Chương 158: Mượn danh Trịnh thiếu à?
Nhật Minh
04/08/2019
Trịnh? Họ Trịnh? Là người của Trịnh gia sao?
What the hell? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hôm nay Trịnh thiếu cũng tới đây dự lễ cưới? Đùa nhau à?
Không gian bỗng nhiên im bặt, mọi người đều đua nhau nhìn theo giọng nói phát ra từ người đàn ông Ngả cả Trung Hiếu và Mỹ Quyên cũng vậy, nhưng rồi họ lại tiếp tục bàn tán
- Người đàn ông này nói đùa vui nhỉ? Ai không biết Trịnh thiếu đã đi du học từ nhỏ, mới về nước vài năm nay thôi nhưng vẫn chưa bao giờ lộ diện cho người khác thấy mặt
- Đừng tưởng mang bộ mặt ưa nhìn ra một chút là có thể mượn danh Trịnh thiếu làm càn
- Đúng rồi, anh ta cũng thừa nhận việc đi làm thêm ở cửa hàng rồi, ai đời con của giới thượng lưu lại có thể đi làm thêm? Bộ não hỏng hết rồi à?
Hai bạn nhỏ não hỏng ngồi im cũng bị trúng đạn, khóe miệng Khánh Tường giật giật vài cái, trên trán đã xuất hiện vài đường gân xanh do tức giận
Bà mẹ nó! Nói xằng nói bậy gì vậy hả?Bộ con nhà giàu là không được đi làm thêm sao? Bộ con nhà giàu là phải ăn xài tiêu tiền như nước không chớp mắt sao? Bộ con nhà giàu là không có quyền bình đẳng với con nhà thường sao?
Hừ thật là bực bội, các người mới là lũ não hỏng
Thực chất con nhà giàu và con nhà nghèo chẳng khác gì nhau cả Đều được thụ tinh bởi trứng và tinh trùng, đều được sinh ra từ một chỗ Con nhà giàu ăn chơi tiêu tiền nhưng nếu không tự mình đi làm thêm thì cũng chẳng là gì cả, bởi vì bố mẹ của chúng nó giàu chứ chúng nó có cái quái gì trong người đâu
Bộ ăn bám bố mẹ vui lắm hay sao mà mấy người nói như đúng rồi vậy? Ngu ngốc!
Chưa cần nói tới chuyện Minh Hào đi làm thêm, mà ngay cả Khánh Duy, cháu đích tôn của nhà họ Hoàng, một dòng dõi giàu nứt vách đổ tường, tới độ con cháu không cần làm gì cũng đủ tài sản ăn xài tới mấy đời Vậy mà từ nhỏ cô và anh trai đã phải làm thêm để có tiền tiêu vặt hàng tháng, những việc như lau dọn phòng ngủ, dọn dẹp phòng học hoặc quét sân vườn cũng phải làm Nếu không thì tháng đó sẽ không có tiền tiêu vặt
Cô còn nhớ rất rõ, hồi nhỏ khi không chịu làm việc cô đã phàn nàn với mẹ Tường rằng "Tại sao trong nhà có nhiều người làm mà mẹ vẫn bắt hai anh em phải lao động mới có tiền tiêu?"
Lúc đó mẹ Tường đang đọc tạp chí, nghe cô nói thế liền bỏ chúng xuống, cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm rồi nói một câu mà cả đời cô cũng không thể quên được, mẹ nói
- Con có tiền thì có thể trả công cho họ rồi sai bảo họ làm thay cho con, một con người hoàn chỉnh có thể tự do vận động, còn đi lại còn cầm nắm được thì những việc đơn giản thì tự đi mà làm, nếu con xác nhận mình bị thương hoặc thiếu thốn bộ phận thì mẹ sẽ cho người hầu hạ con cả đời
Từ đó trở đi Khánh Tường và anh trai tuyệt đối không dám phàn nàn bất cứ điều gì cả, thái độ đối với người làm trong nhà cũng dễ chịu và tôn trọng họ hơn vài phần Vì khi làm rồi mới biết công việc cực khổ và khó khăn đến mức nào
Vậy nên nếu như họ nói con nhà giàu không được đi làm thêm như bao người, thì xin chúc mừng
Các con yêu quý của họ đã bị bệnh viện liệt vào hàng ngũ thương binh rồi đó biết không? Thật tội quá nha
Khánh Tường quay sang Khánh Duy, nhìn thấy sắc mặt của anh không mấy dễ chịu liền hỏi anh vài câu, cô hỏi
- Anh trai! Nghe họ nói con nhà giàu thường không được làm thêm, chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng mà thôi, anh thấy sao?
- Thấy nhột vcl Để anh gọi điện hỏi ba mẹ xem chúng ta là con nuôi hay con ruột vậy
Khánh Tường không nói gì nữa, chỉ che miệng cười khúc khích, mặc cho những lời chê bai cũng như chỉ chính của hội "nhà giàu" ngồi trên kia, bên ngoài lại xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông, bước chân anh ta tiến tới ngày một gần, dường như đang đuổi theo ai đó
Bất ngờ vì lễ cưới hôm nay có quá nhiều người tới tham dự, Trung Hiếu khó chịu nhìn theo hướng cửa, sau khi xác nhận được người đang bước tới là ai, gương mặt giận dữ của anh ta đã chuyển sang trắng bệnh vì sợ hãi
What the hell? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hôm nay Trịnh thiếu cũng tới đây dự lễ cưới? Đùa nhau à?
Không gian bỗng nhiên im bặt, mọi người đều đua nhau nhìn theo giọng nói phát ra từ người đàn ông Ngả cả Trung Hiếu và Mỹ Quyên cũng vậy, nhưng rồi họ lại tiếp tục bàn tán
- Người đàn ông này nói đùa vui nhỉ? Ai không biết Trịnh thiếu đã đi du học từ nhỏ, mới về nước vài năm nay thôi nhưng vẫn chưa bao giờ lộ diện cho người khác thấy mặt
- Đừng tưởng mang bộ mặt ưa nhìn ra một chút là có thể mượn danh Trịnh thiếu làm càn
- Đúng rồi, anh ta cũng thừa nhận việc đi làm thêm ở cửa hàng rồi, ai đời con của giới thượng lưu lại có thể đi làm thêm? Bộ não hỏng hết rồi à?
Hai bạn nhỏ não hỏng ngồi im cũng bị trúng đạn, khóe miệng Khánh Tường giật giật vài cái, trên trán đã xuất hiện vài đường gân xanh do tức giận
Bà mẹ nó! Nói xằng nói bậy gì vậy hả?Bộ con nhà giàu là không được đi làm thêm sao? Bộ con nhà giàu là phải ăn xài tiêu tiền như nước không chớp mắt sao? Bộ con nhà giàu là không có quyền bình đẳng với con nhà thường sao?
Hừ thật là bực bội, các người mới là lũ não hỏng
Thực chất con nhà giàu và con nhà nghèo chẳng khác gì nhau cả Đều được thụ tinh bởi trứng và tinh trùng, đều được sinh ra từ một chỗ Con nhà giàu ăn chơi tiêu tiền nhưng nếu không tự mình đi làm thêm thì cũng chẳng là gì cả, bởi vì bố mẹ của chúng nó giàu chứ chúng nó có cái quái gì trong người đâu
Bộ ăn bám bố mẹ vui lắm hay sao mà mấy người nói như đúng rồi vậy? Ngu ngốc!
Chưa cần nói tới chuyện Minh Hào đi làm thêm, mà ngay cả Khánh Duy, cháu đích tôn của nhà họ Hoàng, một dòng dõi giàu nứt vách đổ tường, tới độ con cháu không cần làm gì cũng đủ tài sản ăn xài tới mấy đời Vậy mà từ nhỏ cô và anh trai đã phải làm thêm để có tiền tiêu vặt hàng tháng, những việc như lau dọn phòng ngủ, dọn dẹp phòng học hoặc quét sân vườn cũng phải làm Nếu không thì tháng đó sẽ không có tiền tiêu vặt
Cô còn nhớ rất rõ, hồi nhỏ khi không chịu làm việc cô đã phàn nàn với mẹ Tường rằng "Tại sao trong nhà có nhiều người làm mà mẹ vẫn bắt hai anh em phải lao động mới có tiền tiêu?"
Lúc đó mẹ Tường đang đọc tạp chí, nghe cô nói thế liền bỏ chúng xuống, cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm rồi nói một câu mà cả đời cô cũng không thể quên được, mẹ nói
- Con có tiền thì có thể trả công cho họ rồi sai bảo họ làm thay cho con, một con người hoàn chỉnh có thể tự do vận động, còn đi lại còn cầm nắm được thì những việc đơn giản thì tự đi mà làm, nếu con xác nhận mình bị thương hoặc thiếu thốn bộ phận thì mẹ sẽ cho người hầu hạ con cả đời
Từ đó trở đi Khánh Tường và anh trai tuyệt đối không dám phàn nàn bất cứ điều gì cả, thái độ đối với người làm trong nhà cũng dễ chịu và tôn trọng họ hơn vài phần Vì khi làm rồi mới biết công việc cực khổ và khó khăn đến mức nào
Vậy nên nếu như họ nói con nhà giàu không được đi làm thêm như bao người, thì xin chúc mừng
Các con yêu quý của họ đã bị bệnh viện liệt vào hàng ngũ thương binh rồi đó biết không? Thật tội quá nha
Khánh Tường quay sang Khánh Duy, nhìn thấy sắc mặt của anh không mấy dễ chịu liền hỏi anh vài câu, cô hỏi
- Anh trai! Nghe họ nói con nhà giàu thường không được làm thêm, chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng mà thôi, anh thấy sao?
- Thấy nhột vcl Để anh gọi điện hỏi ba mẹ xem chúng ta là con nuôi hay con ruột vậy
Khánh Tường không nói gì nữa, chỉ che miệng cười khúc khích, mặc cho những lời chê bai cũng như chỉ chính của hội "nhà giàu" ngồi trên kia, bên ngoài lại xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông, bước chân anh ta tiến tới ngày một gần, dường như đang đuổi theo ai đó
Bất ngờ vì lễ cưới hôm nay có quá nhiều người tới tham dự, Trung Hiếu khó chịu nhìn theo hướng cửa, sau khi xác nhận được người đang bước tới là ai, gương mặt giận dữ của anh ta đã chuyển sang trắng bệnh vì sợ hãi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.