Chương 157: Tôi họ Trịnh
Nhật Minh
04/08/2019
Ngay khi xuất hiện, Minh Hào tượng như vầng hào quang thu hút mọi ánh
nhìn của mọi người, thân hình cao lớn vạm vỡ cùng với bà khí bức người
thật khiến cho người khác phải trầm trồ kinh ngạc, ngũ quan tinh xảo,
sống mũi thẳng tắp, anh chàng nhanh chóng ôm chặt Khánh Tường vào lòng
như muốn khẳng định chủ quyền cũng như câu nói chắc như đinh đóng cột
vừa rồi
Mỹ Quyên nghệch mặt ra nhìn Minh Hào, cô ta cũng bị thu hút bởi vẻ ngoài bắt mắt của Minh Hào, dường như khi anh vừa đến thì chú rể, tức Trung Hiếu cũng lập tức bị anh làm cho lu mờ
- Gà? Gà công nghiệp?
Cô ta lặp lại như một cái máy, hôm nay bị quá nhiều cú sốc rồi nên bây giờ Mỹ Quyên có vẻ không được bình thường, đầu óc của cô ta cứ như người trên mây, cô ta nói tiếp
- Anh là cá thá gì mà dám nói như thế? Anh coi lại mình đi, một tên giàu sổi, một kẻ làm nhân viên cho một cửa hàng chăm sóc thú cưng nhỏ nhoi mà cũng dám đứng đây kiêu căng lớn tiếng sao?
Khánh Tường khẽ nhăn mặt lại khó chịu, gì mà cửa hàng nhỏ nhoi? Cô ta không biết cửa hàng đó là do Khánh Tường mở ra cho Minh Anh chơi đùa à? Nói là cửa tiệm nhỏ nhưng doanh thu một tháng có thể đủ cho cô ta ăn xài một năm đó
Đồ ngu ngốc!
Từ nhỏ Khánh Tường và Minh Anh đã là hai chị em thân thiết như hình với bóng, cô đi đâu thì cậu ta liền xách mông đi theo, một bước cũng không rời
Ngay khi biết rằng Khánh Tường trốn nhà ra đi để tập sống một cuộc sống bình thường như bao người, tự kiếm tiền, tự chăm sóc bản thân, tự ăn xài bằng tiền của mình làm ra, và quan trọng là tập làm vợ của người ta Thì Minh Anh cũng nằng nặc đòi ra ngoài ở chung, có điều là cậu nhóc đang bị phụ huynh đóng băng tài khoản, nên cô đành lấy tiền túi mở ra cho Minh Anh tập tành làm ông chủ
Nhờ vẻ ngoài điển trai cùng với cách chăm sóc thú cưng khéo léo, chỉ trong vòng một năm mà đã khiến cho cửa hàng phất lên như một ngọn gió, ai ai cũng mơ ước vào làm vì tiền thù lao cao cũng như không chèn ép nhân viên
Vậy mà cô ta dám nói cửa hàng này là nhỏ bé? Đảm bảo Minh Anh mà nghe được câu này sẽ lập tức đem tám đời tổ tông nhà Mỹ Quyên lên mà chửi cho coi
Cả hội trường lại được một phen xôn xao ồn ào, những lời bàn tán lại không biết vô ý hay cố ý mà nói ngày một lớn hơn
- Ôi trời! Không lẽ tiêu chuẩn của Hoàng tiểu thư lại thấp đến thế? Tùy tiện chọn đại một nhân viên quèn về làm bạn trai sao? Nếu không chê thì tôi sẽ giới thiệu người cho cô ấy, đảm bảo nhà giàu, có địa vị nhưng lại năm mươi tuổi mất rồi
- Hahahaha
- Như vậy thì việc tới phá đám cưới vì ghen tị là hoàn toàn có thật rồi, bạn trai tuy đẹp nhưng gia thế lại không bằng chú rể nên không cam lòng đây mà
- Cô dâu ơi, mau trói chú rể lại đi kẻo bị người ta mang đi mất bây giờ
- Người ta nói đúng, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, tiểu thư nhà họ Hoàng tuy quyền quý sang chảnh nhưng bạn trai lại là một người tầm thường và không có khả năng về tài chính thì chẳng phải bông hoa lài cắm bãi c*t trâu à?
- Xin chia buồn với Hoàng tiểu thư vậy, hahaha
Hàng tá những lời châm chọc nổ ra như sấm vang, cả hội trường đều ôm bụng cười ngặt nghẽo, ôi trời hôm nay thật là một ngày bất ngờ, vừa đi ăn tiệc vừa được xem kịch hay, như thế đỡ phải tốn tiền vào rạp mua vé nữa chứ
Ngay cả Khánh Duy cũng bất ngờ nhìn về phía Minh Hào, không lẽ những gì cô ta nói là đúng? Minh Hào đã từng làm nhân viên ở một cửa hàng nhỏ sao? Theo như trí nhớ của anh thì gia thế nhà Minh Hào đâu phải dạng nghèo khó gì đâu? Nếu sắp xếp theo mức độ sang chảnh của giới thượng lưu thì nhà họ Hoàng luôn đứng nhất, còn vị trí thứ hai là của nhà họ Trịnh, tức gia thế của Minh Hào, tên đầy đủ của anh là Trịnh Minh Hào
Ấy vậy mà tại sao lại hạ mình đi làm thêm? Thật khó hiểu mà
Mặc cho mọi người cười cợt mình, Minh Hào chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Khánh Tường rồi lạnh lùng nhìn Mỹ Quyên, con ả đang cố lấy lại bình tĩnh sau nhiều cú sốc đang ập tới, sau đó anh chàng nhàn nhạt nói ra vài câu nhưng cũng đủ để thức tỉnh mọi người, anh nói
- Có thể cô không biết, tôi đây họ Trịnh, Trịnh Minh Hào Còn về việc làm nhân viên ở cửa hàng, cũng chỉ làm cho bà xã tôi vui mà thôi
Mỹ Quyên nghệch mặt ra nhìn Minh Hào, cô ta cũng bị thu hút bởi vẻ ngoài bắt mắt của Minh Hào, dường như khi anh vừa đến thì chú rể, tức Trung Hiếu cũng lập tức bị anh làm cho lu mờ
- Gà? Gà công nghiệp?
Cô ta lặp lại như một cái máy, hôm nay bị quá nhiều cú sốc rồi nên bây giờ Mỹ Quyên có vẻ không được bình thường, đầu óc của cô ta cứ như người trên mây, cô ta nói tiếp
- Anh là cá thá gì mà dám nói như thế? Anh coi lại mình đi, một tên giàu sổi, một kẻ làm nhân viên cho một cửa hàng chăm sóc thú cưng nhỏ nhoi mà cũng dám đứng đây kiêu căng lớn tiếng sao?
Khánh Tường khẽ nhăn mặt lại khó chịu, gì mà cửa hàng nhỏ nhoi? Cô ta không biết cửa hàng đó là do Khánh Tường mở ra cho Minh Anh chơi đùa à? Nói là cửa tiệm nhỏ nhưng doanh thu một tháng có thể đủ cho cô ta ăn xài một năm đó
Đồ ngu ngốc!
Từ nhỏ Khánh Tường và Minh Anh đã là hai chị em thân thiết như hình với bóng, cô đi đâu thì cậu ta liền xách mông đi theo, một bước cũng không rời
Ngay khi biết rằng Khánh Tường trốn nhà ra đi để tập sống một cuộc sống bình thường như bao người, tự kiếm tiền, tự chăm sóc bản thân, tự ăn xài bằng tiền của mình làm ra, và quan trọng là tập làm vợ của người ta Thì Minh Anh cũng nằng nặc đòi ra ngoài ở chung, có điều là cậu nhóc đang bị phụ huynh đóng băng tài khoản, nên cô đành lấy tiền túi mở ra cho Minh Anh tập tành làm ông chủ
Nhờ vẻ ngoài điển trai cùng với cách chăm sóc thú cưng khéo léo, chỉ trong vòng một năm mà đã khiến cho cửa hàng phất lên như một ngọn gió, ai ai cũng mơ ước vào làm vì tiền thù lao cao cũng như không chèn ép nhân viên
Vậy mà cô ta dám nói cửa hàng này là nhỏ bé? Đảm bảo Minh Anh mà nghe được câu này sẽ lập tức đem tám đời tổ tông nhà Mỹ Quyên lên mà chửi cho coi
Cả hội trường lại được một phen xôn xao ồn ào, những lời bàn tán lại không biết vô ý hay cố ý mà nói ngày một lớn hơn
- Ôi trời! Không lẽ tiêu chuẩn của Hoàng tiểu thư lại thấp đến thế? Tùy tiện chọn đại một nhân viên quèn về làm bạn trai sao? Nếu không chê thì tôi sẽ giới thiệu người cho cô ấy, đảm bảo nhà giàu, có địa vị nhưng lại năm mươi tuổi mất rồi
- Hahahaha
- Như vậy thì việc tới phá đám cưới vì ghen tị là hoàn toàn có thật rồi, bạn trai tuy đẹp nhưng gia thế lại không bằng chú rể nên không cam lòng đây mà
- Cô dâu ơi, mau trói chú rể lại đi kẻo bị người ta mang đi mất bây giờ
- Người ta nói đúng, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, tiểu thư nhà họ Hoàng tuy quyền quý sang chảnh nhưng bạn trai lại là một người tầm thường và không có khả năng về tài chính thì chẳng phải bông hoa lài cắm bãi c*t trâu à?
- Xin chia buồn với Hoàng tiểu thư vậy, hahaha
Hàng tá những lời châm chọc nổ ra như sấm vang, cả hội trường đều ôm bụng cười ngặt nghẽo, ôi trời hôm nay thật là một ngày bất ngờ, vừa đi ăn tiệc vừa được xem kịch hay, như thế đỡ phải tốn tiền vào rạp mua vé nữa chứ
Ngay cả Khánh Duy cũng bất ngờ nhìn về phía Minh Hào, không lẽ những gì cô ta nói là đúng? Minh Hào đã từng làm nhân viên ở một cửa hàng nhỏ sao? Theo như trí nhớ của anh thì gia thế nhà Minh Hào đâu phải dạng nghèo khó gì đâu? Nếu sắp xếp theo mức độ sang chảnh của giới thượng lưu thì nhà họ Hoàng luôn đứng nhất, còn vị trí thứ hai là của nhà họ Trịnh, tức gia thế của Minh Hào, tên đầy đủ của anh là Trịnh Minh Hào
Ấy vậy mà tại sao lại hạ mình đi làm thêm? Thật khó hiểu mà
Mặc cho mọi người cười cợt mình, Minh Hào chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Khánh Tường rồi lạnh lùng nhìn Mỹ Quyên, con ả đang cố lấy lại bình tĩnh sau nhiều cú sốc đang ập tới, sau đó anh chàng nhàn nhạt nói ra vài câu nhưng cũng đủ để thức tỉnh mọi người, anh nói
- Có thể cô không biết, tôi đây họ Trịnh, Trịnh Minh Hào Còn về việc làm nhân viên ở cửa hàng, cũng chỉ làm cho bà xã tôi vui mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.