Chương 160: Các người không có mắt à?
Nhật Minh
04/08/2019
Một tiếng ông chủ, một tiếng bà chủ đã đủ để mọi người kinh hãi, tất cả
ánh mắt đều đổ dồn vào phía Minh Hào, đáy mắt họ hiện lên tia run sợ
Hoàn Kim xưa giờ cao cao tại thượng, chưa từng cúi đầu trước bất kì ai, ngay cả cổ đông lớn anh ta cũng không thèm liếc chứ đừng nói tới việc chào hỏi
Người này thật sự có bản lĩnh gì mà có thể khiến Hoàn Kim cúi người kính trọng như vậy?
- Cậu là ai?
Minh Hào lười biếng lườm Hoàn Kim, tên thư kí này vừa mới xuất hiện đã chiếm mấy đất diễn của anh rồi, vốn dĩ đang tính gọi cho anh ta bảo mau đuổi việc bố chồng Mỹ Quyên nhưng anh ta lại không biết thân biết phận chạy tới đây, thật khiến cho anh bực tức mà
Vẻ ngoài mạnh mẽ quyền lực lúc nãy của thư kí Kim đột nhiên biến đi đâu mất tiêu ngay sau khi nghe lời nói đầy tính phũ phàng như vậy Khóe mắt anh chàng rưng rưng muốn khóc, bộ dạng bây giờ trông giống như thú cưng bị thất sủng vậy
Vừa đáng yêu mà vừa buồn cười
À quên, nếu là thư kí Kim làm điệu bộ này thì không đáng yêu chút nào đâu, bà xã đại nhân làm là siêu cấp đáng yêu luôn
Đột nhiên Hoàn Kim la lớn lên, như đang muốn đòi lại công bằng cho bản thân mình vậy, giọng nói tràn đầy sự uất ức, anh ta nói
- Chủ tịch! Tại sao anh lại nỡ đối xử với tôi như thế? Ban nãy khi vừa kết thúc cuộc họp với đối tác nước ngoài anh liền rời đi mà không nói một tiếng, làm rơi bộ hồ sơ quan trọng đây này, tôi chỉ tốt bụng đem đến rồi sẵn tiện rước bà chủ về luôn thôi mà
Một tiếng chủ tịch của Hoàn Kim đủ sức nặng làm căn phòng chìm vào im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được Bỗng nhiên có một làn gió giá rét tựa như mới từ Bắc Cực thổi về làm cho mọi người trong căn phòng bất giác lạnh sống lưng
Nhất là những người vừa lên tiếng chế nhạo Minh Hào, tất cả đều đã sợ đến khuôn mặt chuyển từ xanh sang trắng
Chưa hết, mặc cho sự thờ ơ của Minh Hào, mặc cho sự kinh ngạc kèm khiếp sợ của mọi người xung quanh, Hoàn Kim liền quay sang Khánh Tường mà tiếp tục nói trong sự uất ức và đáng thương, anh chàng lay lay tay Khánh Tường mong cô chú ý, sau đó nói
- Bà chủ! Ông chủ có thể vì giận quá mà cố tình quên đi sự tồn tại của tôi nhưng tôi biết chắc một điều rằng tất cả thẻ tín dụng cũng như tài sản của ông chủ đều nằm trong tay bà chủ, một xu cũng không thiếu, bà có thể nói với ông chủ tháng này đừng trừ lương tôi được không? Tháng này tôi còn phải nuôi thêm một cục bông ham ăn nữa
Cú sốc bởi một từ chủ tịch còn chưa hết bất ngờ thì lại bị một cú khác đánh thẳng vào mặt, Hoàn Kim gọi tiểu bảo bối nhà họ Hoàng là gì? Bà chủ? Vậy không khác nào nói cô ấy là vợ của Trịnh thiếu? Còn gọi người đàn ông giả mạo kia là ông chủ? Không lẽ người này thật sự là Trịnh thiếu sao?
Khánh Tường quay sang nhìn Minh Hào để xem anh có thoải mái với cách xưng hô mà Hoàn Kim vừa nói không Dù gì cũng chưa kết hôn, gọi như thế có phải là hơi phô trương quá không?
Nhưng có vẻ như Minh Hào không phản đối việc Hoàn Kim xưng hô như thế thì phải, trên mặt anh ấy bây giờ tràn ngập sự thỏa mãn cũng như tán thưởng kia kìa Thật không biết anh đang nghĩ gì trong đầu nữa?
Đang nghĩ lát nữa về sẽ tăng lương cho thư kí Kim vì diễn xuất của anh ta quá tốt chứ nghĩ gì nữa, một tiếng ông chủ hai tiếng bà chủ ngọt xớt Gọi ông chủ đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, quan trọng là tiếng bà chủ kia mới đắt giá
Có lẽ trong phòng chắc chỉ còn có mỗi Khánh Duy là hoàn toàn trái ngược với mọi người, anh chàng đang ôm bụng cố gắng nén tiếng cười để nó không bị thoát ra ngoài Nói chuyện gì mà hài thế không biết, anh nín cười sắp bị nội thương rồi đây này
- Bà chủ! Bà nói một tiếng với ông chủ giúp tôi đi, đảm bảo bà nói thì ông chủ tuyệt đối không dám từ chối đâu
Nhìn thấy Hoàn Kim đang rưng rưng nước mắt mà Khánh Tường có hơi chặn lòng, cô đành quay sang nói chuyện với Minh Hào
- Đừng làm khó cậu ta quá, dù gì thì cậu ta cũng nhiều lần giúp đỡ em
Trời ơi ta nói nghe cái câu nói này nó mát ruột tới cỡ nào, nhất là cái câu "cậu ta nhiều lần giúp đỡ em" đã khiến cho thư kí Kim như mở cờ trong bụng
Đương nhiên là rất nhiều lần giúp đỡ bà chủ rồi, có một lần giúp đỡ Khánh Tường mà Hoàn Kim có tới chết cũng không quên, đó là khi anh giúp Khánh Tường thoát khỏi con đỉa đói Trung Hiếu này này, hôm đó đã trả một cái giá cực kì lớn luôn
Trà sữa giới hạn cũng hết sạch rồi bây giờ dẹp quán luôn, anh ta không còn cơ hội ghé tới một lần nào nữa Đã vậy khi về còn nghe tin sét đánh bị đình chức bởi hũ dấm chua Minh Hào, báo hại anh ta ngồi khóc lóc năn nỉ cả tuần trời mới được phục hồi chức vị rồi
Minh Hào âm yếm ôm cô trong lòng, nhẹ nhàng đặt lên trán của Khánh Tường một nụ hôn, sau đó dịu dàng nói
- Tất cả điều nghe em
Được sự đồng ý của Minh Hào mà Hoàn Kim muốn nhảy cẫng lên vì vui mừng, ánh mắt tràn đầy sự hạnh phúc nhìn Khánh Tường, ngụ ý là "bà chủ! Cô đã cứu sống được một mạng người rồi cô có biết không?"
Nhưng có một người đàn ông trung niên mạnh dạn tới gần ngỏ lời hỏi thăm Hoàn Kim, nãy giờ bị xoay như chong chóng nên không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, người này hỏi
- Thư kí Kim! Chuyện này là như thế nào? Người này là ai?
Đáp lại câu hỏi vu vơ của ông ta, Hoàn Kim giận dữ liếc mắt một cái, sau đó đứng thẳng lưng, giọng nói dõng dạc tuyên bố cho mọi người đều nghe, anh ta nói
- Đám người các người có mắt không vậy? Đây là Trịnh thiếu là Minh tổng cùng với phu nhân đang ngồi đây mà không thấy? Có mắt mà không thấy Thái Sơn? Ngoài hai người họ với cha mẹ ra thì ông đây chưa từng phải phục vụ người nào như tiểu tổ tông đâu nhé
Hoàn Kim xưa giờ cao cao tại thượng, chưa từng cúi đầu trước bất kì ai, ngay cả cổ đông lớn anh ta cũng không thèm liếc chứ đừng nói tới việc chào hỏi
Người này thật sự có bản lĩnh gì mà có thể khiến Hoàn Kim cúi người kính trọng như vậy?
- Cậu là ai?
Minh Hào lười biếng lườm Hoàn Kim, tên thư kí này vừa mới xuất hiện đã chiếm mấy đất diễn của anh rồi, vốn dĩ đang tính gọi cho anh ta bảo mau đuổi việc bố chồng Mỹ Quyên nhưng anh ta lại không biết thân biết phận chạy tới đây, thật khiến cho anh bực tức mà
Vẻ ngoài mạnh mẽ quyền lực lúc nãy của thư kí Kim đột nhiên biến đi đâu mất tiêu ngay sau khi nghe lời nói đầy tính phũ phàng như vậy Khóe mắt anh chàng rưng rưng muốn khóc, bộ dạng bây giờ trông giống như thú cưng bị thất sủng vậy
Vừa đáng yêu mà vừa buồn cười
À quên, nếu là thư kí Kim làm điệu bộ này thì không đáng yêu chút nào đâu, bà xã đại nhân làm là siêu cấp đáng yêu luôn
Đột nhiên Hoàn Kim la lớn lên, như đang muốn đòi lại công bằng cho bản thân mình vậy, giọng nói tràn đầy sự uất ức, anh ta nói
- Chủ tịch! Tại sao anh lại nỡ đối xử với tôi như thế? Ban nãy khi vừa kết thúc cuộc họp với đối tác nước ngoài anh liền rời đi mà không nói một tiếng, làm rơi bộ hồ sơ quan trọng đây này, tôi chỉ tốt bụng đem đến rồi sẵn tiện rước bà chủ về luôn thôi mà
Một tiếng chủ tịch của Hoàn Kim đủ sức nặng làm căn phòng chìm vào im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được Bỗng nhiên có một làn gió giá rét tựa như mới từ Bắc Cực thổi về làm cho mọi người trong căn phòng bất giác lạnh sống lưng
Nhất là những người vừa lên tiếng chế nhạo Minh Hào, tất cả đều đã sợ đến khuôn mặt chuyển từ xanh sang trắng
Chưa hết, mặc cho sự thờ ơ của Minh Hào, mặc cho sự kinh ngạc kèm khiếp sợ của mọi người xung quanh, Hoàn Kim liền quay sang Khánh Tường mà tiếp tục nói trong sự uất ức và đáng thương, anh chàng lay lay tay Khánh Tường mong cô chú ý, sau đó nói
- Bà chủ! Ông chủ có thể vì giận quá mà cố tình quên đi sự tồn tại của tôi nhưng tôi biết chắc một điều rằng tất cả thẻ tín dụng cũng như tài sản của ông chủ đều nằm trong tay bà chủ, một xu cũng không thiếu, bà có thể nói với ông chủ tháng này đừng trừ lương tôi được không? Tháng này tôi còn phải nuôi thêm một cục bông ham ăn nữa
Cú sốc bởi một từ chủ tịch còn chưa hết bất ngờ thì lại bị một cú khác đánh thẳng vào mặt, Hoàn Kim gọi tiểu bảo bối nhà họ Hoàng là gì? Bà chủ? Vậy không khác nào nói cô ấy là vợ của Trịnh thiếu? Còn gọi người đàn ông giả mạo kia là ông chủ? Không lẽ người này thật sự là Trịnh thiếu sao?
Khánh Tường quay sang nhìn Minh Hào để xem anh có thoải mái với cách xưng hô mà Hoàn Kim vừa nói không Dù gì cũng chưa kết hôn, gọi như thế có phải là hơi phô trương quá không?
Nhưng có vẻ như Minh Hào không phản đối việc Hoàn Kim xưng hô như thế thì phải, trên mặt anh ấy bây giờ tràn ngập sự thỏa mãn cũng như tán thưởng kia kìa Thật không biết anh đang nghĩ gì trong đầu nữa?
Đang nghĩ lát nữa về sẽ tăng lương cho thư kí Kim vì diễn xuất của anh ta quá tốt chứ nghĩ gì nữa, một tiếng ông chủ hai tiếng bà chủ ngọt xớt Gọi ông chủ đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, quan trọng là tiếng bà chủ kia mới đắt giá
Có lẽ trong phòng chắc chỉ còn có mỗi Khánh Duy là hoàn toàn trái ngược với mọi người, anh chàng đang ôm bụng cố gắng nén tiếng cười để nó không bị thoát ra ngoài Nói chuyện gì mà hài thế không biết, anh nín cười sắp bị nội thương rồi đây này
- Bà chủ! Bà nói một tiếng với ông chủ giúp tôi đi, đảm bảo bà nói thì ông chủ tuyệt đối không dám từ chối đâu
Nhìn thấy Hoàn Kim đang rưng rưng nước mắt mà Khánh Tường có hơi chặn lòng, cô đành quay sang nói chuyện với Minh Hào
- Đừng làm khó cậu ta quá, dù gì thì cậu ta cũng nhiều lần giúp đỡ em
Trời ơi ta nói nghe cái câu nói này nó mát ruột tới cỡ nào, nhất là cái câu "cậu ta nhiều lần giúp đỡ em" đã khiến cho thư kí Kim như mở cờ trong bụng
Đương nhiên là rất nhiều lần giúp đỡ bà chủ rồi, có một lần giúp đỡ Khánh Tường mà Hoàn Kim có tới chết cũng không quên, đó là khi anh giúp Khánh Tường thoát khỏi con đỉa đói Trung Hiếu này này, hôm đó đã trả một cái giá cực kì lớn luôn
Trà sữa giới hạn cũng hết sạch rồi bây giờ dẹp quán luôn, anh ta không còn cơ hội ghé tới một lần nào nữa Đã vậy khi về còn nghe tin sét đánh bị đình chức bởi hũ dấm chua Minh Hào, báo hại anh ta ngồi khóc lóc năn nỉ cả tuần trời mới được phục hồi chức vị rồi
Minh Hào âm yếm ôm cô trong lòng, nhẹ nhàng đặt lên trán của Khánh Tường một nụ hôn, sau đó dịu dàng nói
- Tất cả điều nghe em
Được sự đồng ý của Minh Hào mà Hoàn Kim muốn nhảy cẫng lên vì vui mừng, ánh mắt tràn đầy sự hạnh phúc nhìn Khánh Tường, ngụ ý là "bà chủ! Cô đã cứu sống được một mạng người rồi cô có biết không?"
Nhưng có một người đàn ông trung niên mạnh dạn tới gần ngỏ lời hỏi thăm Hoàn Kim, nãy giờ bị xoay như chong chóng nên không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, người này hỏi
- Thư kí Kim! Chuyện này là như thế nào? Người này là ai?
Đáp lại câu hỏi vu vơ của ông ta, Hoàn Kim giận dữ liếc mắt một cái, sau đó đứng thẳng lưng, giọng nói dõng dạc tuyên bố cho mọi người đều nghe, anh ta nói
- Đám người các người có mắt không vậy? Đây là Trịnh thiếu là Minh tổng cùng với phu nhân đang ngồi đây mà không thấy? Có mắt mà không thấy Thái Sơn? Ngoài hai người họ với cha mẹ ra thì ông đây chưa từng phải phục vụ người nào như tiểu tổ tông đâu nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.