Chương 168: Trúng kế
Hoạ Thuỷ
28/03/2016
Uyển Tình và Thiên Tuyết chơi một trận, thấy tuyết càng rơi càng lớn, quyết định đều tự về nhà.
Thiên Tuyết nói chuyện điện thoại với lái xe xong, hỏi Uyển Tình: "Muốn mình đưa cậu về hay không?"
"Không nên, tớ đi xe điện ngầm."
Thiên Tuyết gật gật đầu, biết cô (Uyển Tình) sợ bị người thấy, cũng không miễn cưỡng.
Hai người đứng trong chốc lát, tài xế tới đón Thiên Tuyết đi rồi, Uyển Tình mới rời khỏi.
Giữa đám bông tuyết bay tán loạn, cô co thân mình lại, ôm sách ở trước ngực, thong thả đi về phía trước. Cúi đầu, thấy cái bao tay trên tay, cô nhớ tới Mục Thiên Dương. Ngày đó hắn đi vào cửa hàng tinh phẩm, vì mua hai tay bộ này sao? Thực không hiểu nổi, vì sao hắn muốn làm như vậy. Cô không nên mang, không mang hắn cũng không biết. . . . . . Nhưng mà cô sợ lạnh. Mùa đông mấy năm nay, cô sợ lạnh. Vì tiết kiệm mỗi một phần tiền chữa bệnh cho mẹ, cô ngay cả mấy cái áo khoác dày đều tiếc mua, huống chi là cái khác?
Trước khi gặp được hắn, quần áo của cô đại bộ phận là mua ở chợ bán thức ăn, chợ đêm quán, hơi tốt một chút, là hàng xóm đưa . . . . . .
Vô luận cô cỡ nào quật cường, tại mùa đông rét lạnh này, cô vẫn chỉ có thể đáng xấu hổ cảm kích hắn xuất hiện. Ít nhất, hắn làm mẹ khá hơn, để mùa đông này cô không hề lạnh. . . . . .
Bíp bíp bíp ——
Sau lưng truyền đến tiếng còi xe, Uyển Tình vội vàng tránh ra, phát hiện mình cũng không có chiếm đường xe chạy. Cô xoay đầu, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ chậm rãi dừng lại, Đinh Thải Nghiên từ trên ghế lái quay đầu đi, mỉm cười nhìn cô: "Uyển Tình."
Uyển Tình giật giật môi, không nói gì.
"Đi đâu?" Thải Nghiên hỏi.
Uyển Tình không nói lời nào.
Thải Nghiên mở ra một bên cửa xe: "Đi lên đi, chị đưa em về."
"Không nên." Uyển Tình lạnh lùng nói.
Thải Nghiên tươi cười không thay đổi: "Vậy cùng đi uống cà phê nóng đi. Chị em chúng ta thật vất vả mới gặp, ngồi xuống nhờ một chút."
Môi Uyển Tình khẽ nhếch, khí trắng dày đặc từ trong miệng cô phả ra: "Tán gẫu gì?" Cô không cho rằng các cô có gì tốt để tán gẫu.
"Chuyển phát là cô gửi sao?" Thải Nghiên nói, "Không thể tưởng được cô có trí tuệ như vậy, biết châm ngòi ly gián!"
Uyển Tình dừng một chút, không phủ nhận: "Ông ta nói đưa cho vợ và con gái ông ta, lại để sai địa phương rồi, tôi chỉ là giúp ông ta sửa lại."
"Xem ra có một số việc của chúng tôi xác thực cần nhờ một chút." Thải Nghiên mở cửa xe lớn ra, "Đi lên đi! Như thế nào? Sợ tôi ăn cô?"
Uyển Tình trừng mắt lạnh nhìn cô một cái, lên xe: "Tôi cho cô một giờ!"
Thải Nghiên nắm chặt vô lăng một lát, rất bất mãn loại khẩu khí này của cô. Cô ta nghĩ cô ta là ai? Ông chủ lớn hay là tổng thống, còn thu xếp công để tới đón không thấy sao! Bất quá nghĩ đến chuyện phát sinh kế tiếp, bất mãn của cô liền biến mất, nhịn không được lạnh lùng hừ một tiếng trong mũi.
Mấy ngày hôm trước đi quảng trường mua sắm shopping, cô nhìn thấy Uyển Tình cùng một chỗ với Thiên Tuyết, đã muốn tìm cơ hội thu thập Uyển Tình. Vụng trộm quan sát vài ngày, phát hiện sau khi Uyển Tình và Thiên Tuyết chia tay đều tự mình về nhà, đã muốn ra chủ ý.
Cô quyết định ngay tại hôm nay! Vừa rồi đã gọi điện thoại cho Chu bộ trưởng, nói muốn đưa hắn một món món quà, gọi hắn đến phòng Karaoke của Bất Dạ Thành chờ. Hắn khẳng định nghĩ cô muốn hiến thân nhỉ?
Thải Nghiên liếc Uyển Tình, thế này mới gọi là đại lễ. Học sinh trung học17 tuổi, sạch sẽ, nghĩ đến Chu bộ trưởng sẽ rất thích. Sau đó, cô sẽ chụp được hình Uyển Tình lỏa thể, giao cho báo chí và tạp chí, truyền lên trang web nữa, để cô ta trọn đời không thể xoay người!
Còn muốn ông thích cô ta? Từ nay về sau, nghìn người lên án, vạn người nguyền rủa, không ai sẽ thích cô ta! Cho dù mọi người biết cô ta bị hại, cũng sẽ đồng tình với cô ta, sẽ mắng người sau lưng hại cô ta . . . . . . Nhưng thế thì sao? Cô ta bị người chơi đùa chính là chơi đùa, có nhiều đồng tình nữa cũng chỉ là đồng tình, nếu kêu ai cưới cô ta, sẽ có người chịu sao? Hơn nữa, cô sẽ dẫn đường dư luận, để mọi người nghĩ Uyển Tình là tự nguyện. Cô nhất định sẽ hủy cô ta hoàn toàn!
Ô tô đứng ở cửa Bất Dạ Thành, Uyển Tình vừa thấy, hoảng sợ hỏi: "Cô dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Cô lần trước đã tới, vạn nhất bị người ta nhận ra làm sao bây giờ?
Thải Nghiên nghĩ cô (Uyển Tình) chưa tới nơi này, lừa cô: "Chị luôn luôn uống cà phê ở trong này! Đừng nói chị không chiếu cố em, đã khó gặp, đương nhiên mang em đến địa phương cao cấp." Nói xong, cô xuống xe.
Uyển Tình xuống xe theo, nhíu mày nói: "Nghe nói nơi này làm ăn bất chính mà!"
Lời này vừa vặn bị nhân viên bãi đậu xe đang đi đến đây nghe thấy, nhân viên bãi đậu xe nói: " Đây là một nơi mở hợp pháp."
Thải Nghiên bất mãn liếc nhìn cô một cái, nói: "Xin lỗi, cô ấy chưa tới nơi này" Nói xong liền lôi kéo cô vào trong.
Uyển Tình lảo đảo một chút, bỏ cô ra: "Cô dẫn tôi tới nơi này làm gì?"
"Đi theo tôi là được! Dong dài cái gì?" Thải Nghiên trừng cô, "Đừng cho tôi mất mặt! Tôi chính là Mục phu nhân tương lai, cô không nên một bộ chưa thấy qua việc đời!"
Uyển Tình chẳng muốn gặp hắn, buồn bực đi về phía trước.
Đi vào một phòng bao ở lầu hai, Thải Nghiên chỉ vào sô pha: "Ngồi đi."
Uyển Tình ngồi qua, đặt sách ở một bên: "Nhanh lên, tôi đang vội về nhà!"
Bồi bàn bưng hai chai nước trái cây tiến vào, Thải Nghiên cầm một chai, uống một ngụm. Khi bỏ xuống, nhân cơ hội cầm một viên thuốc ném vào bên trong một chai khác: "Em chờ một chút, chị hẹn hát karaoke với bạn, đi chào hỏi với bọn họ trước."
Uyển Tình bất mãn nhìn về phía cô, cô đã ra cửa. Đợi 20 phút, cô còn không có trở về, Uyển Tình lại bởi vì điều hòa trong phòng mở lớn mà cảm thấy nóng.
Uyển Tình có hơi không kiên nhẫn, cầm lấy nước trái cây trên bàn uống một ngụm. Chất lỏng lạnh lẽo chảy qua yết hầu, cô nhịn không được uống một chút. Nước trái cây này hương vị cũng không tệ lắm, cô lại có chút đói bụng, phải dựa vào sô pha, chậm rãi uống.
Chỉ chốc lát, uống một chai nước trái cây hết, cô cảm thấy có chút mệt rã rời, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Mới trong chốc lát, liền cảm thấy nhiệt độ vừa mới hạ thấp lại nóng lên.
Là điều hòa hỏng rồi sao? Cô muốn đứng lên tìm công tắc điều hòa, lại không muốn động. Không hiểu, trong đầu bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, lại có thể là bộ dáng Mục Thiên Dương dính đầy mồ hôi.
Hắn nhìn cô, trong mắt tràn đầy dục vọng, sau đó bắt đầu trêu chọc cô, trêu chọc cô cả người run lên, nóng lên. . . . . .
"Ừm. . . . . ." Uyển Tình hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy hô hấp có chút không thông suốt, khó chịu yếu đuối trên sô pha, hai chân nhịn không được cọ cọ.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị mở ra. Cô cả kinh, mở mắt ra, thấy Thải Nghiên kéo một người nam nhân, ý cười trong suốt đi đến.
Cô muốn đứng lên, lại cảm thấy có chút không thích hợp. Mục Thiên Dương cũng không có ở đây, càng không có chạm vào cô, cô vì sao có một loại cảm giác bị hắn âu yếm qua?
"Xem ra hiệu quả của thuốc không sai nha." Thải Nghiên cúi đầu nhìn cô một cái, nói với Chu Khải Quốc, "Thế nào, món quà này tốt chứ?"
Chu Khải Quốc đưa tay nâng mặt Uyển Tình lên, thấy hai má cô ửng hồng, mị nhãn như tơ, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: "Không sai. . . . . . Không sai. . . . . . Tiểu yêu tinh, em từ nơi này có được?"
Thiên Tuyết nói chuyện điện thoại với lái xe xong, hỏi Uyển Tình: "Muốn mình đưa cậu về hay không?"
"Không nên, tớ đi xe điện ngầm."
Thiên Tuyết gật gật đầu, biết cô (Uyển Tình) sợ bị người thấy, cũng không miễn cưỡng.
Hai người đứng trong chốc lát, tài xế tới đón Thiên Tuyết đi rồi, Uyển Tình mới rời khỏi.
Giữa đám bông tuyết bay tán loạn, cô co thân mình lại, ôm sách ở trước ngực, thong thả đi về phía trước. Cúi đầu, thấy cái bao tay trên tay, cô nhớ tới Mục Thiên Dương. Ngày đó hắn đi vào cửa hàng tinh phẩm, vì mua hai tay bộ này sao? Thực không hiểu nổi, vì sao hắn muốn làm như vậy. Cô không nên mang, không mang hắn cũng không biết. . . . . . Nhưng mà cô sợ lạnh. Mùa đông mấy năm nay, cô sợ lạnh. Vì tiết kiệm mỗi một phần tiền chữa bệnh cho mẹ, cô ngay cả mấy cái áo khoác dày đều tiếc mua, huống chi là cái khác?
Trước khi gặp được hắn, quần áo của cô đại bộ phận là mua ở chợ bán thức ăn, chợ đêm quán, hơi tốt một chút, là hàng xóm đưa . . . . . .
Vô luận cô cỡ nào quật cường, tại mùa đông rét lạnh này, cô vẫn chỉ có thể đáng xấu hổ cảm kích hắn xuất hiện. Ít nhất, hắn làm mẹ khá hơn, để mùa đông này cô không hề lạnh. . . . . .
Bíp bíp bíp ——
Sau lưng truyền đến tiếng còi xe, Uyển Tình vội vàng tránh ra, phát hiện mình cũng không có chiếm đường xe chạy. Cô xoay đầu, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ chậm rãi dừng lại, Đinh Thải Nghiên từ trên ghế lái quay đầu đi, mỉm cười nhìn cô: "Uyển Tình."
Uyển Tình giật giật môi, không nói gì.
"Đi đâu?" Thải Nghiên hỏi.
Uyển Tình không nói lời nào.
Thải Nghiên mở ra một bên cửa xe: "Đi lên đi, chị đưa em về."
"Không nên." Uyển Tình lạnh lùng nói.
Thải Nghiên tươi cười không thay đổi: "Vậy cùng đi uống cà phê nóng đi. Chị em chúng ta thật vất vả mới gặp, ngồi xuống nhờ một chút."
Môi Uyển Tình khẽ nhếch, khí trắng dày đặc từ trong miệng cô phả ra: "Tán gẫu gì?" Cô không cho rằng các cô có gì tốt để tán gẫu.
"Chuyển phát là cô gửi sao?" Thải Nghiên nói, "Không thể tưởng được cô có trí tuệ như vậy, biết châm ngòi ly gián!"
Uyển Tình dừng một chút, không phủ nhận: "Ông ta nói đưa cho vợ và con gái ông ta, lại để sai địa phương rồi, tôi chỉ là giúp ông ta sửa lại."
"Xem ra có một số việc của chúng tôi xác thực cần nhờ một chút." Thải Nghiên mở cửa xe lớn ra, "Đi lên đi! Như thế nào? Sợ tôi ăn cô?"
Uyển Tình trừng mắt lạnh nhìn cô một cái, lên xe: "Tôi cho cô một giờ!"
Thải Nghiên nắm chặt vô lăng một lát, rất bất mãn loại khẩu khí này của cô. Cô ta nghĩ cô ta là ai? Ông chủ lớn hay là tổng thống, còn thu xếp công để tới đón không thấy sao! Bất quá nghĩ đến chuyện phát sinh kế tiếp, bất mãn của cô liền biến mất, nhịn không được lạnh lùng hừ một tiếng trong mũi.
Mấy ngày hôm trước đi quảng trường mua sắm shopping, cô nhìn thấy Uyển Tình cùng một chỗ với Thiên Tuyết, đã muốn tìm cơ hội thu thập Uyển Tình. Vụng trộm quan sát vài ngày, phát hiện sau khi Uyển Tình và Thiên Tuyết chia tay đều tự mình về nhà, đã muốn ra chủ ý.
Cô quyết định ngay tại hôm nay! Vừa rồi đã gọi điện thoại cho Chu bộ trưởng, nói muốn đưa hắn một món món quà, gọi hắn đến phòng Karaoke của Bất Dạ Thành chờ. Hắn khẳng định nghĩ cô muốn hiến thân nhỉ?
Thải Nghiên liếc Uyển Tình, thế này mới gọi là đại lễ. Học sinh trung học17 tuổi, sạch sẽ, nghĩ đến Chu bộ trưởng sẽ rất thích. Sau đó, cô sẽ chụp được hình Uyển Tình lỏa thể, giao cho báo chí và tạp chí, truyền lên trang web nữa, để cô ta trọn đời không thể xoay người!
Còn muốn ông thích cô ta? Từ nay về sau, nghìn người lên án, vạn người nguyền rủa, không ai sẽ thích cô ta! Cho dù mọi người biết cô ta bị hại, cũng sẽ đồng tình với cô ta, sẽ mắng người sau lưng hại cô ta . . . . . . Nhưng thế thì sao? Cô ta bị người chơi đùa chính là chơi đùa, có nhiều đồng tình nữa cũng chỉ là đồng tình, nếu kêu ai cưới cô ta, sẽ có người chịu sao? Hơn nữa, cô sẽ dẫn đường dư luận, để mọi người nghĩ Uyển Tình là tự nguyện. Cô nhất định sẽ hủy cô ta hoàn toàn!
Ô tô đứng ở cửa Bất Dạ Thành, Uyển Tình vừa thấy, hoảng sợ hỏi: "Cô dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Cô lần trước đã tới, vạn nhất bị người ta nhận ra làm sao bây giờ?
Thải Nghiên nghĩ cô (Uyển Tình) chưa tới nơi này, lừa cô: "Chị luôn luôn uống cà phê ở trong này! Đừng nói chị không chiếu cố em, đã khó gặp, đương nhiên mang em đến địa phương cao cấp." Nói xong, cô xuống xe.
Uyển Tình xuống xe theo, nhíu mày nói: "Nghe nói nơi này làm ăn bất chính mà!"
Lời này vừa vặn bị nhân viên bãi đậu xe đang đi đến đây nghe thấy, nhân viên bãi đậu xe nói: " Đây là một nơi mở hợp pháp."
Thải Nghiên bất mãn liếc nhìn cô một cái, nói: "Xin lỗi, cô ấy chưa tới nơi này" Nói xong liền lôi kéo cô vào trong.
Uyển Tình lảo đảo một chút, bỏ cô ra: "Cô dẫn tôi tới nơi này làm gì?"
"Đi theo tôi là được! Dong dài cái gì?" Thải Nghiên trừng cô, "Đừng cho tôi mất mặt! Tôi chính là Mục phu nhân tương lai, cô không nên một bộ chưa thấy qua việc đời!"
Uyển Tình chẳng muốn gặp hắn, buồn bực đi về phía trước.
Đi vào một phòng bao ở lầu hai, Thải Nghiên chỉ vào sô pha: "Ngồi đi."
Uyển Tình ngồi qua, đặt sách ở một bên: "Nhanh lên, tôi đang vội về nhà!"
Bồi bàn bưng hai chai nước trái cây tiến vào, Thải Nghiên cầm một chai, uống một ngụm. Khi bỏ xuống, nhân cơ hội cầm một viên thuốc ném vào bên trong một chai khác: "Em chờ một chút, chị hẹn hát karaoke với bạn, đi chào hỏi với bọn họ trước."
Uyển Tình bất mãn nhìn về phía cô, cô đã ra cửa. Đợi 20 phút, cô còn không có trở về, Uyển Tình lại bởi vì điều hòa trong phòng mở lớn mà cảm thấy nóng.
Uyển Tình có hơi không kiên nhẫn, cầm lấy nước trái cây trên bàn uống một ngụm. Chất lỏng lạnh lẽo chảy qua yết hầu, cô nhịn không được uống một chút. Nước trái cây này hương vị cũng không tệ lắm, cô lại có chút đói bụng, phải dựa vào sô pha, chậm rãi uống.
Chỉ chốc lát, uống một chai nước trái cây hết, cô cảm thấy có chút mệt rã rời, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Mới trong chốc lát, liền cảm thấy nhiệt độ vừa mới hạ thấp lại nóng lên.
Là điều hòa hỏng rồi sao? Cô muốn đứng lên tìm công tắc điều hòa, lại không muốn động. Không hiểu, trong đầu bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, lại có thể là bộ dáng Mục Thiên Dương dính đầy mồ hôi.
Hắn nhìn cô, trong mắt tràn đầy dục vọng, sau đó bắt đầu trêu chọc cô, trêu chọc cô cả người run lên, nóng lên. . . . . .
"Ừm. . . . . ." Uyển Tình hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy hô hấp có chút không thông suốt, khó chịu yếu đuối trên sô pha, hai chân nhịn không được cọ cọ.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị mở ra. Cô cả kinh, mở mắt ra, thấy Thải Nghiên kéo một người nam nhân, ý cười trong suốt đi đến.
Cô muốn đứng lên, lại cảm thấy có chút không thích hợp. Mục Thiên Dương cũng không có ở đây, càng không có chạm vào cô, cô vì sao có một loại cảm giác bị hắn âu yếm qua?
"Xem ra hiệu quả của thuốc không sai nha." Thải Nghiên cúi đầu nhìn cô một cái, nói với Chu Khải Quốc, "Thế nào, món quà này tốt chứ?"
Chu Khải Quốc đưa tay nâng mặt Uyển Tình lên, thấy hai má cô ửng hồng, mị nhãn như tơ, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: "Không sai. . . . . . Không sai. . . . . . Tiểu yêu tinh, em từ nơi này có được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.