Bảo Bối Chủ Tịch Phu Nhân Của Tôi
Chương 7: Tính nợ
Moon
04/03/2015
Sau khi thay đồ xong hắn bước suống nhà để dùng bữa. Mọi ng
nhìn hắn vs ánh mắt là lạ, nhưng mặc kệ những ánh mắt đó hắn bước đến chiếc bàn
ăn rộng cho 20 ng ăn.Dì trần mang đồ ắn lên cho hắn:
-tôi thay mặt con bé Nhược My xin lỗi ông chủ- dì nói- con bé từ nhỏ đã mất mẹ nên tính tình ngang bướng, cứng đầu như vậy xin ông chủ tha lỗi cho nó.
- ko sao- hắn đáp lạnh một tiếng- bà cho ng đến dọn dẹp đi.
- Vâng! Thưa ông.
Quay lại tầm 20’ trc nhé
Nó và Tú Linh đang lau đĩa trong phòng bếp
-Này! Vừa nãy nhóc liều lắm nha chạy thẳng vào phòng ông chủ mà con càn quét kiến mọi thứ trong phòng ko còn vật nào còn gia trị sử dụng ngoài cái giường thật là quá cừ lun- Tú Linh hí hưởng kể về chiến tích của nó.
- Ôi dào! Bà hết chuyện để nói rồi à Tú Linh, toàn nhắc chuyện đó ko à bực chết đi đc ấy- nó gầm gừ.
-nhưng cưng cũng liều thật dám chỉ thẳng cái chổi lau nhà vào mặt hắn thật là…cưng uống thuốc liều loại j vậy?-Tú Linh giọng chêu đùa.
-thuốc…thuốc liều cái đầu bà ý! Nếu hắn ko phải là ông chủ thì Nhược My này sẽ cho hắn đi ăn nhờ ở đậu bệnh viện vài năm luôn hừ…hừ- nó tức giận.
- Nhưng hắn lại là ông chủ.
-Vậy mới nói
-Mà ông chủ nhà này ko phải dạng vừa đâu nha- Tú Linh tươi cười.
- ko phải dạng vừa?...là sao?- nó ngu ngơ.
- Thì nhóc thấy đấy ông ta vừa giàu, lại thành đạt mà còn có thể lực nữa chứ mà quan trọng hơn là quá đẹp trai (tg: vâng máu mê giai của chị lại nổi lên, cứ thấy trai đẹp là mắt sáng con hơn cả tialaze thật là bá đạo)- Tú Linh hí hửng.
- thì kệ hắn đi, mà mới có 20 chứ mấy mag đã gọi là ông chủ có vẻ già- nó bĩu môi.
- gái theo hắn thì khỏi nói nhiều vô kể, nhưng cái chân xách dép cho hắn còn chưa có vòng quả cáo tuyển nữa nói gì đén việc làm chủ tịch phu nhân.
-Hắn thế lực vậy sao?
-Ừ- Giong Tú Linh chắc nịch- hắn là chủ tịch tập đoàn Từ Bảo mà đương nhiên là thế lực rồi.
- Ờ! Hiểu rồi.
Thực tại.
Hắn đang ngồi uống cà phê bên cạch chiếc cửa sổ, ngồi vắt chân tư thê rất ung dung tự tại. Hắn nhì ra ngoài cửa sổ nơi máy cây hoa đang kheo sắc trong gió
-phá phong phải đền chứ nhỉ!- hắn nở một nụ cười đắc ý
Hắn cũng rất ngạc nhiên tại sao sáng nay hắn lại đuổi nhau vs một con nhóc ko biết đc chuyện này chưa từng sảy ra tai nhà họ Lâm. Hình tượng chủ tịch Lâm Hàn Phong lạnh lùng tàn khốc trong phút chốc đã theo gió bay đi…thảm quá.
Hắn đi đến chiếc xe mầu đen bóng loáng đang dỗ trc cửa biệt thự. Chiếc xe lao vút đi trong nháy mắt.
Đến tối, sau khi hắn về đi thẳng lên phong sách
-Gọi Vương Nhược My đến đây cho tôi- hắn bảo dì trần
- dạ thưa ông.
Lát sau nó đã có mặt tại phòng sách của hắn.
-Dạ Nhược My đã đến thưa ông.
- Dạ ông chủ cho gọi- nó khá ngạc nhiên khi nghe hắn muốn gặp nó.
-Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, hôm nay cô có đến “đạp phá” phong tôi đúng ko?- hắn hỏi giọng lạnh như băng.
- Dạ…vâng- nó ấp úng.
- số tiền tu sửa cái phòng đó ko it tính ra khoảng gần một tram tỉ gì đó.
-vâng
- theo lý cô phải đền tôi?.
- vâng- nó vẫn ấp úng giờ nó kiếm đâu ra gần một trăm tỉ để giả hắn để bồi thường “chiến tích” của nó- tôi sẽ trả.
- Tôi không cần tiền, hay là cô cứ làm ở đây đến khi nào trả xong nợ- hắn nói
- Thôi đc tôi sẽ làm ở đây đến khi nào trả xong nợ-nó nói giọng vẫn bình tĩnh nhưng bên trong thì đang sôi máu lên “trời ơi là ở đây đến khi trả xong nợ. gần một trăm tỉ đó biết làm đến bao giờ đây khổ cái thân tôi đang đau dính vào cái tên này làm chi để đén giờ phải ra như vậy mình tạo cơ hội cho hắn tu sửa cái phong vậy mà bị bắt ở đay làm không công đúng là…LÀM ƠN MẮC OÁN MÀ” (tg: ai khiến chị đau là chị tự nhiên sông vào oanh tạc phong ng ta giờ kêu j?)
- tốt từ ngày mai cô sẽ làm ko công giờ cô có thể ra ngoài- hắn vẫn giữ cái mặt lạnh lung đó nhưng trong lòng thì đang vui sướng vì sắp dc hành nó.
- Vậy thưa ông chủ tôi đi trc- nó cúi chào rồi cùng dì Trần bước ra ngoài.Tiêng cửa phòng kép lại, hắn nở một nụ cười nhếc mép “Vương Nhược My trò chơi bắt đầu”…
-tôi thay mặt con bé Nhược My xin lỗi ông chủ- dì nói- con bé từ nhỏ đã mất mẹ nên tính tình ngang bướng, cứng đầu như vậy xin ông chủ tha lỗi cho nó.
- ko sao- hắn đáp lạnh một tiếng- bà cho ng đến dọn dẹp đi.
- Vâng! Thưa ông.
Quay lại tầm 20’ trc nhé
Nó và Tú Linh đang lau đĩa trong phòng bếp
-Này! Vừa nãy nhóc liều lắm nha chạy thẳng vào phòng ông chủ mà con càn quét kiến mọi thứ trong phòng ko còn vật nào còn gia trị sử dụng ngoài cái giường thật là quá cừ lun- Tú Linh hí hưởng kể về chiến tích của nó.
- Ôi dào! Bà hết chuyện để nói rồi à Tú Linh, toàn nhắc chuyện đó ko à bực chết đi đc ấy- nó gầm gừ.
-nhưng cưng cũng liều thật dám chỉ thẳng cái chổi lau nhà vào mặt hắn thật là…cưng uống thuốc liều loại j vậy?-Tú Linh giọng chêu đùa.
-thuốc…thuốc liều cái đầu bà ý! Nếu hắn ko phải là ông chủ thì Nhược My này sẽ cho hắn đi ăn nhờ ở đậu bệnh viện vài năm luôn hừ…hừ- nó tức giận.
- Nhưng hắn lại là ông chủ.
-Vậy mới nói
-Mà ông chủ nhà này ko phải dạng vừa đâu nha- Tú Linh tươi cười.
- ko phải dạng vừa?...là sao?- nó ngu ngơ.
- Thì nhóc thấy đấy ông ta vừa giàu, lại thành đạt mà còn có thể lực nữa chứ mà quan trọng hơn là quá đẹp trai (tg: vâng máu mê giai của chị lại nổi lên, cứ thấy trai đẹp là mắt sáng con hơn cả tialaze thật là bá đạo)- Tú Linh hí hửng.
- thì kệ hắn đi, mà mới có 20 chứ mấy mag đã gọi là ông chủ có vẻ già- nó bĩu môi.
- gái theo hắn thì khỏi nói nhiều vô kể, nhưng cái chân xách dép cho hắn còn chưa có vòng quả cáo tuyển nữa nói gì đén việc làm chủ tịch phu nhân.
-Hắn thế lực vậy sao?
-Ừ- Giong Tú Linh chắc nịch- hắn là chủ tịch tập đoàn Từ Bảo mà đương nhiên là thế lực rồi.
- Ờ! Hiểu rồi.
Thực tại.
Hắn đang ngồi uống cà phê bên cạch chiếc cửa sổ, ngồi vắt chân tư thê rất ung dung tự tại. Hắn nhì ra ngoài cửa sổ nơi máy cây hoa đang kheo sắc trong gió
-phá phong phải đền chứ nhỉ!- hắn nở một nụ cười đắc ý
Hắn cũng rất ngạc nhiên tại sao sáng nay hắn lại đuổi nhau vs một con nhóc ko biết đc chuyện này chưa từng sảy ra tai nhà họ Lâm. Hình tượng chủ tịch Lâm Hàn Phong lạnh lùng tàn khốc trong phút chốc đã theo gió bay đi…thảm quá.
Hắn đi đến chiếc xe mầu đen bóng loáng đang dỗ trc cửa biệt thự. Chiếc xe lao vút đi trong nháy mắt.
Đến tối, sau khi hắn về đi thẳng lên phong sách
-Gọi Vương Nhược My đến đây cho tôi- hắn bảo dì trần
- dạ thưa ông.
Lát sau nó đã có mặt tại phòng sách của hắn.
-Dạ Nhược My đã đến thưa ông.
- Dạ ông chủ cho gọi- nó khá ngạc nhiên khi nghe hắn muốn gặp nó.
-Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, hôm nay cô có đến “đạp phá” phong tôi đúng ko?- hắn hỏi giọng lạnh như băng.
- Dạ…vâng- nó ấp úng.
- số tiền tu sửa cái phòng đó ko it tính ra khoảng gần một tram tỉ gì đó.
-vâng
- theo lý cô phải đền tôi?.
- vâng- nó vẫn ấp úng giờ nó kiếm đâu ra gần một trăm tỉ để giả hắn để bồi thường “chiến tích” của nó- tôi sẽ trả.
- Tôi không cần tiền, hay là cô cứ làm ở đây đến khi nào trả xong nợ- hắn nói
- Thôi đc tôi sẽ làm ở đây đến khi nào trả xong nợ-nó nói giọng vẫn bình tĩnh nhưng bên trong thì đang sôi máu lên “trời ơi là ở đây đến khi trả xong nợ. gần một trăm tỉ đó biết làm đến bao giờ đây khổ cái thân tôi đang đau dính vào cái tên này làm chi để đén giờ phải ra như vậy mình tạo cơ hội cho hắn tu sửa cái phong vậy mà bị bắt ở đay làm không công đúng là…LÀM ƠN MẮC OÁN MÀ” (tg: ai khiến chị đau là chị tự nhiên sông vào oanh tạc phong ng ta giờ kêu j?)
- tốt từ ngày mai cô sẽ làm ko công giờ cô có thể ra ngoài- hắn vẫn giữ cái mặt lạnh lung đó nhưng trong lòng thì đang vui sướng vì sắp dc hành nó.
- Vậy thưa ông chủ tôi đi trc- nó cúi chào rồi cùng dì Trần bước ra ngoài.Tiêng cửa phòng kép lại, hắn nở một nụ cười nhếc mép “Vương Nhược My trò chơi bắt đầu”…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.