Chương 169: Tự cứu
Hoạ Thuỷ
28/03/2016
Thải Nghiên cười nói: "Đây là em gái cùng cha khác mẹ của em, tuyệt đối an toàn, anh cứ yên tâm chơi!"
Ánh mắt Chu Khải Quốc híp lại, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Em yêu tinh này, ngay cả em gái mình cũng xuống tay ác như vậy!"
"Cái này không phải vì anh sao?" Thải Nghiên cười nói, "Cô ta mới mười bảy tuổi, khẳng định là xử nữ, tiện nghi cho anh!"
Chu Khải Quốc nghe xong, nhịn không được cả người nóng lên, ôm lấy cô hung hăng hôn hai cái: "Cái của em cho anh, ngay cả của em gái cũng cho anh! Yên tâm, anh về sau nhất định cúc cung tận tụy với em!"
Lúc này, Uyển Tình đột nhiên xô vào bọn họ chạy ra bên ngoài. Cô đã nghe hiểu được là chuyện gì xảy ra! Cô chẳng những bị ba ba của mình bán, bây giờ còn cũng bị chị của mình bán!
Cô đã bị bán qua một lần! Vì sao giáo huấn không lâu? Lại có thể còn có thể bị Đinh Thải Nghiên lừa đến nơi đây?
Đều là cô xứng đáng! Xứng đáng!
Uyển Tình vừa mới cầm được nắm cửa, đã bị Chu Khải Quốc bắt về.
Cô bị ném lên sô pha, sô pha chật hẹp căn bản người không đủ nằm, lập tức lại lăn xuống đất. Cái trán đụng lên bàn trà, để cô một trận đầu choáng mắt hoa.
Đang muốn đứng lên, chỉ thấy một đôi giày màu đen xuất hiện trước mắt. Cô sửng sốt, nhớ tới ngày nào đó, cũng là như vậy. . . . . . Sau đó Đinh Thải Nghiên liền hung hăng đạp cô một cước, thiếu chút nữa đạp gãy tay cô.
Cô sợ tới mức lui một bước, lại đụng vào bàn trà, đinh đương vài tiếng, Chai nước ép lăn trên sàn nhà. Cô vừa thấy, nhất thời hiểu được, ngẩng đầu nhìn Đinh Thải Nghiên: "Cô bỏ thuốc cho tôi. . . . . ."
"Mẹ cô không dạy cô không thể ăn đồ của người lạ sao?" Thải Nghiên nói xong, đột nhiên cười ha ha, "Đúng! Tôi không phải người lạ! Cô nghĩ rằng tôi thực xem cô là em gái sao? Bằng cô cũng xứng sao!"
Cả người Uyển Tình nóng lên, như nhũn ra, có một loại cảm giác trống rỗng lan tràn toàn thân. Cô muốn. . . . . . Cô muốn bị nam nhân xâm phạm!
Cô cắn môi, nước mắt xấu hổ chảy xuống!
Vì sao. . . . . . Vì sao sẽ như vậy? Chính là bởi vì trúng thuốc sao? Hay là cô vốn cũng rất dâm đãng? Nhớ tới một vài ban đêm ở cùng Mục Thiên Dương kia, cô ngay từ đầu rõ ràng không muốn, nhưng cuối cùng cũng sẽ thần phục, cũng sẽ có khoái cảm dục tiên dục tử kia . . . . . .
Cô không hiểu. Không hiểu đây là bản năng sinh lý, không hiểu là dục vọng không chịu được trêu chọc, chỉ tưởng mình không tốt.
"Ô ô ô. . . . . ." Hai tay Uyển Tình che mặt, cả người phát run.
"Giao cho anh." Thải Nghiên nói với Chu Khải Quốc, "Em nhìn cô ta nhanh nhịn không được rồi."
"Yêu tinh, anh thực luyến tiếc em." Chu Khải Quốc ôm lấy cô, hung hăng mút hôn.
Uyển Tình thấy, đi về một bên, muốn nhân cơ hội chạy trốn. Vừa đi đến cạnh cửa, cặp giày cao gót kia lại xuất hiện.
Đinh Thải Nghiên đá đá cô, mở cánh cửa ra đi ra ngoài. Cô bỗng nhiên bắt lấy khung cửa, trở mình một cái đứng lên, còn không có chen ra, Chu Khải Quốc đã từ sau lưng ôm lấy cô.
Ngay sau đó, cánh cửa bị đóng kín, cô nhịn không được kêu to ra tiếng.
Chu Khải Quốc bỗng nhiên đè cô xuống đất, cả người kích động run run: "Nhìn bộ dạng em như vậy, muốn có không được sao? Cho anh xem xem, phía dưới có phải ra nước hay không!"
Nói xong, hắn liền kéo áo khoác Uyển Tình, muốn đi cởi quần của cô.
"Buông!" Uyển Tình thét chói tai, hết đá rồi đạp, nhưng thân mình mềm mại thập phần vô lực. Cô vung hai tay như điên rồi, đá văng ra hắn liền đi về phía trước.
Chu Khải Quốc bắt lấy chân của cô, theo sát sau đi lên, hai người xoay đánh ngay trên đất.
Đột nhiên, Uyển Tình đụng đến một vật thể lạnh lẽo. Cô theo bản năng bắt lấy, theo bản năng trở tay gõ một cái.
"A!" Chu Khải Quốc thét lớn một tiếng, hai tay ôm đầu, buông cô ra.
Cô vội vàng đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo ném tới bên kia bàn trà, phát hiện trên tay cầm là một chai nước trái cây. Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một tia thanh minh, một ít tình tiết điện ảnh hiện lên trong đầu, cô nắm chặt cái chai, ở trên bàn trà hung hăng gõ một cái——
Rầm một tiếng, tuy rằng không giống trong phim có tự động chỉnh tề như vậy, nhưng tốt xấu là làm ra một món lợi khí. Cô nắm chặt cái chai gãy, đối với Chu Khải Quốc từ mặt đất đứng lên.
"Ông không nên qua đây. . . . . ." Âm thanh Cô phát run, hai tay đã phát run. Lắc lư một cái, người thiếu chút nữa ngã quỵ.
Không. . . . . . Không được. . . . . . Trên người cô thật là khó chịu, thật muốn. . . . . .
Hai chân cô như nhũn ra ngã xuống, cái chai thiếu chút nữa nới lỏng từ trong tay thoát ra.
Chu Khải Quốc cười: "Uống xuân dược còn muốn chịu đựng? Lập tức cầu anh trên em!"
"A. . . . . ." Một trận trống rỗng từ dưới thân truyền đến, Uyển Tình ngã xuống trên một đống đổ vỡ, tay đặt trên vỡ thủy tinh. Một trận đau đớn, cả người thoáng chốc tỉnh táo, đầu óc cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Cô nâng tay lên, thấy trên cái bao tay màu trắng xâm nhiễm ra một chút đỏ tươi, trong lòng một trận kích động, nước mắt nhất thời bừng lên. Phát hiện Chu Khải Quốc đi tới, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm cái chai lên đối diện hắn.
Chu Khải Quốc nhìn lợi khí thủy tinh bén nhọn, còn có ánh mắt cô càng bén nhọn, nhịn không được sợ run một chút.
Cô chậm rãi đứng lên, cắn răng trừng hắn, bỗng nhiên đầu nhọn cái chai hướng về mình, hung hăng cắt trên cổ tay tay một chút.
"A ——" Uyển Tình kêu đau một tiếng, thiếu chút nữa té xỉu.
Chu Khải Quốc sợ tới mức lui một bước: "Cô làm gì? !"
"Tránh ra!" Uyển Tình hét lớn một tiếng, nhắm ngay cửa chính tiến lên, cũng không cẩn thận vấp trên mặt đất.
Loảng xoảng làm một tiếng, lợi khí hộ thân duy nhất rời tay mà bay.
Chu Khải Quốc phục hồi tinh thần lại, đi lên bắt cô. Cô nhanh chóng đứng lên, còn muốn bắt lại cái chai, bắt vài cái lại chỉ bắt lấy một mảnh nhỏ.
Chu Khải Quốc níu áo cô một phen, cô xoay người đá một cái, lại dùng mảnh nhỏ trên tay hung hăng cắt hắn một chút. Không biết cắt tới nơi nào, nhưng hắn nới lỏng tay, cô nhân cơ hội đi mở cửa, dùng sức xoay vài cái mới mở ra, lập tức lao ra, vừa chạy vừa kêu: "Cứu mạng ——"
Chu Khải Quốc đuổi sát theo sau, cô nhìn thấy, chỉ có thể bối rối chạy về phía trước. Đổi tới đổi lui, cũng tìm không thấy cửa ra ở nơi nào, đột nhiên thấy thang máy, liền tiến lên ấn mãnh liệt. Mắt thấy Chu Khải Quốc và Đinh Thải Nghiên đều đuổi theo đến đây, cô ấn nhanh chốt mở thang máy. Rốt cục có một cái mở, cô lập tức vọt vào, lại chỉ vào cái nút ấn loạn một trận.
Rốt cục, trước khi bọn họ đuổi tới, thang máy khép lại .
Cô thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ trong thang máy. Thấy vách tường chiếu ra bộ dáng chật vật lại dụ hoặc của mình, cô rụt lui thân mình, cảm giác một cỗ nhiệt lưu trào ra từ giữa hai chân, nhịn không được rên rỉ thở dốc: "Thiên Dương. . . . . ."
Không. . . . . . Cô không cần nam nhân gì! Cô muốn tự mình cứu mình!
Cô cầm thủy tinh trên tay, hung hăng kéo ống tay áo, lại vẽ một lỗ trên cánh tay tuyết trắng. Đau đớn làm cô thanh tỉnh, cô mở mắt ra, phát hiện thang máy mở, bên ngoài có chút đen, không biết là ở đâu, cô đứng lên đi ra ngoài, còn không có đứng vững, chợt nghe thấy đinh một tiếng, lại có thang máy mở. . . . . .
Quay đầu lại, là Đinh Thải Nghiên và Chu Khải Quốc cười lạnh đi ra!
Ánh mắt Chu Khải Quốc híp lại, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Em yêu tinh này, ngay cả em gái mình cũng xuống tay ác như vậy!"
"Cái này không phải vì anh sao?" Thải Nghiên cười nói, "Cô ta mới mười bảy tuổi, khẳng định là xử nữ, tiện nghi cho anh!"
Chu Khải Quốc nghe xong, nhịn không được cả người nóng lên, ôm lấy cô hung hăng hôn hai cái: "Cái của em cho anh, ngay cả của em gái cũng cho anh! Yên tâm, anh về sau nhất định cúc cung tận tụy với em!"
Lúc này, Uyển Tình đột nhiên xô vào bọn họ chạy ra bên ngoài. Cô đã nghe hiểu được là chuyện gì xảy ra! Cô chẳng những bị ba ba của mình bán, bây giờ còn cũng bị chị của mình bán!
Cô đã bị bán qua một lần! Vì sao giáo huấn không lâu? Lại có thể còn có thể bị Đinh Thải Nghiên lừa đến nơi đây?
Đều là cô xứng đáng! Xứng đáng!
Uyển Tình vừa mới cầm được nắm cửa, đã bị Chu Khải Quốc bắt về.
Cô bị ném lên sô pha, sô pha chật hẹp căn bản người không đủ nằm, lập tức lại lăn xuống đất. Cái trán đụng lên bàn trà, để cô một trận đầu choáng mắt hoa.
Đang muốn đứng lên, chỉ thấy một đôi giày màu đen xuất hiện trước mắt. Cô sửng sốt, nhớ tới ngày nào đó, cũng là như vậy. . . . . . Sau đó Đinh Thải Nghiên liền hung hăng đạp cô một cước, thiếu chút nữa đạp gãy tay cô.
Cô sợ tới mức lui một bước, lại đụng vào bàn trà, đinh đương vài tiếng, Chai nước ép lăn trên sàn nhà. Cô vừa thấy, nhất thời hiểu được, ngẩng đầu nhìn Đinh Thải Nghiên: "Cô bỏ thuốc cho tôi. . . . . ."
"Mẹ cô không dạy cô không thể ăn đồ của người lạ sao?" Thải Nghiên nói xong, đột nhiên cười ha ha, "Đúng! Tôi không phải người lạ! Cô nghĩ rằng tôi thực xem cô là em gái sao? Bằng cô cũng xứng sao!"
Cả người Uyển Tình nóng lên, như nhũn ra, có một loại cảm giác trống rỗng lan tràn toàn thân. Cô muốn. . . . . . Cô muốn bị nam nhân xâm phạm!
Cô cắn môi, nước mắt xấu hổ chảy xuống!
Vì sao. . . . . . Vì sao sẽ như vậy? Chính là bởi vì trúng thuốc sao? Hay là cô vốn cũng rất dâm đãng? Nhớ tới một vài ban đêm ở cùng Mục Thiên Dương kia, cô ngay từ đầu rõ ràng không muốn, nhưng cuối cùng cũng sẽ thần phục, cũng sẽ có khoái cảm dục tiên dục tử kia . . . . . .
Cô không hiểu. Không hiểu đây là bản năng sinh lý, không hiểu là dục vọng không chịu được trêu chọc, chỉ tưởng mình không tốt.
"Ô ô ô. . . . . ." Hai tay Uyển Tình che mặt, cả người phát run.
"Giao cho anh." Thải Nghiên nói với Chu Khải Quốc, "Em nhìn cô ta nhanh nhịn không được rồi."
"Yêu tinh, anh thực luyến tiếc em." Chu Khải Quốc ôm lấy cô, hung hăng mút hôn.
Uyển Tình thấy, đi về một bên, muốn nhân cơ hội chạy trốn. Vừa đi đến cạnh cửa, cặp giày cao gót kia lại xuất hiện.
Đinh Thải Nghiên đá đá cô, mở cánh cửa ra đi ra ngoài. Cô bỗng nhiên bắt lấy khung cửa, trở mình một cái đứng lên, còn không có chen ra, Chu Khải Quốc đã từ sau lưng ôm lấy cô.
Ngay sau đó, cánh cửa bị đóng kín, cô nhịn không được kêu to ra tiếng.
Chu Khải Quốc bỗng nhiên đè cô xuống đất, cả người kích động run run: "Nhìn bộ dạng em như vậy, muốn có không được sao? Cho anh xem xem, phía dưới có phải ra nước hay không!"
Nói xong, hắn liền kéo áo khoác Uyển Tình, muốn đi cởi quần của cô.
"Buông!" Uyển Tình thét chói tai, hết đá rồi đạp, nhưng thân mình mềm mại thập phần vô lực. Cô vung hai tay như điên rồi, đá văng ra hắn liền đi về phía trước.
Chu Khải Quốc bắt lấy chân của cô, theo sát sau đi lên, hai người xoay đánh ngay trên đất.
Đột nhiên, Uyển Tình đụng đến một vật thể lạnh lẽo. Cô theo bản năng bắt lấy, theo bản năng trở tay gõ một cái.
"A!" Chu Khải Quốc thét lớn một tiếng, hai tay ôm đầu, buông cô ra.
Cô vội vàng đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo ném tới bên kia bàn trà, phát hiện trên tay cầm là một chai nước trái cây. Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một tia thanh minh, một ít tình tiết điện ảnh hiện lên trong đầu, cô nắm chặt cái chai, ở trên bàn trà hung hăng gõ một cái——
Rầm một tiếng, tuy rằng không giống trong phim có tự động chỉnh tề như vậy, nhưng tốt xấu là làm ra một món lợi khí. Cô nắm chặt cái chai gãy, đối với Chu Khải Quốc từ mặt đất đứng lên.
"Ông không nên qua đây. . . . . ." Âm thanh Cô phát run, hai tay đã phát run. Lắc lư một cái, người thiếu chút nữa ngã quỵ.
Không. . . . . . Không được. . . . . . Trên người cô thật là khó chịu, thật muốn. . . . . .
Hai chân cô như nhũn ra ngã xuống, cái chai thiếu chút nữa nới lỏng từ trong tay thoát ra.
Chu Khải Quốc cười: "Uống xuân dược còn muốn chịu đựng? Lập tức cầu anh trên em!"
"A. . . . . ." Một trận trống rỗng từ dưới thân truyền đến, Uyển Tình ngã xuống trên một đống đổ vỡ, tay đặt trên vỡ thủy tinh. Một trận đau đớn, cả người thoáng chốc tỉnh táo, đầu óc cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Cô nâng tay lên, thấy trên cái bao tay màu trắng xâm nhiễm ra một chút đỏ tươi, trong lòng một trận kích động, nước mắt nhất thời bừng lên. Phát hiện Chu Khải Quốc đi tới, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm cái chai lên đối diện hắn.
Chu Khải Quốc nhìn lợi khí thủy tinh bén nhọn, còn có ánh mắt cô càng bén nhọn, nhịn không được sợ run một chút.
Cô chậm rãi đứng lên, cắn răng trừng hắn, bỗng nhiên đầu nhọn cái chai hướng về mình, hung hăng cắt trên cổ tay tay một chút.
"A ——" Uyển Tình kêu đau một tiếng, thiếu chút nữa té xỉu.
Chu Khải Quốc sợ tới mức lui một bước: "Cô làm gì? !"
"Tránh ra!" Uyển Tình hét lớn một tiếng, nhắm ngay cửa chính tiến lên, cũng không cẩn thận vấp trên mặt đất.
Loảng xoảng làm một tiếng, lợi khí hộ thân duy nhất rời tay mà bay.
Chu Khải Quốc phục hồi tinh thần lại, đi lên bắt cô. Cô nhanh chóng đứng lên, còn muốn bắt lại cái chai, bắt vài cái lại chỉ bắt lấy một mảnh nhỏ.
Chu Khải Quốc níu áo cô một phen, cô xoay người đá một cái, lại dùng mảnh nhỏ trên tay hung hăng cắt hắn một chút. Không biết cắt tới nơi nào, nhưng hắn nới lỏng tay, cô nhân cơ hội đi mở cửa, dùng sức xoay vài cái mới mở ra, lập tức lao ra, vừa chạy vừa kêu: "Cứu mạng ——"
Chu Khải Quốc đuổi sát theo sau, cô nhìn thấy, chỉ có thể bối rối chạy về phía trước. Đổi tới đổi lui, cũng tìm không thấy cửa ra ở nơi nào, đột nhiên thấy thang máy, liền tiến lên ấn mãnh liệt. Mắt thấy Chu Khải Quốc và Đinh Thải Nghiên đều đuổi theo đến đây, cô ấn nhanh chốt mở thang máy. Rốt cục có một cái mở, cô lập tức vọt vào, lại chỉ vào cái nút ấn loạn một trận.
Rốt cục, trước khi bọn họ đuổi tới, thang máy khép lại .
Cô thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ trong thang máy. Thấy vách tường chiếu ra bộ dáng chật vật lại dụ hoặc của mình, cô rụt lui thân mình, cảm giác một cỗ nhiệt lưu trào ra từ giữa hai chân, nhịn không được rên rỉ thở dốc: "Thiên Dương. . . . . ."
Không. . . . . . Cô không cần nam nhân gì! Cô muốn tự mình cứu mình!
Cô cầm thủy tinh trên tay, hung hăng kéo ống tay áo, lại vẽ một lỗ trên cánh tay tuyết trắng. Đau đớn làm cô thanh tỉnh, cô mở mắt ra, phát hiện thang máy mở, bên ngoài có chút đen, không biết là ở đâu, cô đứng lên đi ra ngoài, còn không có đứng vững, chợt nghe thấy đinh một tiếng, lại có thang máy mở. . . . . .
Quay đầu lại, là Đinh Thải Nghiên và Chu Khải Quốc cười lạnh đi ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.