Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn.
Chương 21: Cô Thật Biết Trêu Hoa Ghẹo Nghuyệt.
Hoa Sáng Rực.
02/06/2021
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Phong
Trương Tử Lăng mắt nhìn lướt qua Nhược Nhiên, vô lực nhún nhún vai.
Tư Đồ Hiên Nhiên bỏ cái áo xuống, ôm Nhược Nhiên đi vào.
Từ đầu đến cuối, Nhược Nhiên đều không nói gì, cô cảm thấy Tư Đồ Hiên Nhiên ôm mình rất chặt.
Nhược Nhiên có thể cảm nhận rõ được sự tức giận của hắn.
Thế nhưng, Tư Đồ Hiên Nhiên tức cái gì?
Cô không làm cái gì để khiến hắn tức giận cả.
Nhiều lắm thì cũng chỉ có một người đàn ông đến chào hỏi thôi, hắn tức giận chuyện này sao?
Tư Đồ Hiên Nhiên chào từ biệt vài người, rồi mỉm cười ôm Nhược Nhiên đi vào thang máy.
Vừa vào thang máy, nụ cười trên mặt Tư Đồ Hiên Nhiên ngừng lại, ánh mắt băng hàn nhìn về phía Nhược Nhiên! Nhược Nhiên không biết chuyện gì, nhất thời nhảy mũi, nhất định là đã bị cảm.
Hai tay Tư Đồ Hiên Nhiên đút túi quần, lạnh lùng nhìn Nhược Nhiên: "Sao, làm Thiếu phu nhân khiến cô quá nhàm chán hả, muốn làm gái hồng lâu sao?"
Giọng nói giễu cợt của hắn làm sắc mặt Nhược Nhiên trở nên trắng bệch.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh đang nói gì vậy?" Nhược Nhiên bất mãn trừng hai mắt.
Người đàn ông này, cho rằng tất cả mọi người đều giống hắn sao?
Thực sự là mơ mộng hão huyền.
"Trầm Nhược Nhiên, không nhìn ra, ngươi thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt!" Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng cười một tiếng.
Chẳng phải thế sao, nhớ tới vừa rồi Trương Tử Lăng dùng ánh mắt đó nhìn cô, còn có biểu hiện vừa rồi của cô, nội tâm Tư Đồ Hiên Nhiên liền nổi lên lửa giận.
Cô gái chết tiệt này, cứ như vậy nói chuyện nam nhân sao?
Chết tiệt, một cái gật đầu rụt rè cũng không có!
"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh đừng có quá đáng!" Nhược Nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn.
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Editor: Phong
Trương Tử Lăng mắt nhìn lướt qua Nhược Nhiên, vô lực nhún nhún vai.
Tư Đồ Hiên Nhiên bỏ cái áo xuống, ôm Nhược Nhiên đi vào.
Từ đầu đến cuối, Nhược Nhiên đều không nói gì, cô cảm thấy Tư Đồ Hiên Nhiên ôm mình rất chặt.
Nhược Nhiên có thể cảm nhận rõ được sự tức giận của hắn.
Thế nhưng, Tư Đồ Hiên Nhiên tức cái gì?
Cô không làm cái gì để khiến hắn tức giận cả.
Nhiều lắm thì cũng chỉ có một người đàn ông đến chào hỏi thôi, hắn tức giận chuyện này sao?
Tư Đồ Hiên Nhiên chào từ biệt vài người, rồi mỉm cười ôm Nhược Nhiên đi vào thang máy.
Vừa vào thang máy, nụ cười trên mặt Tư Đồ Hiên Nhiên ngừng lại, ánh mắt băng hàn nhìn về phía Nhược Nhiên! Nhược Nhiên không biết chuyện gì, nhất thời nhảy mũi, nhất định là đã bị cảm.
Hai tay Tư Đồ Hiên Nhiên đút túi quần, lạnh lùng nhìn Nhược Nhiên: "Sao, làm Thiếu phu nhân khiến cô quá nhàm chán hả, muốn làm gái hồng lâu sao?"
Giọng nói giễu cợt của hắn làm sắc mặt Nhược Nhiên trở nên trắng bệch.
"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh đang nói gì vậy?" Nhược Nhiên bất mãn trừng hai mắt.
Người đàn ông này, cho rằng tất cả mọi người đều giống hắn sao?
Thực sự là mơ mộng hão huyền.
"Trầm Nhược Nhiên, không nhìn ra, ngươi thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt!" Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng cười một tiếng.
Chẳng phải thế sao, nhớ tới vừa rồi Trương Tử Lăng dùng ánh mắt đó nhìn cô, còn có biểu hiện vừa rồi của cô, nội tâm Tư Đồ Hiên Nhiên liền nổi lên lửa giận.
Cô gái chết tiệt này, cứ như vậy nói chuyện nam nhân sao?
Chết tiệt, một cái gật đầu rụt rè cũng không có!
"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh đừng có quá đáng!" Nhược Nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn.
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.