Chương 13: Lại muốn chạy rồi!
PunPun
04/01/2021
\[…\] 17 giờ 15 phút.
“ Um.. ” Cô gái đang nằm trên giường kia giờ đã mở mắt. Huyền Thiên Băng của lúc trước khỏe như trâu như bò. Tại sao chỉ ở với anh chưa tới 1 ngày mà cô đã thảm như vậy rồi? Huyền Thiên Băng của lúc này đầu thì đau, toàn thân thì đau tới ê ẩm, hạ thân thì rát buốt cộng thêm việc hôm qua tới giờ chưa bỏ bụng cái gì cả. Thật mệt...
Nãy giờ vì quá mệt nên Huyền Thiên Băng vốn không hề để ý có một ánh mắt đang nhìn cô say đắm..
“ Á! ” Huyền Thiên Băng phát hiện ra Hàn Tử Mặc đang nhìn bản thân thì ‘ hết hồn ’
“ Làm sao? Đau? ” Hàn Tử Mặc nhíu mày hỏi.
“ Làm sao? Đau? Con mẹ nó! Anh còn dám nói? Không tại anh thì sao tôi thành như vầy? Hả! Khụ khụ. ” Huyền Thiên Băng tức giận quát lớn, mặc dù giọng khàn khàn và họng rát.
\* Ọc.. Ọc\* Nhưng .. Cái bụng này phản chủ rồi! Vang lên không đúng lúc thế này thì.. Mặt cô đỏ chót lên như quả gấc, cơn đói ập về chẳng còn vẻ gì là tức giận nữa.
“ Khụ.. Haha. ”ai kia khi thấy cô từ tức giận chuyển sang đói bụng chán chường thì liền bật cười.
“ Cười.. Cười cái gì? Anh không nghe hả.. Tôi đói! ”
“ Nghe! Tôi nghe chứ.. Bụng em.. Đang kêu! Phải không nhím nhỏ? ” Hàn Tử Mặc chọt chọt vào má cô.
“ Đừng chọt nữa.. Tôi muốn ăn ! ” chịu thôi, cô đói thì chả làm được gì cả.
“ Vậy .. Em có thể ăn tôi? Sao? Đề nghị không tồi nhỉ? ” má cô, thật mềm!
“ Vô sỉ! Ăn anh không no! Tôi chả thích. ” Huyền Thiên Băng không muốn ra mặt.
“ Vậy.. Hôn tôi! Rồi tôi cho em ăn? ” Hàn Tử Mặc nhếch môi.
“ … ” Cô đói! Hôn thì hôn! Huyền Thiên Băng khó khăn ngồi dậy hôn lên má hắn.
“ Không đủ! Bên đây, bên đây, bên kia nữa! ” Hàn Tử Mặc chỉ tay liên tục vào trán, mắt, má, mũi, môi.
“ Sao anh tham lam thế! Không nghe câu tham thì thâm à? ” cô bực bội nói.
“ Không chịu? Thì thôi, tôi đâu có ép em. ” Hàn Tử Mặc nói.
“ Anh! ” Mạnh miệng vậy thôi chứ cô vẫn phải hôn những chỗ anh chỉ và rồi hôn tới môi thì.. Anh ghì chặt cổ cô mở cạy miệng cô ra rồi đưa chiếc lưỡi vào chơi đùa cùng với chiếc lưỡi ngọt ngào mìn mịn của cô. Nụ hôn kéo dài không nhanh không chậm vỏn vẹn đủ 5 phút.
“ Ừ! Thật ngọt, đi nào. Tôi bế em đi ăn. ”
“ Ờ. ” Huyền Thiên Băng lười biếng trả lời.
Nhìn con mèo lười được hắn bồng trên tay thật muốn cắn một cái mà! Bước xuống bậc thang thì cô thấy một bàn ăn thịnh soạn bày ra trước mắt! Thật đẹp mắt. Huyền Thiên Băng nhảy xuống vòng tay hắn rồi chạy tới kéo ghế ra ngồi.
“ Cẩn thận té? ” Hàn Tử Mặc chậm rãi bước tới. Huyền Thiên Băng thì đã yên vị trên ghế và ăn những món cô cho là ngon! Nhưng! Lại bị một đôi đũa cản lại.
“ Sao thế? Không phải anh bế tôi xuống đây để ăn à? ” Huyền Thiên Băng thấy hắn chặn đũa không cho mình gắp thì bực dọc hỏi.
“ Ăn đồ của em. ” Hàn Tử Mặc vừa nói xong thì người hầu mang ra những món gì mà cháo trắng, tổ yến.. toàn những món thanh đạm.
“ Tôi muốn ăn thịt cơ! ” cô chu môi nói.
“ Em đang bệnh, nên ăn đồ thanh đạm. Khi nào khỏi tôi liền cho em ăn thịt. ”
“ Không, tôi muốn ăn thịt bây giờ! ” Huyền Thiên Băng không chịu thua! Ai đời bày thức ăn ra cho đã rồi lại không cho ăn chứ?
“ Không muốn ăn? Vậy không cần ăn nữa. ” Hàn Tử Mặc phất tay ý bảo người hầu dọn.
“ Tôi ăn mà! ” Huyền Thiên Băng đang rất đói, không ăn thì chỉ có nước chết mất thôi. Vì thế cô ăn lấy ăn để, ăn quá mức nhanh!
Từ từ thôi. Cẩn thận mắc nghẹn. ” Hàn Tử Mặc vừa nói xong thì cô ho sặc sụa, hắn đưa ly nước cho cô.
“ Tôi đã nói ăn chậm thôi. Hừ. ” Hàn Tử Mặc vuốt lưng cô vài cái cho cô không ho nữa nhưng.. Cô quá nhạy cảm! Hành động này của anh khiến người cô rung lên, rất nhột!
“ Khụ khụ.. Đừng.. Đừng vuốt nữa.. Nhột. ” Huyền Thiên Băng quay qua nói với Hàn Tử Mặc, khuôn mặt đã ửng hồng vì sặc, thêm đôi môi mọng nước thật là mật ngọt chết người mà!
“ Unn.. Úmm.. Làmm.. Làm.. G..ì.. V.. ” Hàn Tử Mặc hôn mạnh lên môi cô, tay để sau lưng giờ đã di chuyển tới cổ cô ghì chặt khiến nụ hôn càng sâu hơn..
“ B..ỏ.. ” Huyền Thiên Băng đẩy mạnh Hàn Tử Mặc ra, may thay lần này hắn không chú ý cô đã làm hắn mất thăng bằng té ngửa ra sau, cô liền chạy, chạy gần tới cửa thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“ Em dám bước ra? ”
"Mắc gì không dám? " cô cứ hiên ngang đi ra.
/ Mẹ kiếp! Thật bướng bỉnh! / Hàn Tử Mặc mắng thầm.
“ Jeni và Jond chắc em cũng không lo nhỉ? ”
“ Anh nói.. Cái gì? ” Huyền Thiên Băng khựng lại.. Sao hắn ta lại biết Jeni và Jond?
“ Tôi nói em bước ra khỏi đây thì tôi sẽ lập tức cho người giết họ. ” Hàn Tử Mặc đứng dậy, bước tới chỗ cô.
“ Con mẹ nó. Anh đùa à? ” Huyền Thiên Băng tức giận hỏi.
“ Em cứ thử? ” Hắn vẫn tiếp tục bước tới, dí sát người cô.
“ Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi Thiên Băng, tôi chắc chắn sẽ không làm gì em nhưng.. Những người quanh em thì tôi không chắc sẽ không làm gì họ đâu. ” Hàn Tử Mặc nâng cằm cô lên để cô đối diện với hắn.
“ Rốt cuộc anh muốn cái gì từ tôi? Hả! Tại sao anh không tha cho tôi đi? Đm! Anh rảnh lắm à, bà đây không rảnh mà chơi với anh đâu. ” vừa nói xong thì cô lại đẩy hắn ra, nhưng xui thay.
Lần này không may như lần trước, Hàn Tử Mặc đã nắm được tay cô kéo lại. Bế thốc cô lên ghế sopha và đóng cửa lại.
“ Ngồi yên đó ” Hàn Tử Mặc bước tới một cái tủ lấy gì đó.
“ Ơ tại sao tôi lại phải nghe anh? ” định đứng dậy đi thì..
“ Á. Chân.. Sao đau vậy? ” Huyền Thiên Băng nhìn thấy một khoảng bầm nhạt trên mắt cá chân, nói thì nói vậy thôi chứ cô chẳng thấy đau, làm nhiệm vụ bị dính đạn cũng chả được kêu lên cơ mà.
“ Em bị trật chân rồi, ngốc ạ. ” Hắn lấy ra một hộp thuốc.
“ Tôi đã bảo em ngồi im. ”
\* Rắc.. Rắc \* hắn cố gắng làm nhẹ hết mức vì sợ cô đau, nhưng không ngờ cô gái của hắn lại chịu đau giỏi như vậy, ngay cả mày còn không động nữa.
“ Ngồi im. Tôi thay băng cho em. ” hắn nói cô mới nhớ là còn một vết thương trên trán giờ đã in vệt máu đỏ. Hàn Tử Mặc tháo băng ra, nhìn vào vết thương nhỏ trên trán cô mà có chút sót mặc dù có lẽ nó không đau lắm.
“ Sau này sẽ không như vậy nữa. ” Hàn Tử Mặc hôn lên vết thương.
“ Làm gì vậy? Thay cho đàng hoàng vào ! ”
Người Hàn Tử Mặc bất giác run lên do sự đụng chạm bất ngờ của hắn.
ღ
“ Um.. ” Cô gái đang nằm trên giường kia giờ đã mở mắt. Huyền Thiên Băng của lúc trước khỏe như trâu như bò. Tại sao chỉ ở với anh chưa tới 1 ngày mà cô đã thảm như vậy rồi? Huyền Thiên Băng của lúc này đầu thì đau, toàn thân thì đau tới ê ẩm, hạ thân thì rát buốt cộng thêm việc hôm qua tới giờ chưa bỏ bụng cái gì cả. Thật mệt...
Nãy giờ vì quá mệt nên Huyền Thiên Băng vốn không hề để ý có một ánh mắt đang nhìn cô say đắm..
“ Á! ” Huyền Thiên Băng phát hiện ra Hàn Tử Mặc đang nhìn bản thân thì ‘ hết hồn ’
“ Làm sao? Đau? ” Hàn Tử Mặc nhíu mày hỏi.
“ Làm sao? Đau? Con mẹ nó! Anh còn dám nói? Không tại anh thì sao tôi thành như vầy? Hả! Khụ khụ. ” Huyền Thiên Băng tức giận quát lớn, mặc dù giọng khàn khàn và họng rát.
\* Ọc.. Ọc\* Nhưng .. Cái bụng này phản chủ rồi! Vang lên không đúng lúc thế này thì.. Mặt cô đỏ chót lên như quả gấc, cơn đói ập về chẳng còn vẻ gì là tức giận nữa.
“ Khụ.. Haha. ”ai kia khi thấy cô từ tức giận chuyển sang đói bụng chán chường thì liền bật cười.
“ Cười.. Cười cái gì? Anh không nghe hả.. Tôi đói! ”
“ Nghe! Tôi nghe chứ.. Bụng em.. Đang kêu! Phải không nhím nhỏ? ” Hàn Tử Mặc chọt chọt vào má cô.
“ Đừng chọt nữa.. Tôi muốn ăn ! ” chịu thôi, cô đói thì chả làm được gì cả.
“ Vậy .. Em có thể ăn tôi? Sao? Đề nghị không tồi nhỉ? ” má cô, thật mềm!
“ Vô sỉ! Ăn anh không no! Tôi chả thích. ” Huyền Thiên Băng không muốn ra mặt.
“ Vậy.. Hôn tôi! Rồi tôi cho em ăn? ” Hàn Tử Mặc nhếch môi.
“ … ” Cô đói! Hôn thì hôn! Huyền Thiên Băng khó khăn ngồi dậy hôn lên má hắn.
“ Không đủ! Bên đây, bên đây, bên kia nữa! ” Hàn Tử Mặc chỉ tay liên tục vào trán, mắt, má, mũi, môi.
“ Sao anh tham lam thế! Không nghe câu tham thì thâm à? ” cô bực bội nói.
“ Không chịu? Thì thôi, tôi đâu có ép em. ” Hàn Tử Mặc nói.
“ Anh! ” Mạnh miệng vậy thôi chứ cô vẫn phải hôn những chỗ anh chỉ và rồi hôn tới môi thì.. Anh ghì chặt cổ cô mở cạy miệng cô ra rồi đưa chiếc lưỡi vào chơi đùa cùng với chiếc lưỡi ngọt ngào mìn mịn của cô. Nụ hôn kéo dài không nhanh không chậm vỏn vẹn đủ 5 phút.
“ Ừ! Thật ngọt, đi nào. Tôi bế em đi ăn. ”
“ Ờ. ” Huyền Thiên Băng lười biếng trả lời.
Nhìn con mèo lười được hắn bồng trên tay thật muốn cắn một cái mà! Bước xuống bậc thang thì cô thấy một bàn ăn thịnh soạn bày ra trước mắt! Thật đẹp mắt. Huyền Thiên Băng nhảy xuống vòng tay hắn rồi chạy tới kéo ghế ra ngồi.
“ Cẩn thận té? ” Hàn Tử Mặc chậm rãi bước tới. Huyền Thiên Băng thì đã yên vị trên ghế và ăn những món cô cho là ngon! Nhưng! Lại bị một đôi đũa cản lại.
“ Sao thế? Không phải anh bế tôi xuống đây để ăn à? ” Huyền Thiên Băng thấy hắn chặn đũa không cho mình gắp thì bực dọc hỏi.
“ Ăn đồ của em. ” Hàn Tử Mặc vừa nói xong thì người hầu mang ra những món gì mà cháo trắng, tổ yến.. toàn những món thanh đạm.
“ Tôi muốn ăn thịt cơ! ” cô chu môi nói.
“ Em đang bệnh, nên ăn đồ thanh đạm. Khi nào khỏi tôi liền cho em ăn thịt. ”
“ Không, tôi muốn ăn thịt bây giờ! ” Huyền Thiên Băng không chịu thua! Ai đời bày thức ăn ra cho đã rồi lại không cho ăn chứ?
“ Không muốn ăn? Vậy không cần ăn nữa. ” Hàn Tử Mặc phất tay ý bảo người hầu dọn.
“ Tôi ăn mà! ” Huyền Thiên Băng đang rất đói, không ăn thì chỉ có nước chết mất thôi. Vì thế cô ăn lấy ăn để, ăn quá mức nhanh!
Từ từ thôi. Cẩn thận mắc nghẹn. ” Hàn Tử Mặc vừa nói xong thì cô ho sặc sụa, hắn đưa ly nước cho cô.
“ Tôi đã nói ăn chậm thôi. Hừ. ” Hàn Tử Mặc vuốt lưng cô vài cái cho cô không ho nữa nhưng.. Cô quá nhạy cảm! Hành động này của anh khiến người cô rung lên, rất nhột!
“ Khụ khụ.. Đừng.. Đừng vuốt nữa.. Nhột. ” Huyền Thiên Băng quay qua nói với Hàn Tử Mặc, khuôn mặt đã ửng hồng vì sặc, thêm đôi môi mọng nước thật là mật ngọt chết người mà!
“ Unn.. Úmm.. Làmm.. Làm.. G..ì.. V.. ” Hàn Tử Mặc hôn mạnh lên môi cô, tay để sau lưng giờ đã di chuyển tới cổ cô ghì chặt khiến nụ hôn càng sâu hơn..
“ B..ỏ.. ” Huyền Thiên Băng đẩy mạnh Hàn Tử Mặc ra, may thay lần này hắn không chú ý cô đã làm hắn mất thăng bằng té ngửa ra sau, cô liền chạy, chạy gần tới cửa thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“ Em dám bước ra? ”
"Mắc gì không dám? " cô cứ hiên ngang đi ra.
/ Mẹ kiếp! Thật bướng bỉnh! / Hàn Tử Mặc mắng thầm.
“ Jeni và Jond chắc em cũng không lo nhỉ? ”
“ Anh nói.. Cái gì? ” Huyền Thiên Băng khựng lại.. Sao hắn ta lại biết Jeni và Jond?
“ Tôi nói em bước ra khỏi đây thì tôi sẽ lập tức cho người giết họ. ” Hàn Tử Mặc đứng dậy, bước tới chỗ cô.
“ Con mẹ nó. Anh đùa à? ” Huyền Thiên Băng tức giận hỏi.
“ Em cứ thử? ” Hắn vẫn tiếp tục bước tới, dí sát người cô.
“ Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi Thiên Băng, tôi chắc chắn sẽ không làm gì em nhưng.. Những người quanh em thì tôi không chắc sẽ không làm gì họ đâu. ” Hàn Tử Mặc nâng cằm cô lên để cô đối diện với hắn.
“ Rốt cuộc anh muốn cái gì từ tôi? Hả! Tại sao anh không tha cho tôi đi? Đm! Anh rảnh lắm à, bà đây không rảnh mà chơi với anh đâu. ” vừa nói xong thì cô lại đẩy hắn ra, nhưng xui thay.
Lần này không may như lần trước, Hàn Tử Mặc đã nắm được tay cô kéo lại. Bế thốc cô lên ghế sopha và đóng cửa lại.
“ Ngồi yên đó ” Hàn Tử Mặc bước tới một cái tủ lấy gì đó.
“ Ơ tại sao tôi lại phải nghe anh? ” định đứng dậy đi thì..
“ Á. Chân.. Sao đau vậy? ” Huyền Thiên Băng nhìn thấy một khoảng bầm nhạt trên mắt cá chân, nói thì nói vậy thôi chứ cô chẳng thấy đau, làm nhiệm vụ bị dính đạn cũng chả được kêu lên cơ mà.
“ Em bị trật chân rồi, ngốc ạ. ” Hắn lấy ra một hộp thuốc.
“ Tôi đã bảo em ngồi im. ”
\* Rắc.. Rắc \* hắn cố gắng làm nhẹ hết mức vì sợ cô đau, nhưng không ngờ cô gái của hắn lại chịu đau giỏi như vậy, ngay cả mày còn không động nữa.
“ Ngồi im. Tôi thay băng cho em. ” hắn nói cô mới nhớ là còn một vết thương trên trán giờ đã in vệt máu đỏ. Hàn Tử Mặc tháo băng ra, nhìn vào vết thương nhỏ trên trán cô mà có chút sót mặc dù có lẽ nó không đau lắm.
“ Sau này sẽ không như vậy nữa. ” Hàn Tử Mặc hôn lên vết thương.
“ Làm gì vậy? Thay cho đàng hoàng vào ! ”
Người Hàn Tử Mặc bất giác run lên do sự đụng chạm bất ngờ của hắn.
ღ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.