Chương 161: Quỳ dưới chân vợ tôi
Nhật Minh
04/08/2019
Người này là Trịnh thiếu? Là Minh tổng? Còn người ngồi bên cạnh là phu nhân? Là vợ của Trịnh thiếu?
Ôi trời ơi họ đã gây ra họa lớn rồi
Choang!
Ly rượu trên tay mẹ Trung Hiếu đột nhiên rơi xuống đất rồi vỡ vụn, gương mặt bà ta tràn đầy sự hốt hoảng, cả người run lên bần bật rồi dựa vào người Trung Hiếu, khó khăn nói
- Nhớ rồi! Mẹ nhớ ra rồi
- Mẹ nhớ ra chuyện gì?
Trong tình thế nước sôi lửa bỏng như thế này lại còn nhớ ra chuyện quái quỷ gì nữa? Có lợi hay có hại đây?
Bà ta khó khăn dựa vào người con trai, dùng âm lượng vừa đủ để nói nhưng vẫn thu hút được vô số sự chú ý của người xung quanh, bà ta nói
- Lần trước mẹ gọi cô ấy tới nhà để nói chuyện thì một lúc sau thư kí Kim có tới để đón cô ấy về, gọi cô ấy là tiểu thư và được ông chủ sai tới đón người về Nhưng lúc đó mẹ còn bán tính bán nghi không tin vào tai mình, và rồi Còn đánh cô gái này nữa
Nhìn đôi bàn tay đang run run vì sợ hãi, chính đôi bàn tay này đã đánh bảo bối của người ta, chỉ cầu mong Trịnh thiếu đừng vì vậy mà phế chúng đi
Mặc cho những ánh mắt kì quái đang nhìn mình, mẹ Trung Hiếu bất chấp hình tượng của một quý bà mà chạy tới quỳ xuống dưới chân Minh Hào mà van xin
- Trịnh thiếu, tôi có mắt mà như không, đã xúc phạm người và còn dùng bàn tay này đánh phu nhân nữa, xin người rộng lòng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân ngu muội này
Bà ta rất sợ, bởi vì sự sống còn của cả gia đình mình đang nằm trong tay người đàn ông quyền lực này, chỉ cần một câu nói của Minh Hào cũng đã đủ để cả nhà bà ra đường mà sống rồi
Thấy mẹ mình tự nhiên lại quỳ xuống van xin Minh Hào, Trung Hiếu không đành lòng mà chạy tới kéo bà ta đứng dậy Hắn ta cũng thật sự rất xấu hổ, trước đây khinh thường Minh Hào, cho rằng anh chỉ là một nhân viên quèn, cho rằng Khánh Tường đã mù khi lại chọn Minh Hào thay vì chọn hắn
Bây giờ thì sao? Người ta là ông chủ lớn, là người nắm trong tay cuộc sống của hàng vạn người, chỉ cần Minh Hào không hài lòng thì có thể một phát búng tay là xong chuyện
Hắn ta mới chính là người có mắt mà không thấy Thái Sơn
- Buông mẹ ra
Không để cho con trai kéo bà đứng dậy, mẹ Trung Hiếu còn dùng lực đẩy hắn ta ra xa, ánh mắt bi thương vẫn nhìn chằm chằm vào Minh Hào như chờ đợi điều anh sắp nói
Phong thái lười biếng dựa người vào lưng ghế, tay còn lại nhàn nhã đặt sau vai của Khánh Tường như đang khẳng định chủ quyền
Đây là người phụ nữ của tôi
Minh Hào liếc mắt xuống người phụ nữ đang ngồi sụp dưới chân mình, khóe môi hơi cong lên một chút Sau đó anh nói
- Quỳ ở đây làm gì? Người bà đánh là vợ của tôi, bà phải quỳ dưới chân vợ tôi để xin lỗi
Đúng ra Minh Hào cũng không muốn làm bẽ mặt bà ta đâu, nhưng vì chuyện này bây giờ anh mới biết
Bà ta dám đánh bảo bảo của anh? Thật đáng chết Ngay cả bản thân anh còn phải nâng niu yêu chiều, cưng như trứng hứng như hoa mà bà ta dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó đánh cô à?
Nghe thấy thế, mẹ Trung Hiếu liền chuyển hướng sang Khánh Tường, bà ta hèn mọn quỳ dưới chân cô mà van xin
- Trịnh phu nhân, tôi sai rồi, sai thật rồi, hi vọng cô sẽ rủ lòng thương mà nói một tiếng với Trịnh thiếu Xin ngài ấy đừng quá tức giận, phu nhân muốn đánh muốn mắng gì tôi cũng được, chỉ cần chừa cho gia đình tôi một con đường sống
Ôi trời ơi họ đã gây ra họa lớn rồi
Choang!
Ly rượu trên tay mẹ Trung Hiếu đột nhiên rơi xuống đất rồi vỡ vụn, gương mặt bà ta tràn đầy sự hốt hoảng, cả người run lên bần bật rồi dựa vào người Trung Hiếu, khó khăn nói
- Nhớ rồi! Mẹ nhớ ra rồi
- Mẹ nhớ ra chuyện gì?
Trong tình thế nước sôi lửa bỏng như thế này lại còn nhớ ra chuyện quái quỷ gì nữa? Có lợi hay có hại đây?
Bà ta khó khăn dựa vào người con trai, dùng âm lượng vừa đủ để nói nhưng vẫn thu hút được vô số sự chú ý của người xung quanh, bà ta nói
- Lần trước mẹ gọi cô ấy tới nhà để nói chuyện thì một lúc sau thư kí Kim có tới để đón cô ấy về, gọi cô ấy là tiểu thư và được ông chủ sai tới đón người về Nhưng lúc đó mẹ còn bán tính bán nghi không tin vào tai mình, và rồi Còn đánh cô gái này nữa
Nhìn đôi bàn tay đang run run vì sợ hãi, chính đôi bàn tay này đã đánh bảo bối của người ta, chỉ cầu mong Trịnh thiếu đừng vì vậy mà phế chúng đi
Mặc cho những ánh mắt kì quái đang nhìn mình, mẹ Trung Hiếu bất chấp hình tượng của một quý bà mà chạy tới quỳ xuống dưới chân Minh Hào mà van xin
- Trịnh thiếu, tôi có mắt mà như không, đã xúc phạm người và còn dùng bàn tay này đánh phu nhân nữa, xin người rộng lòng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân ngu muội này
Bà ta rất sợ, bởi vì sự sống còn của cả gia đình mình đang nằm trong tay người đàn ông quyền lực này, chỉ cần một câu nói của Minh Hào cũng đã đủ để cả nhà bà ra đường mà sống rồi
Thấy mẹ mình tự nhiên lại quỳ xuống van xin Minh Hào, Trung Hiếu không đành lòng mà chạy tới kéo bà ta đứng dậy Hắn ta cũng thật sự rất xấu hổ, trước đây khinh thường Minh Hào, cho rằng anh chỉ là một nhân viên quèn, cho rằng Khánh Tường đã mù khi lại chọn Minh Hào thay vì chọn hắn
Bây giờ thì sao? Người ta là ông chủ lớn, là người nắm trong tay cuộc sống của hàng vạn người, chỉ cần Minh Hào không hài lòng thì có thể một phát búng tay là xong chuyện
Hắn ta mới chính là người có mắt mà không thấy Thái Sơn
- Buông mẹ ra
Không để cho con trai kéo bà đứng dậy, mẹ Trung Hiếu còn dùng lực đẩy hắn ta ra xa, ánh mắt bi thương vẫn nhìn chằm chằm vào Minh Hào như chờ đợi điều anh sắp nói
Phong thái lười biếng dựa người vào lưng ghế, tay còn lại nhàn nhã đặt sau vai của Khánh Tường như đang khẳng định chủ quyền
Đây là người phụ nữ của tôi
Minh Hào liếc mắt xuống người phụ nữ đang ngồi sụp dưới chân mình, khóe môi hơi cong lên một chút Sau đó anh nói
- Quỳ ở đây làm gì? Người bà đánh là vợ của tôi, bà phải quỳ dưới chân vợ tôi để xin lỗi
Đúng ra Minh Hào cũng không muốn làm bẽ mặt bà ta đâu, nhưng vì chuyện này bây giờ anh mới biết
Bà ta dám đánh bảo bảo của anh? Thật đáng chết Ngay cả bản thân anh còn phải nâng niu yêu chiều, cưng như trứng hứng như hoa mà bà ta dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó đánh cô à?
Nghe thấy thế, mẹ Trung Hiếu liền chuyển hướng sang Khánh Tường, bà ta hèn mọn quỳ dưới chân cô mà van xin
- Trịnh phu nhân, tôi sai rồi, sai thật rồi, hi vọng cô sẽ rủ lòng thương mà nói một tiếng với Trịnh thiếu Xin ngài ấy đừng quá tức giận, phu nhân muốn đánh muốn mắng gì tôi cũng được, chỉ cần chừa cho gia đình tôi một con đường sống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.