Chương 14: Bạn thân.
PunPun
04/01/2021
“ Tôi cứ không đàng hoàng đấy, em làm gì tôi? ” Hàn Tử Mặc đưa lưỡi liếm vết máu trên trán Huyền Thiên Băng.
“ Đừng! ” Huyền Thiên Băng né tránh nhưng không thành.
/ Cmn! Hết hôn rồi tới liếm? Thật.. Ghê quá đi! /
“ Tôi liếm cho bớt đau. ”
“ Không đau mà! ”
“ Á..! ” Hàn Tử Mặc đẩy lưỡi mạnh vào vết thương, Hàn Tử Mặc rên rất nhỏ nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy.
“ Sao bảo không đau? ”
“ Mẹ nó anh cố ý đúng không? Hả! ”
“ Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? ” Hàn Tử Mặc cúi xuống mở hộp thuốc ra.
“ Tôi muốn giết anh. ”
“ Cứ thử nếu em có thể. ” Hàn Tử Mặc lấy bong băng thuốc đỏ ra như thể việc cô đòi giết hắn chẳng liên quan tới hắn, việc của hắn bây giờ là xử lí vết thương cho Huyền Thiên Băng.
“ … ”
/ Hắn ta thật không sợ chết mà. chẳng qua tôi không đem vũ khí theo thôi chứ không đã giết chết anh từ lâu rồi cần gì phải nhịn như vậy chứ. Hừ! / Huyền Thiên Băng suy nghĩ.
Cả một bầu trời im lặng xoay quanh hai người... Sau khi băng thuốc vết thương trên trán cô xong, hắn nhìn xuống cô gái nhỏ đang không có một động tĩnh gì thì..
“ Ha. Ngủ rồi. Thật là con mèo lười mà! ” Hàn Tử Mặc nói mà miệng cười khúc khích..
“ Um.. Xong rồi à? ” Huyền Thiên Băng dụi dụi mắt.. Chỉ định nhắm mắt tí ai ngờ xém ngủ gật..
“ Ừ! Em dọn về đây ở với tôi đi, tôi cũng không cần phải suy nghĩ xem em ở đâu hay làm gì. ”
“ Anh bị điên à? Không! Tôi không dọn. ”
“ Được. Vậy em muốn gì? ”
“ Rời khỏi đây. ” Huyền Thiên Băng đoán là hắn không chịu nhưng câu trả lời của hắn lại khiến cô ngạc nhiên.
“ Được. Tôi sẽ kêu người lấy xe chở em về kí túc xá. ”
“ Ừ. ” Huyền Thiên Băng thấy hơi bất ngờ nhưng cũng ừ cho có lệ. Hàn Tử Mặc nói xong liền bước lên lầu.
“ Tiểu thư, tôi là Long, lão đại ra lệnh tôi đưa cô đến trường. ”
“ Ừ. ” Huyền Thiên Băng đứng dậy bước đi thì thấy Long vẫn đứng đó nhìn mình, cô cất giọng: “Không đi à? ”
“ Mời. ” Long đưa tay cung kính.
“ … ”
\[…\] Đại học IOS.
Huyền Thiên Băng đã kêu Long dừng xe ở phía xa trường học để tránh mọi người nhìn thấy. Khi bước vào thì ai cũng nhìn cô, người chỉ trỏ, người nói ra nói vào... rồi một cô gái chạy lại gần Huyền Thiên Băng, nói.
“ Băng! Mày tới rồi à, coi nè. ” Hoàng Thiên Nhi đưa điện thoại lên trước mắt Huyền Thiên Băng, cô cầm điện thoại lên, đập vào mắt cô là một tus đăng ảnh cô đang ăn nằm với một người đàn ông..
“ Mày biết ai làm không? ” Huyền Thiên Băng nhíu mày hỏi.
“ Hơ. Đoán xem. ” Hoàng Thiên Nhi cố tỏ trả lời như có như không.
“ An Tú Linh? ”
“ Ping\-Pong! Chúc mừng mày! Đoán đúng rồi! ”
“ Mày rất vui? ” Huyền Thiên Băng nhìn Hoàng Thiên Nhi, không vui hỏi.
“ Tất nhiên là vui! Nó chọc mày, mày sẽ xử nó, chẳng phải có kịch cho tao coi sao? ” Hoàng Thiên Nhi hớn hở ra mặt.
“ Vậy.. Tao không xử nó, nhường mày ” Huyền Thiên Băng nhếch môi nói.
“ Người nó nhắm tới là mày, tao xử thì có ích gì. ” Hoàng Thiên Nhi giơ tay lắc đầu.
“ Chó khôn thì giữ, chó ngu thì giết? Nó là khôn hay ngu? ”
“ Tao đoán là ngu. ”
“ Vậy thì giết. ” Huyền Thiên Băng mỉm cười.
“ Eo ơi, mày có thể đừng cười như vậy hông? Nó dị dị á, thấy ghê! ” Hoàng Thiên Nhi nhìn cô cười mà rùng cả mình.
“ Ở kí túc xá hay về? ” Huyền Thiên Băng hỏi Nhi, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.
“ Kí túc xá! Hôm nay mama đại nhân bắt tao đi xem mắt..nên... ”
“ Nên mày tới đây trốn? ”
“ Ui! Hiểu nhau thế, đi đi lên phòng của mày đi! ” Hoàng Thiên Nhi nắm lấy tay cô.
“ … ” Huyền Thiên Băng chỉ biết lẳng lặng nhìn người con gái đang kéo tay cô đi.
\[…\] Village.
Hàn Tử Mặc diện một bộ âu phục đen như một thứ gì đó đại diện cho bóng đêm, thật sự khiến người ta muốn động nhưng lại chẳng dám dây vào. Ly rượu vang đỏ cùng với một màn đêm u tối.. điện thoại vang lên.
\- ?.
\- Lão đại, có người đăng tin bôi nhọ thiếu phu nhân.
\- Rõ hơn?
\- Một tấm ảnh tiểu thư đang ăn nằm với một người đàn ông, có lẽ là ảnh ghép, người làm chắc muốn tiểu thư bị bôi xấu, làm cho tiểu thư bị mọi người bàn tán.
\- Ai?
\- Đại tiểu thư An gia, An Tú Linh.
\- Cô ấy thế nào?
\- Tiểu thư chẳng có vẻ gì là quan tâm hay lo lắng gì cả.
\- Thế là được rồi, chuyện của cô ấy để cô ấy tự giải quyết. Chú đi làm việc đi.
\- Vâng
Tắt điện thoại.
/ Ha~ tôi ngược lại muốn xem xem em định làm gì. An gia sao? Ngu ngốc. /
\[…\] Kí túc xá.
“ Băng yêu ơi, lấy giùm tao cái khăn coi! Tao quên lấy rồi. ” Tiếng của Hoàng Thiên Nhi vang vọng từ trong phòng tắm..
“ … ”
“ Băng xinh đẹp ới người ta cắt táo bị đứt tay rồi này! Lấy cho người ta miếng băng cá nhân với. ”
“ … ”
“ Băng ới, tao đói ghê á mày. ”
“ … ”
“ Băng ơi... ”
“ Cmn. Mày phiền chết được, một ngày mày không nói là mày chết à? ”
“ Ơ đậu. Có đứa bạn thân mà mày cũng chả biết chiều chuộng nữa là thế nào con quỷ này. ”
“ Chiều cái nổi gì. Bạn tao chứ có phải má tao đâu con này. ”
“ Tao mà má mày tao bóp nát mày từ trong trứng rồi! ”
“ Đợi khi nào mày là má tao rồi hãy nói câu đó nhá! Nhá! ”
“ Mẹ mày! Bạn bè lâu ngày gặp mà vậy đó! Chẳng biết kiếp trước tạo nghiệp gì mà gặp được mày nữa. ”
“ ... Trình độ cãi của mày đạt đến thượng thừa rồi đó Nhi. ” Huyền Thiên Băng chán nản nhìn Hoàng Thiên Nhi.
“ Úi tao biết mà, ê tao lại đói rồi. ”
“ Kmm, tao không biết nấu ăn, mày ăn mỳ đi. ”
“ Ờ thôi cũng được, mày ăn không. ”
“ Nấu thì ăn. ”
“ Vậy nhịn đi, tao không nấu cho mày đâu. ”
“ Thế tao ăn của mày cũng được. ”
“ ... Thì nấu, cmm ép người ghê! ” Hoàng Thiên Nhi bước vào góc bếp nho nhỏ của kí túc xá, Huyền Thiên Băng thì bước ra ban công lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
\- Hello, Jeni?
\[…\] Góc giới thiệu nhân vật
Jeni| Nữ 22t, là người Anh.
Jond| Nam 25t, là người Anh.
Huyền Thiên Băng quen khi làm nhiệm vụ ở Anh, lúc ấy cô bị thương và có Jeni và Jond giúp đỡ, từ đó 3 người rất thân, như anh em ruột thịt.
Jessica là tên của cô ở nước ngoài.
Hoàng Thiên Nhi: Bạn thân còn hơn chữ thân của cô mặc dù mới quen 2 năm, cả hai có duyên học chung trường, lớp. 19t xinh đẹp, là con gái cưng của Hoàng gia. Không có gì ngoài điều kiện.
“ Đừng! ” Huyền Thiên Băng né tránh nhưng không thành.
/ Cmn! Hết hôn rồi tới liếm? Thật.. Ghê quá đi! /
“ Tôi liếm cho bớt đau. ”
“ Không đau mà! ”
“ Á..! ” Hàn Tử Mặc đẩy lưỡi mạnh vào vết thương, Hàn Tử Mặc rên rất nhỏ nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy.
“ Sao bảo không đau? ”
“ Mẹ nó anh cố ý đúng không? Hả! ”
“ Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? ” Hàn Tử Mặc cúi xuống mở hộp thuốc ra.
“ Tôi muốn giết anh. ”
“ Cứ thử nếu em có thể. ” Hàn Tử Mặc lấy bong băng thuốc đỏ ra như thể việc cô đòi giết hắn chẳng liên quan tới hắn, việc của hắn bây giờ là xử lí vết thương cho Huyền Thiên Băng.
“ … ”
/ Hắn ta thật không sợ chết mà. chẳng qua tôi không đem vũ khí theo thôi chứ không đã giết chết anh từ lâu rồi cần gì phải nhịn như vậy chứ. Hừ! / Huyền Thiên Băng suy nghĩ.
Cả một bầu trời im lặng xoay quanh hai người... Sau khi băng thuốc vết thương trên trán cô xong, hắn nhìn xuống cô gái nhỏ đang không có một động tĩnh gì thì..
“ Ha. Ngủ rồi. Thật là con mèo lười mà! ” Hàn Tử Mặc nói mà miệng cười khúc khích..
“ Um.. Xong rồi à? ” Huyền Thiên Băng dụi dụi mắt.. Chỉ định nhắm mắt tí ai ngờ xém ngủ gật..
“ Ừ! Em dọn về đây ở với tôi đi, tôi cũng không cần phải suy nghĩ xem em ở đâu hay làm gì. ”
“ Anh bị điên à? Không! Tôi không dọn. ”
“ Được. Vậy em muốn gì? ”
“ Rời khỏi đây. ” Huyền Thiên Băng đoán là hắn không chịu nhưng câu trả lời của hắn lại khiến cô ngạc nhiên.
“ Được. Tôi sẽ kêu người lấy xe chở em về kí túc xá. ”
“ Ừ. ” Huyền Thiên Băng thấy hơi bất ngờ nhưng cũng ừ cho có lệ. Hàn Tử Mặc nói xong liền bước lên lầu.
“ Tiểu thư, tôi là Long, lão đại ra lệnh tôi đưa cô đến trường. ”
“ Ừ. ” Huyền Thiên Băng đứng dậy bước đi thì thấy Long vẫn đứng đó nhìn mình, cô cất giọng: “Không đi à? ”
“ Mời. ” Long đưa tay cung kính.
“ … ”
\[…\] Đại học IOS.
Huyền Thiên Băng đã kêu Long dừng xe ở phía xa trường học để tránh mọi người nhìn thấy. Khi bước vào thì ai cũng nhìn cô, người chỉ trỏ, người nói ra nói vào... rồi một cô gái chạy lại gần Huyền Thiên Băng, nói.
“ Băng! Mày tới rồi à, coi nè. ” Hoàng Thiên Nhi đưa điện thoại lên trước mắt Huyền Thiên Băng, cô cầm điện thoại lên, đập vào mắt cô là một tus đăng ảnh cô đang ăn nằm với một người đàn ông..
“ Mày biết ai làm không? ” Huyền Thiên Băng nhíu mày hỏi.
“ Hơ. Đoán xem. ” Hoàng Thiên Nhi cố tỏ trả lời như có như không.
“ An Tú Linh? ”
“ Ping\-Pong! Chúc mừng mày! Đoán đúng rồi! ”
“ Mày rất vui? ” Huyền Thiên Băng nhìn Hoàng Thiên Nhi, không vui hỏi.
“ Tất nhiên là vui! Nó chọc mày, mày sẽ xử nó, chẳng phải có kịch cho tao coi sao? ” Hoàng Thiên Nhi hớn hở ra mặt.
“ Vậy.. Tao không xử nó, nhường mày ” Huyền Thiên Băng nhếch môi nói.
“ Người nó nhắm tới là mày, tao xử thì có ích gì. ” Hoàng Thiên Nhi giơ tay lắc đầu.
“ Chó khôn thì giữ, chó ngu thì giết? Nó là khôn hay ngu? ”
“ Tao đoán là ngu. ”
“ Vậy thì giết. ” Huyền Thiên Băng mỉm cười.
“ Eo ơi, mày có thể đừng cười như vậy hông? Nó dị dị á, thấy ghê! ” Hoàng Thiên Nhi nhìn cô cười mà rùng cả mình.
“ Ở kí túc xá hay về? ” Huyền Thiên Băng hỏi Nhi, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.
“ Kí túc xá! Hôm nay mama đại nhân bắt tao đi xem mắt..nên... ”
“ Nên mày tới đây trốn? ”
“ Ui! Hiểu nhau thế, đi đi lên phòng của mày đi! ” Hoàng Thiên Nhi nắm lấy tay cô.
“ … ” Huyền Thiên Băng chỉ biết lẳng lặng nhìn người con gái đang kéo tay cô đi.
\[…\] Village.
Hàn Tử Mặc diện một bộ âu phục đen như một thứ gì đó đại diện cho bóng đêm, thật sự khiến người ta muốn động nhưng lại chẳng dám dây vào. Ly rượu vang đỏ cùng với một màn đêm u tối.. điện thoại vang lên.
\- ?.
\- Lão đại, có người đăng tin bôi nhọ thiếu phu nhân.
\- Rõ hơn?
\- Một tấm ảnh tiểu thư đang ăn nằm với một người đàn ông, có lẽ là ảnh ghép, người làm chắc muốn tiểu thư bị bôi xấu, làm cho tiểu thư bị mọi người bàn tán.
\- Ai?
\- Đại tiểu thư An gia, An Tú Linh.
\- Cô ấy thế nào?
\- Tiểu thư chẳng có vẻ gì là quan tâm hay lo lắng gì cả.
\- Thế là được rồi, chuyện của cô ấy để cô ấy tự giải quyết. Chú đi làm việc đi.
\- Vâng
Tắt điện thoại.
/ Ha~ tôi ngược lại muốn xem xem em định làm gì. An gia sao? Ngu ngốc. /
\[…\] Kí túc xá.
“ Băng yêu ơi, lấy giùm tao cái khăn coi! Tao quên lấy rồi. ” Tiếng của Hoàng Thiên Nhi vang vọng từ trong phòng tắm..
“ … ”
“ Băng xinh đẹp ới người ta cắt táo bị đứt tay rồi này! Lấy cho người ta miếng băng cá nhân với. ”
“ … ”
“ Băng ới, tao đói ghê á mày. ”
“ … ”
“ Băng ơi... ”
“ Cmn. Mày phiền chết được, một ngày mày không nói là mày chết à? ”
“ Ơ đậu. Có đứa bạn thân mà mày cũng chả biết chiều chuộng nữa là thế nào con quỷ này. ”
“ Chiều cái nổi gì. Bạn tao chứ có phải má tao đâu con này. ”
“ Tao mà má mày tao bóp nát mày từ trong trứng rồi! ”
“ Đợi khi nào mày là má tao rồi hãy nói câu đó nhá! Nhá! ”
“ Mẹ mày! Bạn bè lâu ngày gặp mà vậy đó! Chẳng biết kiếp trước tạo nghiệp gì mà gặp được mày nữa. ”
“ ... Trình độ cãi của mày đạt đến thượng thừa rồi đó Nhi. ” Huyền Thiên Băng chán nản nhìn Hoàng Thiên Nhi.
“ Úi tao biết mà, ê tao lại đói rồi. ”
“ Kmm, tao không biết nấu ăn, mày ăn mỳ đi. ”
“ Ờ thôi cũng được, mày ăn không. ”
“ Nấu thì ăn. ”
“ Vậy nhịn đi, tao không nấu cho mày đâu. ”
“ Thế tao ăn của mày cũng được. ”
“ ... Thì nấu, cmm ép người ghê! ” Hoàng Thiên Nhi bước vào góc bếp nho nhỏ của kí túc xá, Huyền Thiên Băng thì bước ra ban công lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
\- Hello, Jeni?
\[…\] Góc giới thiệu nhân vật
Jeni| Nữ 22t, là người Anh.
Jond| Nam 25t, là người Anh.
Huyền Thiên Băng quen khi làm nhiệm vụ ở Anh, lúc ấy cô bị thương và có Jeni và Jond giúp đỡ, từ đó 3 người rất thân, như anh em ruột thịt.
Jessica là tên của cô ở nước ngoài.
Hoàng Thiên Nhi: Bạn thân còn hơn chữ thân của cô mặc dù mới quen 2 năm, cả hai có duyên học chung trường, lớp. 19t xinh đẹp, là con gái cưng của Hoàng gia. Không có gì ngoài điều kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.