Chương 273: Giúp đỡ
Nhật Minh
25/12/2019
- Trò chơi chính thức ... BẮT ĐẦU!
Ngay khi vừa dứt lời thì không gian lập tức được chiếu sáng bằng những thứ ánh sáng nhỏ nhoi hai màu xanh đỏ. Xanh tượng trưng cho phụ nữ, còn đỏ tượng trưng cho đàn ông. Tuy đèn được sáng lên nhưng lại không đủ để quan sát mọi thứ xung quanh, chỉ như những đốm sáng của đèn led mà thôi.
Minh Hào chậm rãi đi từng bước cẩn thận, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh nhỏ bé của bà xã nhà mình, lại còn nhớ luôn cả vị trí mà Khánh Tường đang ngồi trước khi đèn vụt tắt nữa cơ. Với lại Khánh Tường chắc sẽ không di chuyển trong ánh đèn mờ ảo này đâu.
Vốn dĩ Minh Hào không hề gấp gáp tới chỗ Khánh Tường, cứ thong thả từ từ mà đi thôi. Vì ánh đèn xanh vẫn còn ở vị trí đó, cô chắc chắn sẽ không di chuyển.
Một cú va chạm nhẹ vào vai Minh Hào, khiến cho anh bất ngờ lùi về sau vài bước. Là cú chạm vai của người đàn ông, có thể là do quá vội vã nên bất cẩn va phải người khác sao?
Nhưng mà anh ta lại không tỏ ý xin lỗi về sự cố vừa rồi, điều này khiến cho Minh Hào có chút khó chịu trong lòng. Ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không? Hay là người này đang cố tình gây sự thế nhỉ?
Tiếng hắng giọng nhẹ nhàng vang lên không trung khiến cho Minh Hào hơi dè chừng, anh cảm giác được người này đang đứng ở phía sau mình, với một khoảng cách rất gần. Sau đó, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên, anh ta nói rằng.
- Đừng tốn công vô ích, Khánh Tường không còn ngồi ở xích đu đâu.
Lắng nghe từng câu chữ mà người đàn ông đấy nói, Minh Hào mới chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là Khánh Duy. Nhưng mà lời nói của bạn đối thủ thật sự có đáng tin hay không?
Bây giờ anh vẫn còn đang rất mông lung, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra mà lí do tại sao Khánh Duy lại làm như thế này.
Nếu đứng trên cương vị của một người bạn thân của Jame thì Khánh Duy đương nhiên phải ngăn chặn hoặc tung hỏa mù đánh lừa Minh Hào mới đúng chứ? Sao lại chạy tới đây giúp anh?
- Em có thể tin anh không?
Minh Hào không thể gạt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu mình được. Lỡ đâu đây lại là một cái bẫy mà hai người họ bày ra để lừa gạt anh thì sao?
Một tiếng hừ nhẹ cùng với tiếng thở hắt khẽ vang lên trong không trung. Không cần nhìn cũng có thể đoán được khóe môi của Khánh Duy đang nhếch lên, lộ rõ vẻ khó chịu. Sau đó anh trai quốc dân lại phải giải thích cho Minh Hào nghe.
- Cậu cho rằng tôi đùa cậu? Nếu hôm nay Khánh Tường không có mặt trong buổi tiệc thì việc cậu kết thân với một người khác giới trong buổi tiệc xã giao này là điều tôi không thể ngăn cản. Nhưng xui thay lại có tiểu bảo bối nhà tôi đi, cho nên mới nhắm mắt giúp cậu một lần đấy.
Dừng lại một chút, Khánh Duy hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói.
- Khi cơn ghen của phụ nữ xuất hiện, thì cho dù có long trời lở đất cũng không thể kinh khủng bằng, tôi chỉ đang giúp cậu bảo toàn tính mạng mà thôi. Nhớ đấy! Người đang ngồi ở xích đu không phải nó.
Ngay khi vừa dứt lời thì không gian lập tức được chiếu sáng bằng những thứ ánh sáng nhỏ nhoi hai màu xanh đỏ. Xanh tượng trưng cho phụ nữ, còn đỏ tượng trưng cho đàn ông. Tuy đèn được sáng lên nhưng lại không đủ để quan sát mọi thứ xung quanh, chỉ như những đốm sáng của đèn led mà thôi.
Minh Hào chậm rãi đi từng bước cẩn thận, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh nhỏ bé của bà xã nhà mình, lại còn nhớ luôn cả vị trí mà Khánh Tường đang ngồi trước khi đèn vụt tắt nữa cơ. Với lại Khánh Tường chắc sẽ không di chuyển trong ánh đèn mờ ảo này đâu.
Vốn dĩ Minh Hào không hề gấp gáp tới chỗ Khánh Tường, cứ thong thả từ từ mà đi thôi. Vì ánh đèn xanh vẫn còn ở vị trí đó, cô chắc chắn sẽ không di chuyển.
Một cú va chạm nhẹ vào vai Minh Hào, khiến cho anh bất ngờ lùi về sau vài bước. Là cú chạm vai của người đàn ông, có thể là do quá vội vã nên bất cẩn va phải người khác sao?
Nhưng mà anh ta lại không tỏ ý xin lỗi về sự cố vừa rồi, điều này khiến cho Minh Hào có chút khó chịu trong lòng. Ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không? Hay là người này đang cố tình gây sự thế nhỉ?
Tiếng hắng giọng nhẹ nhàng vang lên không trung khiến cho Minh Hào hơi dè chừng, anh cảm giác được người này đang đứng ở phía sau mình, với một khoảng cách rất gần. Sau đó, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên, anh ta nói rằng.
- Đừng tốn công vô ích, Khánh Tường không còn ngồi ở xích đu đâu.
Lắng nghe từng câu chữ mà người đàn ông đấy nói, Minh Hào mới chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là Khánh Duy. Nhưng mà lời nói của bạn đối thủ thật sự có đáng tin hay không?
Bây giờ anh vẫn còn đang rất mông lung, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra mà lí do tại sao Khánh Duy lại làm như thế này.
Nếu đứng trên cương vị của một người bạn thân của Jame thì Khánh Duy đương nhiên phải ngăn chặn hoặc tung hỏa mù đánh lừa Minh Hào mới đúng chứ? Sao lại chạy tới đây giúp anh?
- Em có thể tin anh không?
Minh Hào không thể gạt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu mình được. Lỡ đâu đây lại là một cái bẫy mà hai người họ bày ra để lừa gạt anh thì sao?
Một tiếng hừ nhẹ cùng với tiếng thở hắt khẽ vang lên trong không trung. Không cần nhìn cũng có thể đoán được khóe môi của Khánh Duy đang nhếch lên, lộ rõ vẻ khó chịu. Sau đó anh trai quốc dân lại phải giải thích cho Minh Hào nghe.
- Cậu cho rằng tôi đùa cậu? Nếu hôm nay Khánh Tường không có mặt trong buổi tiệc thì việc cậu kết thân với một người khác giới trong buổi tiệc xã giao này là điều tôi không thể ngăn cản. Nhưng xui thay lại có tiểu bảo bối nhà tôi đi, cho nên mới nhắm mắt giúp cậu một lần đấy.
Dừng lại một chút, Khánh Duy hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói.
- Khi cơn ghen của phụ nữ xuất hiện, thì cho dù có long trời lở đất cũng không thể kinh khủng bằng, tôi chỉ đang giúp cậu bảo toàn tính mạng mà thôi. Nhớ đấy! Người đang ngồi ở xích đu không phải nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.