Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 34: Kim Thiền Tử oán niệm

Mạc Oanh

17/10/2013

Tử Vi Sơn mây mù lơ lửng, là một chốn tiên cảnh mê người. Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên đáp xuống, phóng tầm mắt nhìn về đâu đâu cũng thấy kì hoa dị thảo, trong không khí tản ra mùi hương thơm mát nhàn nhạt. Một trận gió nhẹ thổi qua, hoa cỏ chập chờn, làm cho người ta thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui).

Đang lúc hai người đánh giá chung quanh, một tiếng gầm lên truyền đến: “Yêu nghiệt phương nào, lại dám tự tiện xông vào Thần Tiên Động phủ, phải bị tội gì?”

Hứa Tiên ngẩng đầu liền thấy hai thiếu niên mắt ngọc mày ngài ngăn ở phía trước, trợn mắt nhìn bọn họ. Hai thiếu niên này, một người mặc áo lông vũ màu trắng, một người trên đầu quấn hai cái khăn trùm. Vừa nhìn liền hiểu rõ, áo lông vũ màu trắng tất nhiên là Hạc Tiên đồng tử, quấn khăn trùm đầu là Linh Lộc đồng tử. Hứa Tiên có chút ngạc nhiên, tại sao lại là hai khăn trùm đầu, mà không phải là hai sừng hươu đây? (bên trong khăn trùm đầu chính là sừng hươu đó, bởi vì che đi sừng hươu nên mới quấn khăn a). Hạc Tiên đồng tử lớn lên tương đối tuấn tú, còn Linh Lộc đồng tử còn lại là một khuôn mặt trẻ con hi hi ha ha.

“Chúng ta phụng lệnh của Quan Âm Đại sĩ, đến đây bái kiến Nam Cực Tiên Ông .” Hứa Tiên tiến lên vội vàng giải thích.

“Sư phụ không có ở đây, các ngươi có chuyện gì?” Nghe được tên Quan Âm Đại sĩ, sắc mặt hai đồng tử hơi hòa hoãn xuống.

“Chúng ta là tới để xin linh chi tiên thảo.” Hứa Tiên chắp tay nói, “Hi vọng hai vị tiên quan giúp cho.”

“Tiên thảo há có thể tùy tiện cho người khác sao!” Hạc Tiên đồng tử gầm lên một tiếng, lập tức thay đổi sắc mặt, nóng nảy kêu lên, “Hiện tại mau chóng rời đi, nếu không ta sẽ khiến các ngươi chỉ có tới mà không có về.”

Bạch Tố Trinh khẽ nhíu mày, tay đè lên bảo kiếm ở bên hông.

“Nhưng mà, Quan Âm Đại sĩ đã nói. . . . . .” Hứa Tiên còn muốn giải thích.

“Nói cái gì mà nói, ít nói nhảm, động thủ đi.” Linh Lộc đồng tử rống lên, liền tấn công tới.

Hạc Tiên đồng tử cũng không nói nữa, trực tiếp ra tay.

Hứa Tiên vừa thấy, sắc mặt trầm xuống, trên tay thoáng một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh bảo kiếm. Kiếm này chính là Bạch Tố Trinh tìm cho nàng, rất có linh khí, là một thanh bảo kiếm có linh khí hiếm thấy.

Lúc này bốn người cùng động thủ. Hạc Tiên đồng tử đánh với Bạch Tố Trinh, Linh Lộc đồng tử đánh với Hứa Tiên, trong khoảng thời gian ngắn đánh đến tối mày tối mặt. Hứa Tiên nghĩ tới hạc tiên là khắc tinh của rắn, cho nên muốn tự mình đi đối chiến với Hạc Tiên đồng tử. Mà Bạch Tố Trinh lo lắng Hứa Tiên, dĩ nhiên cũng có chút phần tâm nhìn về phía Hứa Tiên. Hứa Tiên thấy vậy càng nóng nảy, liều mạng xuất ra toàn bộ pháp thuật Bạch Tố Trinh dạy cho nàng, đánh Linh Lộc đồng tử khổ không thể tả.

Bên này đánh nhau khí thế ngất trời, ở góc khuất bên kia, có hai bóng người đang núp, hăng hái nhìn.

“Nam Cực Tiên Ông, nhiều ngày không thấy, mà cái đầu của ngươi vẫn lớn thế này à.” Người nói chuyện này không phải là người khác, chính là Kim Thiền Tử. Kim Thiền Tử nhìn cái ót to đùng nộn thịt bóng loáng của Nam Cực Tiên Ông, rất muốn vọng động sờ thử một chút, nhưng nghĩ tới hậu quả, liền nhịn xuống.

“. . . . . .” Nam Cực Tiên Ông mặt đen lại, kéo khóe miệng, nói, “Ngươi thật đúng là rảnh rỗi thấy sợ.” Nam Cực Tiên Ông, cũng chính là thọ tinh (ông Thọ). Đầu to là nỗi đau lớn nhất của hắn, hắn vẫn luôn vô cùng ghét những ai nói mình như vậy. Nhưng hôm nay người nói lại là Kim Thiên Tử, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Châm chọc một câu rảnh rỗi thấy sợ, là bởi vì hôm nay Kim Thiên Tử lại vui vẻ chạy tới tìm hắn, muốn hắn giúp đỡ. Song người cần giúp trong chuyện này lại đang cùng hai đệ tử của hắn đánh đến tối tăm mặt mày.

Kim Thiền Tử cười khan mấy tiếng, lúc này mới nói: “Ha hả, ha hả, gần đây đúng là có chút rảnh. Ngươi không phải là muốn đi đánh cờ với Thái Thượng Lão Quân sao?”

“Hắn gần đây không rảnh.” Nam Cực Tiên Ông bĩu môi nói.

“À.” Kim Thiền Tử cũng không quan tâm điều này, sự chú ý của hắn đều đặt ở phía Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên bên kia.

“Ta nói này, Nam Cực Tiên Ông, hai đệ tử của ngươi có trụ được hay không thế? Ta nhìn làm sao cũng thấy sắp không trụ được nữa rồi.” Kim Thiền tử cau mày nhìn tình huống bên kia, trong miệng lành lạnh nói những thứ này.

Nam Cực Tiên Ông trong lòng vô cùng kìm nén, cái gì gọi là có trụ được hay không chứ? Vốn là chuyện này rất đơn giản, Quan Âm bắt chuyện qua, nói hai người này tới, thì trực tiếp cho bọn hắn một túm cỏ linh chi tiên thảo là được rồi. Nhưng cái tên Kim Thiền Tử này lại cố tình chạy tới nói, để cho hai đệ tử của hắn cùng Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên đánh một trận đã, chờ bên Bạch Tố Trinh kiệt sức chống đỡ không nổi nữa thì hắn (chỉ Kim Thiền Tử) mới ra sân hòa giải.

Giỏi lắm, suy tính thật là tốt. Cái này hắn làm hết phần người tốt, còn mình lại lãnh phần người xấu rồi.

Kim Thiền Tử nhìn tình huống chiến đấu bên kia, có chút nóng nảy. Bởi vì Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên dần dần chiếm thượng phong rồi, cái này cùng tính toán của hắn không giống nhau a.

Giờ phút này Hạc Tiên đồng tử cùng Linh Lộc đồng tử trong lòng buồn bực không thôi, đây là chuyện quái gì thế này? Đối phương càng chiến càng dũng, bọn họ căn bản là không có lòng dạ nào để tham chiến nữa. Bọn họ thật muốn hét lớn một tiếng sau đó hai tay đem cỏ linh chi tiên thảo dâng lên, để cho hai sát tinh này mau chóng rời đi. Đánh vào người rất đau đó có được hay không?

Đang oán trách trong lòng, trên mặt Hạc Tiên đồng tử lại ăn một đấm. Hạc Tiên đồng tử trong lòng đau khổ a. Rất muốn mắng to với cái tên Bạch Tố Trinh kia: Đánh người không được đánh vào mặt ngươi không biết hay sai? Đáng thương gương mặt này bị đánh như vậy, ngày mai làm sao còn mặt mũi đi tìm Tiểu Hoa Đồng núi bên cạnh đây!

Linh Lộc đồng tử vốn không thích đánh nhau, hiện tại cũng đã luống cuống tay chân rồi. Trong lòng rơi lệ hò hét: sư phụ, lão nhân gia ngài làm sao còn không xuất hiện thế!

Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên cũng không biết những điều này, bọn họ xuất thủ càng lúc càng hiểm.

Đang lúc Bạch Tố Trinh một kiếm bổ về phía bả vai Hạc Tiên đồng tử, thì kiếm dừng lại ở giữa không trung không nhúc nhích được nữa. Bạch Tố Trinh cau mày, hắn cảm giác được có một cỗ lực lượng khổng lồ ngăn cản mình.

Sau đó trên bầu trời kim quang chói sáng, một giọng nói vang vang đúng lúc đó truyền đến: “Hai vị đồng tử thủ hạ lưu tình.” (TNN: đùa sao =))) bị đánh gần chết mà cũng có tư cách thủ hạ lưu tình sao =)))))

Hứa Tiên sửng sốt, Bạch Tố Trinh cũng khẽ nhíu mày, thu hồi kiếm.

Hạc Tiên đồng tử cùng Linh Lộc đồng tử quả thực lệ tuôn như mưa, rốt cục xuất hiện rồi, rốt cục không cần đánh nữa rồi.

Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn phía trên, lại chỉ thấy một mảnh kim quang (ánh sáng vàng), không thấy bóng dáng. Bạch Tố Trinh cất kiếm đứng chắp tay, mắt lạnh nhìn vầng kim quang kia.

“Hai vị đồng tử, có thể hay không nể mặt bổn tọa, bỏ qua cho hai người bọn họ.” Kim quang dần dần tán đi, hiện ra một nam tử tuấn mỹ mặc áo choàng màu vàng nhạt. Nam tử vẻ mặt bí hiểm, chậm rãi đáp xuống giữa bọn họ. Bộ dáng kia cao quý tường hòa khó tả.

“Bái kiến Kim Thiền Tử đại sư.” Hạc Tiên đồng tử cùng Linh Lộc đồng tử vội vàng hành lễ.

Hứa Tiên mở to mắt, trong mắt đều là không thể tin. Không phải chứ? Đây là Kim Thiền Tử, đây chính là Đường Tăng? Đường Tăng có tuấn mỹ như vậy sao? Nhìn lông mày, nhìn ánh mắt, nhìn đôi môi kìa, chậc chậc, điển hình lam nhan họa thủy nha. (TNN: không tuấn mỹ sao câu đc lắm nữ yêu thế =)) đến nữ vương còn nhất kiến chung tình nữa là =))



Hứa Tiên lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Bạch Tố Trinh: “Đây thật là Kim Thiền Tử? Thật sự là Đường Tăng?”

Bạch Tố Trinh giờ phút này trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra rồi. Nghe được lời Hứa Tiên nói, nhàn nhạt gật đầu.

Kim Thiền Tử cũng nghe đến lời Hứa Tiên nói, khẽ mỉm cười: “Bổn tọa đúng là Kim Thiền Tử, cũng từng là Đường Tăng trong miệng ngươi.”

“Tới nơi này có chuyện gì?” khẩu khí Bạch Tố Trinh có chút bất thiện.

“Dĩ nhiên là tới hóa giải kiếp nạn cho các ngươi.” Kim Thiền Tử chắp tay trước ngực, nói tựa hồ rất là chân thành. Mà hắn ra sân cũng vô cùng hoa lệ, nhìn một chút kim quang chói lọi, lại nhìn một chút gió nhẹ nổi lên chung quanh kia. Cao nhân ra sân là phải phong cách thế này đây!

Khóe miệng mỉm cười của Bạch Tố Trinh hơi co rút lại. Tình huống vừa rồi, hình như là bọn họ chiếm thượng phong đúng không? Kim Thiền Tử ra tay thế nhưng lại tới một câu bảo hai vị đồng tử hạ thủ lưu tình. Công phu đổi trắng thay đen này đúng là càng ngày càng mạnh a.

Kim Thiền Tử nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tố Trinh, có chút nhịn không được rồi. Ngượng ngùng cười cười: “Nam Cực Tiên Ông sự vụ bận rộn, lúc trước gặp ở trên đường, hắn biết được hai người các ngươi sẽ đến lấy tiên thảo, nhưng lại quên mất nói cho hai đệ tử biết. Nên nhờ bổn tọa đến đây báo một tiếng.”

Hạc Tiên đồng tử cùng Linh Lộc đồng tử đứng trong gió xốc xếch, ánh mắt ai oán cơ hồ có thể đem lưng Kim Thiền Tử đâm thủng mấy lỗ. Nói hưu nói vượn mà, hoàn toàn là nói hưu nói vượn mà.

“A.” Hứa Tiên vẫn còn hơi sững sờ, dù sao đây cũng lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết. Rất rõ ràng, Kim Thiền Tử trước mắt này cùng Đường Tăng trong ấn tượng của Hứa Tiên là hoàn toàn không khớp nhau.

“Vậy đa tạ. Hiện tại có thể đem cỏ linh chi tiên thảo cho chúng ta chưa?” khẩu khí Bạch Tố Trinh rất nhạt, song ánh mắt nhìn Kim Thiền Tử rất có thâm ý. Kim Thiền Tử bị nhìn có chút chột dạ, quay đầu nhìn về phía Hứa Tiên còn đang sững sờ, muốn từ trên mặt Hứa Tiên tìm được một chút vẻ mặt hắn muốn nhìn. Song Hứa Tiên vẫn là bộ dạng mơ mơ màng màng. Hoàn toàn không có bộ dáng kích động mang ơn đội nghĩa như trong tưởng tượng của hắn. (TNN: anh thèm đc dâng lễ đây mà =))))

Này không khớp với kịch bản a! Kim Thiền Tử trong lòng bắt đầu xoắn xuýt rồi.

Hạc Tiên đồng tử xoa xoa khuôn mặt có chút bầm tím của mình, kéo kéo khóe miệng miễn cưỡng nói: “Nếu là sư phụ có lệnh, vậy nhị vị đi theo ta đi.” Linh Lộc đồng tử xoa xoa khăn trùm đầu có chút xốc xếch của mình, cũng lên tiếng nói: “Nhị vị xin mời.”

Trong giọng hai đồng tử chứa đầy oán khí Bạch Tố Trinh cũng đã nghe ra, Hứa Tiên còn đang ngó chừng Kim Thiền Tử nhìn rồi lại nhìn. Cho đến khi Bạch Tố Trinh hai mắt lạnh lẽo, đem nàng kéo đến bên cạnh, lúc này Hứa Tiên mới phục hồi tinh thần.

“Tiểu Bạch, đó chính là Đường Tăng sao? Tại sao không giống trong tưởng tượng thế?” Hứa Tiên nhích tới gần Bạch Tố Trinh thấp giọng hỏi.

“Trong tưởng tượng của nàng hắn là cái dạng gì?” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt hỏi.

“Hẳn là một người hiền lành nhân hậu, giống như con ruồi suốt ngày vo ve vô cùng dài dòng, người yêu không phân biệt được (đây là người và yêu quái nhé ^^ không phải honey đâu =)))), thị phi không rõ, cả ngày chỉ biết a di đà Phật.” Hứa Tiên nhỏ giọng đem Đường Tăng trong ấn tượng của mình nói ra, thiếu chút nữa nói luôn chuyện Đường Tăng hát Only you [1]. Cái câu kinh điển vĩnh hằng: “Người có mẹ người, yêu cũng có mẹ yêu, chỉ cần ngươi có một trái tim thiện lương thì sẽ không còn là yêu nữa, mà là nhân yêu” của Đường Tăng này thật sự tạo cho Hứa Tiên ấn tượng quá sâu.

Bạch Tố Trinh sau khi nghe xong lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên. Mới vừa rồi tâm tình còn bởi vì Hứa Tiên nhìn chằm chằm vào Kim Thiền Tử mà khó chịu thì giờ phút này đã hoàn toàn tiêu tán.

Mặc dù Hứa Tiên nói rất nhỏ, nhưng Kim Thiền Tử là ai chứ, hắn dĩ nhiên nghe được toàn bộ không sót một từ. Khuôn mặt tuấn tú nhất thời đen có thể so với đáy nồi, trong lòng lại càng nghiến răng nghiến lợi, nghĩ, đây rốt cuộc là kẻ nào bôi nhọ hình tượng của hắn!

Hạc Tiên đồng tử cùng Linh Lộc đồng tử đi ở phía trước, nhưng cũng nghe được toàn bộ lời Hứa Tiên. Hai người trong lòng âm thầm vui sướng, cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Chỉ có thể dùng sức nghẹn cười, bả vai run run rẩy rẩy. Oán khí trong lòng rốt cuộc tiêu tan chút.

Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên thuận lợi lấy được một nắm cỏ linh chi tiên thảo, nói cám ơn với hai vị đồng tử. Lại nói cám ơn với Kim Thiền Tử, lúc này mới vội vã rời đi.

Kim Thiền Tử đứng trên một tảng đá lớn, nhìn thân ảnh Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên khuất dần, ánh mắt ai oán không cam, trong lòng thì lại vô cùng phức tạp. Nam Cực Tiên Ông bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, xoa đầu của mình, rất không phúc hậu cười to: “Ha ha, Kim Thiền Tử a. . . . . .” Câu sau không nói, chỉ ý vị thâm trường nhìn Kim Thiền Tử.

Kim Thiền Tử khóe miệng co giật, hừ một tiếng, quay đầu bay lên trời, biến mất không thấy gì nữa.

Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên có được cỏ linh chi tiên thảo liền vội vàng trở về nhà. Về đến nhà, Tiểu Thanh đang gấp gáp ở trong phòng đi tới đi lui, vừa nhìn thấy hai người xuất hiện, mừng rỡ chào đón: “Đại ca, thế nào rồi?”

“Đi, đi thả hồn phách tỷ phu ra.” Bạch Tố Trinh lấy ra cỏ linh chi tiên thảo, nói với Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh vừa thấy cỏ linh chi tiên thảo, liền cao hứng gật đầu, vội vàng tới trước bức họa Quan Âm Đại sĩ, đem Lý Công Phủ hồn phách tới. Hứa Tiên bỏ cỏ linh chi tiên thảo vào trong miệng Lý Công Phủ, Tiểu Thanh thả hồn phách hắn ra. Rất nhanh, hồn phách trở về vị trí cũ, ngón tay Lý Công Phủ nhẹ nhàng giật giật.

Mọi người thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lý Công Phủ rốt cục chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra, mê mang nhìn chung quanh một chút. Thấy Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh ngồi ngay ngắn ở trong phòng, trừng mắt nhìn, từ từ nhớ tới chuyện phát sinh lúc trước.

Lý Công Phủ kinh hãi ngồi dậy, mở to mắt nhìn Hứa Tiên: “Hán Văn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chớ nói với huynh chuyện lúc trước là huynh nằm mơ.”

Hứa Tiên thật sự không có định gạt Lý Công Phủ, cho nên rất thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tỷ phu, huynh không có nằm mơ. Lúc trước huynh đúng là đã chết, là ta cùng Tiểu Bạch đi Phong Đô mang hồn phách huynh về, rồi lại đi tìm linh chi tiên thảo để giúp huynh sống lại.”

Lý Công Phủ trợn mắt hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới Hứa Tiên lại thẳng thắn như vậy.

“Tỷ phu, đệ không có xem huynh là người ngoài, nên sẽ không dối gạt huynh. Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói cho huynh và tỷ tỷ biết.” Hứa Tiên trong lòng đã sớm có tính toán, nàng hiểu một khi bước lên con đường tu tiên, sớm muộn gì sẽ phải chia cách Hứa Kiều Dung bọn họ. Cho nên, Hứa Tiên đem tất cả nói ra cho Lý Công Phủ, bao gồm cả chuyện mình là thân nữ nhi.

“Đệ, đệ là nữ tử?!!!” Lý Công Phủ kinh ngạc tới sắp trật khớp hàm rồi, nhớ tới cảnh tượng mình và Hứa Tiên xưng huynh gọi đệ, vỗ vai uống rượu, hắn cảm thấy đầu mình sắp cứng lại rồi

Hứa Tiên vỗ trán, trọng điểm không phải là ở chỗ này có được hay không?

Lý Công Phủ dần dần lấy lại tinh thần, lúc này mới sợ hãi nhìn Tiểu Thanh cùng Bạch Tố Trinh: “Bọn họ, bọn họ là yêu?”



“Đúng vậy. Làm sao, tỷ phu sợ à?” Hứa Tiên cười hắc hắc.

“Sợ cái gì chứ? Lý Công Phủ ta có khi nào biết sợ? Dù sao cũng đã chết qua một lần.” Lý Công Phủ vỗ bộ ngực của mình, rất là lừng lẫy nói.

“Vậy thì tốt.” Hứa Tiên mỉm cười gật đầu, “Chuyện này phải tìm cái cơ hội nói rõ ràng cho tỷ tỷ, đừng dọa tỷ ấy. Tỷ ấy hiện tại đang mang hài tử đó.”

“Ừ, vậy cũng được.” Lý Công Phủ đồng ý, hai mắt lại không ngừng liếc nhìn Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh, bỗng nhiên cả người chấn động, nói, “Vậy, vậy hai đứa bé kia thì sao?” Lý Công Phủ cuối cùng cũng nhớ ra tiểu rết cùng bé cua.

“Một là rết tinh, còn một là con cua nhỏ. Cua nhỏ là Thủy thần của Tây Hồ.” Hứa Tiên giải thích.

Lý Công Phủ kéo khóe miệng, xem ra chung quy cũng chỉ có mình là người bình thường a.

Nói thông suốt, Lý Công Phủ cũng không câu nệ như trước nữa. Ngược lại cười ha ha nói chuyện với Bạch Tố Trinh nói: “Muội phu, ta còn thật không nghĩ tới một mỹ nhân như vậy lại là một nam nhân đấy.”

“Thuật che mắt mà thôi.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.

Lý Công Phủ lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh, huynh không nghĩ tới một nam nhân như đệ mà tài nấu nướng lại tốt như vậy đó.”

Tiểu Thanh nhe răng, hung ác nói: “Còn muốn xem nguyên hình của đệ không?”

“Không cần, không cần.” Lý Công Phủ khoát tay, cười ngây ngô. Bỗng nhiên lại cảm khái nói, “Chẳng qua thật không nghĩ tới quỷ sai chốn Địa phủ lại chịu thiệt thòi thua kém như vậy.”

Hứa Tiên vô lực muốn ói rồi, Lý Công Phủ thần kinh to này thật đúng là biết tròn biết méo. Xảy ra chuyện như vậy còn đi cảm thán những thứ này.

Chuyện cứ như vậy thuận lợi giải quyết, ngoại trừ ai đó oán giận với Quan Âm đại sĩ, phàn nàn mình ra sân hoa lệ như thế mà lại không thu được kết quả như trong tưởng tượng.

Qua mấy ngày, Hứa Tiên cùng Lý Công Phủ tìm thời gian, nói với Hứa Kiều Dung về chuyện thân phận của Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh. Hứa Kiều Dung đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cũng rất nhanh tiếp nhận, rồi lại vẻ mặt thành thật hỏi: “Vậy muội phu đối với muội có tốt không?”

“Rất tốt.” Hứa Tiên gật đầu thành thật trả lời.

Hứa Kiều Dung nghe được lời này của Hứa Tiên, liền lôi kéo Hứa Tiên hỏi chuyện của nàng cùng Bạch Tố Trinh sau khi thành thân. Hỏi xong đâu đấy mới vừa lòng gật đầu, thừa nhận vị muội phu này. Năng lực tiếp nhận của Hứa Kiều Dung khá mạnh, cũng là có chút ngoài tưởng tượng của Hứa Tiên. Nhưng là đối với kết quả này, Hứa Tiên rất là cao hứng.

Buổi tối, Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên, thương lượng với nàng, đợi Hứa Kiều Dung thuận lợi sinh hạ hài tử xong, liền mang nàng đi ra ngoài du ngoạn. Như vậy có ích cho việc tu luyện. Hứa Tiên suy nghĩ một chút, đáp ứng, quyết định chờ Hứa Kiều Dung sinh hài tử rồi mới nói cho nàng biết chuyện này.

Những ngày kế tiếp, Hứa Tiên vẫn đều đều tới tiệm thuốc khám bệnh, tiểu rết đi theo sau nàng, nghe nàng sai bảo. Thuận tiện Hứa Tiên dạy hắn rất nhiều về thế sự nhân gian.

Tỷ như hiện tại.

“Sư phụ, làm thế nào để theo đuổi vợ đây?” Tiểu rết không ngại học hỏi người kém hơn. Kể từ khi đi theo Hứa Tiên, hắn liền sửa lại xưng hô, một mực gọi Hứa Tiên là sư phụ.

“Cái vấn đề này vô cùng thâm ảo.” Hứa Tiên rung đùi đắc ý nói, “Đầu tiên, ngươi phải có tự tin.”

“Cái này con có.” Tiểu rết ưỡn ngực, “Cha con đã nói, tướng mạo của con là kế thừa từ hắn, tuyệt đối khiến quỷ thần kinh hãi, làm cho người ta đã gặp qua là không quên được.”

Hứa Tiên co rút khóe miệng, một lần nữa sinh ra kính ý rất cao đối với Kim Bạt Pháp Vương. Từ như vậy cũng có thể dùng để miêu tả tương dung tướng mạo, nhân tài a.

“Tiếp theo, đừng tưởng rằng có tiền thì cái gì cũng có thể. Giống như lần thất bại trước của ngươi đó, những người đó đều chỉ nhằm vào tiền của ngươi. Phải khiến đối phương nhìn vào nội hàm, nhìn vào tính cách tốt đẹp của ngươi.” Hứa Tiên tiếp tục dạy.

“Tốt đẹp? Nội hàm?” Tiểu rết hồ đồ một lúc, mới nói, “Cha con bảo, phải đối tốt với vợ. Vợ muốn thế nào liền phải thế đó, vợ nói gì cũng đều là đúng. Này có coi là tính tốt hay không?”

Hứa Tiên có chút bị đè nén, đờ đẫn gật đầu: “Coi như là vậy.” Tính thê nô này hẳn là điểm tốt lớn nhất đi?

“Còn có, phải tỉ mỉ, phải chung tâm. Nhìn trúng nhuyễn muội (*) nào thì phải nhanh chóng ra tay, quan sát xem em gái đó thích gì. Sau đó ngươi cứ nhằm vào những điều nàng thích mà làm. Nàng ban đầu sẽ không chấp nhận, ngươi phải quấn chặt lấy, à, không đúng, ngươi phải kiên trì, bền tâm.” Hứa Tiên mặt mày hớn hở nói.

(*) ý chỉ hot girl, các cô bé yêu kiều xinh đẹp của giới trẻ TQ – mang vẻ cợt nhả.

“Nhuyễn muội là cái gì?” Tiểu rết hoàn toàn không giải thích được ý nghĩa cụm từ này.

“Nhuyễn muội chính là. . . . . . Khụ, chính là nữ tử ngươi nhìn thuận mắt, ngươi thích đó.” Hứa Tiên chột dạ giải thích.

“Như vậy à.” Tiểu rết hai mắt sáng ra, “Sư phụ, con suy nghĩ thật kỹ đã.” Nói xong đứng ở một bên tiêu hóa những lời Hứa Tiên mới vừa nói.

Hứa Tiên nháy nháy mắt nhìn, quay đầu tiếp tục đợi bệnh nhân tới cửa.

Mà bé cua thì đi theo Tiểu Thanh tu luyện, Bạch Tố Trinh thỉnh thoảng chỉ điểm. Lý Công Phủ mỗi ngày cứ khi đi nha môn về liềm chăm sóc Hứa Kiều Dung, bụng nhìn Hứa Kiều Dung càng lúc càng lớn, thường xuyên ngồi cười ngây ngô.

Hôm nay, Hứa Tiên hết bận, đang chuẩn bị đi về, mới phát hiện tiểu rết đã không thấy từ lúc nào. Chờ về đến nhà, lại thấy tiểu rết mang một nữ tử trở lại, hắc hắc cười khúc khích nói với Hứa Tiên: “Sư phụ, con mang bé gái yêu kiều về rồi đây. Người giữ giúp con nha.”

Hứa Tiên nhìn người tiểu rết mang về, kinh hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook