Chương 21: Bắt Cóc (2)
Tiểu Di
21/01/2016
Đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua, mà chưa ai tìm được Nhiển Di…
Cả đêm hôm qua, Bách Bạch Hàn thức trắng. Anh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mong chờ cô sẽ quay về nhưng…
Hoàn Trắc mở cửa phòng làm việc bước vào, nhìn thiếu gia một hồi rồi nói:
“Thiếu gia, ngài nên nghỉ ngơi một chút.”
Bách Bạch Hàn quay lại nhìn anh rồi im lặng. Làm sao có thể ngủ khi vợ mình bị mất tích chứ…
“ *Cốc cốc* Thưa thiếu gia, tôi là Thiểu Oanh, tôi có chuyện cần nói với ngài.” Tiếng một cô gái vang lên.
“Vào đi.”
Thiểu Oanh mở cửa bước vào, đi đến gần bàn làm việc của Bách Bạch Hàn.
“Tôi có một vài thông tin về vụ mất tích của Hãn Nhi.” Thiểu Oanh nhẹ nhàng nói.
Nghe xong, Bách Bạch Hàn liền quay lại nhìn cô. Ánh mắt có chút vui mừng nhưng bị anh che giấu.
“Nói.”
“Vâng, vào trưa hôm qua, có một cô gái đến tìm Hãn Nhi. Tôi nghĩ là họ đi cùng nhau .”
“Vậy… nghĩa là Hãn Nhi đi cùng cô ấy ?” Anh nhíu mày hỏi.
“Tôi nghĩ là vậy ạ.” Thiểu Oanh trả lời.
“Hoàn Trắc. Mau mở camera cho tôi xem.” Bách Bạch Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Hoàn Trắc gật đầu rồi đi ra ngoài, một lúc sau trên tay anh cầm một chiếc laptop đi đến, rồi anh đặt nó lên bàn làm việc. Bách Bạch Hàn nhìn một màn hình. Trên màn hình video xuất hiện một cô gái mái tóc nâu hạt dẻ, cô ta vừa nghe điện thoại vừa cười ma quái. Một lúc sau thì Nhiển Di đi ra, rồi cả hai người cùng đi ra khỏi biệt thự.
Khi video kết thúc, Bách Bạch Hàn liền trầm ngâm suy nghĩ. Khi đi Nhiển Di không hề mang vali hoặc balo gì đi. Như vậy là không phải cô bỏ trốn. Vậy không lẽ cô gái này dụ dỗ Nhiển Di đi cùng cô ta rồi bắt cóc ?
“Bảo người điều tra cô gái này và địa điểm của cô ta cho tôi Tôi muốn phải có kết quả sớm nhất.” Bách Bạch Hàn nói xong rồi quay lưng lại, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Hoàn Trắc cầm laptop trên tay rồi thật nhanh đi ra khỏi phòng… Thiểu Oanh cũng đi theo sau.
……………..
Lúc này ở một nhà kho bỏ hoang, Nhiển Di bị trói tay và bịt mắt. Lưng cô dựa vào vách tường lạnh giá. Mọi thứ thật tối và lạnh. Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần mình. Sau đó thì nước lạnh tạt vào người cô.
“Là ai ? Tại sao… lại… bắt tôi ?” Nhiển Di vừa run rẩy vừa cố gắng hỏi.
Không ai trả lời cô, một lúc sau thì một tiếng cười hừ vang lên. Sau đó thì chân phải cô bị ai đó đập xuống thật mạnh. Nhiển Di hét đau đớn.
“Mấy ngày không được gặp cậu, tôi nhớ cậu lắm đấy, bạn học của tôi.” Linh Linh ngồi xuống trước mặt Nhiển Di, móng tay vuốt vào chỗ cô vừa đạp.
“Bạn học ?” Nhiển Di ngạc nhiên.
“Chậc, cậu quên tôi rồi sao ? Tôi là người bị cậu cho ăn tát này.” Vừa nói xong, Linh Linh tát thật mạnh vào mặt của cô.
Trên má của Nhiển Di liền xuất hiện 5 dấu tay, đỏ ửng trên làn da trắng.
“Là cô …” Lúc này, Nhiển Di mới chợt nhớ ra. Là cô gái đã xúc phạm cha mẹ của cô.
“Đúng là tôi đây. Thật mừng khi cậu nhớ ra.” Linh Linh đứng lên. Sau đó thì lại tát thật mạnh vào mặt Nhiển Di.
“Tát tao này”
“Làm tao xấu hổ trước lớp này.”
“Đến gần Hàn của tao này.”
“Ngồi cạnh Hàn của tao.”
“Nói chuyện với Hàn của tao.”
Những cái tát liên tục rơi xuống mặt của Nhiển Di. Phút chốc, mặt cô đã đã sưng đỏ hết lên. Nước mặt trên mặt dần chảy xuống.
Như vẫn chưa hả cơn tức. Linh Linh thầm gì đó với cô gái bên cạnh. Cô gái khẽ cười rồi đến gần Nhiển Di đang khóc lóc kia. Cô ta nhìn xuống chân của Nhiển Di, trên tay cầm cây súng bạc, nhắm hẳn vào chân cô.
“Nhắm cho trúng xương nhé.” Linh Linh cười nói.
Nhiển Di chưa kịp hiểu câu nói thì liền nghe tiếng “Đoàng.”. Chân cô bê bết máu, cô có thể cảm nhận được xương chân của mình như bị nứt vỡ…
Cả đêm hôm qua, Bách Bạch Hàn thức trắng. Anh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mong chờ cô sẽ quay về nhưng…
Hoàn Trắc mở cửa phòng làm việc bước vào, nhìn thiếu gia một hồi rồi nói:
“Thiếu gia, ngài nên nghỉ ngơi một chút.”
Bách Bạch Hàn quay lại nhìn anh rồi im lặng. Làm sao có thể ngủ khi vợ mình bị mất tích chứ…
“ *Cốc cốc* Thưa thiếu gia, tôi là Thiểu Oanh, tôi có chuyện cần nói với ngài.” Tiếng một cô gái vang lên.
“Vào đi.”
Thiểu Oanh mở cửa bước vào, đi đến gần bàn làm việc của Bách Bạch Hàn.
“Tôi có một vài thông tin về vụ mất tích của Hãn Nhi.” Thiểu Oanh nhẹ nhàng nói.
Nghe xong, Bách Bạch Hàn liền quay lại nhìn cô. Ánh mắt có chút vui mừng nhưng bị anh che giấu.
“Nói.”
“Vâng, vào trưa hôm qua, có một cô gái đến tìm Hãn Nhi. Tôi nghĩ là họ đi cùng nhau .”
“Vậy… nghĩa là Hãn Nhi đi cùng cô ấy ?” Anh nhíu mày hỏi.
“Tôi nghĩ là vậy ạ.” Thiểu Oanh trả lời.
“Hoàn Trắc. Mau mở camera cho tôi xem.” Bách Bạch Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Hoàn Trắc gật đầu rồi đi ra ngoài, một lúc sau trên tay anh cầm một chiếc laptop đi đến, rồi anh đặt nó lên bàn làm việc. Bách Bạch Hàn nhìn một màn hình. Trên màn hình video xuất hiện một cô gái mái tóc nâu hạt dẻ, cô ta vừa nghe điện thoại vừa cười ma quái. Một lúc sau thì Nhiển Di đi ra, rồi cả hai người cùng đi ra khỏi biệt thự.
Khi video kết thúc, Bách Bạch Hàn liền trầm ngâm suy nghĩ. Khi đi Nhiển Di không hề mang vali hoặc balo gì đi. Như vậy là không phải cô bỏ trốn. Vậy không lẽ cô gái này dụ dỗ Nhiển Di đi cùng cô ta rồi bắt cóc ?
“Bảo người điều tra cô gái này và địa điểm của cô ta cho tôi Tôi muốn phải có kết quả sớm nhất.” Bách Bạch Hàn nói xong rồi quay lưng lại, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Hoàn Trắc cầm laptop trên tay rồi thật nhanh đi ra khỏi phòng… Thiểu Oanh cũng đi theo sau.
……………..
Lúc này ở một nhà kho bỏ hoang, Nhiển Di bị trói tay và bịt mắt. Lưng cô dựa vào vách tường lạnh giá. Mọi thứ thật tối và lạnh. Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần mình. Sau đó thì nước lạnh tạt vào người cô.
“Là ai ? Tại sao… lại… bắt tôi ?” Nhiển Di vừa run rẩy vừa cố gắng hỏi.
Không ai trả lời cô, một lúc sau thì một tiếng cười hừ vang lên. Sau đó thì chân phải cô bị ai đó đập xuống thật mạnh. Nhiển Di hét đau đớn.
“Mấy ngày không được gặp cậu, tôi nhớ cậu lắm đấy, bạn học của tôi.” Linh Linh ngồi xuống trước mặt Nhiển Di, móng tay vuốt vào chỗ cô vừa đạp.
“Bạn học ?” Nhiển Di ngạc nhiên.
“Chậc, cậu quên tôi rồi sao ? Tôi là người bị cậu cho ăn tát này.” Vừa nói xong, Linh Linh tát thật mạnh vào mặt của cô.
Trên má của Nhiển Di liền xuất hiện 5 dấu tay, đỏ ửng trên làn da trắng.
“Là cô …” Lúc này, Nhiển Di mới chợt nhớ ra. Là cô gái đã xúc phạm cha mẹ của cô.
“Đúng là tôi đây. Thật mừng khi cậu nhớ ra.” Linh Linh đứng lên. Sau đó thì lại tát thật mạnh vào mặt Nhiển Di.
“Tát tao này”
“Làm tao xấu hổ trước lớp này.”
“Đến gần Hàn của tao này.”
“Ngồi cạnh Hàn của tao.”
“Nói chuyện với Hàn của tao.”
Những cái tát liên tục rơi xuống mặt của Nhiển Di. Phút chốc, mặt cô đã đã sưng đỏ hết lên. Nước mặt trên mặt dần chảy xuống.
Như vẫn chưa hả cơn tức. Linh Linh thầm gì đó với cô gái bên cạnh. Cô gái khẽ cười rồi đến gần Nhiển Di đang khóc lóc kia. Cô ta nhìn xuống chân của Nhiển Di, trên tay cầm cây súng bạc, nhắm hẳn vào chân cô.
“Nhắm cho trúng xương nhé.” Linh Linh cười nói.
Nhiển Di chưa kịp hiểu câu nói thì liền nghe tiếng “Đoàng.”. Chân cô bê bết máu, cô có thể cảm nhận được xương chân của mình như bị nứt vỡ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.