Chương 167: Ngoan! Tôi thương
Nhật Minh
13/08/2019
Ở một ngôi nhà nọ, căn phòng âm u bỗng nhiên vang lên những tiếng đổ vỡ chói tai cùng với tiếng quát nạt của người đàn
ông, anh ta lớn giọng nói.
- CÔ CÚT RA NGOÀI CHO TÔI
Kèm theo đó là chén thuốc được ném văng vào tường, và đập rồi vỡ nát dưới sàn nhà.
Người phụ nữ run rẩy trước khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông, cô ta đưa tay che miệng rồi cố gắng lấy hết sức cam đảm để nói.
- Nhưng ... anh ... anh đang bị thương ... ở đây ... ở đây không có ai chăm sóc ...
- Cút ra ngoài, còn đụng vào người tôi một lần nào nữa thì đừng trách tại sao tôi ác.
Phi Hùng giận dữ ném chén thuốc về phía cô ta, ánh mắt hằn lên tia chán ghét cực độ.
Con đàn bà dơ bẩn này dám chạm vào người hắn ta sao?
Cô thư kí bị Phi Hùng làm cho hoảng sợ mà chạy ra ngoài, khóe mắt còn rưng rưng giọt lệ.
Chàng trai bên cạnh Phi Hùng không dám lên tiếng, anh ta liền lén lấy di động ra gọi cho ai đó, giọng nói có vẻ gấp rút đến cực độ.
Trong ngôi nhà sang trọng và đầy tiện nghi lại vang lên tiếng hét của một cậu thanh niên, âm thanh đủ lớn để chim chóc trên cây bay tán loạn.
- Huhu thật quá đáng! Các người có phải là người thân của tôi không vậy?
Minh Anh chui vào một góc tường ngồi ôm gối khóc thút thít, trên đỉnh đầu của cậu nhóc cũng đã hình thành đám mây đen kịt luôn rồi.
Không phải nói quá nhưng trêu chọc Minh Anh thật sự rất thú vị, dù gì thì đây cũng là một thú vui tao nhã của tất cả mọi người nên hầu như không có ai lên tiếng phản đối cả.
- Quản gia Trương, hình như trong nhà có người lạ. Ông mau đem ra ngoài đi.
Anh trai Khánh Duy không những không bênh vực cậu em út mà còn ngang nhiên chọc quá khiến cho cậu nhóc càng thêm tủi thân.
- Oaoaoa. Cả nhà này không ai thương tôi, tôi đi cho các người vừa lòng.
Minh Anh nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau chảy xuống, cho dù biết trong đó hết chín mươi phần trăm là cậu ta đang diễn kịch nhưng nhìn vào cũng có một xíu chặn lòng.
Saint cười rồi đi tới ôm cậu nhóc vào lòng, đưa tay vuốt vé mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ của Minh Anh, giọng nói thì thầm bên tai cậu nhóc.
- Ngoan! Tôi thương cậu. Nín đi.
Nằm gọn trong lòng Saint, Minh Anh không yên vị mà ngóc đầu lên, chu cái môi mỏng lên mà nói.
- Ai thèm cậu thương.
Vừa dứt câu thì mông của Minh Anh lập tức đau điếng, Saint không kiêng nể gì mà đánh vào mông của "vợ" mình vài cái.
Cho chừa cái tật nói xằng bậy.
- Thôi đừng đánh nữa, tôi chừa. Huhu.
Nội tâm của Minh Anh bây giờ cực kì uất ức mà không dám nói bất cứ điều gì, vì sợ nói không đúng lại ăn roi vào mông.
Cái tên Saint chết tiệt! Bảo thương ông đây mà lại nỡ xuống tay đánh sao? Anh ta đang lừa ai vậy hả?
- CÔ CÚT RA NGOÀI CHO TÔI
Kèm theo đó là chén thuốc được ném văng vào tường, và đập rồi vỡ nát dưới sàn nhà.
Người phụ nữ run rẩy trước khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông, cô ta đưa tay che miệng rồi cố gắng lấy hết sức cam đảm để nói.
- Nhưng ... anh ... anh đang bị thương ... ở đây ... ở đây không có ai chăm sóc ...
- Cút ra ngoài, còn đụng vào người tôi một lần nào nữa thì đừng trách tại sao tôi ác.
Phi Hùng giận dữ ném chén thuốc về phía cô ta, ánh mắt hằn lên tia chán ghét cực độ.
Con đàn bà dơ bẩn này dám chạm vào người hắn ta sao?
Cô thư kí bị Phi Hùng làm cho hoảng sợ mà chạy ra ngoài, khóe mắt còn rưng rưng giọt lệ.
Chàng trai bên cạnh Phi Hùng không dám lên tiếng, anh ta liền lén lấy di động ra gọi cho ai đó, giọng nói có vẻ gấp rút đến cực độ.
Trong ngôi nhà sang trọng và đầy tiện nghi lại vang lên tiếng hét của một cậu thanh niên, âm thanh đủ lớn để chim chóc trên cây bay tán loạn.
- Huhu thật quá đáng! Các người có phải là người thân của tôi không vậy?
Minh Anh chui vào một góc tường ngồi ôm gối khóc thút thít, trên đỉnh đầu của cậu nhóc cũng đã hình thành đám mây đen kịt luôn rồi.
Không phải nói quá nhưng trêu chọc Minh Anh thật sự rất thú vị, dù gì thì đây cũng là một thú vui tao nhã của tất cả mọi người nên hầu như không có ai lên tiếng phản đối cả.
- Quản gia Trương, hình như trong nhà có người lạ. Ông mau đem ra ngoài đi.
Anh trai Khánh Duy không những không bênh vực cậu em út mà còn ngang nhiên chọc quá khiến cho cậu nhóc càng thêm tủi thân.
- Oaoaoa. Cả nhà này không ai thương tôi, tôi đi cho các người vừa lòng.
Minh Anh nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau chảy xuống, cho dù biết trong đó hết chín mươi phần trăm là cậu ta đang diễn kịch nhưng nhìn vào cũng có một xíu chặn lòng.
Saint cười rồi đi tới ôm cậu nhóc vào lòng, đưa tay vuốt vé mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ của Minh Anh, giọng nói thì thầm bên tai cậu nhóc.
- Ngoan! Tôi thương cậu. Nín đi.
Nằm gọn trong lòng Saint, Minh Anh không yên vị mà ngóc đầu lên, chu cái môi mỏng lên mà nói.
- Ai thèm cậu thương.
Vừa dứt câu thì mông của Minh Anh lập tức đau điếng, Saint không kiêng nể gì mà đánh vào mông của "vợ" mình vài cái.
Cho chừa cái tật nói xằng bậy.
- Thôi đừng đánh nữa, tôi chừa. Huhu.
Nội tâm của Minh Anh bây giờ cực kì uất ức mà không dám nói bất cứ điều gì, vì sợ nói không đúng lại ăn roi vào mông.
Cái tên Saint chết tiệt! Bảo thương ông đây mà lại nỡ xuống tay đánh sao? Anh ta đang lừa ai vậy hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.