Chương 175: Bẫy li gián
Nhật Minh
13/08/2019
Tuy có hơi bất ngờ trước hành động của Khánh
Tường nhưng Minh Hào lại không có bất kì sự phản kháng nào cả, bàn tay
to lớn vô thức đưa ra sờ lên chỗ vừa bị đánh sau đó thở dài một cái.
Anh có phần hơi nóng nảy rồi.
- Được rồi! Đánh thì cũng đã đánh, theo anh về nhà được chưa? Chúng ta cần nói chuyện.
Khánh Tường buông bàn tay nhỏ xinh đang nắm chặt lấy cổ áo của Minh Hào, hai tay bất chợt run nhẹ.
Cô khó hiểu nhìn Minh Hào.
Anh vừa bị đánh đấy, tại sao vẫn còn giữ cái thái độ ôn nhu đó? Tại sao không phản ứng lại, tại sao lại không ra tay đánh lại cô? Tại sao anh có thể dịu dàng như chưa có chuyện gì xảy ra vậy?
Chết tiệt! Tại sao mình lại mềm lòng rồi?
- Anh ... anh không tức giận?
Tuy Khánh Tường rất tức giận khi bị người khác sỉ nhục, đặc biệt là người mà mình yêu thương nhất lại nói những lời cay nghiệt ấy, nhưng tại sao chỉ vì một câu nói của Minh Hào lại đột nhiên tan biến hết vậy?
- Anh có lỗi khi không chịu cho em thời gian để giải thích, đã vậy còn lớn tiếng với em. Thật sự rất xin lỗi em.
Vừa nói vừa kéo Khánh Tường ngã vào lòng mình, sau đó ôn nhu vỗ lưng an ủi cô nữa chứ, toàn thân Minh Hào toát ra một sự dịu dàng mà đến chính Khánh Tường cũng không hề tin anh có thể cư xử như thế.
Bắt gặp người yêu đang trong tư thế mờ ám với người khác, bị người con gái ấy đánh mắng và đe dọa. Bị cho ăn dấm nhưng lại không muốn làm tổn thương người con gái. Bây giờ lại còn nhẹ nhàng an ủi rồi còn dỗ dành như thế?
Trên đời này còn có người đàn ông nào kì quặc hơn Minh Hào nữa không?
- Xin lỗi vì đã nặng lời với em, xin lỗi vì đã vô tình đem em so sánh với loại hàng thấp kém kia, xin lỗi vì đã không chịu lắng nghe em nói.
Nghe xong câu nói này thì bức tường thành kiên cố trong lòng Khánh Tường bỗng chốc đổ sụp xuống, cô đột nhiên khóc lớn lên rồi ôm chặt lấy eo Minh Hào, thút thít nói.
- Hức ... anh ... hức ... anh xấu lắm ... hức ... người ta .... người ta chưa kịp giải thích gì cả ... mà ... mà đã lớn tiếng với em ... anh ... hức ... anh có biết ... em ... em oan ức lắm không? Lại còn ... hức ... nói nặng lời với em ... anh không tin em sao?
Đột nhiên cục tức trong lòng Khánh Tường cũng được buông thả, oan ức lắm chứ bộ. Thừa nhận là cô sai khi đè lên người Jame, thừa nhận là đã khiến cho Minh Hào ghen, nhưng anh lại không cho cô nói một lời giải thích mà lại lớn tiếng với cô, sau đó còn đem lời không hay nói như thế thì hỏi thử xem ai bình tĩnh nổi?
Từ nhỏ tới lớn ngay cả ba mẹ cũng chưa từng lớn tiếng với Khánh Tường dù chỉ một chút, nên lần đầu bị người khác quát nạt cũng có chút bất ngờ chứ bộ.
Cơ mà vị trí cô ngồi lên là cơ bụng sáu múi của Jame chứ có phải ngồi lên cái chân thứ ba đâu, Minh Hào thấy rõ ràng mà. Chính anh là người bế cô xuống mà không nhìn rõ mới lạ đấy.
- Ngoan! Nín đi! Anh đưa em về, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- Em xin lỗi, lần sau sẽ không để anh hiểu lầm như vậy nữa.
Minh Hào nhẹ nhàng ôm chặt Khánh Tường trong người rồi nhẹ nhàng nhấc cô lên, sau đó tiến thẳng về phía cửa mà rời đi, trước khi đi cũng không quen liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Jame, khẽ nhếch môi lên nở nụ cười.
Khá lắm anh bạn! Diễn tốt lắm, xém chút nữa là ông đây rơi vào bẫy ly gián của anh rồi.
Sau khi xâu chuỗi lại tất cả sự việc thì Minh Hào nhận ra đây chính là cái bẫy của Jame giăng ra để tạo bất hòa giữa hai người, Khánh Tường chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của anh ta mà thôi.
Giỏi lắm! Cho người báo tin rằng Jame bị thương ngụ ý nói Minh Hào tới thăm, đã vậy bên anh ta lại chính xác hẹn giờ để Minh Hào tới, còn nhắn rằng ngoài thời gian này thì Jame không còn bất cứ khung giờ rảnh nào cả. Ngay cả việc anh ta tránh né để cho Khánh Tường phải la lớn lên để năm lần bảy lượt thu hút sự chú ý của Minh Hào nữa.
Ngay khi tới bế Khánh Tường xuống Minh Hào có liếc ngang qua vết thương trên ngực Jame, nhìn thấy nó không quá nghiêm trọng như anh ta biểu lộ, Khánh Tường lại bị cận, hôm nay không mang kính nên không thể nhìn rõ được, chỉ có thể thấy được vết máu loang lổ trên ngực mà thôi.
Dùng một ít máu của mình bôi lan sang nhiều nơi thì có thể dễ dàng đánh lừa con nhóc cận này.
Hơn thế nữa, ngay khi Khánh Tường vừa ra tay đánh anh, thì Minh Hào có nhìn thấy nụ cười khiêu khích cũng như thích thú trên môi của Jame.
Nếu như lúc đó Minh Hào không chịu nhường nhịn, không chịu bình tĩnh xâu chuỗi lại sự việc thì có lẽ hôm nay mất vợ luôn rồi.
Anh có phần hơi nóng nảy rồi.
- Được rồi! Đánh thì cũng đã đánh, theo anh về nhà được chưa? Chúng ta cần nói chuyện.
Khánh Tường buông bàn tay nhỏ xinh đang nắm chặt lấy cổ áo của Minh Hào, hai tay bất chợt run nhẹ.
Cô khó hiểu nhìn Minh Hào.
Anh vừa bị đánh đấy, tại sao vẫn còn giữ cái thái độ ôn nhu đó? Tại sao không phản ứng lại, tại sao lại không ra tay đánh lại cô? Tại sao anh có thể dịu dàng như chưa có chuyện gì xảy ra vậy?
Chết tiệt! Tại sao mình lại mềm lòng rồi?
- Anh ... anh không tức giận?
Tuy Khánh Tường rất tức giận khi bị người khác sỉ nhục, đặc biệt là người mà mình yêu thương nhất lại nói những lời cay nghiệt ấy, nhưng tại sao chỉ vì một câu nói của Minh Hào lại đột nhiên tan biến hết vậy?
- Anh có lỗi khi không chịu cho em thời gian để giải thích, đã vậy còn lớn tiếng với em. Thật sự rất xin lỗi em.
Vừa nói vừa kéo Khánh Tường ngã vào lòng mình, sau đó ôn nhu vỗ lưng an ủi cô nữa chứ, toàn thân Minh Hào toát ra một sự dịu dàng mà đến chính Khánh Tường cũng không hề tin anh có thể cư xử như thế.
Bắt gặp người yêu đang trong tư thế mờ ám với người khác, bị người con gái ấy đánh mắng và đe dọa. Bị cho ăn dấm nhưng lại không muốn làm tổn thương người con gái. Bây giờ lại còn nhẹ nhàng an ủi rồi còn dỗ dành như thế?
Trên đời này còn có người đàn ông nào kì quặc hơn Minh Hào nữa không?
- Xin lỗi vì đã nặng lời với em, xin lỗi vì đã vô tình đem em so sánh với loại hàng thấp kém kia, xin lỗi vì đã không chịu lắng nghe em nói.
Nghe xong câu nói này thì bức tường thành kiên cố trong lòng Khánh Tường bỗng chốc đổ sụp xuống, cô đột nhiên khóc lớn lên rồi ôm chặt lấy eo Minh Hào, thút thít nói.
- Hức ... anh ... hức ... anh xấu lắm ... hức ... người ta .... người ta chưa kịp giải thích gì cả ... mà ... mà đã lớn tiếng với em ... anh ... hức ... anh có biết ... em ... em oan ức lắm không? Lại còn ... hức ... nói nặng lời với em ... anh không tin em sao?
Đột nhiên cục tức trong lòng Khánh Tường cũng được buông thả, oan ức lắm chứ bộ. Thừa nhận là cô sai khi đè lên người Jame, thừa nhận là đã khiến cho Minh Hào ghen, nhưng anh lại không cho cô nói một lời giải thích mà lại lớn tiếng với cô, sau đó còn đem lời không hay nói như thế thì hỏi thử xem ai bình tĩnh nổi?
Từ nhỏ tới lớn ngay cả ba mẹ cũng chưa từng lớn tiếng với Khánh Tường dù chỉ một chút, nên lần đầu bị người khác quát nạt cũng có chút bất ngờ chứ bộ.
Cơ mà vị trí cô ngồi lên là cơ bụng sáu múi của Jame chứ có phải ngồi lên cái chân thứ ba đâu, Minh Hào thấy rõ ràng mà. Chính anh là người bế cô xuống mà không nhìn rõ mới lạ đấy.
- Ngoan! Nín đi! Anh đưa em về, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- Em xin lỗi, lần sau sẽ không để anh hiểu lầm như vậy nữa.
Minh Hào nhẹ nhàng ôm chặt Khánh Tường trong người rồi nhẹ nhàng nhấc cô lên, sau đó tiến thẳng về phía cửa mà rời đi, trước khi đi cũng không quen liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Jame, khẽ nhếch môi lên nở nụ cười.
Khá lắm anh bạn! Diễn tốt lắm, xém chút nữa là ông đây rơi vào bẫy ly gián của anh rồi.
Sau khi xâu chuỗi lại tất cả sự việc thì Minh Hào nhận ra đây chính là cái bẫy của Jame giăng ra để tạo bất hòa giữa hai người, Khánh Tường chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của anh ta mà thôi.
Giỏi lắm! Cho người báo tin rằng Jame bị thương ngụ ý nói Minh Hào tới thăm, đã vậy bên anh ta lại chính xác hẹn giờ để Minh Hào tới, còn nhắn rằng ngoài thời gian này thì Jame không còn bất cứ khung giờ rảnh nào cả. Ngay cả việc anh ta tránh né để cho Khánh Tường phải la lớn lên để năm lần bảy lượt thu hút sự chú ý của Minh Hào nữa.
Ngay khi tới bế Khánh Tường xuống Minh Hào có liếc ngang qua vết thương trên ngực Jame, nhìn thấy nó không quá nghiêm trọng như anh ta biểu lộ, Khánh Tường lại bị cận, hôm nay không mang kính nên không thể nhìn rõ được, chỉ có thể thấy được vết máu loang lổ trên ngực mà thôi.
Dùng một ít máu của mình bôi lan sang nhiều nơi thì có thể dễ dàng đánh lừa con nhóc cận này.
Hơn thế nữa, ngay khi Khánh Tường vừa ra tay đánh anh, thì Minh Hào có nhìn thấy nụ cười khiêu khích cũng như thích thú trên môi của Jame.
Nếu như lúc đó Minh Hào không chịu nhường nhịn, không chịu bình tĩnh xâu chuỗi lại sự việc thì có lẽ hôm nay mất vợ luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.