Bảo Bối, Con Là Ai?

Chương 60

Kim Cương Quyển

07/08/2015

Edit: Đầm♥Cơ Nhưng đêm hôm đó Lăng Dịch không thể liên hệ Hình Dĩnh Phong, không biết là có huấn luyện đặc biệt hay là có nhiệm vụ.

Lúc đi ngủ, Lăng Dịch tắm rửa cho Thiên Thiên xong ôm nó trở về phòng của mình, nói: “Buổi tối ngủ cùng bác không?”

Thiên Thiên gật đầu, nhưng lại lặng lẽ hỏi: “Ba đâu?”

Lăng Dịch nói cho nó biết: “Ba cũng ngủ cùng.”

Nghe anh nói như vậy Thiên Thiên liền vui vẻ: “Dạ.”

Cả người Lăng Húc vẫn còn hoảng hốt, cậu cảm giác như đang nằm mộng lại không phải mộng. Không biết nên hình dung như thế nào, bởi vì Thiên Thiên là con của cậu và Lăng Dịch đối với cậu mà nói phải là chuyện đáng vui mừng, bởi vì cậu thích Lăng Dịch như vậy; nhưng cậu vẫn không thể tiếp thu chuyện Thiên Thiên là chính mình sinh, nếu là Lăng Dịch sinh thì tốt rồi.

Thiên Thiên ngủ ở giữa Lăng Dịch và Lăng Húc, nó có chút hưng phấn bởi vì bây giờ nó đã có rất ít cơ hội có thể ngủ cùng Lăng Húc, lại càng không nói đến Lăng Dịch.

Nó lật tới lật lui, trong chốc lát đối mặt với Lăng Dịch, trong chốc lát lại quay đầu nhìn Lăng Húc.

Lăng Dịch cầm quyển sách trong tay nhưng trên cơ bản không đọc vào chữ nào, lực chú ý của anh vẫn luôn dừng ở trên người Thiên Thiên, nhìn Thiên Thiên lật tới lật lui liền vươn tay kéo chăn tới bả vai nó để nó không bị lạnh.

Chơi trong chốc lát, Thiên Thiên há mồm ngáp to.

Lăng Dịch hỏi nó: “Mệt sao? Mệt liền đi ngủ đi.”

Thiên Thiên gật gật đầu, lúc nhắm mắt lại bất giác hướng lui sát về phía Lăng Húc.

Lúc này Lăng Húc mới giật mình phục hồi tinh thần, vươn tay sờ đầu Thiên Thiên một chút.

Thiên Thiên thỏa mãn nằm ngủ giữa Lăng Dịch và Lăng Húc.

Chờ đến lúc Thiên Thiên ngủ, Lăng Húc mới nhẹ giọng hỏi Lăng Dịch: “Có cần đưa nó về phòng không?”

“Thôi, ” Lăng Dịch nhìn Thiên Thiên, khom lưng xuống hôn trán đứa bé, “Để nó ngủ nơi này đi.”

Lăng Húc đáp: “Ừm.”

“Lăng Húc, ” Lăng Dịch chú ý tới cảm xúc của Lăng Húc, anh nói với cậu, “Muốn tâm sự sao?” Có vài lời nói ra sẽ tốt hơn một người miên man suy nghĩ.

Lăng Húc nói: “Có gì để tán gẫu đâu.” Cậu không quá muốn nhắc tới vấn đề này, nó ý nghĩa thân thể của cậu có khả năng không bình thường, nhưng cậu lại sợ đi kiểm tra rốt cuộc là không bình thường chỗ nào.

Lăng Dịch trầm giọng nói: “Lăng Húc.”

Nghe ngữ khí của Lăng Dịch biến nghiêm túc, Lăng Húc quay đầu nhìn anh, hô: “Anh——” cậu muốn tới gần một ít, nhưng ở giữa lại cách Thiên Thiên, vì thế dứt khoát đứng dậy cẩn thận vượt qua người Thiên Thiên, sau đó khóa ngồi trên đùi Lăng Dịch.

Cậu khoanh hai tay trước ngực, bày ra tư thái muốn tâm sự, “Chẳng lẽ anh không cảm thấy rất không bình thường ?” Cậu cảm thấy phản ứng của Lăng Dịch quá mức bình tĩnh, đây không phải là chuyện có thể khiến người ta bình tĩnh như vậy.

Lăng Dịch nói với cậu: “Anh càng tình nguyện nghĩ theo hướng tốt.”

“Chẳng lẽ anh không cảm thấy em là quái vật?” Lăng Húc hỏi anh.

Lăng Dịch đưa tay sờ sờ mặt của cậu, “Em là em trai anh, em không phải quái vật.”

Lăng Húc buông xuống tay khoanh trước ngực, đổi thành nắm hai mắt cá chân của mình: “Vì sao anh không sinh cho em một đứa con chứ?”

Lăng Dịch: “Đừng nói bậy, em thật sự canh cánh trong lòng chuyện sinh Thiên Thiên sao?”

Lăng Húc hít sâu một hơi: “Em không biết.”

Lăng Dịch đột nhiên cầm tay cậu: “Anh rất vui. Anh biết có lẽ em sẽ cảm thấy đối với em không công bình, nhưng nghĩ vấn đề không phải ở chỗ ai sinh cho ai, những thống khổ đó nếu có thể anh cũng nguyện ý gánh cho em, dù ai cho anh là quái vật anh cũng thấy không sao, quan trọng là Thiên Thiên là con của chúng ta.”

Ánh mắt Lăng Húc dừng ở đèn bàn bên cạnh, có vẻ nghĩ đến điều gì.

Lăng Dịch tiếp tục nói: “Anh hỏi em, nếu có thể sinh con cùng mất đi Thiên Thiên, cho em chọn một thì em sẽ chọn cái gì?”

Lăng Húc sửng sốt, lập tức nói: “Đương nhiên không thể không có Thiên Thiên.”

Lăng Dịch nghe vậy mỉm cười, “Thì đấy, ông trời đưa cho em một món quà, em còn không cám ơn ông ấy, có gì mà ủ rũ ?”

Lăng Húc nghĩ nghĩ, sau đó cúi người ôm Lăng Dịch, nói: “Dù sao chuyện này không thể để cho bất luận kẻ nào biết.”

Lăng Dịch vỗ lưng của cậu trấn an, “Không có bất luận kẻ nào biết.”

Lăng Húc “Ừm” một tiếng, một lát sau hỏi: “Thiên Thiên thì sao?”

Lăng Dịch trầm mặc.

Thật ra Lăng Húc cũng không biết có nên nói cho Thiên Thiên hay không, có lẽ hẳn là nói, không thì Thiên Thiên sẽ vẫn luôn cho là mình không có mẹ, đáng thương hơn những đứa bé khác, nhưng nếu nói cho nó, vậy nó biết mẹ mình thế mà lại là ba của mình, không biết có lâm vào hỗn loạn hay không.

Lúc này Lăng Dịch nói: “Nếu muốn nói cho nó thì phải nhanh chóng.”



Nhân lúc bây giờ nó còn nhỏ, ngây thơ ngược lại nói cho nó biết cái gì nó cũng sẽ dễ dàng tiếp thu, một khi hiểu chuyện rồi thì có khả năng nó sẽ càng khó có thể tiếp thu sự thật này.

Chẳng sợ bây giờ nó đang ở tuổi nửa hiểu nửa không, chỉ cần nó tiếp nhận rồi, chờ về sau nó lớn lên sẽ từ từ hiểu được.

“Đừng nói thực nghiêm túc thực đứng đắn, ” Lăng Dịch nói cho cậu biết, “Miễn cho nó cảm thấy đây là một chuyện đáng sợ.”

Lăng Húc gật gật đầu.

Khoảng một tuần sau Lăng Dịch mới liên hệ được Hình Dĩnh Phong.

Ngay từ đầu Hình Dĩnh Phong nghe Lăng Dịch muốn hỏi chuyện Lăng Húc thì hơi đề phòng, có vẻ không tình nguyện nói cho anh biết.

Sau lại là Lăng Dịch nói cho Hình Dĩnh Phong: “Tất cả mọi chuyện đều là Lăng Húc nói với tôi, năm đó tôi và em ấy tách ra là bởi vì một ít hiểu lầm bất đắc dĩ.”

Hình Dĩnh Phong trầm mặc một chút, “Cậu ta thực không dễ dàng.”

Lăng Dịch nghe Hình Dĩnh Phong nói những lời này, trong lòng có chút khó chịu, nhưng ngữ khí vẫn trầm ổn như cũ, “Tôi biết, cho nên tôi muốn biết càng nhiều, muốn bồi thường cho em ấy và Thiên Thiên.”

Thật ra Hình Dĩnh Phong chỉ biết chuyện Lăng Húc trở lại bộ đội đến khi cậu sinh Thiên Thiên, khi đó Lăng Húc phần nhiều là chịu tra tấn trong lòng, sinh hoạt do có Hình Dĩnh Phong chiếu khán, ngược lại không có gì gian nan. Chân chính gian khổ vẫn là lúc Lăng Húc mang theo Thiên Thiên một mình rời đi, cũng chặt đứt liên hệ với Hình Dĩnh Phong, cậu phải chịu những đau khổ gì để nuôi Thiên Thiên khỏe mạnh lớn đến như vậy, Hình Dĩnh Phong cũng không rõ ràng lắm.

Lăng Dịch cầm di động, trầm mặc hồi lâu sau mới nói: “Cám ơn cậu.”

Cúp điện thoại, Lăng Dịch từ ban công xoay người nhìn vào bên trong phòng.

Lăng Húc đang lấy đồ uống trong tủ lạnh, Thiên Thiên ở bên cạnh lôi kéo cậu tỏ vẻ mình cũng muốn uống. Lăng Húc nhìn Thiên Thiên lắc lắc ngón tay, “Con nít không thể uống.”

Thiên Thiên không phục, “Ba cũng là con nít!”

“Ai nói với con ba là con nít?” Lăng Húc giả vờ tức giận.

Thiên Thiên: “Bác nói, nói ba như một đứa con nít vậy!”

Lăng Húc đã uống xong đóng chai lại bỏ vào tủ lạnh, cậu nhìn Thiên Thiên: “Nhưng ba có thân thể của người lớn, uống nước đá sẽ không tiêu chảy, cho nên ba có thể uống con không thể uống, nghe được không?”

Kết quả nửa đêm ngày đó Lăng Húc liền tiêu chảy.

Chạy buồng vệ sinh mấy lần, Lăng Húc bũn rũn chân tay ghé vào giường không nhúc nhích.

Lăng Dịch đi rót ly nước ấm cho cậu, “Thời tiết lạnh như vậy còn nhất định phải uống nước đá.”

Lăng Húc ngẩng đầu lên, “Trước kia mùa đông em còn ăn kem ly nữa đó.”

Lăng Dịch nói: “Đó là trước kia, bây giờ em đã bao nhiêu rồi.”

Lăng Húc thở dài một hơi, “Bất tri bất giác liền già rồi.”

Lăng Dịch mặc áo khoác vào đi ra ngoài mua chút thuốc cho Lăng Húc, lúc trở về để cậu uống với nước ấm.

Lăng Húc ghé vào trên đùi Lăng Dịch không muốn đứng lên, Lăng Dịch dùng bàn tay vuốt ve đỉnh đầu của cậu.

“Anh nói có khi nào em mang thai nữa không?” Lăng Húc tỏ vẻ lo lắng.

Lăng Dịch: “Không, em chỉ uống nước lạnh nhiều quá nên tiêu chảy thôi.”

Lăng Húc trợn mắt, “Vô nghĩa, em cũng biết em bị tiêu chảy, chẳng lẽ còn có thể chảy ra một đứa bé sao? Em đang hỏi về sau.”

Vấn đề này Lăng Dịch cảm thấy mình cũng không có biện pháp trả lời cậu.

Lăng Húc nói: “Em rất sợ hãi.”

Từ khi cậu biết sự kiện kia về sau vẫn luôn kiên quyết yêu cầu Lăng Dịch mang bao, không nhớ rõ thì thôi, bây giờ để cậu sinh một đứa không bằng một đao giết cậu đi.

Lăng Dịch lại nói với cậu: “Sợ cái gì? Có anh ở đây có gì đáng sợ ?”

Lăng Húc nghe vậy nghĩ nghĩ, giống như chỉ cần có Lăng Dịch tại, quả thật không có gì đáng sợ. Cậu cọ đầu lên đùi Lăng Dịch, “Ừm, may mà có anh ở đây.”

Đêm trước lễ Giáng Sinh có người đột nhiên xuất hiện trong tiệm bánh đưa cho Lăng Húc một tấm danh thiếp, nói Lăng Húc có rảnh thì liên lạc hắn.

Danh thiếp biểu hiện người kia là giám đốc một nhà hàng cơm Tây nổi danh sa hoa ở nội thành —— Giám đốc phòng cơm Tây hoa viên Petunia.

Lăng Húc gọi theo số điện thoại trên danh thiếp, đối phương đi thẳng vào vấn đề đưa ra lời mời.

“Tôi sao?” Lăng Húc có chút kinh ngạc.

Vị kia nói cho Lăng Húc, bởi vì thợ chính làm điểm tâm ngọt trong nhà hàng từ chức, bọn họ đang xem xét chọn người mới nơi nơi, sau lại nghe nói đến Lăng Húc, còn cố ý đến nếm thử cupcake cùng pudding cậu làm, cảm thấy thực vừa lòng cho nên đưa ra lời mời.

Lăng Húc sửng sốt một chút, nói cho đối phương: “Anh cho tôi chút thời gian, tôi cần suy xét một chút.”



“Đương nhiên,” vị quản lý kia đáp, “Hy vọng chúng ta có thể giáp mặt nói chuyện.”

Cúp điện thoại, tâm tình Lăng Húc có chút nhảy nhót.

Buổi tối ăn cơm chiều cậu nói chuyện này cho Lăng Dịch.

Lăng Dịch có vẻ không quá mức kinh ngạc, anh nói: “Thực tốt, đây là một cơ hội của em.”

Lăng Dịch không kinh ngạc bởi vì anh luôn luôn chú ý Lăng Húc, lúc rãnh rỗi thậm chí anh còn lên mạng tìm tòi bình luận liên quan tới bánh ngọt của Mễ Tô Trang Viên, cũng nhìn thấy hình ảnh về thợ làm bánh đẹp trai nhất.

Lăng Húc vẫn luôn thực cố gắng, Lăng Dịch xem toàn bộ ở trong mắt, anh chưa bao giờ cho rằng thành tựu của Lăng Húc sẽ giới hạn ở trong một tiệm bánh nho nhỏ.

Nhưng hưng phấn qua đi, lúc này Lăng Húc có chút rối rắm.

Cậu cắn đũa hỏi Lăng Dịch: “Anh nói em có nên đi không?”

Lăng Dịch hỏi ngược lại: “Vì sao không đi?”

Lăng Húc nói: “Em vẫn muốn tự mở tiệm a, nếu đi không phải là sẽ chậm lại? Hơn nữa bà chủ chăm sóc em như vậy, em mà đi thì không quá ổn đi?”

Lăng Dịch hỏi cậu: “Em muốn nghe anh đề nghị sao?”

Lăng Húc nhịn không được nói: “Vô nghĩa, không thì em hỏi anh làm chi.”

Lăng Dịch mỉm cười, “Nếu như là anh anh sẽ đi, đi công tác vài năm tích lũy kinh nghiệm, tương lai em ra ngoài đổi nghề cũng tốt, mở cửa tiệm cũng tốt, em mà là thợ điểm tâm chính của hoa viên Petunia thì ngẫm lại xem giá trị con người mình là bao nhiêu?”

“Nhưng bọn họ không có khả năng để em vừa đi làm đã là thợ chính,” Lăng Húc nói.

Lăng Dịch: “Vậy phải xem bản lĩnh của em, thợ điểm tâm chính trẻ tuổi nhất đẹp trai nhất, không phải càng tốt?”

Anh vừa nói như thế, Lăng Húc lập tức động tâm.

“Nhưng mà, ” Lăng Húc vẫn có chút rối rắm, “Bên chỗ bà chủ làm như thế nào?”

Lăng Dịch nói: “Em muốn ở Mễ Tô Trang Viên cả đời?”

“Đương nhiên không phải, ” Lăng Húc đáp.

Lăng Dịch nói tiếp: “Không thì tốt rồi, em cảm ơn cô ta muốn báo đáp cô ta, tiền đề là em phải có năng lực càng lớn, bây giờ em vẫn xa xa không đủ.”

Lăng Húc gắp một khối sườn bỏ vào trong miệng nhai nửa ngày, nói với Lăng Dịch: “Em cảm thấy anh nói rất có đạo lý.”

Cuối cùng Lăng Dịch vẫn nói với cậu: “Tương lai của mình chính mình suy xét.”

Lăng Húc nghiêm túc suy nghĩ chuyện này hai, ba ngày, còn trưng cầu ý kiến hai thợ làm bánh trong tiệm. Hai thợ làm bánh nghe vậy đều nói đây là cơ hội thật tốt, sao không đi? Nhất định phải đi!

Cuối cùng cậu đặt vấn đề với bà chủ.

Bà chủ sửng sốt một chút, nói thật, sinh ý trong tiệm càng ngày càng tốt hoàn toàn là công lao của Lăng Húc, đương nhiên Lăng Húc đi sẽ không lớn tiếng công bố ra bên ngoài, ngay từ đầu khả năng ảnh hưởng không lớn, dần dà chỉ sợ sẽ tụt xuống.

Nhưng dù sao bản thân cô cũng không phải là người có dã tâm lớn, không tính mở rộng việc làm ăn, cũng không thể cung cấp đãi ngộ càng tốt cho Lăng Húc, nói như thế nào cũng không có lý do vây người ta ở nơi này cả đời. Lăng Húc chào hỏi trước đã là xuất phát từ đạo nghĩa, không chào hỏi nói đi là đi cũng vậy.

Nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

“Chị, ” Lăng Húc vẫn luôn vô cùng cảm kích bà chủ, một bàn tay cậu đắp bả vai cô, thân thể quơ trái phải, “Chị để em đi ra ngoài tôi luyện vài năm, chờ em thần công đại thành trở về là lúc đại danh Mễ Tô Trang Viên vang xa tứ hải!”

“Cút đi!” Bà chủ đẩy cậu ra, “Đừng lắc tôi, chóng mặt hết cả lên, muốn lăn liền lăn, tôi không giữ cậu!”

“Chị ——” Lăng Húc bắt đầu làm nũng.

Bà chủ trừng cậu, một hồi lâu mới lên tiếng: “Gọi cậu đi thì đi, cậu đi làm không yên lòng, làm thì không nhiều, chọc phiền toái không ít, ai muốn giữ cậu?”

Lăng Húc nói: “Em biết chị khẩu xà tâm phật, chị đối với em tốt nhất, trừ anh của em thì chị tốt với em nhất.”

Bà chủ giơ hai tay lên làm thủ thế đình chỉ, “Đừng cải lương.”

Lăng Húc nói với cô: “Em nói thật, chị bán trao tay cổ phần Mễ Tô Trang Viên cho em, em phát triển niêm yết trở thành công ty.”

“Phi!” Bà chủ nhịn không được cười, “Tin cậu mới có quỷ!”

Nhưng thái độ cuối cùng vẫn dịu đi, cô nói: “Cho tôi vài ngày, tôi tuyển được người rồi cậu mới được đi biết không?”

Lăng Húc vội vàng đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề!”

Bà chủ nói: “Dù sao phát đạt cũng đừng quên Mễ Tô Trang Viên.”

“Cả đời quên không được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối, Con Là Ai?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook