Chương 22: Giải Cứu
Tiểu Di
21/01/2016
Đau…đau chết đi mất. Chân của mình. Nước
mắt đau đớn của Nhiển Di chày dài xuống. Trên sàn gỗ, máu chảy lênh
láng. Triều La Duệ cầm súng bạc trên tay, lòng vô cùng hả dạ. Cô ta đến
gần Linh Linh, nói nhỏ:
“Chúng ta nên cầm máu cho nó.”
Lời đề nghị của La Duệ làm Linh Linh vô cùng ngạc nhiên. Linh Linh nhíu mày, hỏi:
“Tại sao phải cầm máu cho nó ? Cứ để cho máu chảy thế đi, rồi hồi nó sẽ chết vì thiếu máu thôi.”
“Nếu nó chết thì còn gì vui nhỉ ? Cứ cầm máu cho nó, sau đó chúng ta tiếp tục “chơi đùa” với nó.”
Linh Linh suy nghĩ một hồi, sau đó cô khẽ cười.
“Được, người đâu. Cầm máu cho nó.”
Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm băng tiệt trùng. Hắn ta nhìn chân phải đang chảy máu của Nhiển Di rồi lại gần. Hắn cắt một miếng băng thật dài, sau đó cuốn thật chặt xung quanh chân cô.Nhiển Di lại càng thấy đau đớn hơn nữa. Cô cắn mạnh vào đôi môi của mình để không phát ra tiếng kêu đau.
……………………………………………
“Đã có thông tin về cô gái mà ngài cần tìm ạ.” Hoàn Trắc cầm trên tay tập tài liệu.
“Đọc.”
“Vâng. Cô gái đó tên là Triều La Duệ, là tiểu thư của Triều gia. Có cha là Triều Tuấn, giám đốc công ty Triều Gia .Mẹ là Quách Tư Diệu, đã qua đời vì tai nạn. Năm 8 tuổi cô ấy chuyển qua nước Mỹ sinh sống. Cô ấy về đây từ 1 tuần trước.”
“Toàn thông tin chả giúp ích được gì. Còn địa điểm ? Có tìm được không ?”
“Vâng, cô ấy đang ở nhà kho bỏ hoang XXX.”
“Bảo tất cả vệ sĩ chuẩn bị. 5 phút nữa chúng ta tới đó.” Nhiển Di, hãy đợi anh. Anh sẽ cứu em.
……………………………………………..
Sau khi bị hành hạ và được cầm máu, Nhiển Di vì quá mệt mỏi nên đã thiếp đi từ lâu. Lúc này, Linh Linh cùng Triều La Duệ và hai người đàn ông đi đến trước mặt cô.
“Bạn học của tôi ơi. Bạn còn sống chứ.” Linh Linh tươi cười hỏi
Thấy Nhiển Di không trả lời, Linh Linh tức tối. Cầm xô nước lạnh cần đó tạt vào người cô. Nhiển Di lập tức tỉnh táo lại.
“Bạn học này, tôi có một món quà cho cậu đây.” Linh Linh cười quái.
Ả vừa nói xong, hai người đàn ông như hai con sói xong lên. Người thì xé quần áo của cô, người thì vuốt ve cô.
“Buông tôi ra… Linh Linh, cầu xin cô…làm ơn bảo họ dừng lại đi.” Nhiển Di hét thật lớn, khuôn mặt đầy nước mắt xin Linh Linh.
“Sao lại dừng ? Đang vui mà, tao sẽ làm cho mày không còn mặt mũi để bám theo Hàn của tao nữa.” Linh Linh cười lớn, cô ngồi xuống ghế rồi tiếp tục xem kịch vui.
Lúc này, chiếc váy xanh biển nhạt đã bị xé hơn một nữa. Trên làn da trắng của Nhiển Di xuất hiện chi chit các dấu hôn của hai người đàn ông. Trên gương mặt xinh đẹp của cô nước mắt không ngừng chảy. Cô càng chống cự, hai tên ấy lại càng mạnh tay và biến thái hơn.
“Ai đó làm ơn… CỨU TÔI VỚI.”
*Rầm*
“Bắt hết tất cả, không được sót bất cứ ai.” Bách Bạch Hàn đập thật mạnh vào cửa, sau đó ra lệnh.
Những người vệ sĩ đằng sau lưng anh chạy ùa vào trong, lúc này Linh Linh chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị vệ sĩ bao vây, hai tên đàn ông kia cũng bị bắt gọn. Bách Bạch Hàn nhìn trên sàn nhà, Nhiển Di đang nằm trên sàn nhà lạnh giá ngất xỉu, trên khuôn mặt đầy nước mặt, chân được cuôn một lớp băng đã thấm đẫm máu, chiếc váy của cô cũng chẳng còn nguyên vẹn. Anh hoảng hốt chạy tới bên cô. Cởi chiếc áo vest của mình đắp lên người cô sau đó ôm chặt cô vào lòng rồi chạy thật nhanh ra xe.
“Bệnh viện, nhanh lên.” Bách Bạch Hàn hét lớn. Tay anh ôm Nhiển Di thật chặt.
“Vâng...vâng ạ.” Người tài xế hoảng hốt, chân đạp liền đạp ga. Chiếc xe hơi màu đen chạy thật nhanh trên đường đến bệnh viện.
“Chúng ta nên cầm máu cho nó.”
Lời đề nghị của La Duệ làm Linh Linh vô cùng ngạc nhiên. Linh Linh nhíu mày, hỏi:
“Tại sao phải cầm máu cho nó ? Cứ để cho máu chảy thế đi, rồi hồi nó sẽ chết vì thiếu máu thôi.”
“Nếu nó chết thì còn gì vui nhỉ ? Cứ cầm máu cho nó, sau đó chúng ta tiếp tục “chơi đùa” với nó.”
Linh Linh suy nghĩ một hồi, sau đó cô khẽ cười.
“Được, người đâu. Cầm máu cho nó.”
Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm băng tiệt trùng. Hắn ta nhìn chân phải đang chảy máu của Nhiển Di rồi lại gần. Hắn cắt một miếng băng thật dài, sau đó cuốn thật chặt xung quanh chân cô.Nhiển Di lại càng thấy đau đớn hơn nữa. Cô cắn mạnh vào đôi môi của mình để không phát ra tiếng kêu đau.
……………………………………………
“Đã có thông tin về cô gái mà ngài cần tìm ạ.” Hoàn Trắc cầm trên tay tập tài liệu.
“Đọc.”
“Vâng. Cô gái đó tên là Triều La Duệ, là tiểu thư của Triều gia. Có cha là Triều Tuấn, giám đốc công ty Triều Gia .Mẹ là Quách Tư Diệu, đã qua đời vì tai nạn. Năm 8 tuổi cô ấy chuyển qua nước Mỹ sinh sống. Cô ấy về đây từ 1 tuần trước.”
“Toàn thông tin chả giúp ích được gì. Còn địa điểm ? Có tìm được không ?”
“Vâng, cô ấy đang ở nhà kho bỏ hoang XXX.”
“Bảo tất cả vệ sĩ chuẩn bị. 5 phút nữa chúng ta tới đó.” Nhiển Di, hãy đợi anh. Anh sẽ cứu em.
……………………………………………..
Sau khi bị hành hạ và được cầm máu, Nhiển Di vì quá mệt mỏi nên đã thiếp đi từ lâu. Lúc này, Linh Linh cùng Triều La Duệ và hai người đàn ông đi đến trước mặt cô.
“Bạn học của tôi ơi. Bạn còn sống chứ.” Linh Linh tươi cười hỏi
Thấy Nhiển Di không trả lời, Linh Linh tức tối. Cầm xô nước lạnh cần đó tạt vào người cô. Nhiển Di lập tức tỉnh táo lại.
“Bạn học này, tôi có một món quà cho cậu đây.” Linh Linh cười quái.
Ả vừa nói xong, hai người đàn ông như hai con sói xong lên. Người thì xé quần áo của cô, người thì vuốt ve cô.
“Buông tôi ra… Linh Linh, cầu xin cô…làm ơn bảo họ dừng lại đi.” Nhiển Di hét thật lớn, khuôn mặt đầy nước mắt xin Linh Linh.
“Sao lại dừng ? Đang vui mà, tao sẽ làm cho mày không còn mặt mũi để bám theo Hàn của tao nữa.” Linh Linh cười lớn, cô ngồi xuống ghế rồi tiếp tục xem kịch vui.
Lúc này, chiếc váy xanh biển nhạt đã bị xé hơn một nữa. Trên làn da trắng của Nhiển Di xuất hiện chi chit các dấu hôn của hai người đàn ông. Trên gương mặt xinh đẹp của cô nước mắt không ngừng chảy. Cô càng chống cự, hai tên ấy lại càng mạnh tay và biến thái hơn.
“Ai đó làm ơn… CỨU TÔI VỚI.”
*Rầm*
“Bắt hết tất cả, không được sót bất cứ ai.” Bách Bạch Hàn đập thật mạnh vào cửa, sau đó ra lệnh.
Những người vệ sĩ đằng sau lưng anh chạy ùa vào trong, lúc này Linh Linh chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị vệ sĩ bao vây, hai tên đàn ông kia cũng bị bắt gọn. Bách Bạch Hàn nhìn trên sàn nhà, Nhiển Di đang nằm trên sàn nhà lạnh giá ngất xỉu, trên khuôn mặt đầy nước mặt, chân được cuôn một lớp băng đã thấm đẫm máu, chiếc váy của cô cũng chẳng còn nguyên vẹn. Anh hoảng hốt chạy tới bên cô. Cởi chiếc áo vest của mình đắp lên người cô sau đó ôm chặt cô vào lòng rồi chạy thật nhanh ra xe.
“Bệnh viện, nhanh lên.” Bách Bạch Hàn hét lớn. Tay anh ôm Nhiển Di thật chặt.
“Vâng...vâng ạ.” Người tài xế hoảng hốt, chân đạp liền đạp ga. Chiếc xe hơi màu đen chạy thật nhanh trên đường đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.