Chương 176: Kế hoạch thất bại
Nhật Minh
13/08/2019
Ngang nhiên bế Khánh Tường ra khỏi căn nhà rộng
lớn, bàn tay rắn chắc của Minh Hào cứ thế siết chặt cô vào lòng mình
hơn. Dường như muốn chứng tỏ cho mọi người thấy rằng đây là người phụ nữ của tôi.
Hoàn Kim đi phía sau mau chóng cầm lấy đôi giày cao gót, chiếc túi xách và áo khoác của Khánh Tường, trông anh ta bây giờ không khác gì cái cây treo đồ di động.
Cả ba người đều tiến về chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn ở trước cổng, hoàn toàn không có ý muốn ở lại đây một giây phút nào nữa.
Minh Hào ôm Khánh Tường ngồi vào ghế sau của xe, vẫn để cô ngồi yên trong lòng của mình chứ không có ý định buông cô ra, anh chàng nhẹ nhàng gục đầu vào hõm cổ của sâu của Khánh Tường, tham lam hít mùi hương dịu nhẹ trên người cô, sau đó còn cắn nhẹ vào xương quai xanh quyến rũ của Khánh Tường khiến cho cô không chủ động được mà kêu lên một tiếng.
- A!
Khánh Tường có chút chột dạ, không lẽ đây là trả thù cho cái tát vừa rồi sao? Nhưng mà Minh Hào đâu có nhỏ nhen như thế?
Vừa nhớ tới cái tát lúc nãy, Khánh Tường vô thức đưa tay lên sờ vào vết ửng đỏ trên khuôn mặt điển trai của Minh Hào, ánh mắt tràn đầy sự áy náy rồi nhẹ nhàng nói.
- Xin lỗi anh, em sai rồi. Anh có đau không?
Nhìn vật nhỏ đang buồn trong lòng mình, đột nhiên Minh Hào có chút hứng thú muốn trêu chọc cô một chút, anh chạm nhẹ lên bàn tay của cô đang áp sát vào mặt mình, khóe môi hơi cong lên một chút, ánh mắt có chút ủy khuất nhìn cô, anh nói.
- Đau! Rất đau.
Mới nói có vậy thôi mà Khánh Tường đã xoắn xuýt hết cả lên, khi nghe anh nói xong trong lòng cô lại lo lắng cực độ cộng với sự ăn năn hối lỗi vì khi nãy quá nóng nảy mà ra tay với anh.
Khánh Tường nhướn người lên hôn vào vết đỏ ửng trên khuôn mặt của anh, khuôn mặt xinh đẹp mê động lòng người chăm chú nhìn anh, sau đó nhẹ giọng hỏi.
- Đã hết đau chưa?
Bất ngờ vì nụ hôn đột ngột của bà xã, nhưng trong lòng Minh Hào còn muốn trêu chọc cô nữa, anh vẫn giữ khuôn mặt ủy khuất như ban nãy , ánh mắt có chút buồn bã hơn một chút.
- Anh không đau ở đó, mà đau ở đây nè.
Nói rồi chỉ vào vị trí trước ngực trái của mình, ý muốn nói anh bị tâm bệnh, bị nhói ở tim đây nè.
Ở phía tài xế, Hoàn Kim đã nổi hết biểu bì gia cầm trước sự sến địu của hai người này rồi, anh chàng không kiềm lòng nổi mà phát biểu vài câu nói.
- Ông chủ à! Có chuyện gì về nhà rồi hai người hãy nói, đừng tùy tiện phát cẩu lương cho bọn f.a như tôi chứ.
Khánh Tường xấu hổ úp mặt vào ngực Minh Hào, cô quên mất là phía trước còn có một tên lắm chuyện đang lái xe, ôi trời ơi ngượng chết đi được.
Minh Hào đương nhiên không vui vẻ gì liếc xéo Hoàn Kim, ai cho anh ta phá hoại trò đùa của anh? Chút nữa là Khánh Tường đã bị anh đem bỏ vào bụng rồi, chỉ còn một chút nữa là thành công.
To gan! Để xem anh xử lý cậu ta như thế nào.
- Hoàn Kim! Có vẻ như tháng lương này cậu không cần, cũng tốt thôi. Thẻ tín dụng của vợ tôi lại có thêm một khoản tiền nữa.
Ngụ ý rằng tháng này cậu méo có lương đâu, cái đồ phá hoại.
- Ông ... Ông chủ! ... Đừng mà huhuhu.
Hoàn Kim không ngại gì cả mà la toáng lên, còn giả vờ khóc để làm điệu bộ đáng thương nữa chứ, thật không biết hình tượng người thư kí cao ngạo biến đâu mất tiêu rồi.
Đệch mịa! Lại lo chuyện bao đồng nên giờ tiền lương cũng không có, tháng này lại gặm mì gói rồi.
Ở một nơi nào đó, khung cảnh hỗn loạn đến cực điểm, ly tách cũng như mọi thứ đồ gốm đều vỡ tan tành, dưới chân tràn đầy những mảnh vỡ thủy tính vương vãi khắp phòng.
Jame như một con thú dữ mất kiểm soát mà điên loạn quậy phá.
Kế hoạch của anh ta đã rất hoàn hảo, hoàn toàn không để sót một kẽ hở nào. Ngay cả một người đa nghi như Khánh Tường còn bị mắc bẫy, thế quái nào mà Minh Hào có thể dễ dàng nhìn thấy? Còn nụ cười đáng ghét đó là sao? Đang khiêu khích nhau à? Chỉ một chút nữa thôi là thành công tốt đẹp rồi, chỉ còn một chút nữa thôi.
- Chết tiệt!
Choang
Thêm một chiếc ly thủy tinh va vào cửa vỡ tan tành, tâm trạng của Jame bây giờ rất khiến cho người khác e ngại, ngay cả gia nhân cũng không dám đến gần.
Anh ta bây giờ đã là một con thú đáng sợ rồi.
Hoàn Kim đi phía sau mau chóng cầm lấy đôi giày cao gót, chiếc túi xách và áo khoác của Khánh Tường, trông anh ta bây giờ không khác gì cái cây treo đồ di động.
Cả ba người đều tiến về chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn ở trước cổng, hoàn toàn không có ý muốn ở lại đây một giây phút nào nữa.
Minh Hào ôm Khánh Tường ngồi vào ghế sau của xe, vẫn để cô ngồi yên trong lòng của mình chứ không có ý định buông cô ra, anh chàng nhẹ nhàng gục đầu vào hõm cổ của sâu của Khánh Tường, tham lam hít mùi hương dịu nhẹ trên người cô, sau đó còn cắn nhẹ vào xương quai xanh quyến rũ của Khánh Tường khiến cho cô không chủ động được mà kêu lên một tiếng.
- A!
Khánh Tường có chút chột dạ, không lẽ đây là trả thù cho cái tát vừa rồi sao? Nhưng mà Minh Hào đâu có nhỏ nhen như thế?
Vừa nhớ tới cái tát lúc nãy, Khánh Tường vô thức đưa tay lên sờ vào vết ửng đỏ trên khuôn mặt điển trai của Minh Hào, ánh mắt tràn đầy sự áy náy rồi nhẹ nhàng nói.
- Xin lỗi anh, em sai rồi. Anh có đau không?
Nhìn vật nhỏ đang buồn trong lòng mình, đột nhiên Minh Hào có chút hứng thú muốn trêu chọc cô một chút, anh chạm nhẹ lên bàn tay của cô đang áp sát vào mặt mình, khóe môi hơi cong lên một chút, ánh mắt có chút ủy khuất nhìn cô, anh nói.
- Đau! Rất đau.
Mới nói có vậy thôi mà Khánh Tường đã xoắn xuýt hết cả lên, khi nghe anh nói xong trong lòng cô lại lo lắng cực độ cộng với sự ăn năn hối lỗi vì khi nãy quá nóng nảy mà ra tay với anh.
Khánh Tường nhướn người lên hôn vào vết đỏ ửng trên khuôn mặt của anh, khuôn mặt xinh đẹp mê động lòng người chăm chú nhìn anh, sau đó nhẹ giọng hỏi.
- Đã hết đau chưa?
Bất ngờ vì nụ hôn đột ngột của bà xã, nhưng trong lòng Minh Hào còn muốn trêu chọc cô nữa, anh vẫn giữ khuôn mặt ủy khuất như ban nãy , ánh mắt có chút buồn bã hơn một chút.
- Anh không đau ở đó, mà đau ở đây nè.
Nói rồi chỉ vào vị trí trước ngực trái của mình, ý muốn nói anh bị tâm bệnh, bị nhói ở tim đây nè.
Ở phía tài xế, Hoàn Kim đã nổi hết biểu bì gia cầm trước sự sến địu của hai người này rồi, anh chàng không kiềm lòng nổi mà phát biểu vài câu nói.
- Ông chủ à! Có chuyện gì về nhà rồi hai người hãy nói, đừng tùy tiện phát cẩu lương cho bọn f.a như tôi chứ.
Khánh Tường xấu hổ úp mặt vào ngực Minh Hào, cô quên mất là phía trước còn có một tên lắm chuyện đang lái xe, ôi trời ơi ngượng chết đi được.
Minh Hào đương nhiên không vui vẻ gì liếc xéo Hoàn Kim, ai cho anh ta phá hoại trò đùa của anh? Chút nữa là Khánh Tường đã bị anh đem bỏ vào bụng rồi, chỉ còn một chút nữa là thành công.
To gan! Để xem anh xử lý cậu ta như thế nào.
- Hoàn Kim! Có vẻ như tháng lương này cậu không cần, cũng tốt thôi. Thẻ tín dụng của vợ tôi lại có thêm một khoản tiền nữa.
Ngụ ý rằng tháng này cậu méo có lương đâu, cái đồ phá hoại.
- Ông ... Ông chủ! ... Đừng mà huhuhu.
Hoàn Kim không ngại gì cả mà la toáng lên, còn giả vờ khóc để làm điệu bộ đáng thương nữa chứ, thật không biết hình tượng người thư kí cao ngạo biến đâu mất tiêu rồi.
Đệch mịa! Lại lo chuyện bao đồng nên giờ tiền lương cũng không có, tháng này lại gặm mì gói rồi.
Ở một nơi nào đó, khung cảnh hỗn loạn đến cực điểm, ly tách cũng như mọi thứ đồ gốm đều vỡ tan tành, dưới chân tràn đầy những mảnh vỡ thủy tính vương vãi khắp phòng.
Jame như một con thú dữ mất kiểm soát mà điên loạn quậy phá.
Kế hoạch của anh ta đã rất hoàn hảo, hoàn toàn không để sót một kẽ hở nào. Ngay cả một người đa nghi như Khánh Tường còn bị mắc bẫy, thế quái nào mà Minh Hào có thể dễ dàng nhìn thấy? Còn nụ cười đáng ghét đó là sao? Đang khiêu khích nhau à? Chỉ một chút nữa thôi là thành công tốt đẹp rồi, chỉ còn một chút nữa thôi.
- Chết tiệt!
Choang
Thêm một chiếc ly thủy tinh va vào cửa vỡ tan tành, tâm trạng của Jame bây giờ rất khiến cho người khác e ngại, ngay cả gia nhân cũng không dám đến gần.
Anh ta bây giờ đã là một con thú đáng sợ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.