Chương 38: Đừng rời xa anh có được không?
Tiểu Cát
20/06/2018
Hôm sau đi học cô định tìm cậu để giải thích mọi chuyện nhưng lại không
tìm thấy cậu đâu. Trong lớp, phòng hội học sinh, sân sau trường...khắp
cả trường cô tìm kiếm bóng dáng đó mà không hề thấy, cô cũng đã gọi cả
đống cuộc điện thoại nhắn cả trăm cái tin mà vẫn không thấy cậu trả lời
khiến cô vô cùng thất vọng
"Có lẽ anh ấy ở nhà chăng, tan học phải về đó tìm mới được"- cô ngán ngẩm đi vào lớp
"Này Vy, xuống căn tin với tao không? Sáng giờ chưa ăn gì cả đói quá"- nhỏ chạy đến quàng vai cô
"Ukm, đi"- cô cứ thế mà đi trước không để ý đến nhỏ
"Ơ, cái con này"
_Trong suốt buổi ăn nhỏ cứ ngồi thao thao bất tuyệt còn cô chỉ ậm ừ cho có, có lúc cô còn chẳng thèm nghe nhỏ nói
"Vy..."- nhỏ gọi cô
"..."
"Ngọc Vy..."- nhỏ lay người cô
"..."
"PHẠM NGỌC VY"- nhỏ hét vào tai cô khiến cô giật mình
"Mày bị sao vậy? Thủng cả tai tao rồi đây này"- cô ngoáy ngoáy lỗ tai
"Mày mới là người bị sao ý, từ nãy đến giờ mày có nghe tao nói gì không?"- nhỏ bực mình
"Không, nãy giờ mày có nói gì à?"- cô
"Mày...Được rồi tao hỏi mày, giữa mày và Vũ có xảy ra chuyện gì không?"
"Chuyện gì? Có thể có chuyện gì được chứ?"- cô chối
"Tao chơi với mày từ nhỏ chẳng lẽ lại không hiểu tính mày, nói cho tao biết đi giữa hai người đã có chuyện gì?"
(Phải ha? Họ chơi với mình từ nhỏ mỗi lần mình có chuyện họ đều biết, hơn nữa còn đưa ra lời khuyên cho mình. Mình còn có họ cơ mà, tại sao mình phải giấu mọi chuyện chứ?!!!)- nghĩ đến đây khóe mắt cô ươn ướt
"Ngọc Vy..."- nhỏ khẽ gọi cô
"Hức...Hức....OAAAAAAAAA..."- cô òa lên khóc như một đứa trẻ
"Được rồi, có gì từ từ nói, mày đừng khóc có được không?"- nhỏ vỗ về
"Bảo Thy, anh ấy không chịu nghe tao giải thích...hức...mọi chuyện không phải như anh ấy thấy...hức...mày nói...tao phải làm sao bây giờ???"- cô nghẹn ngào
"Đã xảy ra chuyện gì? Mày kể cho tao nghe được không?"- nhỏ
"Chuyện là thế này.."- cô nín khóc và kể cho nhỏ nghe mọi chuyện
"Là như vậy sao? Anh Minh có tình cảm với mày và đã thổ lộ ngay buổi đi chơi ấy, hơn nữa anh ấy đã hôn mày ngay khi Thần Vũ chạy đến?"- nhỏ tóm tắt mọi chuyện
"Ukm"- cô gật đầu
"Trong chuyện này tao thấy không ai sai cả, tất cả chỉ vì chữ yêu mà thôi nhưng tao nghĩ mày nên giải thích sớm hơn cho Vũ biết nếu không tao nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dần trở nên tệ hơn thôi"
"Tao biết nhưng mà anh ấy không nghe tao giải thích, tao phải làm sao đây?"
"Tạm thời mày cứ để cho mọi chuyện lắng xuống đã, vì bây giờ cậu ấy còn đang rất giận nên sẽ không nghe mày giải thích đâu"
"Nhưng mà..."
"Nghe tao, khoảng một đến hai ngày sau mày hãy nhắn tin cho Vũ để giải thích, như vậy là được rồi"
"Ukm"- cô gật đầu
_Hiện tại ở nhà cậu
"Ây, đau đầu quá đi mất"- cậu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài
"Anh tỉnh rồi à? Nước đây, uống đi"- Thần Phong đưa cậu cốc nước
"Hôm nay là thứ hai, em không đi học sao?"- cậu cầm cốc nước lên uống
"Vì ai đã uống rượu mà em phải nghỉ học để chăm đây?"- Thần Phong trách
"Đâu ai bắt em phải trông đâu?"- cậu
"Hừ...mắc công em ngồi trông anh cả đêm mà không có lấy một lời cảm ơn"- Thần Phong liếc xéo cậu
"Anh em với nhau việc gì phải khách sao như vậy chứ?!"- cậu phản công
"Thật là, anh chỉ mới có 18 tuổi thôi đấy mà uống nhiều rượu không sợ tổn hại đến sức khỏe à?"
"Đâu phải anh muốn uống chỉ là một vài chuyện xảy ra khiến tâm trạng tốt nên mới tìm đến rượu"- cậu lắc lắc đầu
_Cả hai im lặng một lúc
"Anh và chị Vy đã xảy ra việc gì sao?"- Thần Phong đột nhiên hỏi
"Chuyện này em không cần biết"- cậu đứng dậy đi xuống bếp
"Ây, xem ra hai tuần nghỉ ngơi của em cũng đi tong rồi"- Thần Phong vờ nói
"Không sao, anh vẫn sẽ cho em nghỉ"- cậu thản nhiên
"Gì chứ? Anh nói thật sao?"- ngạc nhiên
"Chẳng lẽ em không muốn nghỉ? Vậy thì theo ý em vậy, tự nhiên nay chăm chỉ đột xuất"
"Ai nói em không muốn, chỉ là thấy anh hơi lạ thôi"
"Chiều nay em có tiết học không?"- cậu
"Có chứ, bọn em chuẩn bị tốt nghiệp cho nên cũng phải học khá nhiều"
"Vậy em cứ đi học đi không cần ở nhà làm gì"
"Thì em vốn đâu có ý định ở nhà đâu"
"Cái thằng nhóc chết tiệt này"- cậu ghì cổ Thần Phong
"Á, tha cho em đi, em nói đùa thôi mà"
"Haha, xem ra nhóc còn biết sợ đấy"
"Em chỉ thấy thương cái cổ em thôi chứ nào có sợ anh?!"
"Được rồi, có bao giờ em chịu thua anh đâu mà"
"Anh biết vậy là tốt"
"Haizzz, cứ nghĩ khi tỉnh dậy là sẽ đau đầu nhưng em cũng biết cách làm anh vui đấy"
"Ha, em trai anh mà lại, có gì mà không thể chứ"- Thần Phong đắc ý:"Vậy bây giờ anh có thể cho em biết giữa anh chị đã xảy ra chuyện gì không?"
"Chuyện này anh không muốn nhắc đến, em có thể không hỏi được không?"- sắc mặt cậu trầm xuống
"Nếu anh không muốn nói thì em cũng không ép, anh nghỉ ngơi đi em ra ngoài chút"
_Ra đến cửa Thần Phong nói vọng vào
"À, điện thoại anh sáng giờ có người gọi và nhắn tin nhiều đến mức muốn nổ cả cái máy đấy, em nghĩ anh nên trả lời bằng một cuộc gọi không thì bằng một cái tin nhắn đi nếu không thì cái điện thoại thân yêu của anh cũng sẽ đi đời vì máy quá nóng đấy"
"Ai mà gọi mình nhiều như vậy nhỉ? Vũ Thiên chăng?"- cậu nghi hoặc đi lên phòng mình cầm lấy chiếc điện thoại
"Là cô ấy..."- cậu khẽ nói
_Ngay lập tức trên màn hình hiện lên dãy sỗ quen thuộc với cái tên "Bảo bối
_Tối hôm đó, cô tung tăng đi trên đường đến nhà cậu thì lại gặp Khánh Minh
"Anh Minh, anh ở đây làm gì thế?"- cô gọi
"Anh đi dạo thôi. Sao hôm nay em vui thế?"
"Cũng không có gì đâu"
"Hai đứa...làm lành rồi sao?"
"Dạ cũng không hẳn, à thôi em đi trước đây gặp anh sau nhé?!"- cô bước đi
"Anh có thể đi cùng em không?"- Khánh Minh giữ tay cô lại
"Chuyện này..."
"Nhé?!"
"Được rồi, nhưng nếu em đến nơi thì anh phải về nhà nhé? Tối lạnh lắm, đi dạo không thích hợp đâu"
"Ukm"
_Đến nhà cậu, Khánh Minh định đi về thì nghe thấy tiếng Thần Phong liền quay lại (Là nhà thằng nhóc đó sao?)
"Chị Vy, chị đến thăm anh Vũ à?"
"Ukm, chị có mang cháo cho anh ấy, Vũ ở trên phòng phải không?"- cô
"Đúng vậy nhưng sao chị lại đi cùng anh ta?"- Phong chỉ vào Khánh Minh
"Trên đường chị gặp anh ấy nên mới đi cùng nhau thôi, không có gì cả"
"Vậy thì chị ở ngoài này đi"
"Ơ, tại sao thế?"
"Nếu chị muốn đến thì để hôm khác đến một mình chứ đừng dẫn theo anh ta đến đây, em không chào đón"
"Em nói gì chứ? Đừng vô lễ như vậy. Anh ấy hơn em 3 tuổi đấy"
"Hơn 3 tuổi thì sao chứ? Chị có biết hôm đi chơi với chị về anh ấy đã uống rượu đến say khướt không? Cả ngày hôm nay tâm trang anh ấy rất là tồi tệ vậy mà chị lại còn dẫn theo anh ta đến đây? Chị thử nghĩ xem như vậy có được không?"- Thần Phong nói một tràng khiến cô đứng người
"Thần Vũ...uống rượu?"
"Phải đấy, vì chị mà anh ấy uống nhiều như thế. Chị không thấy mình có lỗi hay sao?"
"Khánh Minh em đến nơi rồi, anh có thể..."
"Anh hiểu mà, em vào trong với cậu ấy đi"- Khánh Minh xoa đầu cô rồi đi về
"Chị còn nhẹ nhàng với anh ta đươc sao? Tshhhh"
"Đủ rồi, em cho cô ấy vào đi"- cậu nhắn tin cho Thần Phong
"Chị lên phòng anh ấy đi, em sẽ đợi ở dưới này"
"Ukm"
_Trên phòng cậu
"Vũ, em đến rồi"- cô mở cửa phòng
"..."
"Em mang cháo cho anh này, anh ăn đi"
"..."
"Tại sao anh lại uống rượu, nó rất hại cho sức khỏe đấy biết không?"
"..."
"Sao anh không nói gì? Anh hẹn em đến đây để làm gì khi anh không chịu nói chuyện với em cơ chứ?"
"..."
"Anh..."- cô đang định nói tiếp thì bị cậu chặn họng bằng một nụ hôn. Cậu cứ thể "ngậm" lấy môi cô mặc cho cô kháng cự thế nào. Vốn chỉ định chặn đôi môi nhỏ bé cứ nói liên tục này lại nhưng khi vừa chạm vào môi cô thì như có lực hút kéo cậu vào, cậu nhẹ nhàng đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô chiếm lấy hết mật ngọt trong đó. Cả hai cứ chìm đắm vào thế giới riếng cho đến khi cô không còn chút dưỡng khí nào cậu mới lưu luyến buông cô ra
_Cậu nhìn thẳng vào mắt cô và nói
"Đừng rời xa anh...có được không?"
"Có lẽ anh ấy ở nhà chăng, tan học phải về đó tìm mới được"- cô ngán ngẩm đi vào lớp
"Này Vy, xuống căn tin với tao không? Sáng giờ chưa ăn gì cả đói quá"- nhỏ chạy đến quàng vai cô
"Ukm, đi"- cô cứ thế mà đi trước không để ý đến nhỏ
"Ơ, cái con này"
_Trong suốt buổi ăn nhỏ cứ ngồi thao thao bất tuyệt còn cô chỉ ậm ừ cho có, có lúc cô còn chẳng thèm nghe nhỏ nói
"Vy..."- nhỏ gọi cô
"..."
"Ngọc Vy..."- nhỏ lay người cô
"..."
"PHẠM NGỌC VY"- nhỏ hét vào tai cô khiến cô giật mình
"Mày bị sao vậy? Thủng cả tai tao rồi đây này"- cô ngoáy ngoáy lỗ tai
"Mày mới là người bị sao ý, từ nãy đến giờ mày có nghe tao nói gì không?"- nhỏ bực mình
"Không, nãy giờ mày có nói gì à?"- cô
"Mày...Được rồi tao hỏi mày, giữa mày và Vũ có xảy ra chuyện gì không?"
"Chuyện gì? Có thể có chuyện gì được chứ?"- cô chối
"Tao chơi với mày từ nhỏ chẳng lẽ lại không hiểu tính mày, nói cho tao biết đi giữa hai người đã có chuyện gì?"
(Phải ha? Họ chơi với mình từ nhỏ mỗi lần mình có chuyện họ đều biết, hơn nữa còn đưa ra lời khuyên cho mình. Mình còn có họ cơ mà, tại sao mình phải giấu mọi chuyện chứ?!!!)- nghĩ đến đây khóe mắt cô ươn ướt
"Ngọc Vy..."- nhỏ khẽ gọi cô
"Hức...Hức....OAAAAAAAAA..."- cô òa lên khóc như một đứa trẻ
"Được rồi, có gì từ từ nói, mày đừng khóc có được không?"- nhỏ vỗ về
"Bảo Thy, anh ấy không chịu nghe tao giải thích...hức...mọi chuyện không phải như anh ấy thấy...hức...mày nói...tao phải làm sao bây giờ???"- cô nghẹn ngào
"Đã xảy ra chuyện gì? Mày kể cho tao nghe được không?"- nhỏ
"Chuyện là thế này.."- cô nín khóc và kể cho nhỏ nghe mọi chuyện
"Là như vậy sao? Anh Minh có tình cảm với mày và đã thổ lộ ngay buổi đi chơi ấy, hơn nữa anh ấy đã hôn mày ngay khi Thần Vũ chạy đến?"- nhỏ tóm tắt mọi chuyện
"Ukm"- cô gật đầu
"Trong chuyện này tao thấy không ai sai cả, tất cả chỉ vì chữ yêu mà thôi nhưng tao nghĩ mày nên giải thích sớm hơn cho Vũ biết nếu không tao nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dần trở nên tệ hơn thôi"
"Tao biết nhưng mà anh ấy không nghe tao giải thích, tao phải làm sao đây?"
"Tạm thời mày cứ để cho mọi chuyện lắng xuống đã, vì bây giờ cậu ấy còn đang rất giận nên sẽ không nghe mày giải thích đâu"
"Nhưng mà..."
"Nghe tao, khoảng một đến hai ngày sau mày hãy nhắn tin cho Vũ để giải thích, như vậy là được rồi"
"Ukm"- cô gật đầu
_Hiện tại ở nhà cậu
"Ây, đau đầu quá đi mất"- cậu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài
"Anh tỉnh rồi à? Nước đây, uống đi"- Thần Phong đưa cậu cốc nước
"Hôm nay là thứ hai, em không đi học sao?"- cậu cầm cốc nước lên uống
"Vì ai đã uống rượu mà em phải nghỉ học để chăm đây?"- Thần Phong trách
"Đâu ai bắt em phải trông đâu?"- cậu
"Hừ...mắc công em ngồi trông anh cả đêm mà không có lấy một lời cảm ơn"- Thần Phong liếc xéo cậu
"Anh em với nhau việc gì phải khách sao như vậy chứ?!"- cậu phản công
"Thật là, anh chỉ mới có 18 tuổi thôi đấy mà uống nhiều rượu không sợ tổn hại đến sức khỏe à?"
"Đâu phải anh muốn uống chỉ là một vài chuyện xảy ra khiến tâm trạng tốt nên mới tìm đến rượu"- cậu lắc lắc đầu
_Cả hai im lặng một lúc
"Anh và chị Vy đã xảy ra việc gì sao?"- Thần Phong đột nhiên hỏi
"Chuyện này em không cần biết"- cậu đứng dậy đi xuống bếp
"Ây, xem ra hai tuần nghỉ ngơi của em cũng đi tong rồi"- Thần Phong vờ nói
"Không sao, anh vẫn sẽ cho em nghỉ"- cậu thản nhiên
"Gì chứ? Anh nói thật sao?"- ngạc nhiên
"Chẳng lẽ em không muốn nghỉ? Vậy thì theo ý em vậy, tự nhiên nay chăm chỉ đột xuất"
"Ai nói em không muốn, chỉ là thấy anh hơi lạ thôi"
"Chiều nay em có tiết học không?"- cậu
"Có chứ, bọn em chuẩn bị tốt nghiệp cho nên cũng phải học khá nhiều"
"Vậy em cứ đi học đi không cần ở nhà làm gì"
"Thì em vốn đâu có ý định ở nhà đâu"
"Cái thằng nhóc chết tiệt này"- cậu ghì cổ Thần Phong
"Á, tha cho em đi, em nói đùa thôi mà"
"Haha, xem ra nhóc còn biết sợ đấy"
"Em chỉ thấy thương cái cổ em thôi chứ nào có sợ anh?!"
"Được rồi, có bao giờ em chịu thua anh đâu mà"
"Anh biết vậy là tốt"
"Haizzz, cứ nghĩ khi tỉnh dậy là sẽ đau đầu nhưng em cũng biết cách làm anh vui đấy"
"Ha, em trai anh mà lại, có gì mà không thể chứ"- Thần Phong đắc ý:"Vậy bây giờ anh có thể cho em biết giữa anh chị đã xảy ra chuyện gì không?"
"Chuyện này anh không muốn nhắc đến, em có thể không hỏi được không?"- sắc mặt cậu trầm xuống
"Nếu anh không muốn nói thì em cũng không ép, anh nghỉ ngơi đi em ra ngoài chút"
_Ra đến cửa Thần Phong nói vọng vào
"À, điện thoại anh sáng giờ có người gọi và nhắn tin nhiều đến mức muốn nổ cả cái máy đấy, em nghĩ anh nên trả lời bằng một cuộc gọi không thì bằng một cái tin nhắn đi nếu không thì cái điện thoại thân yêu của anh cũng sẽ đi đời vì máy quá nóng đấy"
"Ai mà gọi mình nhiều như vậy nhỉ? Vũ Thiên chăng?"- cậu nghi hoặc đi lên phòng mình cầm lấy chiếc điện thoại
"Là cô ấy..."- cậu khẽ nói
_Ngay lập tức trên màn hình hiện lên dãy sỗ quen thuộc với cái tên "Bảo bối
_Tối hôm đó, cô tung tăng đi trên đường đến nhà cậu thì lại gặp Khánh Minh
"Anh Minh, anh ở đây làm gì thế?"- cô gọi
"Anh đi dạo thôi. Sao hôm nay em vui thế?"
"Cũng không có gì đâu"
"Hai đứa...làm lành rồi sao?"
"Dạ cũng không hẳn, à thôi em đi trước đây gặp anh sau nhé?!"- cô bước đi
"Anh có thể đi cùng em không?"- Khánh Minh giữ tay cô lại
"Chuyện này..."
"Nhé?!"
"Được rồi, nhưng nếu em đến nơi thì anh phải về nhà nhé? Tối lạnh lắm, đi dạo không thích hợp đâu"
"Ukm"
_Đến nhà cậu, Khánh Minh định đi về thì nghe thấy tiếng Thần Phong liền quay lại (Là nhà thằng nhóc đó sao?)
"Chị Vy, chị đến thăm anh Vũ à?"
"Ukm, chị có mang cháo cho anh ấy, Vũ ở trên phòng phải không?"- cô
"Đúng vậy nhưng sao chị lại đi cùng anh ta?"- Phong chỉ vào Khánh Minh
"Trên đường chị gặp anh ấy nên mới đi cùng nhau thôi, không có gì cả"
"Vậy thì chị ở ngoài này đi"
"Ơ, tại sao thế?"
"Nếu chị muốn đến thì để hôm khác đến một mình chứ đừng dẫn theo anh ta đến đây, em không chào đón"
"Em nói gì chứ? Đừng vô lễ như vậy. Anh ấy hơn em 3 tuổi đấy"
"Hơn 3 tuổi thì sao chứ? Chị có biết hôm đi chơi với chị về anh ấy đã uống rượu đến say khướt không? Cả ngày hôm nay tâm trang anh ấy rất là tồi tệ vậy mà chị lại còn dẫn theo anh ta đến đây? Chị thử nghĩ xem như vậy có được không?"- Thần Phong nói một tràng khiến cô đứng người
"Thần Vũ...uống rượu?"
"Phải đấy, vì chị mà anh ấy uống nhiều như thế. Chị không thấy mình có lỗi hay sao?"
"Khánh Minh em đến nơi rồi, anh có thể..."
"Anh hiểu mà, em vào trong với cậu ấy đi"- Khánh Minh xoa đầu cô rồi đi về
"Chị còn nhẹ nhàng với anh ta đươc sao? Tshhhh"
"Đủ rồi, em cho cô ấy vào đi"- cậu nhắn tin cho Thần Phong
"Chị lên phòng anh ấy đi, em sẽ đợi ở dưới này"
"Ukm"
_Trên phòng cậu
"Vũ, em đến rồi"- cô mở cửa phòng
"..."
"Em mang cháo cho anh này, anh ăn đi"
"..."
"Tại sao anh lại uống rượu, nó rất hại cho sức khỏe đấy biết không?"
"..."
"Sao anh không nói gì? Anh hẹn em đến đây để làm gì khi anh không chịu nói chuyện với em cơ chứ?"
"..."
"Anh..."- cô đang định nói tiếp thì bị cậu chặn họng bằng một nụ hôn. Cậu cứ thể "ngậm" lấy môi cô mặc cho cô kháng cự thế nào. Vốn chỉ định chặn đôi môi nhỏ bé cứ nói liên tục này lại nhưng khi vừa chạm vào môi cô thì như có lực hút kéo cậu vào, cậu nhẹ nhàng đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô chiếm lấy hết mật ngọt trong đó. Cả hai cứ chìm đắm vào thế giới riếng cho đến khi cô không còn chút dưỡng khí nào cậu mới lưu luyến buông cô ra
_Cậu nhìn thẳng vào mắt cô và nói
"Đừng rời xa anh...có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.