Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 34:
Thanh Chưng Hàm La Bặc
07/10/2024
Nhận lấy bạc, cân nhắc một chút, vừa đúng mười lượng.
“Lấy tiền ra sớm thì đã đỡ chuyện rồi, còn bày đặt diễn trò này.”
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Khương lão thái một cái, cái trừng mắt này khiến cơ mặt đau đớn, cả khuôn mặt đầy máu càng thêm dữ tợn.
Dọa cho Khương lão thái đang có chút đau lòng vì số bạc kia, tưởng hắn thật sự muốn bắt bà ta đem bán vào kĩ viện.
“Bạc đã đưa cho ngươi rồi, còn… còn muốn thế nào?”,
Lão bản sòng bạc cái gì mà chưa từng trải qua, vừa nhìn sắc mặt Khương lão thái liền biết ngay bà ta đã hiểu nhầm.
Trong lòng than khổ không thôi, bà già này thật sự cho rằng mình đáng giá mấy đồng, có thể bị bắt đem bán vào kĩ viện, vừa già vừa xấu ai mà thèm.
Lấy được tiền rồi, hắn cũng không muốn ở lại nhà họ Khương nữa, dẫn người xám xịt bỏ đi.
Hắn thề, sau này sòng bạc ngoài chó và Khương lão đại ra không được vào, những người khác đều có thể vào.
Người của sòng bạc đi rồi, thôn trưởng nhìn mấy người Khương lão thái một cái, cuối cùng dừng mắt trên người Khương lão đại, hừ lạnh một tiếng, dẫn hai đứa con trai nhà mình bỏ đi.
Sinh con trai để phòng khi về già, nhìn bộ dạng của Khương lão đại kìa, sinh con trai chưa chắc đã được con dâu hiếu thuận.
Ồ, hóa ra nãi nãi nhà mình có tiền giúp thúc thúc trả nợ cờ bạc! Tại sao còn muốn bán nhị tỷ nhà mình chứ? Đây chẳng phải là tìm chuyện sao?
Bảo Châu ra vẻ tiếc nuối thở dài.
Người tiếc nuối nhất vì không thể bán đám người đại bá mẫu vào kĩ viện chính là nàng.
Đám người sòng bạc rời đi, trong sân Khương gia bỗng chốc yên ắng lạ thường.
“Nương, nương có bạc sao không sớm lấy ra, hại con bị đánh gãy một chân, lỡ hai chân đều gãy thì về sau ai dưỡng lão đưa tang cho người.”
Thấy Khương lão thái vậy mà còn giấu bạc, Khương lão đại tự dưng bị ăn gậy liền bất mãn.
Ông ta nằm trên đất, bụng đầy ủy khuất oán trách.
Lão mặt Khương lão thái vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ông ta, chỉ thẳng vào ông ta mà mắng: “Ngươi… ngươi thật muốn bán lão nương này sao?”
Nhìn thấy Khương lão thái đột nhiên nổi giận, Khương lão đại mới ý thức được bản thân vừa nói gì.
Ông ta vội vàng giải thích: “Nương, việc này không thể trách con, lúc nãy tình thế cấp bách. Sao con dám thật sự bán nương chứ.”
“Người là mẹ ruột của con, có bán thì cũng bán hai kẻ ăn hại là Lưu Thúy Hoa và Khương Kim Thoa, con sẽ không bán nương đâu.”
Khương lão thái chính là thần tài trong Khương gia, ông ta đã sớm nhắm trúng.
Bình thường chỉ cần ông ta mở miệng, thứ gì mà ông ta không có chứ? Có thể thấy Khương lão thái thật sự rất nuông chiều ông ta.
Về sau muốn sống tốt thì tuyệt đối không thể đắc tội với Khương lão thái.
Khương lão thái lại rất dễ dỗ dành, chỉ cần Khương lão đại nói mấy lời ngon ngọt là bà ta liền vui vẻ như được lên tiên.
“Ngươi… Khương lão đại, ngươi có còn lương tâm không, ta theo ngươi ngần ấy năm, sinh cho ngươi bảo bối Kim Thoa, vậy mà ngươi…”
“Lấy tiền ra sớm thì đã đỡ chuyện rồi, còn bày đặt diễn trò này.”
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Khương lão thái một cái, cái trừng mắt này khiến cơ mặt đau đớn, cả khuôn mặt đầy máu càng thêm dữ tợn.
Dọa cho Khương lão thái đang có chút đau lòng vì số bạc kia, tưởng hắn thật sự muốn bắt bà ta đem bán vào kĩ viện.
“Bạc đã đưa cho ngươi rồi, còn… còn muốn thế nào?”,
Lão bản sòng bạc cái gì mà chưa từng trải qua, vừa nhìn sắc mặt Khương lão thái liền biết ngay bà ta đã hiểu nhầm.
Trong lòng than khổ không thôi, bà già này thật sự cho rằng mình đáng giá mấy đồng, có thể bị bắt đem bán vào kĩ viện, vừa già vừa xấu ai mà thèm.
Lấy được tiền rồi, hắn cũng không muốn ở lại nhà họ Khương nữa, dẫn người xám xịt bỏ đi.
Hắn thề, sau này sòng bạc ngoài chó và Khương lão đại ra không được vào, những người khác đều có thể vào.
Người của sòng bạc đi rồi, thôn trưởng nhìn mấy người Khương lão thái một cái, cuối cùng dừng mắt trên người Khương lão đại, hừ lạnh một tiếng, dẫn hai đứa con trai nhà mình bỏ đi.
Sinh con trai để phòng khi về già, nhìn bộ dạng của Khương lão đại kìa, sinh con trai chưa chắc đã được con dâu hiếu thuận.
Ồ, hóa ra nãi nãi nhà mình có tiền giúp thúc thúc trả nợ cờ bạc! Tại sao còn muốn bán nhị tỷ nhà mình chứ? Đây chẳng phải là tìm chuyện sao?
Bảo Châu ra vẻ tiếc nuối thở dài.
Người tiếc nuối nhất vì không thể bán đám người đại bá mẫu vào kĩ viện chính là nàng.
Đám người sòng bạc rời đi, trong sân Khương gia bỗng chốc yên ắng lạ thường.
“Nương, nương có bạc sao không sớm lấy ra, hại con bị đánh gãy một chân, lỡ hai chân đều gãy thì về sau ai dưỡng lão đưa tang cho người.”
Thấy Khương lão thái vậy mà còn giấu bạc, Khương lão đại tự dưng bị ăn gậy liền bất mãn.
Ông ta nằm trên đất, bụng đầy ủy khuất oán trách.
Lão mặt Khương lão thái vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ông ta, chỉ thẳng vào ông ta mà mắng: “Ngươi… ngươi thật muốn bán lão nương này sao?”
Nhìn thấy Khương lão thái đột nhiên nổi giận, Khương lão đại mới ý thức được bản thân vừa nói gì.
Ông ta vội vàng giải thích: “Nương, việc này không thể trách con, lúc nãy tình thế cấp bách. Sao con dám thật sự bán nương chứ.”
“Người là mẹ ruột của con, có bán thì cũng bán hai kẻ ăn hại là Lưu Thúy Hoa và Khương Kim Thoa, con sẽ không bán nương đâu.”
Khương lão thái chính là thần tài trong Khương gia, ông ta đã sớm nhắm trúng.
Bình thường chỉ cần ông ta mở miệng, thứ gì mà ông ta không có chứ? Có thể thấy Khương lão thái thật sự rất nuông chiều ông ta.
Về sau muốn sống tốt thì tuyệt đối không thể đắc tội với Khương lão thái.
Khương lão thái lại rất dễ dỗ dành, chỉ cần Khương lão đại nói mấy lời ngon ngọt là bà ta liền vui vẻ như được lên tiên.
“Ngươi… Khương lão đại, ngươi có còn lương tâm không, ta theo ngươi ngần ấy năm, sinh cho ngươi bảo bối Kim Thoa, vậy mà ngươi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.