Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 229: Tự trách.

PunPun

04/01/2021

Căn phòng tăm tối nồng nặc mùi thuốc khử trùng, nồng đến nỗi khiến người ta muốn hô hấp bình thường cũng không được. Căn phòng dù đã được dọn sạch sẽ nhưng lẫn trong đâu đó vẫn vướng lại một hương vị của máu tanh nồng đan xen. Tưởng chừng chẳng thể tệ hơn nữa, Huyền Thiên Băng bước lại chỗ Hàn Tử Mặc.

Cô nhìn hắn, một người đàn ông ngạo mạn luôn coi thường mạng sống chưa từng tiếc rẻ bất cứ thứ gì. Hắn tự cao, tự đại, tự cho mình là đúng, là vị vua quyền lực nhất trong số những người cầm quyền. Danh vọng, của cải, quyền lực hắn đều có. Thật hoàn hảo làm sao!

Thế nhưng ngay lúc này đây, một người đàn ông với hơi thở yếu ớt, nhịp tim lại cứ như một ma thuật khiến người ta phải chết đứng khi nhìn vào. Hắn cao ngạo lạnh lùng nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đau đớn như bao người, cũng sẽ nằm trên giường bệnh, cũng sẽ làm.. người ta lo lắng như thế.

Dù thế nào vẫn phải công nhận rằng ngay cả lúc yếu nhất Hàn Tử Mặc vẫn tỏa ra uy áp không ai sáng bằng. Không thể nói là tâng bốc, càng không phải là xu nịnh. Nhìn sắc mặt, trạng thái của Hàn Tử Mặc không khác gì một vị quý tộc đang ngủ say. Vị quý tộc đầy uy quyền.

Killian đã làm phẫu thuật liên tục mười ba tiếng, điều này có nghĩa là Hàn Tử Mặc cũng đã chịu đựng mười ba tiếng. Gây mê? Theo Huyền Thiên Băng nghĩ có lẽ ngay cả gây mê cũng không dùng ấy chứ. Vì khi đến đây, hắn đã hoàn toàn chìm trong cơn hôn mê rồi. Rốt cuộc Hàn Tử Mặc đã phải chịu đau đớn như thế nào chứ? Toàn thân đều là băng trắng, trên mỗi vết băng lại in ngang in dọc một vệt đỏ hoen hoét.

Tim Huyền Thiên Băng thắt chặt lại khi nhìn thấy vết thương của Hàn Tử Mặc, liệu có phải tại cô không? Nếu không vì cô sao hắn lại có thêm một vết thương trên ngực? Không có vết thương đau đớn trên ngực ấy thì Hàn Tử Mặc làm sao phải chịu nhiều vết thương xé thịt xé gan như vậy?

Cứ như vậy suốt một khoảng thời gian, Huyền Thiên Băng nghĩ ngợi lo lắng đủ điều xong lại tự trách móc bản thân. Mãi một lúc cũng không chống đỡ nỗi mà gục xuống giường bệnh.

Ha, tưởng chừng giấc ngủ là một cách giải thoát, giấc mơ sẽ mang đến một hình ảnh hư ảo tốt đẹp hơn nhưng không ngờ tới... ngay tại trong giấc mơ này, Huyền Thiên Băng lại nhìn thấy Hàn Tử Mặc trong phục trang màu trắng bị nhuộm đỏ màu máu. Hắn đang trách cô, mắng cô, hận cô... Ngay cả chính hình ảnh của bản thân cũng hiện lên...

\[…\]

Dylan hé cửa nhìn vào khung cảnh bên trong căn phòng, nếu Hàn Tử Mặc không nằm trên giường bệnh, không phải truyền máu, không phải dựa vào ống thở thì căn phòng này sẽ lãng mạn, thơ mộng làm sao. Sự thật trớ trêu, Dylan cũng không muốn nghĩ nữa, Dylan đóng cửa nhẹ nhàng rồi rời khỏi. Xong lại đi tìm Lot cùng Holly, bảo Jira ở đây canh chừng.

Rất nhanh đã xác định được vị trí của Holly, là căn phòng số 3327. Dylan bước vào, Lot ngồi cạnh.

“ Sao rồi? ”



“ ... Thiếu máu trầm trọng thôi. ” Lot gằn từng chữ một.

“ Vậy là không nghiêm trọng? ”

“ Ừ, không nghiêm trọng, chậm một chút nữa là chỉ có chết thôi! ” Lot sa sầm sắc mặt, sao lại để một đứa bé thiếu máu đến mức xanh cả mặt chứ?

“ ...! ” Dylan lo lắng, liếc nhìn Lot.

“ Yên tâm, giờ đã không có vấn đề gì. ”

Dylan cũng đỡ lo hơn nhưng sắc mặt vẫn không đổi.

“ Tôi phải nói rằng Vương cũng quá gan dạ, lại để tiểu Vương tử hiến máu. ” Lot chống cằm nói thật, đang mong muốn một câu trả lời...

“ Hiến máu? ” Dylan hỏi ngược lại, vậy mà lại là hiến máu? Chính là cái chuyện rút máu người bằng một kim tiêm, một ống truyền?

“ Đúng vậy, nhìn sơ qua thì tiểu Vương tử đã phải truyền đi ít nhất là 300cc, gây đến sắc mặt xanh xao thiếu máu trầm trọng như này thì phải tầm 400cc. ” Lot nhẹ giọng, ngay cả Lot cũng chưa từng rút máu ai vượt quá 350cc cả, vậy mà lại xảy ra trên người tiểu Vương tử dưới một người trên vạn người này?

“ Nhiều đến vậy? ” Dylan cau mày, rốt cuộc Huyền Thiên Băng suy nghĩ cái gì mà dám để cho Holly hiến nhiều máu đến vậy?

“ Chính xác, đây là lần đầu tiên tôi thấy một đứa trẻ bị rút đến 400cc. Một đứa trẻ 5 hoặc 6 tuổi có cùng một lượng máu như người lớn. Nhưng vì trẻ em nhỏ hơn, đồng thời xương, cơ bắp và các cơ quan của chúng không nặng bằng người lớn nên máu của chúng chiếm một tỷ lệ lớn hơn trọng lượng cơ thể của chúng, so với người lớn, tiến sĩ Daniel Landau, chuyên gia huyết học và ung bướu tại Đại học Trung tâm Ung thư Florida (Mỹ) cho biết. Tuy là vậy nhưng việc cho Holly hiến máu là không hợp pháp vì phải từ 18 đến 60 tuổi. Việc này cũng thật liều lĩnh vì dám truyền một lần nhiều như vậy. Vương của chúng ta luôn là người có lý trí, phán đoán mọi việc như thần vậy mà cũng có thể để cho tiểu Vương tử gặp nguy hiểm như vậy? ”

“ Lot, đừng hỏi tôi nữa, tôi cũng không biết đâu. Tóm lại cả nhà bọn họ ai cũng liều mạng như nhau, vừa cứng đầu khó bảo vừa làm người ta lo lắng. ” Dylan bất lực khi phải nói ra điều này, anh bất giác nghĩ đến thế hệ sau này con cháu của Huyền Thiên Băng sẽ ra làm sao nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Bối Của Tôi Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook