Hứa Tiên đang ngẩn người, thì Tiểu Chính Thái đã chạy xa.
Xa xa có một ánh mắt băng lãnh nhìn sang bên này.
“Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiểu Thanh thấp giọng hỏi vị chủ nhân ánh mắt băng lãnh này. Phải nghĩ biện pháp tiếp cận tiểu tử kia a, nếu không thì làm sao mà báo ân được đây?
Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn trời, khẽ híp mắt, tay nhẹ vung lên, trên bầu trời, nhất thời mây đen giăng đầy, lập tức sắp có một cơn mưa to ập tới.
“Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Lại dám ở trên địa bàn của ta hô mây gọi mưa?” Bỗng nhiên một giọng nói non nớt vang lên lọt vào trong tai Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh cúi đầu, bỗng nhiên thấy trước mặt mình xuất hiện một thằng bé trai, nhưng cũng chỉ lạnh lùng nhìn, coi như không nghe thấy lời của nó. Thằng bé trai này chính Tiểu Chính Thái vừa cho Hứa Tiên trân châu!
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta là Thủy thần Tây hồ được Thiên đình bổ nhiệm. Ngươi, ngươi tự tiện làm mưa, cẩn thận ta, ta….” Tiểu Chính Thái cố gắng ngẩng đầu, chống lại gương mặt tuấn tú băng lãnh của Bạch Tố Trinh, cố lấy dũng khí nói ra những lời này, nhưng là đối mặt với khí thế cường hãn của Bạch Tố Trinh, khí thế của nó càng ngày càng yếu.
“Một con cua chỉ biết ra kéo.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt một câu, xuyên thẳng vào chỗ đau của tiểu chính thái.
[1] Tiểu Chính Thái – là thủy thần của Tây Hồ. Bạn nhỏ này nguyên hình là con cua nên chơi oẳn tù xì chỉ ra được kéo là vì thế. =)))
Tiểu Chính Thái sửng sốt, sau đó gương mặt hồng lên, nhìn khuôn mặt Bạch Tố Trinh cao cao tại thượng kia, rốt cục không nhịn được oa một tiếng khóc lớn lên. Sau đó xoay người chạy mất.
Lúc này, mưa to tầm tã rơi xuống.
“Tỉnh ra rồi.” Mặt Bạch Tố Trinh không chút thay đổi nói một câu như vậy.
Tiểu Thanh ở bên cạnh câm nín, trong lòng thầm mặc niệm thay nhóc tiểu thần khóc lóc bỏ chạy kia. Đứa trẻ đáng thương a, ai kêu ngươi gặp phải đại ca của ta đây?
Ánh mắt Bạch Tố Trinh dời đi vừa vặn rơi trúng trên người Hứa Tiên đang che ô trên đầu ở xa xa. Chẳng biết tại sao, Tiểu Thanh có một loại cảm giác, cảm thấy Hứa Tiên sắp gặp xui xẻo rồi.
Làm rơi trâm cài? Người nọ họ Bạch?
Một áo trắng, một áo xanh. . . . . .
A a a a! Hứa Tiên đột nhiên đứng lại, hoàn toàn hóa đá.
Một màn này, không phải là màn kinh điển trong TV, Bạch xà và Thanh xà thử dò xét nhân phẩm của Hứa Tiên sao? Dùng pháp thuật làm trâm cài rơi xuống trước mặt Hứa Tiên, để Hứa Tiên nhặt được, xem Hứa Tiên sẽ xử lý thế nào. Kết quả Hứa Tiên nhặt được của rơi liền đi hỏi hết cô nương này đến bác gái khác xem có phải trâm này của các nàng làm rơi hay không. Thật ra càng nhìn thì càng thấy Hứa Tiên giả tạo. Nhưng sau đó càng khiến người ta câm nín hơn chính là Bạch Tố Trinh kia lại nhận định nhân phẩm Hứa Tiên từ đó, thâm tình không dời.
Hai mỹ nam kia là Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh? Có lầm hay không vậy? Bạch xà cùng Thanh xà lại là nam nhân! Hứa Tiên kinh hãi. Kinh hãi xong lại cảm thấy bình thường. Hiện tại Hứa Tiên cũng chính là mình, là nữ nhân. Pháp Hải vốn là lão tăng đắc đạo pháp lực cao thâm bây giờ lại trở thành tên tiểu tăng thần côn đi lừa gạt tiền. Trời ơi mang sét mạnh hơn một chút, đánh chết ta đi. Hứa Tiên ức chế muốn chết cho xong.
Sau khi muốn bị sét đánh, Hứa Tiên lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Bạch Tố Trinh kia sợ rằng vẫn sẽ tìm mình đi, dù sao hắn còn phải báo ân nữa. Làm sao để báo ân đây? Chẳng lẽ giống như trên TV trở thành một đoạn giai duyên (đoạn tình duyên đẹp) sao? A phi, dẹp. Chuyện này đặt ở trên người cái tên băng sơn mỹ nam kia thật quá là điên rồi. Hơn nữa mình cũng không có hứng thú chung giường chung gối gì đó với một con rắn. Muốn tiền thì càng dẹp. Hai bạn rắn kia căn bản cũng không có năng lực biến đá thành vàng, ở trên TV còn hồ đồ đi trộm tiền của quan phủ, làm cho Hứa Tiên gặp xui xẻo. Ngươi nói ngươi đi trộm ngân khố của Quan phủ thì trộm đi, ấn ký quan ngân phía dưới cũng không biết đường mà xóa, kết quả là mông thiếu chút nữa bị đánh cho nở hoa, sau đó bị đày đi. Thật đúng là không sợ kẻ thù thông minh, chỉ sợ đồng bọn ngu dốt…
Quên đi, tạm thời không nghĩ nữa. Binh tới tướng chặn, lũ tới đất ngăn, chờ hai người kia tìm tới tận cửa rồi hãy nói.
Hứa Tiên vẫn luôn là kẻ theo trường phái sống vô tư tùy tiện, nghĩ xong mấy cái này, liền nhảy chân sáo “đi làm” tiếp.
Vui vẻ hoàn thành công việc được giao hôm nay, Hứa Tiên cùng mọi người bắt chuyện qua loa, liền chuẩn bị về nhà.
Khẽ ngâm nga một điệu dân gian không biết tên, Hứa Tiên bước nhẹ nhàng trên đường đi về nhà. Ven đường thấy một tiểu ca bán mứt quả đang nghỉ ngơi, hiển nhiên hôm nay hắn làm ăn không tệ, trên cây chỉ còn có hai xâu mứt quả thôi.
Hứa Tiên nhìn chằm chằm vào xâu mứt quả, nàng chỉ có chút tò mò thứ đồ chơi mà tất cả các nhân sĩ xuyên qua nhất định phải ăn này rốt cuộc có mị lực gì, khiến cho các nhân sĩ xuyên qua như trẻ già măng mọc, í chết, dùng sai từ, phải là chạy theo như vịt mới đúng.
Nàng nhìn chằm chằm một lúc, tiểu ca bán mứt quả kia thấy được, hướng nàng vẫy tay cười nói: “Anh bạn nhỏ, có muốn mua một xâu hay không? Sắp bán hết rồi, lời cho ngươi.”
“Nha, làm sao lại lời?” Hứa Tiên thuận miệng hỏi một chút.
“Một đồng một xâu.” Tiểu ca bán mứt quả cười ha hả nói.
“Một đồng, hai xâu.” Hứa Tiên xòe ra hai ngón tay.
“Được, ta cũng muốn nhanh nhanh bán hết để trở về.” Tiểu ca bán mứt quả gật đầu, nhanh nhẹn gỡ mứt quả xuống, đưa cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên có chút sửng sốt, thật ra thì nàng cũng không phải muốn ăn cho lắm. Chẳng qua là tùy tiện mò mẫm trả giá thôi, ai mà biết được người ta sẽ bán chứ. Nhìn mứt quả được đưa tới trước mắt, Hứa Tiên cũng chỉ đành móc một đồng xu ra.
Tiểu ca bán mứt quả khiêng cây rơm nói cảm tạ rồi rời đi, chỉ còn lại Hứa Tiên cầm hai xâu mứt quả chôn chân tại chỗ, cẩn thận quan sát xem mứt quả này có gì phi phàm. Đang nhìn, đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt nóng rực phóng tới đây, quay đầu nhìn lại, thấy ven đường có một bé trai mặc y phục màu lam đang trơ mắt nhìn mứt quả trong tay nàng. Chỉ nhìn nhìn thì cũng thôi đi, đằng này lại còn nhét ngón tay vào trong miệng, nhìn rất chăm chú, ngay cả nước miếng dính trên ngón tay cũng chưa phát hiện.
Hứa Tiên có chút 囧 rồi, bước lên nói: “Tiểu đệ đệ, có muốn một xâu không?”
Bộ dạng thằng bé này thoạt nhìn cũng là tầm năm sáu tuổi, đến gần Hứa Tiên mới phát hiện đứa nhỏ này lớn lên môi hồng răng trắng, là một tiểu chính thái (chỉ các bé nam cute) xinh đẹp a.
Tiểu chính thái nhìn chăm chăm mứt quả trong tay Hứa Tiên không dời mắt, nuốt nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Muốn. Nhưng mà gia gia nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.” Có điều nó nói xong vẫn còn trơ mắt nhìn mứt quả trong tay Hứa Tiên. Bộ dạng lã chã chực khóc khiến Hứa Tiên có cảm giác mình là kẻ khi dễ hài tử rất đáng xấu hổ.
“Vậy, nếu không thì, chúng ta chơi trò chơi nha. Chúng ta oẳn tù tì, đệ thắng thì có thể lấy mứt quả, thế nào hả?” Hứa Tiên không đành lòng nhìn mắt tiểu chính thái phủ lên một tầng hơi nước, vì vậy đề nghị.
“Được.” Tiểu chính thái gật đầu, vui vẻ trở lại. Như vậy cũng không phải là tùy tiện lấy đồ của người lạ đi? Đây là do mình thắng được nha.
Hứa Tiên cười híp mắt gật đầu: “Đến đây đi, đá (đấm) giấy kéo ra cái nào ra cái này!”
Hai người đồng thời ra, tiểu chính thái ra kéo, Hứa Tiên ra đá. Tiểu chính thái thua, ngây ngốc nhìn tay của mình, miệng nhếch lên, như sắp khóc rồi.
“Ván này không tính, chúng ta đấu lại.” Hứa Tiên vội vàng an ủi. Mắt tiểu chính thái tỏa sáng, gật đầu lia lịa, lại bắt đầu vung tay oẳn tù tì.
Kết quả vẫn là tiểu chính thái thua, nó lại vẫn ra kéo! Hứa Tiên thì vẫn ra đá.
“Đấu lại, không tính.” Hứa Tiên nói trước khi tiểu chính thái khóc òa lên.
Nhưng mà, thật quá tà môn rồi, hầu như liên tiếp, Hứa Tiên đều muốn cho tiểu chính thái thắng, nên vẫn ra đá, còn tiểu chính thái cũng không ra giấy, vẫn ra kéo.
Lại thua rồi, lần này tiểu chính thái không nhịn được nữa, oa oa khóc lớn lên. Hứa Tiên kêu lên một tiếng 囧 rồi lại 囧 a.
Mà lúc này đây, mưa to rầm rầm rơi xuống. Cơn mưa to tầm tã này tới quá đột ngột, trong nháy mắt trời đất bị màn mưa này nối lại với nhau, không thấy rõ quang cảnh chung quanh.
Hứa Tiên vội vàng lôi kéo tiểu chính thái đến bên cạnh, trú mưa dưới mái hiên, sau đó đem mứt quả trong tay để vào tay của cậu bé: “Đừng khóc, đừng khóc, ăn đi.”
“Nhưng mà đệ thua a.” Tiểu chính thái vẫn khóc, nhưng dù khóc vẫn trơ mắt nhìn mứt quả trong tay Hứa Tiên.
“Mới vừa rồi đệ nghe lầm quy tắc rồi, cái trò chơi này, oẳn tù tù thua, là có thể ăn kẹo hồ lô.” Hứa Tiên dụ dỗ tiểu chính thái.
“Thật sao?” Tiểu chính thái vẻ mặt mong chờ nhìn Hứa Tiên.
“Thật!” Hứa Tiên dùng sức gật đầu.
Tiểu chính thái rốt cục nín khóc mỉm cười, nhận lấy hai chuỗi mứt quả, gặm lấy gặm để.
Di? Thời tiết gì đây? Hứa Tiên kinh ngạc nhìn ngoài mái hiên. Mới vừa rồi còn mưa to tầm tã, bây giờ nháy mắt đã tạnh. Đây là cái loại thời tiết quỷ quái gì vậy a?
“A, tiểu đệ đệ, mưa đã tạnh rồi, đệ không về nhà sao?.” Hứa Tiên vừa quay đầu nói, lại ngây ngẩn cả người. Không thấy tiểu chính thái! Tiểu chính thái mới vừa rồi còn ở bên cạnh giờ đã vô thanh vô tức (không tiếng động) biến mất. Hứa Tiên nhìn chung quanh một chút, không có bóng người? Kỳ quái, người đâu? Hứa Tiên sờ đầu, nghĩ không ra nên lười suy nghĩ. Vội vàng chạy nhanh đi về nhà.
Về đến nhà, vẫn là Hứa Kiều Dung ân cần hỏi han, vẫn là thức ăn đơn giản, chỉ có hai người, nhưng Hứa Tiên vẫn cảm thấy thật ấm áp.
“Tỷ, lúc muội trở về vừa thấy Lý bộ khoái kia ở bên ngoài đang thò đầu nhìn vào đó.” Hứa Tiên gắp cho Hứa Kiều Dung một ít thức ăn, cẩn thận dò xét.
Quả nhiên sắc mặt Hứa Kiều Dung hơi đổi, cúi đầu ăn cơm, chỉ ‘nha’ một tiếng.
“Tỷ, muội thấy người nọ không tệ nha. Hơn nữa hàng xóm láng giềng nói hắn cũng sắp thăng chức rồi, thành bộ đầu (người cầm đầu nhóm chuyên đi tầm nã, bắt người) đó.” Hứa Tiên tiếp tục nói.
“Nhưng mà chúng ta sau này phải dọn nhà, tỷ không muốn lo những thứ này.” Hứa Kiều Dung thấp giọng nói.
“A, tỷ đang băn khoăn cái này sao? Muội nói tỷ cũng đừng để ý cái này làm gì. Chuyện sau này để sau này hãy nói, còn những mười năm cơ mà. Xe tới trước núi tất có đường, đến lúc đó nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.” Hứa Tiên vội vàng mở miệng an ủi, sau đó giọng nói có chút xót xa, “Tỷ, muội biết một mình tỷ rất cực khổ. Muội cảm thấy được Lý bộ khoái là người không tồi, nhà chúng ta có chỗ dựa vào cũng tốt.”
Hứa Kiều Dung há mồm còn muốn nói gì, thì Hứa Tiên lại nói: “Mặc dù trong mắt người ngoài đều xem muội là nam nhân, sẽ chống đỡ cái nhà này. Nhưng mà….” Sắc mặt Hứa Tiên ảm đạm, câu nói kế tiếp cũng không nói ra.
Hứa Kiều Dung vừa nhìn liền thấy lòng đau như dao cứa, vội vàng để bát đũa xuống kéo tay Hứa Tiên, nước mắt rơi rơi: “Hán Văn, là lỗi của tỷ. Là tỷ nghĩ không chu đáo.”
“Tỷ cảm thấy Lý bộ khoái là người thế nào?” Hứa Tiên vừa nghe, biết có hy vọng rồi, vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
Hứa Kiều Dung mặt đỏ lên, thiếu tự nhiên nói: “Người kia, cũng không tồi….”
“Vậy là được rồi, ngày mai bà mai đến hỏi…, thì đáp ứng đi.” Hứa Tiên vui vẻ nói. Thật ra thì bà mai đã sớm tới cửa nói chuyện này rồi, nhưng mà Hứa Kiều Dung vẫn do dự mãi.
Hứa Kiều Dung còn có chút do dự, Hứa Tiên thở dài nói: “Tỷ, muội cũng nghĩ là nên có một tỷ phu đến chiếu cố tỷ, cũng có thể chiếu cố muội….Dù sao muội cũng là nữ tử….”
Trên mặt Hứa Kiều Dung đã không vẻ mặt do dự nữa, Chuyện đến đây là xong! Ồ yeah! Hứa Tiên ở trong lòng khoa tay múa chân thành hình chữ V (biểu tượng chiến thắng)
Vừa làm hình chữ V vừa chợt nhớ tới hôm nay gặp được tiểu chính thái kia. Tiểu chính thái kia cũng thật thú vị, oẳn tù tì lúc nào cũng ra kéo, chẳng lẽ nó không biết ra cái khác sao (Tác giả: Người ta thật lòng không biết cái khác, Hứa Tiên ngươi cũng muốn cười nhạo sao.)
Hôm sau, theo thường lệ “đi làm”. Nhưng mà, lần nay Hứa Kiều Dung bảo Hứa Tiên mang ô theo, nói là gần đây khí trời không tốt lắm, dễ mưa, mang theo để phòng ngừa.
Trên đường “tan việc” về nhà lại gặp được Tiểu Chính Thái lần nữa.
Tiểu Chính Thái dường như là cố tình đứng đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng thì vội vàng hấp hấp chạy lên, lén lút đưa cho nàng một viên hình cầu.
“Tiểu đệ đệ, ngày hôm qua sao bỗng nhiên đệ lại đi?” Hứa Tiên còn chưa kịp nhìn đồ trong tay cười hỏi.
“Gia gia của đệ nói, không thể tùy tiện lấy đồ của người ta. Ngày hôm qua huynh mời đệ ăn kẹo hồ lô, đệ đến để đưa cái này. Đệ đi đây.” Tiểu Chính Thái nghiêm trang nói, sau đó chạy đi.
Hứa Tiên ở phía sau gọi, nó cũng làm như không nghe thấy. Cho đến khi thân ảnh Tiểu Chính Thái biến mất, Hứa Tiên mới cúi đầu nhìn đồ Tiểu Chính Thái lén lút đưa cho mình.
Sau khi thấy rõ ràng đồ trong tay, Hứa Tiên kinh hãi. Trong tay lại là một viên trân châu to đùng sáng loáng! Cái này chắc nhiều tiền lắm? (TNN: tỷ quá tục =]])
Hứa Tiên chết đứng tại chỗ, nhìn trân châu trong tay một lúc lâu nói không ra lời. Nhà Tiểu Chính Thái có nhiều tiền lắm sao? Cho nó ăn hai chuỗi mứt quả nó lại đưa mình một viên trân châu giá trị không rẻ thế này!
Lúc Hứa Tiên đang ngẩn người, thì Tiểu Chính Thái đã chạy xa.
Xa xa có một ánh mắt băng lãnh nhìn sang bên này.
“Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiểu Thanh thấp giọng hỏi vị chủ nhân ánh mắt băng lãnh này. Phải nghĩ biện pháp tiếp cận tiểu tử kia a, nếu không thì làm sao mà báo ân được đây?
Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn trời, khẽ híp mắt, tay nhẹ vung lên, trên bầu trời, nhất thời mây đen giăng đầy, lập tức sắp có một cơn mưa to ập tới.
“Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Lại dám ở trên địa bàn của ta hô mây gọi mưa?” Bỗng nhiên một giọng nói non nớt vang lên lọt vào trong tai Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh cúi đầu, bỗng nhiên thấy trước mặt mình xuất hiện một thằng bé trai, nhưng cũng chỉ lạnh lùng nhìn, coi như không nghe thấy lời của nó. Thằng bé trai này chính Tiểu Chính Thái vừa cho Hứa Tiên trân châu!
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta là Thủy thần Tây hồ được Thiên đình bổ nhiệm. Ngươi, ngươi tự tiện làm mưa, cẩn thận ta, ta….” Tiểu Chính Thái cố gắng ngẩng đầu, chống lại gương mặt tuấn tú băng lãnh của Bạch Tố Trinh, cố lấy dũng khí nói ra những lời này, nhưng là đối mặt với khí thế cường hãn của Bạch Tố Trinh, khí thế của nó càng ngày càng yếu.
“Một con cua chỉ biết ra kéo.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt một câu, xuyên thẳng vào chỗ đau của tiểu chính thái.
[1] Tiểu Chính Thái – là thủy thần của Tây Hồ. Bạn nhỏ này nguyên hình là con cua nên chơi oẳn tù xì chỉ ra được kéo là vì thế. =)))
Tiểu Chính Thái sửng sốt, sau đó gương mặt hồng lên, nhìn khuôn mặt Bạch Tố Trinh cao cao tại thượng kia, rốt cục không nhịn được oa một tiếng khóc lớn lên. Sau đó xoay người chạy mất.
Lúc này, mưa to tầm tã rơi xuống.
“Tỉnh ra rồi.” Mặt Bạch Tố Trinh không chút thay đổi nói một câu như vậy.
Tiểu Thanh ở bên cạnh câm nín, trong lòng thầm mặc niệm thay nhóc tiểu thần khóc lóc bỏ chạy kia. Đứa trẻ đáng thương a, ai kêu ngươi gặp phải đại ca của ta đây?
Ánh mắt Bạch Tố Trinh dời đi vừa vặn rơi trúng trên người Hứa Tiên đang che ô trên đầu ở xa xa. Chẳng biết tại sao, Tiểu Thanh có một loại cảm giác, cảm thấy Hứa Tiên sắp gặp xui xẻo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.