Bảo Bối Chủ Tịch Phu Nhân Của Tôi
Chương 8: Nhược My cô liệu có thể thay đổi được tôi.
Moon
04/03/2015
Nó buồn bực ra khỏi phòng hắn, khổ nó có làm j đâu chỉ là
phá một cái phong thôi mà có nhất thiết phải làm công ăn lương ở đây ko thảm
thật.
-Sao rồi?- Tú Linh hỏi nó sau khi về phòng.
- Sao là sao?
-thì cái việc mày phá phồng hắn đó, hắn không đòi tiền đền sao?
-Có- nó đáp uể oải.
- thế hắn đòi bao nhiêu?
- Gần một tỉ…rõ khổ.
-GẦN MỘT TỈ?...mà đáng đến đó cũng phải, hôm nay thấy họ đến dọn bao nhiêu là bao nhiêu toàn đồ quý của hắn mà không ra một hình j dưới tay chú! Quả thật là bá đạo…bá đạo- Tú Linh cười toe toét khoe về cuộc tổng tấn công của nó tại phòng hắn.
-Dọn nhiều lắm hả?- nó hỏi giọng rụt rè.
- Ừm… nhiều lắm
-Tôi…tôi là vậy là để hắn được dùng đồ mới vậy mà hắn bắt tui làm ko công đúng là…LÀM ƠN MẮC OÁN MÀ-nó hét ầm ĩ
- Con vái mẹ đồ nhà ng ta toàn hàng xịn vậy mà mẹ làm nó… hazzz, khổ thân cho chúng- Tú Linh thở dài thườn thượt khi nghĩ đến đống đồ buôi sáng.
- THÔI! Ko nói chuyện này nữa tôi đi tắm để mai còn “ làm công ăn lương” nữa.
-ỪM.
Sáng hôm sau nó bắt đầu công việc “làm công ăn lương” tại ngôi biệt thự này. Vẫn như vậy lau hết cả cái phòng khách quay ra cái nhà vệ sinh rồi lại luồn ra sau vườn. Trong lúc chị My nhà ta đang hì hục kị kị cọ cọ thì anh Phong của chúng ta đang nâng giấc say nồng bên chiếc giường mà may mắn ko bị nó tàn phá ngày hôm qua.
7h00
Hắn đã dậy vì đc nghe giọng ca miễn phí từ nó (tg: từ lúc chị ở đây ổng ko cần phải mua đồng hồ báo thức nữa vì sang nào cũng co một cái đồng hồ miệng hoạt đông hết công suất rất tiết kiệm tiền của). Hắn ra sau vườn nơi nó đang làm việc:
-AAAAAAAA! Tôi xin lỗi- chuyện là thế này: Lúc hắn đi đến chỗ nó, vì muốn hù nó, nó giật mình và không thương tiếc tương cho hắn luôn cả cái vòi nước vào đầu coi như là chào buổi sáng luôn (tg: khổ ghê cơ)
-Cô…cô không biết nhìn hay sao hả? cô có thấy tôi đang đứng đằng sau ko hả?- hắn ôm lấy cái chán đang đau điếng. Hậu quả là hắn vác thêm một cục u to như quả chanh trên đầu vì món quà chào buổi sáng của nó bất ngờ quá, hắn không kip từ chối.
- Tôi… tôi chẳng qua ko cố ý thôi, tôi đã xin lỗi rồi mà- nó bực tức vì sang mai ra đã gặp cái tên điên không ra điên mà dở không ra dở này rồi, rõ khổ. Nhưng nó đã nhanh tróng lấy lai phong độ- Mà…anh đứng sau tôi làm j đó? Tính sàm sỡ tôi hả?
-Cô nghĩ đủ vé cho cô à?- sau một lúc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bằng tách cà phê trên tay, may mà nó không đổ mất-thư ký cho tôi còn chưa có vòng sơ tuyển mà cô nghĩ tôi sàm sỡ cô?thật là mơ mộng quá.
-Chứ anh đứng sau tôi làm cái gì?- chị đây bực vs chú rồi đó.Chỉ cần nghĩ lại việc ngồi 2h đồng hồ chỉ để nghe bài ca bất thủ của di trần là nó đã sợ rồi. Lần đó sau khi gây scandal phá hoại phong hắn dì đã gọi nó nói chuyện riêng và bài ca của dì đc cất lên suốt 2 tiếng đồng hồ làm nó choáng cộng váng lun. Nghĩ đến đây nó thoáng rùng mình:
- đây là đất của tôi, là do tôi mua và do tôi chính chủ tôi thích đứng đâu thì tôi đứng tôi phải xin phép cô sao?
- Nhưng…anh phải nói chứ cứ đứng đằng sau thế làm tôi thót hết cả tim, giật mình muốn chết, hừ hừ hừ…- nó nghiến răng ken két nhìn hắn.
Hắn thong thả ung dung đi đến chiếc ghế dài trong vườn thả mình ngồi xuống. Nó thì lại tắt nước rồi đi đến chỗ hắn:
-Hôm nay anh không phải đi là sao?
-không- hắn đáp một câu ngắn gọn. Hắn xưa nay nói chuyện rất ít nhiều nhất là 5 từ không hơn không kém. Vậy mà khi hắn nói chuyện vs nó lại nói nhiều như vậy quả là kì tích. Người này có một không hai. Nó không ngần ngại ngồi xuống nhưng xa chỗ hắn (tg: như kiểu hắn ở đầu ghế nó cuối ghế đó). Cả hai cung cảm nhận hương gió vào buổi sáng, nó thật thoải mái biết bao.
- cô là gì của dì Trần?-bỗng hắn quay sang hỏi nó. Hình ảnh đạp vào mắt hắn là nó đang ngồi suy tư, suy tư thật sự khác vs cai khuôn mặt lúc cãi hắn, nó buồn và tâm trạng hơn nhiều trong đôi mắt ẩn chứa một chút đau thương. Tóc đã đc búi cai nhưng vẫn để một chút tóc rủ suông hai bên mai, đung đưa theo gió. Nó đẹp, đẹp theo một tâm trạng buồn:
- Tôi là cháu của bà ấy-nó nói có chút buồn
- Cô không có cha mẹ sao?- hắn chưa bao giờ hỏi về chuyện gia đình của ng khác nhưng tại sao hắn lại muốn hỏi nó như vậy?
-Có, nhưng chỉ có mẹ thôi
-cô không có cha?
- không! Ông ta không phải cha tôi, cha tôi là ng khác kìa-nói đến đây nước mắt của nó ứa ra chảy suông hai gò má nóng bừng.
Hắn chưa bao giờ thấy nó khóc như thế này cả, khuôn mặt xinh đẹp của nó giờ đã ướt đẫm lệ, từng giọt,từng giọt theo nhau rơi xuống rơi vào chiếc váy ng làm nó đang mặc.Thấy nó vậy hắn không hỏi nữa lặng nhìn khu vườn rộng lớn trc mặt. Hai ng lặng thinh càm nhận nó. Nó bỗng đứng dậy lau khô nước mắt:
-Nhưng tôi tin mẹ sẽ luôn ủng hộ tôi, dù thế nào đi nữa.
Nói rồi nó chạy vào nhà, hắn nhìn nó chạy vào, trên môi bất giác nở một nụ cười lạnh”Nhược My cô liệu có thể thay đổi đc tôi?”…
-Sao rồi?- Tú Linh hỏi nó sau khi về phòng.
- Sao là sao?
-thì cái việc mày phá phồng hắn đó, hắn không đòi tiền đền sao?
-Có- nó đáp uể oải.
- thế hắn đòi bao nhiêu?
- Gần một tỉ…rõ khổ.
-GẦN MỘT TỈ?...mà đáng đến đó cũng phải, hôm nay thấy họ đến dọn bao nhiêu là bao nhiêu toàn đồ quý của hắn mà không ra một hình j dưới tay chú! Quả thật là bá đạo…bá đạo- Tú Linh cười toe toét khoe về cuộc tổng tấn công của nó tại phòng hắn.
-Dọn nhiều lắm hả?- nó hỏi giọng rụt rè.
- Ừm… nhiều lắm
-Tôi…tôi là vậy là để hắn được dùng đồ mới vậy mà hắn bắt tui làm ko công đúng là…LÀM ƠN MẮC OÁN MÀ-nó hét ầm ĩ
- Con vái mẹ đồ nhà ng ta toàn hàng xịn vậy mà mẹ làm nó… hazzz, khổ thân cho chúng- Tú Linh thở dài thườn thượt khi nghĩ đến đống đồ buôi sáng.
- THÔI! Ko nói chuyện này nữa tôi đi tắm để mai còn “ làm công ăn lương” nữa.
-ỪM.
Sáng hôm sau nó bắt đầu công việc “làm công ăn lương” tại ngôi biệt thự này. Vẫn như vậy lau hết cả cái phòng khách quay ra cái nhà vệ sinh rồi lại luồn ra sau vườn. Trong lúc chị My nhà ta đang hì hục kị kị cọ cọ thì anh Phong của chúng ta đang nâng giấc say nồng bên chiếc giường mà may mắn ko bị nó tàn phá ngày hôm qua.
7h00
Hắn đã dậy vì đc nghe giọng ca miễn phí từ nó (tg: từ lúc chị ở đây ổng ko cần phải mua đồng hồ báo thức nữa vì sang nào cũng co một cái đồng hồ miệng hoạt đông hết công suất rất tiết kiệm tiền của). Hắn ra sau vườn nơi nó đang làm việc:
-AAAAAAAA! Tôi xin lỗi- chuyện là thế này: Lúc hắn đi đến chỗ nó, vì muốn hù nó, nó giật mình và không thương tiếc tương cho hắn luôn cả cái vòi nước vào đầu coi như là chào buổi sáng luôn (tg: khổ ghê cơ)
-Cô…cô không biết nhìn hay sao hả? cô có thấy tôi đang đứng đằng sau ko hả?- hắn ôm lấy cái chán đang đau điếng. Hậu quả là hắn vác thêm một cục u to như quả chanh trên đầu vì món quà chào buổi sáng của nó bất ngờ quá, hắn không kip từ chối.
- Tôi… tôi chẳng qua ko cố ý thôi, tôi đã xin lỗi rồi mà- nó bực tức vì sang mai ra đã gặp cái tên điên không ra điên mà dở không ra dở này rồi, rõ khổ. Nhưng nó đã nhanh tróng lấy lai phong độ- Mà…anh đứng sau tôi làm j đó? Tính sàm sỡ tôi hả?
-Cô nghĩ đủ vé cho cô à?- sau một lúc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bằng tách cà phê trên tay, may mà nó không đổ mất-thư ký cho tôi còn chưa có vòng sơ tuyển mà cô nghĩ tôi sàm sỡ cô?thật là mơ mộng quá.
-Chứ anh đứng sau tôi làm cái gì?- chị đây bực vs chú rồi đó.Chỉ cần nghĩ lại việc ngồi 2h đồng hồ chỉ để nghe bài ca bất thủ của di trần là nó đã sợ rồi. Lần đó sau khi gây scandal phá hoại phong hắn dì đã gọi nó nói chuyện riêng và bài ca của dì đc cất lên suốt 2 tiếng đồng hồ làm nó choáng cộng váng lun. Nghĩ đến đây nó thoáng rùng mình:
- đây là đất của tôi, là do tôi mua và do tôi chính chủ tôi thích đứng đâu thì tôi đứng tôi phải xin phép cô sao?
- Nhưng…anh phải nói chứ cứ đứng đằng sau thế làm tôi thót hết cả tim, giật mình muốn chết, hừ hừ hừ…- nó nghiến răng ken két nhìn hắn.
Hắn thong thả ung dung đi đến chiếc ghế dài trong vườn thả mình ngồi xuống. Nó thì lại tắt nước rồi đi đến chỗ hắn:
-Hôm nay anh không phải đi là sao?
-không- hắn đáp một câu ngắn gọn. Hắn xưa nay nói chuyện rất ít nhiều nhất là 5 từ không hơn không kém. Vậy mà khi hắn nói chuyện vs nó lại nói nhiều như vậy quả là kì tích. Người này có một không hai. Nó không ngần ngại ngồi xuống nhưng xa chỗ hắn (tg: như kiểu hắn ở đầu ghế nó cuối ghế đó). Cả hai cung cảm nhận hương gió vào buổi sáng, nó thật thoải mái biết bao.
- cô là gì của dì Trần?-bỗng hắn quay sang hỏi nó. Hình ảnh đạp vào mắt hắn là nó đang ngồi suy tư, suy tư thật sự khác vs cai khuôn mặt lúc cãi hắn, nó buồn và tâm trạng hơn nhiều trong đôi mắt ẩn chứa một chút đau thương. Tóc đã đc búi cai nhưng vẫn để một chút tóc rủ suông hai bên mai, đung đưa theo gió. Nó đẹp, đẹp theo một tâm trạng buồn:
- Tôi là cháu của bà ấy-nó nói có chút buồn
- Cô không có cha mẹ sao?- hắn chưa bao giờ hỏi về chuyện gia đình của ng khác nhưng tại sao hắn lại muốn hỏi nó như vậy?
-Có, nhưng chỉ có mẹ thôi
-cô không có cha?
- không! Ông ta không phải cha tôi, cha tôi là ng khác kìa-nói đến đây nước mắt của nó ứa ra chảy suông hai gò má nóng bừng.
Hắn chưa bao giờ thấy nó khóc như thế này cả, khuôn mặt xinh đẹp của nó giờ đã ướt đẫm lệ, từng giọt,từng giọt theo nhau rơi xuống rơi vào chiếc váy ng làm nó đang mặc.Thấy nó vậy hắn không hỏi nữa lặng nhìn khu vườn rộng lớn trc mặt. Hai ng lặng thinh càm nhận nó. Nó bỗng đứng dậy lau khô nước mắt:
-Nhưng tôi tin mẹ sẽ luôn ủng hộ tôi, dù thế nào đi nữa.
Nói rồi nó chạy vào nhà, hắn nhìn nó chạy vào, trên môi bất giác nở một nụ cười lạnh”Nhược My cô liệu có thể thay đổi đc tôi?”…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.