Chương 66: Nuông chiều em cả đời
Nhật Minh
04/08/2019
Khánh Tường ngồi trên chiếc Mazda MX-5 màu xanh sang trọng, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài trông ảm đạm vô cùng. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra đối với cô. Về History cô luôn coi là đối thủ để ngày càng cố gắng hơn trong công việc. Nhãn hiệu của Khánh Tường vừa ra đời không được bao lâu, bây giờ lại mất đi đối thủ thì còn gì vui nữa.
Còn về phần Jame, Khánh Tường không nghĩ anh ta sẽ làm chuyện này đâu. Bởi vì cô biết rất rõ cách làm việc của Jame, nếu không có lợi đối với anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ không làm những chuyện bao đồng.
Trừ khi não anh ta bị hỏng.
- Bữa tiệc của Jame khi nào diễn ra?
- Ba ngày nữa. Chị muốn đi à?
Tài xế Minh Anh nhìn Khánh Tường qua gương chiếu hậu, ánh mắt không mấy gì ngạc nhiên với quyết định của cô. Những ngón tay thon dài gõ theo nhịp trên vô lăng.
- Cứ cho là vậy đi.
Minh Anh bật cười. Nói gì thì nói vẫn không thể phủ nhận mối quan hệ của chị và Jame được.
- Em bảo Ivan thiết kế cho chị một bộ đồ thật sang trọng để đè bẹp các thiên kim tiểu thư khác.
- Tuỳ em. Nhưng em đi sai đường rồi.
Khánh Tường lạnh nhạt nhắc nhở Minh Anh, cu cậu lại quay về nhà cũ của cô rồi. À mà quên mất, Khánh Tường chưa thông báo cho Minh Anh về việc cô chuyển đi.
- Chị không ở đây nữa? Thế chúng ta đi đâu?
- Đế Cung.
- Chị chịu quay trở về rồi à? Đảm bảo quản gia Trương sẽ mở tiệc ăn mừng cho xem.
Minh Anh hào hứng quay vô lăng, ánh mắt của cậu bỗng nhiên rực sáng và thích thú. Cậu ta không muốn chị cứ phải ở ngôi nhà chật hẹp, kém chất lượng ấy đâu. Mà chị cậu cũng thật tình! Cứ khăng khăng đòi ở ngôi nhà đó làm gì không biết nữa. Về Đế Cũng có người hầu kẻ hạ như thế không thích hơn à.
- Ai bảo em chúng ta sẽ về nhà cũ?
Nhìn điệu bộ đang muốn tăng động của Minh Anh, Khánh Tường không ngần ngại mà dập tắt nó bằng một gáo nước lạnh đâu.
- Vậy về đó làm gì?
- Nhà của anh rể ở đó.
- Cái gì?
Minh Anh lập tức thắng gấp lại, khiến cho Khánh Tường té bổ nhào về phía trước. Cậu ta quay người về phía sau đối diện với Khánh Tường, sau đó bắt đầu tra hỏi cô như một tội nhân.
- Nhà của anh ta ở đây?
- Đúng!
- Hai người sống chung?
- Chính xác.
- Chị chuyển về đó bao lâu rồi?
- Mới thôi.
- Anh ta không phải nhân viên bán thời gian bình thường sao?
- Em thấy nhân viên bán thời gian nào mua được nhà ở trung tâm Đế Cung không?
Minh Anh thất thần quay trở lại vị trí lái, ánh mắt vẫn chưa hoàn hồn với những gì Khánh Tường vừa trả lời. Cậu ta vẫn tưởng chị lại muốn chơi đùa với Minh Hào, một người bình thường như bao người chứ không xác định lâu dài, nào ngờ anh ta không hề đơn giản như Minh Anh nghĩ. Đã vậy chị còn bảo gọi anh ta là anh rể nữa chứ.
Chả lẽ là thật?
- Không tính dừng xe cho chị xuống à? Tới nơi rồi.
Bây giờ Minh Anh mới hoàn hồn lại, cậu ta vốn định xuống xe mở cửa cho Khánh Tường nhưng cô đã nhanh chân xuống trước rồi. Minh Anh đành tạm biệt chị rồi ra về cùng với mớ suy nghĩ hỗn độn.
Khánh Tường vừa bước vào nhà của Minh Hào. Lập tức mùi hương quyến rũ của đồ ăn đã phảng phất trong ngôi nhà rồi.
Hôm nay những người phục vụ trong ngôi nhà được một phen hết hồn. Ông chủ của họ đích thân xuống bếp nấu đồ ăn, tự tay chuẩn bị từ nguyên liệu cho đến khi thành phẩm. Tất cả đều dành cho một người. Chỉ cần một điều nhỏ nhặt như thế này thôi đã khiến cho bọn họ biết được vị trí của cô gái kia trong lòng của ông chủ cao như thế nào rồi.
Tất cả đều dặn lòng không được làm gì phật ý của Khánh Tường nếu không muốn bị đuổi việc.
Khánh Tường bước từng bước nhẹ nhàng về phía Minh Hào, cố gắng không gây ra tiếng động để khiến cho Minh Hào bất ngờ. Đôi bàn tay mềm mại của người phụ nữ vòng qua vòng eo rắn chắc của người đàn ông. Khánh Tường tựa đầu vào lưng Minh Hào, hai tay vô thức siết chặt eo anh.
- Làm sao? Mệt rồi hả?
Minh Hào xoay người lại ôm trọn Khánh Tường vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Chất giọng trầm ấm quen thuộc khiến cho Khán h Tường cảm thấy dễ chịu.
Bạn nhỏ vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh rồi lắc đầu. Sau đó mới nói.
- Không mệt! Em chỉ đang sạc pin thôi.
- Anh là cục sạc của em ư?
Bạn nhỏ nào đó gật gật đầu, sau đó lại vùi đầu làm nũng như một chú mèo nhỏ trong lòng Minh Hào, khiến cho anh bật cười. Minh Hào kéo Khánh Tường ra khỏi lồng ngực của mình, sau đó cúi người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Thế nào? Đã nạp đầy pin chưa?
Bạn nhỏ kia thấy Minh Hào cưng nựng mình thì tiếp tục làm nũng, cô lắc đầu.
- Chưa đủ! Muốn thơm thơm nữa cơ.
Sau đó còn chu chu cái môi lên để khiêu khích Minh Hào nữa chứ.
Tiểu yêu tinh muốn chết rồi đúng không?
- Em đúng là đồ tham lam.
Nói rồi Minh Hào bế bổng Khánh Tường lên chiếc sô pha to lớn được đặt ở giữa phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống rồi hung hăng cắn xé đôi môi khiêu gợi kia. Nụ hôn của Minh Hào rất sâu và tràn ngập sự ngọt ngào dành cho Khánh Tường.
Cô nhóc này hôm nay to gan lắm!
- A!
Nghe tiếng hét the thẽ của Khánh Tường vang lên, Minh Hào mới luyến tiếc bỏ ra, nhưng rồi đập vào mắt anh là khuôn mặt phụng phịu của bà xã nhỏ.
- Anh không thương em!
- Không thương em thì thương ai?
- Thương em là cắn em như vậy sao? Chảy máu rồi đây này.
Khánh Tường hờn dỗi nhìn Minh Hào, cặp má phúng phính phồng lên nhìn yêu không chịu nổi.
- Đây là hình phạt dành cho em. Em nên biết một điều rằng sức kiềm chế của anh có giới hạn. Đừng khiêu khích anh.
Bạn nhỏ kia nghe xong liền im thin thít không dám hó hé một lời nào. Nếu cãi tay đôi với Minh Hào thì cô sợ mình sẽ bị ăn thịt mất thôi.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà xã thì Minh Hào bế Khánh Tường đặt lên đùi mình, sau đó vòng tay ôm eo cô.
- Đừng đi làm nữa. Ở nhà anh nuôi.
Nhìn Khánh Tường mệt mỏi như vậy trong lòng Minh Hào không thoải mái chút nào.
- Nhưng...
- Tiền trong thẻ không đủ cho em sài sao? Mai anh bảo Hoàn Kim chuyển thêm cho em.
- Không phải!
- Vậy lí do là gì?
Minh Hào khó hiểu nhìn Khánh Tường, sợ anh không nuôi nổi cô sao? Bà xã của anh thật là...
- Minh Hào! Anh như thế không sợ em hư sao?
Minh Hào khẽ cười, anh vân vê bàn tay mịn màng của Khánh Tường trong tay. Sau đó cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn.
- Tại sao phải sợ? Cái chính là anh muốn nuông chiều em cả đời.
- ---------
Lâu lâu để các cậu ăn bánh ngọt một bữa cho đã nè
Do có nhiều bạn hỏi FB của Minh nên Minh sẽ bật mí cho các bạn. Có điều FB của Minh dùng để kinh doanh cho nên bạn nào cảm thấy không phiền thì có thể add. FB: Bảo Trâm ( Nhật Minh Store) bạn nào add thì ib để Minh biết nhé.
Còn về phần Jame, Khánh Tường không nghĩ anh ta sẽ làm chuyện này đâu. Bởi vì cô biết rất rõ cách làm việc của Jame, nếu không có lợi đối với anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ không làm những chuyện bao đồng.
Trừ khi não anh ta bị hỏng.
- Bữa tiệc của Jame khi nào diễn ra?
- Ba ngày nữa. Chị muốn đi à?
Tài xế Minh Anh nhìn Khánh Tường qua gương chiếu hậu, ánh mắt không mấy gì ngạc nhiên với quyết định của cô. Những ngón tay thon dài gõ theo nhịp trên vô lăng.
- Cứ cho là vậy đi.
Minh Anh bật cười. Nói gì thì nói vẫn không thể phủ nhận mối quan hệ của chị và Jame được.
- Em bảo Ivan thiết kế cho chị một bộ đồ thật sang trọng để đè bẹp các thiên kim tiểu thư khác.
- Tuỳ em. Nhưng em đi sai đường rồi.
Khánh Tường lạnh nhạt nhắc nhở Minh Anh, cu cậu lại quay về nhà cũ của cô rồi. À mà quên mất, Khánh Tường chưa thông báo cho Minh Anh về việc cô chuyển đi.
- Chị không ở đây nữa? Thế chúng ta đi đâu?
- Đế Cung.
- Chị chịu quay trở về rồi à? Đảm bảo quản gia Trương sẽ mở tiệc ăn mừng cho xem.
Minh Anh hào hứng quay vô lăng, ánh mắt của cậu bỗng nhiên rực sáng và thích thú. Cậu ta không muốn chị cứ phải ở ngôi nhà chật hẹp, kém chất lượng ấy đâu. Mà chị cậu cũng thật tình! Cứ khăng khăng đòi ở ngôi nhà đó làm gì không biết nữa. Về Đế Cũng có người hầu kẻ hạ như thế không thích hơn à.
- Ai bảo em chúng ta sẽ về nhà cũ?
Nhìn điệu bộ đang muốn tăng động của Minh Anh, Khánh Tường không ngần ngại mà dập tắt nó bằng một gáo nước lạnh đâu.
- Vậy về đó làm gì?
- Nhà của anh rể ở đó.
- Cái gì?
Minh Anh lập tức thắng gấp lại, khiến cho Khánh Tường té bổ nhào về phía trước. Cậu ta quay người về phía sau đối diện với Khánh Tường, sau đó bắt đầu tra hỏi cô như một tội nhân.
- Nhà của anh ta ở đây?
- Đúng!
- Hai người sống chung?
- Chính xác.
- Chị chuyển về đó bao lâu rồi?
- Mới thôi.
- Anh ta không phải nhân viên bán thời gian bình thường sao?
- Em thấy nhân viên bán thời gian nào mua được nhà ở trung tâm Đế Cung không?
Minh Anh thất thần quay trở lại vị trí lái, ánh mắt vẫn chưa hoàn hồn với những gì Khánh Tường vừa trả lời. Cậu ta vẫn tưởng chị lại muốn chơi đùa với Minh Hào, một người bình thường như bao người chứ không xác định lâu dài, nào ngờ anh ta không hề đơn giản như Minh Anh nghĩ. Đã vậy chị còn bảo gọi anh ta là anh rể nữa chứ.
Chả lẽ là thật?
- Không tính dừng xe cho chị xuống à? Tới nơi rồi.
Bây giờ Minh Anh mới hoàn hồn lại, cậu ta vốn định xuống xe mở cửa cho Khánh Tường nhưng cô đã nhanh chân xuống trước rồi. Minh Anh đành tạm biệt chị rồi ra về cùng với mớ suy nghĩ hỗn độn.
Khánh Tường vừa bước vào nhà của Minh Hào. Lập tức mùi hương quyến rũ của đồ ăn đã phảng phất trong ngôi nhà rồi.
Hôm nay những người phục vụ trong ngôi nhà được một phen hết hồn. Ông chủ của họ đích thân xuống bếp nấu đồ ăn, tự tay chuẩn bị từ nguyên liệu cho đến khi thành phẩm. Tất cả đều dành cho một người. Chỉ cần một điều nhỏ nhặt như thế này thôi đã khiến cho bọn họ biết được vị trí của cô gái kia trong lòng của ông chủ cao như thế nào rồi.
Tất cả đều dặn lòng không được làm gì phật ý của Khánh Tường nếu không muốn bị đuổi việc.
Khánh Tường bước từng bước nhẹ nhàng về phía Minh Hào, cố gắng không gây ra tiếng động để khiến cho Minh Hào bất ngờ. Đôi bàn tay mềm mại của người phụ nữ vòng qua vòng eo rắn chắc của người đàn ông. Khánh Tường tựa đầu vào lưng Minh Hào, hai tay vô thức siết chặt eo anh.
- Làm sao? Mệt rồi hả?
Minh Hào xoay người lại ôm trọn Khánh Tường vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Chất giọng trầm ấm quen thuộc khiến cho Khán h Tường cảm thấy dễ chịu.
Bạn nhỏ vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh rồi lắc đầu. Sau đó mới nói.
- Không mệt! Em chỉ đang sạc pin thôi.
- Anh là cục sạc của em ư?
Bạn nhỏ nào đó gật gật đầu, sau đó lại vùi đầu làm nũng như một chú mèo nhỏ trong lòng Minh Hào, khiến cho anh bật cười. Minh Hào kéo Khánh Tường ra khỏi lồng ngực của mình, sau đó cúi người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
- Thế nào? Đã nạp đầy pin chưa?
Bạn nhỏ kia thấy Minh Hào cưng nựng mình thì tiếp tục làm nũng, cô lắc đầu.
- Chưa đủ! Muốn thơm thơm nữa cơ.
Sau đó còn chu chu cái môi lên để khiêu khích Minh Hào nữa chứ.
Tiểu yêu tinh muốn chết rồi đúng không?
- Em đúng là đồ tham lam.
Nói rồi Minh Hào bế bổng Khánh Tường lên chiếc sô pha to lớn được đặt ở giữa phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống rồi hung hăng cắn xé đôi môi khiêu gợi kia. Nụ hôn của Minh Hào rất sâu và tràn ngập sự ngọt ngào dành cho Khánh Tường.
Cô nhóc này hôm nay to gan lắm!
- A!
Nghe tiếng hét the thẽ của Khánh Tường vang lên, Minh Hào mới luyến tiếc bỏ ra, nhưng rồi đập vào mắt anh là khuôn mặt phụng phịu của bà xã nhỏ.
- Anh không thương em!
- Không thương em thì thương ai?
- Thương em là cắn em như vậy sao? Chảy máu rồi đây này.
Khánh Tường hờn dỗi nhìn Minh Hào, cặp má phúng phính phồng lên nhìn yêu không chịu nổi.
- Đây là hình phạt dành cho em. Em nên biết một điều rằng sức kiềm chế của anh có giới hạn. Đừng khiêu khích anh.
Bạn nhỏ kia nghe xong liền im thin thít không dám hó hé một lời nào. Nếu cãi tay đôi với Minh Hào thì cô sợ mình sẽ bị ăn thịt mất thôi.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà xã thì Minh Hào bế Khánh Tường đặt lên đùi mình, sau đó vòng tay ôm eo cô.
- Đừng đi làm nữa. Ở nhà anh nuôi.
Nhìn Khánh Tường mệt mỏi như vậy trong lòng Minh Hào không thoải mái chút nào.
- Nhưng...
- Tiền trong thẻ không đủ cho em sài sao? Mai anh bảo Hoàn Kim chuyển thêm cho em.
- Không phải!
- Vậy lí do là gì?
Minh Hào khó hiểu nhìn Khánh Tường, sợ anh không nuôi nổi cô sao? Bà xã của anh thật là...
- Minh Hào! Anh như thế không sợ em hư sao?
Minh Hào khẽ cười, anh vân vê bàn tay mịn màng của Khánh Tường trong tay. Sau đó cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn.
- Tại sao phải sợ? Cái chính là anh muốn nuông chiều em cả đời.
- ---------
Lâu lâu để các cậu ăn bánh ngọt một bữa cho đã nè
Do có nhiều bạn hỏi FB của Minh nên Minh sẽ bật mí cho các bạn. Có điều FB của Minh dùng để kinh doanh cho nên bạn nào cảm thấy không phiền thì có thể add. FB: Bảo Trâm ( Nhật Minh Store) bạn nào add thì ib để Minh biết nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.