Chương 33: Hắc Bạch vô thường rất nghèo
Mạc Oanh
17/10/2013
Hứa Tiên lôi kéo Bạch Tố Trinh cũng vội vàng đi về phía của Phong Đô, lại bị hai quỷ sai gác cửa ngăn cản.
“Lớn mật, yêu tinh nơi nào đến, dám. . . . . . cùng phàm nhân, xông vào thành Phong Đô.” Quỷ sai kia quát lớn, khi nhìn thấy Hứa Tiên thì vô cùng sửng sốt.
Bạch Tố Trinh sắc mặt lạnh lẻo, định ra tay đánh.
Song Hứa Tiên cản hắn lại, cười híp mắt nhìn hai vị quỷ sai nói: “Hai vị đại ca, đừng làm khó mà, chúng ta chẳng qua chỉ đi vào xem một chút thôi, rất nhanh liền ra.”
“Nói hưu nói vượn, thành Phong Đô há lại là nơi để cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?” Hai quỷ sai giận tím mặt, hai cái nĩa lớn [1] trên tay run rồi lại run, sau một khắc âm điệu đột nhiên thay đổi, biến thành nhu hòa vô cùng, “Cái này, ừm, chỉ là vào thành thôi à, ừm, sẽ không gây chuyện?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.” Hứa Tiên bất động thanh sắc thu tay lại. Sau khi đưa hai đồng tiền âm phủ ra, hai quỷ sai coi như chốn không người nhận lấy nhét vào ống tay áo, thái độ đối với Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh cũng xoay 180°. Tiền âm phủ Hứa Tiên đưa, chính là tiền vừa nhận được từ tay tiểu rết và bé cua. Thấy hai vị quỷ sai nhận tiền, trong lòng Hứa Tiên đã biết trước. Quả nhiên lời Tiểu Thanh không hề giả chút nào.
“Việc này, hai vị nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được gây chuyện đó.” Hai quỷ sai cẩn thận từng tý dặn dò, “Nếu không chúng ta cũng bảo vệ không được các ngươi đâu.” Về phần nếu bên trên truy cứu làm sao hai người ngoại tộc này sẽ xuất hiện ở Phong Đô được, thì hai quỷ sai đã sớm có cớ rồi, cứ nói hai người này pháp lực quá cao, nên chưa kịp nhìn kĩ thì bọn họ tiến vào.
“Dạ dạ, hai vị sai đại ca cực khổ rồi.” Hứa Tiên cười híp mắt gật đầu, lôi kéo Bạch Tố Trinh lắc mình vào đại môn.
Để lại hai quỷ sai ở đây, cứ nghĩ tới tiền âm phủ trong ống tay áo mình thì nhộn nhạo không thôi.
Trong thành Phong Đô ma khí dày dặc, Hứa Tiên sợ run cả người, nhích tới gần Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh dĩ nhiên biết nàng sợ ma, đành nắm chặt tay nàng, để Hứa Tiên yên lòng.
Bên trong Phong Đô tựa hồ cùng đô thành chốn nhân gian không khác nhau nhiều lắm, hai bên đường cái tràn ngập các loại cửa hàng, chẳng qua hình như không có buôn bán gì. Thỉnh thoảng có người đi qua đường, nhưng đều là khuôn mặt trắng bệch nghiêm nghị. Cả đường phố thoạt nhìn vô cùng tiêu điều.
“Ở phía trước!” Hứa Tiên thấy được bóng lưng Lý Công Phủ, thấp giọng hô. Phía trước, Hắc Bạch vô thường đang áp giải Lý Công Phủ.
“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh lôi kéo Hứa Tiên tăng nhanh tốc độ, đuổi theo.
Mà Hắc Bạch vô thường tâm tình không tốt, nên đi cũng không nhanh, khiến Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên rất nhanh đã đuổi kịp rồi.
Lý Công Phủ thấy Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh thì kinh hãi mở to hai mắt nhìn, bởi vì miệng bị vải rách ngăn, nên ô ô hồi lâu mà một chữ cũng nói không ra.
“Tiểu yêu phương nào lại dám to gan lớn mật chặn đường của ông đây?” Bạch vô thường tâm tình không tốt đương nhiên nói chuyện cũng không khách khí. Ở trong thành Phong Đô, bọn họ dẫu gì cũng là quan sai, hiện tại cư nhiên lại có người dám trắng trợn không coi ai ra gì cản đường.
“Ông ai?” giọng Bạch Tố Trinh rất lạnh, lộ ra nguy hiểm.
Đáng tiếc Bạch vô thường không có phát hiện, vẫn lớn tiếng quát: “Ông ngươi đó, thì làm sao?”
Dứt lời, liền cảm giác trước mắt tối sầm, sau đó một dấu chân đạp lên trên mặt hắn. Bạch Tố Trinh luôn là phái hành động, không nói hai lời liền trực tiếp động thủ. Nga, không đúng, là động cước.
Hai hàng chất lỏng màu đỏ từ lỗ mũi Bạch vô thường chậm rãi chảy ra.
Hắc vô thường nghẹn họng nhìn trân trối một màn này, hắn chưa kịp thấy rõ động tác đối phương, thì Bạch vô thường đã bị đánh rồi.
“Lớn mật!” Hắc vô thường thấy đồng bọn bị đánh, gầm lên một tiếng định động thủ.
“Hắc vô thường đại ca, từ từ đã, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.” Hứa Tiên vội vàng ngăn cản, “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Hiểu lầm?” Hắc vô thường nhướng mày, cũng dừng lại động tác. Hai chữ hiểu lầm kia, ý nghĩa rất sâu xa đó a. Trên quan trường, ai mà không biết hai chữ này vừa ra, thì kế tiếp nhất định sẽ có chút chuyện phát sinh chứ. Mà đó là chuyện mẫu mực nha, tuyệt đối không phải chuyện xấu. (TNN: quỷ mà cũng lắm chiêu gớm =))))) biết sắp đc ăn hối lộ đây mà =)))))
“Đương nhiên là hiểu lầm.” Hứa Tiên nhìn Bạch vô thường đang quệt máu mũi, trong lòng vô lương tâm nghĩ, quỷ sai cũng sẽ chảy máu sao?
“Nói một chút, hiểu lầm cái gì hả?” Hắc vô thường ngẩng lên đầu, đem hai tay khoanh trước ngực, cao ngạo nói.
“Nơi này không tiện nói chuyện, tìm chỗ nào an tĩnh rồi hẵng ngồi nói đi.” Hứa Tiên liếc nhìn chung quanh, thấy thỉnh thoảng lại có một con ma mặt trắng bệch nghiêm nghị đi qua.
Nghe Hứa Tiên nói như vậy, Hắc Bạch vô thường trong lòng biết rõ, trao đổi ánh mắt, hướng hẻm nhỏ yên tĩnh bên cạnh đi vào. Hứa Tiên lôi kéo Bạch Tố Trinh đi theo phía sau.
“Hai vị sai đại ca, các huynh câu sai hồn rồi. Vị này là tỷ phu của ta, hắn dương thọ chưa hết, là ngoài ý muốn bị xuất hồn thôi.” Hứa Tiên chờ mọi người đứng lại, liền đi thẳng vào vấn đề nói một phen.
“Ngươi nói chúng ta câu sai thì sẽ là câu sai sao?” lỗ mũi Bạch vô thường còn đang mơ hồ đau, nói chuyện dĩ nhiên sẽ không khách khí. Nếu không phải hắn cảm thấy được đánh không lại tên yêu tinh bạch y kia, thì hắn đã sớm nhào tới liều mạng rồi. Trong lòng đau đớn, đồng dạng mặc bạch y, tại sao người ta mặc vào liền phiêu dật xuất trần như thế, còn mình mặc vào lại tử khí trầm trầm như vậy?
Hắc vô thường cũng đang suy tư xem lời Hứa Tiên có mấy phần đáng tin. Gần đây việc sinh ý của bọn hắn không tốt lắm, cho nên vừa thấy hồn phách liền bắt. Nếu không câu sai hồn thì còn tốt, chứ câu sai bọn họ lại sẽ bị phạt. Lại còn trừ lương nữa, thì tiền lương ít đến thảm kia chẳng phải sẽ mất hết sao?
“Thật sự là câu nhầm rồi mà. Hai vị sai đại ca, có thể châm chước một chút không. Thả tỷ phu của ta ra.” Hứa Tiên có chút gấp rồi, trực tiếp từ trong tay áo lấy ra một chồng tiền âm thật dày, đưa tới trước mặt Hắc Bạch vô thường, “Đây là một chút hiếu kính hai vị sai đại ca, hai vị sai đại ca cầm lấy uống trà đi.” Hứa Tiên trong lòng thật ra cũng có chút thấp thỏm, không chắc lắm. Chiêu hối lộ này ở đây có thực hiện được hay không.
Hắc Bạch vô thường nhìn tiền âm trong tay Hứa Tiên, trực tiếp trố hai mắt ra nhìn. Nhiều như vậy, chỉ cầm đi uống trà thôi sao?
Nhìn Hắc Bạch vô thường vẫn không nhúc nhích, Hứa Tiên hiểu lầm, cho là không đủ tiền, lại từ trong ống tay áo móc ra một chồng nữa, nói: “Hai vị sai đại ca, châm chước một lần đi. Nếu náo đến phán quan vậy cũng không tốt, đúng không? Chuyện câu nhầm hồn phách này phán quan sẽ truy cứu đó.”
Hắc Bạch vô thường nhìn chằm chằm đống tiền âm trong tay Hứa Tiên, thay nhau nuốt một ngụm nước bọt, tay run run.
“Vẫn ít sao? Ta còn nữa.” Hứa Tiên hình như giống đang khiêu chiến thần kinh của bọn hắn, lại lấy ra một chồng tiền âm thật dày.
“Đủ, đủ rồi. . . . . .” Giọng Hắc Bạch vô thường đều run run.
Hứa Tiên nháy mắt nhìn Hắc Bạch vô thường, lúc này mới phát giác, bọn họ không phải chê ít, mà là quá nhiều khiến bọn họ hưng phấn tới sắp chịu không được nữa rồi.
“Vậy, hồn phách của tỷ phu ta . . . . . .” Hứa Tiên đem chồng tiền âm rụt về.
Hắc Bạch vô thường lập tức xuất thủ, động tác được gọi là lưu loát sinh động a. Hai người vội vàng đem chồng tiền đoạt lấy, thay một bộ mặt nịnh hót tươi cười: “Dĩ nhiên không thành vấn đề, không thành vấn đề. Cứ mang đi đi.”
Nhìn bộ dạng hai người hưng phấn khiến Hứa Tiên một trận ác hàn, nàng không nghi ngờ chút nào, hiện tại nếu cho thêm bọn họ một chút tiền, để bọn họ đem mặt giơ lên cho Tiểu Bạch giẫm mấy cước bọn họ cũng nguyện ý.
Bạch Tố Trinh ở một bên, vẫn trầm mặc nhìn một màn này. Hắn đã vô lực nói không nói được gì nữa rồi……………
“Ha hả, cái kia, đại tỷ, hồn phách ngươi mang về đi. Chúng ta câu nhầm hồn, kính xin tạ tội.” Hắc Bạch vô thường cất tiền xong, chắp tay nhận lỗi với Hứa Tiên. Cái này ngay cả xưng hô cũng đổi luôn rồi.
Hứa Tiên kéo khóe miệng: “Không dám, không dám.”
“Nếu như sau này có huynh đệ nào câu sai hồn, đại tỷ cứ tìm chúng ta. Số hiệu của chúng ta là số 292 nha.” Bạch vô thường hiện tại cảm thấy mũi mình tuyệt không đau đớn, nhếch miệng cười nói với Hứa Tiên. (TNN: đọc đoạn này sao ta lại nhớ tới khuyến khích bình chọn theo mã số thế nhỉ =))))))) OMG ta cười chết mất *cào giường*)
Số hiệu? Hứa Tiên nghi ngờ, Hắc Bạch vô thường không phải chỉ có hai người sao?
“Địa phủ không phải chỉ có một đôi Hắc Bạch vô thường thôi sao?” Hứa Tiên nghi ngờ hỏi.
“Sao có thể chứ!” Hắc vô thường ủy khuất kêu, “Chỉ hai người làm sao làm hết việc được. Có điều bây giờ cạnh tranh rất lớn a, ai, một lời khó nói hết.” Hắc vô thường vẻ mặt một bộ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Bạch vô thường cũng than thở: “Tỷ nghe số thứ tự của chúng ta cũng biết có rất nhiều quỷ sai câu hồn giống chúng ta rồi đó. Hiện tại nhân số quá lớn, cuộc sống không hề dễ chịu a. . . . . .”
Hứa Tiên nhìn Hắc Bạch vô thường than ngắn thở dài, có chút hóa đá rồi. Không nghĩ tới Địa phủ lại là cái bộ dáng này. Nghe khẩu khí hai người bọn họ, hình như rất thiếu tiền. Địa phủ cũng chú trọng kinh doanh sao?
“Đại tỷ, tỷ nhanh mang hồn phách đi đi.” Bạch vô thường thúc giục. Hắn biết, nếu như bị những đồng liêu khác phát hiện bọn họ vụng trộm thả hồn phách thì sẽ bị phạt. Song, điều hắn sợ nhất chính là những đồng liêu kia thấy sẽ chạy tới đòi chia phần.
“Đúng vậy a, đại tỷ tỷ đi nhanh đi.” Hắc vô thường cũng thanh tỉnh lại, sau đó bổ sung một câu, “Nếu sau này lại phát sinh chuyện như vậy, nhớ tìm chúng ta nha, số hiệu của chúng ta là 292. Những thứ khác không nói, nhưng giúp tỷ chu toàn một chút thì vẫn có thể.”
“Được, trước tạ ơn hai vị sai đại ca.” Hứa Tiên cũng chắp tay cảm ơn. Sau đó nhìn về phía Lý Công Phủ đã hoàn toàn u mê. Nếu như trong miệng Lý Công Phủ không có khối vải rách kia, chỉ sợ miệng hắn sớm đã sùi bọt mép rồi.
Bạch Tố Trinh thu hồn phách Lý Công Phủ vào, sau đó mới cùng Hứa Tiên đi về phía cửa Phong Đô.
Hắc Bạch vô thường đưa mắt nhìn hai người rời đi, ánh mắt có thể coi là sầu triền miên. . . . . .
Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên mang hồn phách Lý Công Phủ trở về nhà. Nhưng là, Lý Công Phủ đã tắt thở, hồn phách cũng không có biện pháp nhập vào.
“Làm sao bây giờ?” Hứa Tiên nhìn Lý Công Phủ vẻ mặt tái nhợt, cau mày hỏi.
“Trước tiên đem hồn tỷ phu nàng bỏ vào tịnh bình của Quan Âm đã.” Bạch Tố Trinh suy nghĩ một chút, “Nếu muốn cải tử hoàn sinh (chết đi sống lại), thì cần một là tiên đan của thiên đình, hai là tiên thảo của Nam Cực Tiên Ông.”
“Vậy. . . . . .” Hứa Tiên sao lại không biết hậu quả yêu quái xông lên Thiên Đình, cho nên vội vàng nói, “Vậy chúng ta đi tìm Nam Cực Tiên Ông đi.”
“Trước tiên đi hỏi Quan Âm đã.” Bạch Tố Trinh dứt lời liền mang theo Hứa Tiên đi tới trước bức họa Quan Âm Đại sĩ trong phòng thờ trong nhà.
Vẫn là cái khẩu khí bỏ đi kia: “Ta có việc tìm ngươi.”
Quan Âm Đại sĩ mỉm cười hiển linh: “Chuyện gì?”
“Hồn phách này trước cần mượn tịnh bình của ngươi trú tạm một chút.” Bạch Tố Trinh mở tay ra, hồn phách Lý Công Phủ hóa thành một đạo bạch quang, tiến vào trong tịnh bình của Quan Âm Đại sĩ.
Khóe mắt Quan Âm Đại sĩ hơi giật giật khó có thể nhận ra, cố gắng duy trì nụ cười hiền lành trên mặt.
“Đây là tỷ phu của Hứa Tiên, bị Tiểu Thanh hù chết. Muốn cải tử hoàn sinh cần có tiên đan.” Bạch Tố Trinh lời ít mà ý nhiều.
“Muốn tiên đan bây giờ không có tiền.” Quan Âm Đại sĩ lại bật thốt lên một câu như vậy, thấy bộ dạng trố mắt nhìn của Hứa Tiên, lúc này mới nhẹ ho một tiếng rồi nghiêm mặt nói, “Thái Thượng Lão Quân gần đây sự vụ bận rộn, không có thời gian luyện đan.”
“Vậy chỉ có đi tìm Nam Cực Tiên Ông rồi.” Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày nói.
Quan Âm Đại sĩ còn đang cố gắng giữ vững khuôn mặt tươi cười sắp bị phá nứt kia.
“Có thể tới gặp Nam Cực Tiên Ông không?” Bạch Tố Trinh lại nói.
Khóe miệng Quan Âm Đại sĩ bắt đầu co quắp.
“Cám ơn nhiều.” Bạch Tố Trinh kế tiếp nhàn nhạt nói một câu hoàn toàn chữa khỏi Quan Âm Đại sĩ sắp bạo tẩu (phát điên). Quan Âm Đại sĩ trong lòng lệ rơi đầy mặt, không dễ dàng nha không dễ dàng, lại có thể nghe được một câu cảm tạ của tên tiểu bạch xà không thèm nhìn mặt ai kia. Lòng ta rất an ủi a. . . . . .
“Có thể.” Quan Âm Đại sĩ cười híp mắt nói. (TNN: Quan Âm này thật dễ dụ mà =)))
“Đa tạ Quan Âm Đại sĩ.” Hứa Tiên rất thành kính, rất quy củ hành lễ. Nhìn thái độ này trong lòng Quan Âm Đại sĩ cao hứng, cộng thêm Hứa Tiên thật mỗi ngày đều cung phụng mới trái cây tươi cùng nhang đèn thượng hạng cho hắn. Cho nên càng nhìn càng cảm thấy Hứa Tiên thật thuận mắt.
“Mau đi đi, để lâu tỷ phu ngươi sẽ hồn phi phách tán. Chuyện lấy tiên thảo và trở về phải trong vòng mười hai canh giờ, không thể hơn.” Quan Âm Đại sĩ hòa ái nói với Hứa Tiên.
Hứa Tiên lại cám ơn một hồi, Quan Âm Đại sĩ lúc này mới biến mất.
“Đi thôi, đi Tử Vi Sơn.” Bạch Tố Trinh liếc mắt nhìn bức họa Quan Âm Đại sĩ, thản nhiên nói. Động phủ của Nam Cực Tiên Ông là ở tại Tử Vi Sơn.
Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên bay lên trời, Hứa Tiên thì mải suy tư Nam Cực Tiên Ông là hình tượng gì, còn có đồng tử bên cạnh hắn nữa. Hình như một người là Tiên Hạc đồng tử, một người là Linh Lộc đồng tử.
“Lớn mật, yêu tinh nơi nào đến, dám. . . . . . cùng phàm nhân, xông vào thành Phong Đô.” Quỷ sai kia quát lớn, khi nhìn thấy Hứa Tiên thì vô cùng sửng sốt.
Bạch Tố Trinh sắc mặt lạnh lẻo, định ra tay đánh.
Song Hứa Tiên cản hắn lại, cười híp mắt nhìn hai vị quỷ sai nói: “Hai vị đại ca, đừng làm khó mà, chúng ta chẳng qua chỉ đi vào xem một chút thôi, rất nhanh liền ra.”
“Nói hưu nói vượn, thành Phong Đô há lại là nơi để cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?” Hai quỷ sai giận tím mặt, hai cái nĩa lớn [1] trên tay run rồi lại run, sau một khắc âm điệu đột nhiên thay đổi, biến thành nhu hòa vô cùng, “Cái này, ừm, chỉ là vào thành thôi à, ừm, sẽ không gây chuyện?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.” Hứa Tiên bất động thanh sắc thu tay lại. Sau khi đưa hai đồng tiền âm phủ ra, hai quỷ sai coi như chốn không người nhận lấy nhét vào ống tay áo, thái độ đối với Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh cũng xoay 180°. Tiền âm phủ Hứa Tiên đưa, chính là tiền vừa nhận được từ tay tiểu rết và bé cua. Thấy hai vị quỷ sai nhận tiền, trong lòng Hứa Tiên đã biết trước. Quả nhiên lời Tiểu Thanh không hề giả chút nào.
“Việc này, hai vị nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được gây chuyện đó.” Hai quỷ sai cẩn thận từng tý dặn dò, “Nếu không chúng ta cũng bảo vệ không được các ngươi đâu.” Về phần nếu bên trên truy cứu làm sao hai người ngoại tộc này sẽ xuất hiện ở Phong Đô được, thì hai quỷ sai đã sớm có cớ rồi, cứ nói hai người này pháp lực quá cao, nên chưa kịp nhìn kĩ thì bọn họ tiến vào.
“Dạ dạ, hai vị sai đại ca cực khổ rồi.” Hứa Tiên cười híp mắt gật đầu, lôi kéo Bạch Tố Trinh lắc mình vào đại môn.
Để lại hai quỷ sai ở đây, cứ nghĩ tới tiền âm phủ trong ống tay áo mình thì nhộn nhạo không thôi.
Trong thành Phong Đô ma khí dày dặc, Hứa Tiên sợ run cả người, nhích tới gần Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh dĩ nhiên biết nàng sợ ma, đành nắm chặt tay nàng, để Hứa Tiên yên lòng.
Bên trong Phong Đô tựa hồ cùng đô thành chốn nhân gian không khác nhau nhiều lắm, hai bên đường cái tràn ngập các loại cửa hàng, chẳng qua hình như không có buôn bán gì. Thỉnh thoảng có người đi qua đường, nhưng đều là khuôn mặt trắng bệch nghiêm nghị. Cả đường phố thoạt nhìn vô cùng tiêu điều.
“Ở phía trước!” Hứa Tiên thấy được bóng lưng Lý Công Phủ, thấp giọng hô. Phía trước, Hắc Bạch vô thường đang áp giải Lý Công Phủ.
“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh lôi kéo Hứa Tiên tăng nhanh tốc độ, đuổi theo.
Mà Hắc Bạch vô thường tâm tình không tốt, nên đi cũng không nhanh, khiến Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên rất nhanh đã đuổi kịp rồi.
Lý Công Phủ thấy Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh thì kinh hãi mở to hai mắt nhìn, bởi vì miệng bị vải rách ngăn, nên ô ô hồi lâu mà một chữ cũng nói không ra.
“Tiểu yêu phương nào lại dám to gan lớn mật chặn đường của ông đây?” Bạch vô thường tâm tình không tốt đương nhiên nói chuyện cũng không khách khí. Ở trong thành Phong Đô, bọn họ dẫu gì cũng là quan sai, hiện tại cư nhiên lại có người dám trắng trợn không coi ai ra gì cản đường.
“Ông ai?” giọng Bạch Tố Trinh rất lạnh, lộ ra nguy hiểm.
Đáng tiếc Bạch vô thường không có phát hiện, vẫn lớn tiếng quát: “Ông ngươi đó, thì làm sao?”
Dứt lời, liền cảm giác trước mắt tối sầm, sau đó một dấu chân đạp lên trên mặt hắn. Bạch Tố Trinh luôn là phái hành động, không nói hai lời liền trực tiếp động thủ. Nga, không đúng, là động cước.
Hai hàng chất lỏng màu đỏ từ lỗ mũi Bạch vô thường chậm rãi chảy ra.
Hắc vô thường nghẹn họng nhìn trân trối một màn này, hắn chưa kịp thấy rõ động tác đối phương, thì Bạch vô thường đã bị đánh rồi.
“Lớn mật!” Hắc vô thường thấy đồng bọn bị đánh, gầm lên một tiếng định động thủ.
“Hắc vô thường đại ca, từ từ đã, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.” Hứa Tiên vội vàng ngăn cản, “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Hiểu lầm?” Hắc vô thường nhướng mày, cũng dừng lại động tác. Hai chữ hiểu lầm kia, ý nghĩa rất sâu xa đó a. Trên quan trường, ai mà không biết hai chữ này vừa ra, thì kế tiếp nhất định sẽ có chút chuyện phát sinh chứ. Mà đó là chuyện mẫu mực nha, tuyệt đối không phải chuyện xấu. (TNN: quỷ mà cũng lắm chiêu gớm =))))) biết sắp đc ăn hối lộ đây mà =)))))
“Đương nhiên là hiểu lầm.” Hứa Tiên nhìn Bạch vô thường đang quệt máu mũi, trong lòng vô lương tâm nghĩ, quỷ sai cũng sẽ chảy máu sao?
“Nói một chút, hiểu lầm cái gì hả?” Hắc vô thường ngẩng lên đầu, đem hai tay khoanh trước ngực, cao ngạo nói.
“Nơi này không tiện nói chuyện, tìm chỗ nào an tĩnh rồi hẵng ngồi nói đi.” Hứa Tiên liếc nhìn chung quanh, thấy thỉnh thoảng lại có một con ma mặt trắng bệch nghiêm nghị đi qua.
Nghe Hứa Tiên nói như vậy, Hắc Bạch vô thường trong lòng biết rõ, trao đổi ánh mắt, hướng hẻm nhỏ yên tĩnh bên cạnh đi vào. Hứa Tiên lôi kéo Bạch Tố Trinh đi theo phía sau.
“Hai vị sai đại ca, các huynh câu sai hồn rồi. Vị này là tỷ phu của ta, hắn dương thọ chưa hết, là ngoài ý muốn bị xuất hồn thôi.” Hứa Tiên chờ mọi người đứng lại, liền đi thẳng vào vấn đề nói một phen.
“Ngươi nói chúng ta câu sai thì sẽ là câu sai sao?” lỗ mũi Bạch vô thường còn đang mơ hồ đau, nói chuyện dĩ nhiên sẽ không khách khí. Nếu không phải hắn cảm thấy được đánh không lại tên yêu tinh bạch y kia, thì hắn đã sớm nhào tới liều mạng rồi. Trong lòng đau đớn, đồng dạng mặc bạch y, tại sao người ta mặc vào liền phiêu dật xuất trần như thế, còn mình mặc vào lại tử khí trầm trầm như vậy?
Hắc vô thường cũng đang suy tư xem lời Hứa Tiên có mấy phần đáng tin. Gần đây việc sinh ý của bọn hắn không tốt lắm, cho nên vừa thấy hồn phách liền bắt. Nếu không câu sai hồn thì còn tốt, chứ câu sai bọn họ lại sẽ bị phạt. Lại còn trừ lương nữa, thì tiền lương ít đến thảm kia chẳng phải sẽ mất hết sao?
“Thật sự là câu nhầm rồi mà. Hai vị sai đại ca, có thể châm chước một chút không. Thả tỷ phu của ta ra.” Hứa Tiên có chút gấp rồi, trực tiếp từ trong tay áo lấy ra một chồng tiền âm thật dày, đưa tới trước mặt Hắc Bạch vô thường, “Đây là một chút hiếu kính hai vị sai đại ca, hai vị sai đại ca cầm lấy uống trà đi.” Hứa Tiên trong lòng thật ra cũng có chút thấp thỏm, không chắc lắm. Chiêu hối lộ này ở đây có thực hiện được hay không.
Hắc Bạch vô thường nhìn tiền âm trong tay Hứa Tiên, trực tiếp trố hai mắt ra nhìn. Nhiều như vậy, chỉ cầm đi uống trà thôi sao?
Nhìn Hắc Bạch vô thường vẫn không nhúc nhích, Hứa Tiên hiểu lầm, cho là không đủ tiền, lại từ trong ống tay áo móc ra một chồng nữa, nói: “Hai vị sai đại ca, châm chước một lần đi. Nếu náo đến phán quan vậy cũng không tốt, đúng không? Chuyện câu nhầm hồn phách này phán quan sẽ truy cứu đó.”
Hắc Bạch vô thường nhìn chằm chằm đống tiền âm trong tay Hứa Tiên, thay nhau nuốt một ngụm nước bọt, tay run run.
“Vẫn ít sao? Ta còn nữa.” Hứa Tiên hình như giống đang khiêu chiến thần kinh của bọn hắn, lại lấy ra một chồng tiền âm thật dày.
“Đủ, đủ rồi. . . . . .” Giọng Hắc Bạch vô thường đều run run.
Hứa Tiên nháy mắt nhìn Hắc Bạch vô thường, lúc này mới phát giác, bọn họ không phải chê ít, mà là quá nhiều khiến bọn họ hưng phấn tới sắp chịu không được nữa rồi.
“Vậy, hồn phách của tỷ phu ta . . . . . .” Hứa Tiên đem chồng tiền âm rụt về.
Hắc Bạch vô thường lập tức xuất thủ, động tác được gọi là lưu loát sinh động a. Hai người vội vàng đem chồng tiền đoạt lấy, thay một bộ mặt nịnh hót tươi cười: “Dĩ nhiên không thành vấn đề, không thành vấn đề. Cứ mang đi đi.”
Nhìn bộ dạng hai người hưng phấn khiến Hứa Tiên một trận ác hàn, nàng không nghi ngờ chút nào, hiện tại nếu cho thêm bọn họ một chút tiền, để bọn họ đem mặt giơ lên cho Tiểu Bạch giẫm mấy cước bọn họ cũng nguyện ý.
Bạch Tố Trinh ở một bên, vẫn trầm mặc nhìn một màn này. Hắn đã vô lực nói không nói được gì nữa rồi……………
“Ha hả, cái kia, đại tỷ, hồn phách ngươi mang về đi. Chúng ta câu nhầm hồn, kính xin tạ tội.” Hắc Bạch vô thường cất tiền xong, chắp tay nhận lỗi với Hứa Tiên. Cái này ngay cả xưng hô cũng đổi luôn rồi.
Hứa Tiên kéo khóe miệng: “Không dám, không dám.”
“Nếu như sau này có huynh đệ nào câu sai hồn, đại tỷ cứ tìm chúng ta. Số hiệu của chúng ta là số 292 nha.” Bạch vô thường hiện tại cảm thấy mũi mình tuyệt không đau đớn, nhếch miệng cười nói với Hứa Tiên. (TNN: đọc đoạn này sao ta lại nhớ tới khuyến khích bình chọn theo mã số thế nhỉ =))))))) OMG ta cười chết mất *cào giường*)
Số hiệu? Hứa Tiên nghi ngờ, Hắc Bạch vô thường không phải chỉ có hai người sao?
“Địa phủ không phải chỉ có một đôi Hắc Bạch vô thường thôi sao?” Hứa Tiên nghi ngờ hỏi.
“Sao có thể chứ!” Hắc vô thường ủy khuất kêu, “Chỉ hai người làm sao làm hết việc được. Có điều bây giờ cạnh tranh rất lớn a, ai, một lời khó nói hết.” Hắc vô thường vẻ mặt một bộ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Bạch vô thường cũng than thở: “Tỷ nghe số thứ tự của chúng ta cũng biết có rất nhiều quỷ sai câu hồn giống chúng ta rồi đó. Hiện tại nhân số quá lớn, cuộc sống không hề dễ chịu a. . . . . .”
Hứa Tiên nhìn Hắc Bạch vô thường than ngắn thở dài, có chút hóa đá rồi. Không nghĩ tới Địa phủ lại là cái bộ dáng này. Nghe khẩu khí hai người bọn họ, hình như rất thiếu tiền. Địa phủ cũng chú trọng kinh doanh sao?
“Đại tỷ, tỷ nhanh mang hồn phách đi đi.” Bạch vô thường thúc giục. Hắn biết, nếu như bị những đồng liêu khác phát hiện bọn họ vụng trộm thả hồn phách thì sẽ bị phạt. Song, điều hắn sợ nhất chính là những đồng liêu kia thấy sẽ chạy tới đòi chia phần.
“Đúng vậy a, đại tỷ tỷ đi nhanh đi.” Hắc vô thường cũng thanh tỉnh lại, sau đó bổ sung một câu, “Nếu sau này lại phát sinh chuyện như vậy, nhớ tìm chúng ta nha, số hiệu của chúng ta là 292. Những thứ khác không nói, nhưng giúp tỷ chu toàn một chút thì vẫn có thể.”
“Được, trước tạ ơn hai vị sai đại ca.” Hứa Tiên cũng chắp tay cảm ơn. Sau đó nhìn về phía Lý Công Phủ đã hoàn toàn u mê. Nếu như trong miệng Lý Công Phủ không có khối vải rách kia, chỉ sợ miệng hắn sớm đã sùi bọt mép rồi.
Bạch Tố Trinh thu hồn phách Lý Công Phủ vào, sau đó mới cùng Hứa Tiên đi về phía cửa Phong Đô.
Hắc Bạch vô thường đưa mắt nhìn hai người rời đi, ánh mắt có thể coi là sầu triền miên. . . . . .
Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên mang hồn phách Lý Công Phủ trở về nhà. Nhưng là, Lý Công Phủ đã tắt thở, hồn phách cũng không có biện pháp nhập vào.
“Làm sao bây giờ?” Hứa Tiên nhìn Lý Công Phủ vẻ mặt tái nhợt, cau mày hỏi.
“Trước tiên đem hồn tỷ phu nàng bỏ vào tịnh bình của Quan Âm đã.” Bạch Tố Trinh suy nghĩ một chút, “Nếu muốn cải tử hoàn sinh (chết đi sống lại), thì cần một là tiên đan của thiên đình, hai là tiên thảo của Nam Cực Tiên Ông.”
“Vậy. . . . . .” Hứa Tiên sao lại không biết hậu quả yêu quái xông lên Thiên Đình, cho nên vội vàng nói, “Vậy chúng ta đi tìm Nam Cực Tiên Ông đi.”
“Trước tiên đi hỏi Quan Âm đã.” Bạch Tố Trinh dứt lời liền mang theo Hứa Tiên đi tới trước bức họa Quan Âm Đại sĩ trong phòng thờ trong nhà.
Vẫn là cái khẩu khí bỏ đi kia: “Ta có việc tìm ngươi.”
Quan Âm Đại sĩ mỉm cười hiển linh: “Chuyện gì?”
“Hồn phách này trước cần mượn tịnh bình của ngươi trú tạm một chút.” Bạch Tố Trinh mở tay ra, hồn phách Lý Công Phủ hóa thành một đạo bạch quang, tiến vào trong tịnh bình của Quan Âm Đại sĩ.
Khóe mắt Quan Âm Đại sĩ hơi giật giật khó có thể nhận ra, cố gắng duy trì nụ cười hiền lành trên mặt.
“Đây là tỷ phu của Hứa Tiên, bị Tiểu Thanh hù chết. Muốn cải tử hoàn sinh cần có tiên đan.” Bạch Tố Trinh lời ít mà ý nhiều.
“Muốn tiên đan bây giờ không có tiền.” Quan Âm Đại sĩ lại bật thốt lên một câu như vậy, thấy bộ dạng trố mắt nhìn của Hứa Tiên, lúc này mới nhẹ ho một tiếng rồi nghiêm mặt nói, “Thái Thượng Lão Quân gần đây sự vụ bận rộn, không có thời gian luyện đan.”
“Vậy chỉ có đi tìm Nam Cực Tiên Ông rồi.” Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày nói.
Quan Âm Đại sĩ còn đang cố gắng giữ vững khuôn mặt tươi cười sắp bị phá nứt kia.
“Có thể tới gặp Nam Cực Tiên Ông không?” Bạch Tố Trinh lại nói.
Khóe miệng Quan Âm Đại sĩ bắt đầu co quắp.
“Cám ơn nhiều.” Bạch Tố Trinh kế tiếp nhàn nhạt nói một câu hoàn toàn chữa khỏi Quan Âm Đại sĩ sắp bạo tẩu (phát điên). Quan Âm Đại sĩ trong lòng lệ rơi đầy mặt, không dễ dàng nha không dễ dàng, lại có thể nghe được một câu cảm tạ của tên tiểu bạch xà không thèm nhìn mặt ai kia. Lòng ta rất an ủi a. . . . . .
“Có thể.” Quan Âm Đại sĩ cười híp mắt nói. (TNN: Quan Âm này thật dễ dụ mà =)))
“Đa tạ Quan Âm Đại sĩ.” Hứa Tiên rất thành kính, rất quy củ hành lễ. Nhìn thái độ này trong lòng Quan Âm Đại sĩ cao hứng, cộng thêm Hứa Tiên thật mỗi ngày đều cung phụng mới trái cây tươi cùng nhang đèn thượng hạng cho hắn. Cho nên càng nhìn càng cảm thấy Hứa Tiên thật thuận mắt.
“Mau đi đi, để lâu tỷ phu ngươi sẽ hồn phi phách tán. Chuyện lấy tiên thảo và trở về phải trong vòng mười hai canh giờ, không thể hơn.” Quan Âm Đại sĩ hòa ái nói với Hứa Tiên.
Hứa Tiên lại cám ơn một hồi, Quan Âm Đại sĩ lúc này mới biến mất.
“Đi thôi, đi Tử Vi Sơn.” Bạch Tố Trinh liếc mắt nhìn bức họa Quan Âm Đại sĩ, thản nhiên nói. Động phủ của Nam Cực Tiên Ông là ở tại Tử Vi Sơn.
Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên bay lên trời, Hứa Tiên thì mải suy tư Nam Cực Tiên Ông là hình tượng gì, còn có đồng tử bên cạnh hắn nữa. Hình như một người là Tiên Hạc đồng tử, một người là Linh Lộc đồng tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.