Bảo Bảo 5 Tuổi Rưỡi Siêu Mạnh Là Đoàn Sủng Cả Hoàng Triều
Chương 35:
Thanh Chưng Hàm La Bặc
07/10/2024
“Ta nhổ vào, không bán ngươi thì bán nương ta chắc, Lưu Thúy Hoa, ngươi chỉ là thứ bỏ đi, còn dám nói theo ta ngần ấy năm, ngay cả đứa con trai cũng không sinh được, suốt ngày chỉ biết coi Khương Kim Thoa cái đứa ăn hại đó là bảo bối.”
“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn không sinh được con trai… Ta… ta liền hưu ngươi.”
Khương lão đại cũng không chịu thua, trong nhà này trừ Khương lão thái ra thì ông ta là lớn nhất.
“Tất cả im miệng cho ta, suốt ngày chỉ giỏi sinh sự, lúc nãy sao không thấy các ngươi lanh mồm lanh miệng như vậy. Giờ lại chạy ra mắng chửi chồng mình, sao còn không mau chóng khiêng hắn vào nhà cho ta.”
Dạy dỗ không được Bảo Châu, chẳng lẽ còn không dạy dỗ được Lưu Thúy Hoa ngươi sao?
Ánh mắt già nua trừng mắt nhìn Lưu Thúy Hoa, trong lòng Lưu Thúy Hoa cảm thấy vô cùng tủi thân.
Đôi mắt tam giác liếc nhìn xung quanh một vòng, bởi vì uy nghiêm lâu nay của Khương lão thái, nàng ta đành phải bất đắc dĩ cõng Khương lão đại vào trong nhà.
Khương Kim Thoa trốn trong phòng, nắm chặt tay.
Nàng ta vểnh tai lắng nghe tiếng mắng chửi của Khương lão đại, sao nàng ta lại là đứa ăn hại chứ.
Rõ ràng Khương Bảo Châu các nàng mới là những kẻ ăn hại, đợi nàng ta gả cho Vương đại ca, Vương đại ca yêu nàng ta như vậy, nhất định sẽ bằng lòng bỏ ra mười lượng tám lượng bạc làm sính lễ, đến lúc đó xem ông ta còn nói nàng ta là kẻ ăn hại nữa không.
Càng nghĩ trong lòng nàng ta càng cảm thấy tủi thân.
Tất cả đều tại Khương Bảo Châu, nếu không phải tự dưng nàng phát điên thì hôm nay nhất định có thể bán được Khương Minh Châu rồi.
Nàng ta cũng có thể danh chính ngôn thuận gả cho Vương đại ca rồi.
Sau một hồi náo loạn, lúc này đã là giữa trưa.
Nhìn thấy Giang Thu Nương bế con đứng trong sân, Khương lão thái liền đen mặt, Bảo Châu thì bà ta không dám đắc tội, nhưng đối phó với Giang Thu Nương và Khương Minh Châu thì bà ta có rất nhiều cách.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn đợi bộ xương già này nấu cơm cho các ngươi ăn sao?”
Giang Thu Nương lúc này mới hoàn hồn, đã giữa trưa rồi sao.
Giờ này mọi ngày đều là nàng và Minh Châu bận rộn nấu nướng trong bếp cho cả nhà.
“Nương, con… con đi ngay đây.”
Nàng ấy lập tức đi vào bếp, nhìn gạo lứt trong bếp là do sáng sớm nay nàng đến phòng Khương lão thái lấy.
Bảo Châu nhìn Giang Thu Nương đã vào bếp, lần này nàng không lười biếng nữa, chủ yếu là bụng nàng thật sự đang kêu réo, làm người thật phiền phức, chỉ cần nhịn một bữa cũng khiến bụng đói meo.
Dù vậy cũng không thể ngăn cản được việc Bảo Nha muốn mách lẻo với nãi nãi, Bảo Nha bước những bước ngắn vào trong bếp.
"Ái chà, hôm nay thúc thúc nhà mình suýt bán nãi nãi. Người như thúc thúc hẳn sẽ không bao giờ có chuyện từ bỏ cờ bạc. Không biết lần sau thúc thúc có nợ tiền nữa không. Hiện tại không biết nãi nãi còn kiếm được tiền nữa không? Nếu không, người đầu tiên bà ta muốn bán chắc chắn sẽ lại là nhị tỷ."
“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn không sinh được con trai… Ta… ta liền hưu ngươi.”
Khương lão đại cũng không chịu thua, trong nhà này trừ Khương lão thái ra thì ông ta là lớn nhất.
“Tất cả im miệng cho ta, suốt ngày chỉ giỏi sinh sự, lúc nãy sao không thấy các ngươi lanh mồm lanh miệng như vậy. Giờ lại chạy ra mắng chửi chồng mình, sao còn không mau chóng khiêng hắn vào nhà cho ta.”
Dạy dỗ không được Bảo Châu, chẳng lẽ còn không dạy dỗ được Lưu Thúy Hoa ngươi sao?
Ánh mắt già nua trừng mắt nhìn Lưu Thúy Hoa, trong lòng Lưu Thúy Hoa cảm thấy vô cùng tủi thân.
Đôi mắt tam giác liếc nhìn xung quanh một vòng, bởi vì uy nghiêm lâu nay của Khương lão thái, nàng ta đành phải bất đắc dĩ cõng Khương lão đại vào trong nhà.
Khương Kim Thoa trốn trong phòng, nắm chặt tay.
Nàng ta vểnh tai lắng nghe tiếng mắng chửi của Khương lão đại, sao nàng ta lại là đứa ăn hại chứ.
Rõ ràng Khương Bảo Châu các nàng mới là những kẻ ăn hại, đợi nàng ta gả cho Vương đại ca, Vương đại ca yêu nàng ta như vậy, nhất định sẽ bằng lòng bỏ ra mười lượng tám lượng bạc làm sính lễ, đến lúc đó xem ông ta còn nói nàng ta là kẻ ăn hại nữa không.
Càng nghĩ trong lòng nàng ta càng cảm thấy tủi thân.
Tất cả đều tại Khương Bảo Châu, nếu không phải tự dưng nàng phát điên thì hôm nay nhất định có thể bán được Khương Minh Châu rồi.
Nàng ta cũng có thể danh chính ngôn thuận gả cho Vương đại ca rồi.
Sau một hồi náo loạn, lúc này đã là giữa trưa.
Nhìn thấy Giang Thu Nương bế con đứng trong sân, Khương lão thái liền đen mặt, Bảo Châu thì bà ta không dám đắc tội, nhưng đối phó với Giang Thu Nương và Khương Minh Châu thì bà ta có rất nhiều cách.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn đợi bộ xương già này nấu cơm cho các ngươi ăn sao?”
Giang Thu Nương lúc này mới hoàn hồn, đã giữa trưa rồi sao.
Giờ này mọi ngày đều là nàng và Minh Châu bận rộn nấu nướng trong bếp cho cả nhà.
“Nương, con… con đi ngay đây.”
Nàng ấy lập tức đi vào bếp, nhìn gạo lứt trong bếp là do sáng sớm nay nàng đến phòng Khương lão thái lấy.
Bảo Châu nhìn Giang Thu Nương đã vào bếp, lần này nàng không lười biếng nữa, chủ yếu là bụng nàng thật sự đang kêu réo, làm người thật phiền phức, chỉ cần nhịn một bữa cũng khiến bụng đói meo.
Dù vậy cũng không thể ngăn cản được việc Bảo Nha muốn mách lẻo với nãi nãi, Bảo Nha bước những bước ngắn vào trong bếp.
"Ái chà, hôm nay thúc thúc nhà mình suýt bán nãi nãi. Người như thúc thúc hẳn sẽ không bao giờ có chuyện từ bỏ cờ bạc. Không biết lần sau thúc thúc có nợ tiền nữa không. Hiện tại không biết nãi nãi còn kiếm được tiền nữa không? Nếu không, người đầu tiên bà ta muốn bán chắc chắn sẽ lại là nhị tỷ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.