Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 59

Kim Cương Quyển

05/08/2015

Lúc này đã không còn sớm, Lăng Dịch không tính trở về công ty mà trực tiếp nói lái xe đi đón Thiên Thiên.

Thật ra Lăng Dịch càng muốn lập tức về nhà để Lăng Húc cho anh xem bản báo cáo xét nghiệm kia, nhưng dù sao cũng không thể ném Thiên Thiên không quản, cho nên dù trong lòng có vội vã bao nhiêu thì vào giờ khắc này cũng không thể không tạm thời buông xuống.

Lăng Húc có thể cảm giác được tay Lăng Dịch vẫn luôn hơi run rẩy.

Cảm xúc của cả hai người bọn họ đều thực không trấn định, rồi lại không thể không áp xuống.

Một bàn tay của Lăng Dịch để bên môi, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh không nói gì, không biết vì sao vào giờ khắc này anh có chút khiếp đảm, anh sợ hãi tiếp tục hỏi tiếp thì Lăng Húc sẽ nói cho anh biết ý nghĩ vừa rồi của anh là sai, là anh hiểu lầm cái gì.

Trên đường đi đến nhà trẻ Lăng Dịch luôn luôn điều chỉnh hô hấp, anh tự nói với mình phải tỉnh táo lại.

Mà Lăng Húc ngồi ở bên cạnh vẫn đắm chìm trong một mảnh mờ mịt như cũ, cậu nghĩ rốt cuộc làm sao để sinh một đứa bé ra, là cậu không bình thường sao? Đây không phải là thiên phương dạ đàm sao?

Cho đến khi tới nhà trẻ đón Thiên Thiên, Lăng Húc vẫn sững sờ.

Lăng Dịch xuống xe đi qua đón lấy Thiên Thiên từ trong tay cô giáo, bế nó lên.

Thiên Thiên phất phất tay chào cô giáo, sau đó bị Lăng Dịch ôm đến chỗ dừng xe. Nó cảm thấy Lăng Dịch ôm nó thật chặt, có chút không thở nổi.

Vì thế hơi hơi giẫy dụa, Thiên Thiên có chút kỳ quái mà kêu: “Bác?”

Lăng Dịch dừng bước chân, nhìn nó.

Từ ngũ quan hình dáng khuôn mặt Thiên Thiên có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, nếu như người quen thuộc có khả năng không nhận ra, nếu là người xa lạ thì thật sự liếc mắt một cái liền nhìn ra giống cha con ruột.

Anh không phải chưa từng hoài nghi, nhưng không có ý tưởng ly kỳ này, cũng tin tưởng chính mình không có khả năng cùng một người phụ nữ sinh dục có con, cho nên chưa bao giờ hoài nghi sâu.

Nhưng bây giờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Thiên, Lăng Dịch đột nhiên có chút kích động, anh nhắm mắt lại để trán lên trán Thiên Thiên, nhẹ nhàng gọi tên của nó.

Thiên Thiên không biết Lăng Dịch làm sao, vì thế cũng nhắm mắt lại ngoan ngoãn để trán của anh, hỏi: “Chúng ta về nhà sao?”

Lăng Dịch đáp: “Ừ, về nhà.”

Cho đến khi Lăng Dịch kéo cửa xe ôm Thiên Thiên lên xe Lăng Húc mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Thiên Thiên nhìn thấy Lăng Húc cũng ở trên xe thì thực ngạc nhiên, “Sao ba lại tới đây?”

Lăng Húc “A” một tiếng, nói: “Ba tới đón con tan học a.”

Thiên Thiên giãy dụa muốn ngồi giữa hai người, một bàn tay lôi kéo Lăng Dịch, một bàn tay lôi kéo Lăng Húc, rất vui vẻ nói: “Ba và bác cùng đón con tan học.”

Lăng Húc cười cười không nói gì, cậu nhìn Lăng Dịch vươn tay ôm chặt Thiên Thiên, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Thiên Thiên.

Lúc đó Lăng Húc nghĩ thầm, nếu Lăng Dịch không phải là người nội liễm thì có khả năng ôm Thiên Thiên khóc cũng nên.

Thiên Thiên là con của Lăng Dịch.

Mà lúc này Thiên Thiên cũng cảm giác được Lăng Dịch đặc biệt thân thiết nó, nó nắm tay Lăng Dịch, nghĩ nghĩ lại quay đầu tựa vào cánh tay anh, miệng chu chu, phát ra âm thanh: “Ba —— ba —— ”



Lăng Dịch mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo mặt của nó một chút, sau đó bàn tay dán trên mặt nó vẫn luôn không rời.

Về đến nhà, Lăng Dịch ôm Thiên Thiên lên lầu, anh mở TV ra cho Thiên Thiên, nói với nó: “Con xem TV một lát rồi chúng ta đi ăn cơm được không?”

Thiên Thiên đáp: “Dạ.”

Sau đó, Lăng Dịch liền bảo Lăng Húc: “Em đi theo anh.”

Đi vào phòng, Lăng Dịch đóng cửa lại, anh hít sâu một hơi làm cho mình hơi bình tĩnh một chút mới nói: “Báo cáo xét nghiệm đâu?”

Lăng Húc dựa lưng vào cửa, trầm mặc một giây, nói: “Em đi lấy.”

Trở lại căn phòng của mình đã rất lâu rồi không có người ngủ, Lăng Húc lấy báo cáo xét nghiệm ADN của Lăng Dịch và Thiên Thiên trong tủ treo quần áo ra, sau đó đi vào trong phòng Lăng Dịch, cẩn thận khóa cửa lại mới đưa báo cáo xét nghiệm cho anh.

Động tác Lăng Dịch mở báo cáo xét nghiệm có chút lớn, bởi vì có vậy anh mới có thể làm cho tay mình không run rẩy, anh lật đến tờ kết luận cuối cùng, nhìn chằm chằm vào dòng kết luận ngắn ngủn cuối cùng hồi lâu.

Lăng Húc vẫn tựa vào cửa sau lưng, bởi vì trong lòng nôn nóng nên không ngừng dùng lưng nhẹ nhàng đụng cửa, cậu chú ý thấy mắt Lăng Dịch đỏ lên.

Lăng Dịch như phải bỏ ra thời gian rất lâu mới nhìn xong phần xét nghiệm này, anh ngồi ở bên giường, trong tay nắm chặt báo cáo xét nghiệm rủ ở bên người, ngẩng đầu lên nói với Lăng Húc: “Lăng Húc, em lại đây.”

Lăng Húc có chút chần chờ, cậu nhìn Lăng Dịch trong chốc lát mới chậm rãi đi đến bên giường, lại bị Lăng Dịch đột nhiên nắm chắc cổ tay đẩy ngã trên giường, Lăng Dịch xoay người đặt ở trên người cậu, hai tay chống hai bên đầu cậu, nói với cậu: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao em không nói với anh?”

Cảm giác tư thế này bị áp chế rất khó chịu, Lăng Húc thử chống người ngồi dậy nhưng Lăng Dịch lại cố chấp không chịu buông ra, vì thế cậu chỉ có thể nói: “Em cũng không biết xảy ra chuyện gì, em không nhớ rõ, chẳng lẽ không phải là anh nên nói cho em biết xảy ra chuyện gì sao?”

Lăng Dịch hô hấp có chút nặng nề, anh cố điều chỉnh cảm xúc, “Vì sao em lại mang thai?”

Lăng Húc cảm thấy có chút khó chịu, cậu dùng lực đẩy Lăng Dịch ra ngồi dậy: “Làm sao em biết? Có lẽ em là quái vật đi!”

Lăng Dịch ngồi bên cạnh cậu dùng sức ôm lấy cậu, hô hấp ồ ồ phả lên cổ của cậu, anh nói: “Không, anh không có ý này, Lăng Húc, em có biết em và Thiên Thiên quan trọng với anh đến mức nào không? Em có biết tâm tình bây giờ của anh không?”

Lăng Húc biết, bởi vì trong ấn tượng của cậu cậu chưa từng gặp Lăng Dịch xúc động đến mức này.

Mà Lăng Dịch đang cố gắng hồi ức, anh nhớ tới một năm kia anh vô tình gặp được Lăng Húc khi đi thăm mộ ba, lúc ấy bên cạnh Lăng Húc đã có Thiên Thiên, lúc đó Lăng Húc nói với anh mình đã kết hôn, anh liền ngầm thừa nhận Thiên Thiên là đứa bé vợ Lăng Húc sinh cho cậu, khi đó thái độ của anh thế nào? Hình như thực lãnh đạm? Bởi vì anh chưa bao giờ bại lộ mặt yếu ớt của mình trước mặt người khác, cho dù là Lăng Húc cũng không được.

Lăng Húc xuất ngũ, có lẽ chính là vì có Thiên Thiên nên bất đắc dĩ lựa chọn, nhiều năm như vậy cậu không có chỗ ở cố định, làm công ở tiệm bánh ngọt nhỏ cũng vì cậu mang theo Thiên Thiên cho nên mới sống khó khăn đến như vậy.

Nếu không Lăng Húc hôm nay có lẽ sẽ giống Hình Dĩnh Phong, sống thật kiêu ngạo mà tự tại.

Cảm xúc của Lăng Dịch kịch liệt làm Lăng Húc cảm thấy mềm lòng, cậu vươn tay ôm lấy anh, nói: “Chuyện sáu năm trước vì sao anh lại gạt em?”

Lăng Dịch trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Anh có rất nhiều lời thực xin lỗi muốn nói, nếu anh không kiên trì kiêu ngạo của chính mình thì Lăng Húc và Thiên Thiên có phải đã sớm trở lại bên cạnh anh sống cuộc sống càng tốt hay không?

Nếu Lăng Húc không mất trí nhớ, nếu từ đầu đến cuối Lăng Húc không quay đầu lại tìm anh, có phải là anh đã liền vĩnh viễn bỏ lỡ Lăng Húc, cũng sẽ không biết sự thật Thiên Thiên là con của anh?

Nghĩ đến đây, Lăng Dịch cảm thấy nghĩ mà sợ, anh ôm Lăng Húc càng chặt hơn, một giây đều không muốn buông ra.

Mà đối với chuyện sáu năm trước, Lăng Húc không thật tâm muốn truy cứu, cậu thích Lăng Dịch như vậy, khi đó hai người khẳng định cũng là hai bên tình nguyện, tuy rằng Lăng Dịch gạt không nói nhưng cậu không cho là mình cần hỏi đến cùng, về phần sau này vì sao nhiều năm như vậy cậu không liên hệ với Lăng Dịch, bây giờ cậu không có tâm tư đi nghĩ lại, điều cậu rối rắm nhất, đơn giản vẫn là làm sao cậu có thể sinh ra Thiên Thiên.



“Anh, ” Lăng Húc gọi Lăng Dịch, “Em là đàn ông đúng không?”

Nếu không phải đàn ông thì lúc đi lính cậu sẽ bị phát hiện đi?

Lăng Dịch nói với cậu: “Em là đàn ông.”

Lăng Húc nghĩ không rõ, “Vậy anh nói làm sao em có thể sinh Thiên Thiên chứ?” thậm chí cậu đã lên mạng tìm hiểu, mặc dù cậu có chị em song sinh thì cũng là song sinh khác trứng, không có khả năng di truyền ADN hoàn toàn giống nhau, cho nên kết quả xét nghiệm nói cho cậu biết, nhiễm sắc thể của Thiên Thiên có một nửa là từ cậu, một nửa là Lăng Dịch, Hình Dĩnh Phong không lừa cậu, Thiên Thiên là cậu sinh.

Mà nghi vấn của cậu đồng dạng cũng là nghi vấn của Lăng Dịch, mặc dù bây giờ tâm tình của Lăng Dịch bị cảm xúc khác chiếm lĩnh, anh vẫn sẽ bận tâm suy nghĩ của Lăng Húc, anh nói: “Nếu không anh mang em đi làm kiểm tra?”

Lăng Húc phản ứng thực lớn: “Em không cần!”

Lăng Dịch vội vàng nói: “Được rồi, không đi liền không đi.”

Lăng Húc nghe được anh nói cưng chiều như vậy, từ vai anh ngẩng đầu lên: “Anh, anh đừng nói với em như vậy, cảm giác rất kỳ lạ, giống như em đột nhiên biến thành con gái vậy.”

Lăng Dịch có chút buồn cười, anh ôm Lăng Húc đem đầu cậu đặt lên vai mình, sở dĩ đột nhiên nói mềm là vì Lăng Dịch cảm thấy có chút áy náy với Lăng Húc. Thật ra theo anh thấy, năm đó hai người hai bên tình nguyện, cũng là Lăng Húc tự mình kiên quyết rời đi không chịu gặp lại anh, nhưng dù sao Lăng Húc vì Thiên Thiên mà chịu không ít khổ, anh không đối đãi với Lăng Húc như với phụ nữ, nhưng người mình yêu vì mình chịu khổ, anh không có khả năng một chút cũng không khó chịu.

Hơn nữa bọn họ thậm chí còn có Thiên Thiên, thực kỳ diệu.

Anh vốn cho là mình vĩnh viễn không có khả năng có con. Ngay từ đầu anh cũng thật để ý chuyện Lăng Húc kết hôn sinh con, thậm chí từ trong thâm tâm không muốn đón nhận Thiên Thiên đứa bé này. Nhưng ở chung lâu, giữa Lăng Dịch và Thiên Thiên tự nhiên sinh ra tình cảm, anh cho rằng nếu anh và Lăng Húc không có con thì sự hiện diện của Thiên Thiên thật ra cũng không tồi, anh nguyện ý xem Thiên Thiên như con ruột của mình.

Bây giờ nói cho anh biết Thiên Thiên thật ra con của anh và Lăng Húc, thật giống như từ trên trời giáng xuống món quà thật lớn, trực tiếp khiến người vui mừng đến ngất xỉu.

Anh không ngất xỉu, anh chỉ cố gắng kềm chế kích động, bởi vì bản thân Lăng Húc còn là một đứa trẻ, anh phải càng bình tĩnh lãnh tĩnh hơn Lăng Húc để đối diện chuyện này.

Hai người ở trong phòng thật lâu, Thiên Thiên rốt cục thiếu kiên nhẫn, nó đứng trước cửa nhẹ nhàng gõ một chút.

Đầu tiên nó gõ một chút, không có phản ứng lại gõ lần hai, nhỏ giọng hô: “Ba?”

Một lát sau, Lăng Dịch lại đây mở cửa phòng, ngồi xổm trước mặt nó, nói: “Vì sao lại gọi nhỏ như vậy?”

Thiên Thiên: “Con sợ ba và bác đang nói chuyện, có thể ăn cơm chưa? Con thật đói.”

Lăng Dịch ôm nó lên, cái trán cọ cọ nơi cổ nó, nói: “Được rồi, lập tức đi ăn cơm, cháu muốn ăn cái gì?”

Thiên Thiên nhìn Lăng Dịch trong chốc lát không nói gì.

Lăng Dịch hỏi nó: “Tại sao không nói?”

Thiên Thiên đột nhiên cười: “Hôm nay bác thật dính người.”

Lăng Dịch cười với nó: “Về sau bác đều dính người như vậy, con sẽ chán ghét bác sao?”

Thiên Thiên lắc đầu, “Con thích bác.”

Lăng Dịch nhìn Thiên Thiên: “Bác cũng thích con, bảo bối.”

Đêm hôm đó mang Thiên Thiên đi ra ngoài ăn cơm trở về, Lăng Dịch bớt thời giờ gọi điện thoại cho Đào Gia Hàn muốn phương thức liên lạc với Hình Dĩnh Phong. Đây là lần đầu tiên Lăng Dịch muốn hỏi thăm rõ ràng những ngày tháng đó rốt cuộc Lăng Húc sống như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Con Là Ai?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook