Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 166: Minh Anh chịu ủy khuất.

Nhật Minh

13/08/2019

Khánh Duy lập tức đạp phanh thắng gấp lại, hai mắt tròn xe kinh ngạc nhìn Khánh Tường như không tin vào tai mình, anh hỏi lại cô một lần nữa.

- Em nói thật chứ?

Khánh Tường nhăn nhó xoa xoa đầu, ban nãy anh thắng gấp quá làm cô bất ngờ ngã người về phía trước, tuy không đập đầu vào đâu nhưng cũng có một chút choáng váng đầu óc.

Đưa tay đánh Khánh Duy vài cái cho chừa cái tội chạy ẩu, Khánh Tường không thèm nhìn mặt anh trai mà nói.

- Em đùa anh làm gì?

- Đệch mịa! Không lẽ bây giờ ông đây phải đi lấy lòng thằng nhóc đó sao?

Khánh Duy ngơ ngác nhìn về phía trước, sau đó mau chóng lái xe chạy bon bon trên đường, trong lòng cảm xúc cùng với suy nghĩ bây giờ của anh thật sự rất hỗn loạn.

Vừa rồi còn tỏ thái độ với người ta, bây giờ mà phải chạy đi lấy lòng sao? Thật mất hết sĩ diện mà.

Chạy mãi chạy mãi thì chiếc xe cũng tới nơi cần đến dừng lại trước một cổng đen lớn nơi mà lúc nào cũng có hai hàng người đứng sẵn để chờ đợi mỗi khi họ về.

Là nhà của Khánh Tường.

- Sao lại mang em tới đây? Em ở nhà của Minh Hào mà?

- Về đó chơi vài ngày thì được, còn ở luôn thì tuyệt đối không, em không phải là không có nhà để về.

Khánh Tường trề môi khinh bỉ nhìn anh, gớm khổ bây giờ bày đặt giận cá chém thớt à? Không cam lòng để đi lấy lòng Minh Hào hay sao?



Đi được vài bước, bỗng nhiên bên trong có tiếng la hét thất thanh của một người đàn ông, cậu ta hét lớn lên đủ để mọi người bên ngoài cùng nghe.

- Tên lưu manh nhà ngươi, bỏ cái tay ra khỏi mông của ông. MAU!

Người mà ai cũng biết, không phải Minh Anh thì còn là ai được nữa? Cơ mà không biết Saint làm gì mà để cho cậu nhóc này la toáng lên như bị ai chọc tiết vậy.

Dựa lưng vào cánh cửa, Khánh Tường nhè nhẹ gõ ba tiếng để gây sự chú ý với hai thanh niên đang vật lộn nhau trên ghế sa lông. Và đương nhiên Saint là người nằm trên rồi. Nhìn thấy Minh Anh nằm dưới mà thấy thương quá đi mất.

Tiếng động đột ngột cách ngang cuộc vui của một người, Saint khó chịu nhìn theo hướng phát ra tiếng động, khi thấy người đứng ở đó là Khánh Tường thì anh chàng liền gãi đầu cười sau đó mau chóng leo xuống khỏi người Minh Anh, mỉm cười gọi một tiếng chị.

- Chị về lâu chưa?

- Đủ để chứng kiến chuyện gì đang xảy ra.

- Chị ơiiiiiii huhuhu

Mừng như bắt được vàng, Minh Anh ba chân bốn cẳng lập tức chạy tới nhào vào lòng Khánh Tường mà rưng rưng nước mắt, nhìn đáng thương lắm.

Nếu là thường ngày thì Khánh Tường đã mau chóng đá Minh Anh ra rồi, nhưng hôm nay tâm trạng cô khá tốt nên cũng vỗ về an ủi cậu nhóc một chút.

- Làm sao? Có chuyện gì?

- Saint quá đáng lắm, anh ta toàn ăn hiếp em không à huhu.

Dựa vào người Khánh Tường mà trong lòng Minh Anh cảm thấy an toàn ghê gớm, cô là một người chị hết mực yêu thương anh cho nên chuyện này chị sẽ giải quyết giúp Minh Anh thoát khỏi kiếp nô lệ, anh ta tin chắc là vậy.



Nghe Minh Anh cáo tội mà khóe môi Khánh Tường khẽ cong lên, dường như cô nghe được điều gì thú vị trong câu nói bâng quơ của Minh Anh rồi.

- Ý em là Saint vừa ăn vừa hiếp em sao?

Đang khóc thút thít trong lòng Khánh Tường thì đột nhiên cơ thể Minh Anh cứng đờ lại, trên môi giữ nụ cười mỉm không thể nào giả tạo hơn, khó khăn nhìn Khánh Tường nói.

- Trong đầu chị chứa cái quái gì thế? Em nói như thế hồi nào?

- Chính miệng em vừa nói, em bảo Saint ăn hiếp em, chị phân tích như vậy là quá đúng rồi còn gì.

Bạn nhỏ Saint ngồi bên cạnh cũng bụm miệng cười, ánh mắt thích thú nhìn về phía cậu nhóc đang hờn dỗi ngồi phía đối diện, vô thức mà bật ngón cái giơ lên trước mặt Khánh Tường.

Chị phân tích không trượt phát nào luôn nhé :>

Nếu lúc nãy Khánh Tường không về kịp thì có lẽ bây giờ Minh Anh đã lên dĩa làm đồ ăn cho sói đói Saint rồi.

Thỏ trắng Minh Anh à! Cậu nên cảm thấy may mắn đi.

Minh Anh lập tức giận dỗi buông tay không ôm Khánh Tường nữa, ánh mắt tràn đầy sự ủy khuất nhìn về phía Khánh Duy như đang cần tìm đồng minh hoặc chí ít là người bênh vực mình.

Nhưng đáp lại là một ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của Khánh Duy, anh chàng lấy trong tủ lạnh ra một chai nước mát rồi ngửa cổ uống một hơi, sau đó dửng dưng nhìn Minh Anh rồi nói.

- Nhìn anh làm cái quái gì? Bộ chị của cậu nói sai chỗ nào sao?

Minh Anh lập tức bùng nổ. Thật là tức chết đi mà, trên đời này còn công lý không? Sao tất cả đều phũ phàng quay lưng lại với cậu ta hết vậy? Ông trời ơi ngó xuống đây mà coi con sắp tức chết rồi đây này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook