Chương 267: Quấy rối sai người
Nhật Minh
14/12/2019
Tạm gác lại nụ cười thích thú của lão Phi sang
một bên. Tất cả mọi người đều cùng nhau bước xuống sảnh lớn để dự tiệc.
Khách cũng đã tới đông đủ cả rồi, thời gian hẹn cũng vừa khít.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Nói là buổi tiệc mừng thọ của ông chủ nhà họ Phi, nhưng thực chất đây được coi là một bữa tiệc xã giao, gặp mặt khách hàng cũng như đối tượng làm ăn tiềm năng của những con người làm ăn kinh doanh.
Một bữa tiệc béo bở như thế này thì làm sao có thể thiếu được những nhà đầu tư, những công ty lớn cơ chứ?
Và tất nhiên rằng Khánh Duy và Phi Hùng đâu thể bỏ qua cơ hội này được. Hai người họ cũng đã bận rộn rời đi gặp khách hàng riêng của mình.
Để lại cô gái nhỏ của chúng ta một mình lẻ loi giữa đám đông. Hai người này thiệt là kì cục quá đi.
Khánh Tường kiếm một chỗ nào đó trong góc khuất rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, chân phải bắt chéo lên chân trái, toàn thân tựa vào lưng ghế. Ánh mắt thoáng tia sắc lạnh nhìn ngắm mọi người xung quanh.
Đông vui nhỉ? Thú vị nhỉ? Ấy vậy mà sao cô lại cảm thấy lạc lõng và nhàm chán như vầy?
Ngẫm nghĩ lại một chút, Khánh Tường vô thức đưa tay lên xoa đầu một cái rồi cười khẩy.
Đúng rồi! Hiện tại bây giờ trong lòng của cô còn thiếu một người, làm sao có thể vui vẻ khi không có anh ấy ở bên cạnh được?
Một hình dáng quen thuộc bỗng nhiên lướt nhanh qua tầm mắt của Khánh Tường, thân hình cao ráo mê người cùng với mùi hương nam tính quyến rũ đột nhiên phảng phất trước cánh mũi nhỏ xinh của cô.
Chỉ cần dựa vào mùi hương cũng đủ để Khánh Tường nhận ra người nào vừa lướt ngang qua tầm mắt của mình.
Hôm nay anh ấy cũng có mặt ở đây sao?
Người nào đó không ai khác chính là Minh Hào, vị tổng tài khó gần trong mắt mọi người. Hiện tại Minh Hào đang đứng ở quầy rượu, chăm chú tìm kiếm thức uống quen thuộc vẫn hay thường dùng, một ly vang đỏ chất lượng.
Dáng vẻ hiện tại của Minh Hào cũng chả khá hơn trước là bao nhiêu. Từ hồi không có sự xuất hiện của Khánh Tường trong cuộc sống thì anh dường như đã trở về bản chất vốn có của mình. Một người lãnh khốc, khó tình mà đặc biệt tàn nhẫn.
Đang đùa nghịch với chiếc ly thủy tinh trong tay, Minh Hào đột nhiên bị thu hút bởi tiếng quát mắng của người đàn ông lạ, hắn ta la lớn.
- Con đàn bà này thật không biết điều, dám đánh ông à? Mày có biết tao là ai không?
Vừa dứt lời còn dùng tay định động tay động chân với người phụ nữ kia. Hắn mặc trên người bộ đồ của doanh nhân thành đạt nhưng cách cư xử lại không khác gì một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ cả.
Nhìn thật chướng mắt.
Cái vung tay của hắn rất mạnh, dường như sắp chạm vào da thịt trắng ngần của người phụ nữ xinh đẹp thì đột nhiên bị chặn lại giữa không trung.
Khánh Tường liếc mắt nhìn hành động lỗ mãng này của hắn ta. Ánh mắt đã hằn rõ lên tia chán ghét cực độ. Giọng nói lạnh lùng lấn át cả tiếng nói giận dữ của hắn ta.
Phong thái cao cao tại thượng như vị công chúa nhỏ đang xử lý phạm nhân, cô nói.
- Muốn đánh tôi? Ông có khả năng sao?
Âm lượng không quá to nhưng lại đủ để khiến mọi người phải dừng lại trong giây lát để quan sát tình hình đang diễn ra ở phía bên kia. Và vô tình, giọng nói lạnh lùng ấy đã thu hút được sự chú ý của Minh Hào.
Ngay lập tức anh chàng liền xoay người đi đến nơi phát ra tiếng nói ấy. Cho dù âm điệu có hơi khác một chút, nhưng chắc chắn là cùng một người. Không thể nhầm lẫn vào nhau được.
Đúng như những gì Minh Hào dự đoán, anh đã tìm thấy hình bóng mà bấy lâu nay đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh mà không rõ lý do rồi. Lần này nhất định không để cô đi mất nữa.
Minh Hào có chút bất ngờ khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí của Khánh Tường. Tuy rằng là một người phụ nữ nhưng khí thế bức người này của cô lại không hề thua kém bất cứ người nào.
Anh chàng yên lặng nép người vào một bên quan sát thử xem Khánh Tường sẽ xử lý người đàn ông này như thế nào. Không phải không muốn ra mặt giải vây cho cô, mà Minh Hào muốn nhìn thấy bộ dạng dạy dỗ người khác của bà xã nhỏ. Để cô ấy chơi chán rồi tới phiên anh ra mặt cũng không muộn. Hoặc chí ít thì bây giờ gã ta cũng chả thể làm gì vợ anh khi có mặt anh ở đây rồi.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Nói là buổi tiệc mừng thọ của ông chủ nhà họ Phi, nhưng thực chất đây được coi là một bữa tiệc xã giao, gặp mặt khách hàng cũng như đối tượng làm ăn tiềm năng của những con người làm ăn kinh doanh.
Một bữa tiệc béo bở như thế này thì làm sao có thể thiếu được những nhà đầu tư, những công ty lớn cơ chứ?
Và tất nhiên rằng Khánh Duy và Phi Hùng đâu thể bỏ qua cơ hội này được. Hai người họ cũng đã bận rộn rời đi gặp khách hàng riêng của mình.
Để lại cô gái nhỏ của chúng ta một mình lẻ loi giữa đám đông. Hai người này thiệt là kì cục quá đi.
Khánh Tường kiếm một chỗ nào đó trong góc khuất rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, chân phải bắt chéo lên chân trái, toàn thân tựa vào lưng ghế. Ánh mắt thoáng tia sắc lạnh nhìn ngắm mọi người xung quanh.
Đông vui nhỉ? Thú vị nhỉ? Ấy vậy mà sao cô lại cảm thấy lạc lõng và nhàm chán như vầy?
Ngẫm nghĩ lại một chút, Khánh Tường vô thức đưa tay lên xoa đầu một cái rồi cười khẩy.
Đúng rồi! Hiện tại bây giờ trong lòng của cô còn thiếu một người, làm sao có thể vui vẻ khi không có anh ấy ở bên cạnh được?
Một hình dáng quen thuộc bỗng nhiên lướt nhanh qua tầm mắt của Khánh Tường, thân hình cao ráo mê người cùng với mùi hương nam tính quyến rũ đột nhiên phảng phất trước cánh mũi nhỏ xinh của cô.
Chỉ cần dựa vào mùi hương cũng đủ để Khánh Tường nhận ra người nào vừa lướt ngang qua tầm mắt của mình.
Hôm nay anh ấy cũng có mặt ở đây sao?
Người nào đó không ai khác chính là Minh Hào, vị tổng tài khó gần trong mắt mọi người. Hiện tại Minh Hào đang đứng ở quầy rượu, chăm chú tìm kiếm thức uống quen thuộc vẫn hay thường dùng, một ly vang đỏ chất lượng.
Dáng vẻ hiện tại của Minh Hào cũng chả khá hơn trước là bao nhiêu. Từ hồi không có sự xuất hiện của Khánh Tường trong cuộc sống thì anh dường như đã trở về bản chất vốn có của mình. Một người lãnh khốc, khó tình mà đặc biệt tàn nhẫn.
Đang đùa nghịch với chiếc ly thủy tinh trong tay, Minh Hào đột nhiên bị thu hút bởi tiếng quát mắng của người đàn ông lạ, hắn ta la lớn.
- Con đàn bà này thật không biết điều, dám đánh ông à? Mày có biết tao là ai không?
Vừa dứt lời còn dùng tay định động tay động chân với người phụ nữ kia. Hắn mặc trên người bộ đồ của doanh nhân thành đạt nhưng cách cư xử lại không khác gì một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ cả.
Nhìn thật chướng mắt.
Cái vung tay của hắn rất mạnh, dường như sắp chạm vào da thịt trắng ngần của người phụ nữ xinh đẹp thì đột nhiên bị chặn lại giữa không trung.
Khánh Tường liếc mắt nhìn hành động lỗ mãng này của hắn ta. Ánh mắt đã hằn rõ lên tia chán ghét cực độ. Giọng nói lạnh lùng lấn át cả tiếng nói giận dữ của hắn ta.
Phong thái cao cao tại thượng như vị công chúa nhỏ đang xử lý phạm nhân, cô nói.
- Muốn đánh tôi? Ông có khả năng sao?
Âm lượng không quá to nhưng lại đủ để khiến mọi người phải dừng lại trong giây lát để quan sát tình hình đang diễn ra ở phía bên kia. Và vô tình, giọng nói lạnh lùng ấy đã thu hút được sự chú ý của Minh Hào.
Ngay lập tức anh chàng liền xoay người đi đến nơi phát ra tiếng nói ấy. Cho dù âm điệu có hơi khác một chút, nhưng chắc chắn là cùng một người. Không thể nhầm lẫn vào nhau được.
Đúng như những gì Minh Hào dự đoán, anh đã tìm thấy hình bóng mà bấy lâu nay đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh mà không rõ lý do rồi. Lần này nhất định không để cô đi mất nữa.
Minh Hào có chút bất ngờ khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí của Khánh Tường. Tuy rằng là một người phụ nữ nhưng khí thế bức người này của cô lại không hề thua kém bất cứ người nào.
Anh chàng yên lặng nép người vào một bên quan sát thử xem Khánh Tường sẽ xử lý người đàn ông này như thế nào. Không phải không muốn ra mặt giải vây cho cô, mà Minh Hào muốn nhìn thấy bộ dạng dạy dỗ người khác của bà xã nhỏ. Để cô ấy chơi chán rồi tới phiên anh ra mặt cũng không muộn. Hoặc chí ít thì bây giờ gã ta cũng chả thể làm gì vợ anh khi có mặt anh ở đây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.