Chương 55
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
Kim Ngọc Sam bị đẩy ngã vào tường, ôm cổ mà nhăn nhó. Lực tay của anh thật sự quá mạnh, nếu không có La Duật và Vũ ngăn cản thì cô ta đã bị bóp chết thật rồi.
Nhã Thần thở dồn dập,nhưng vẫn không thể bình tĩnh được mà trừng mắt nhìn cô ta. La Duật nhìn sang Kim Ngọc Sam, anh ta bình tĩnh hơn anh nhiều, hỏi.
"Cô vào đây làm gì? Tại sao lại rút máy thở của Tiểu Hà?"
Nhã Thần quay phắt sang nhìn La Duật, hỏi.
"Cái gì? Rút máy thở sao?"
Anh bàng hoàng nhìn Tiểu Hà đang nằm trên giường, không dám tin Kim Ngọc Sam là bác sĩ mà có thể làm ra chuyện này. Nhã Thần nhìn sang cô ta đang đứng ở một góc, cả người có thể nói là toát ra ám khí.
"Cô chán sống rồi sao? Dám làm như vậy với cô ấy? Cô điên rồi sao?"
Cô ta nhìn anh cười khẩy, nơi khoé mắt đỏ hoe.
"Điên? Anh mới là người điên đó Lý Nhã Thần!"
Cô ta đi đến đứng đối diện anh, nói một lần cho rõ mọi chuyện.
"Anh vì một cô gái không ra gì mà hi sinh nhiều như vậy có đáng hay không? Anh cho cô ta mọi thứ, ngay cả mạng của mình cũng muốn cho luôn rồi sao? Trong khi em vẫn luôn chờ đợi anh, quan tâm anh thì anh lại không nhìn thấy được."
La Duật đứng cạnh Nhã Thần mà bàng hoàng. Không ngờ anh lại có ma lực đến như vậy, cùng một lúc thu hút ba cô gái, khiến họ thay phiên nhau giành giật. Nhưng đến cuối cùng thì Cao Thi Nguyệt và cả Kim Ngọc Sam anh đều không để trong mắt, vì vốn dĩ anh không yêu họ. Người mà anh yêu chỉ có mỗi mình Hoa Tiểu Hà mà thôi.
Anh nhìn Kim Ngọc Sam rồi hỏi.
"Vậy nên cô đã làm như vậy với cô ấy?"
Cô ta không chối bỏ nữa, nhìn thẳng vào mắt anh mà thừa nhận tất cả, khí thế không hề biết sợ là gì.
"Phải. Là em đã rút máy thở của cô ta. Không chỉ như vậy, chuyện mà cô ta nhìn thấy em hôn anh cũng là em cố tình đó!"
"Câm miệng."
Nhã Thần không nhịn được mà tát vào mặt cô ta một cái đau đớn. Cô ta không thể tin là mình bị tát, cái tát đó lại còn đến từ người mình yêu nhất. La Duật và Vũ đều há hốc mồm, còn hai vệ sĩ kia thì sợ xanh mặt, lẳng lặng đi ra ngoài. La Duật không thể ngờ anh lại tát phụ nữ lại còn tát mạnh đến như thế. Tuy cô ta đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Hà và anh, nhưng anh ta lại cảm thấy cú tát này thật là quá nhẫn tâm, quá vô tình.
"Nhã Thần! Cậu tra nam quá rồi đấy! Có cần tới mức như vậy không?"
Nhã Thần nhìn cô ta đang ôm gò má, lạnh lùng dứt khoát nói.
"Ngoài người phụ nữ của tôi ra, bất kì người phụ nữ nào khác có ý định làm hại cô ấy... tôi cũng sẽ tra nam như vậy!"
Lúc này, cũng đã có người báo cho Kim lão gia và Kim phu nhân, bọn họ lập tức đến nơi và chạy vào phòng tìm kiếm con gái cưng của họ.
"Ngọc Sam? Con làm sao vậy? Ngọc..."
Kim lão gia chạy vào vừa nhìn thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của Nhã Thần thì đã như hồn bay phách lạc. Ông ta đứng nhìn anh, cười gượng gạo.
"Lý... Lý thiếu? Ở đây... có chuyện gì mà đông vui thế?"
La Duật nhìn ông ta nhăn nhó.
"Vui? Ông nhìn mặt Lý thiếu nha chúng tôi giống đang vui lắm sao? Lo mà dẫn con gái cưng của ông về nhà đi, trước khi Nhã Thần lại nổi giận."
Ông ta không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết là Kim Ngọc Sam vẫn đứng ở đó không về, cũng không chịu nói tiếng nào. Ông ta nhìn kĩ mới thấy trên mặt của cô ta có dấu tay, lại còn có cả dấu đỏ ở cổ như vừa bị ai bóp nghẹn. Kim lão gia vội đi đến chỗ cô ta, xuýt xoa.
"Con gái à! Mặt của con làm sao vậy hả? Là ai đã đánh con vậy?"
Ông ta gỡ từng ngón tay mà cô ta đang đặt trên khuôn mặt, nhìn mới thấy dấu tay in rõ thế nào. Ông ta có chút tức giận, nhưng trước mặt Nhã Thần cũng không dám làm quá lên.
"Là ai? Ai đã đánh con ra nông nỗi này? Cha sẽ đòi lại công bằng cho con. Là ai hả?"
"Là tôi đấy!"
Ông ta quay người lại, nhìn thấy người vừa mở lời nói là Nhã Thần, mặt mũi liền biến sắc. Anh nhìn ông ta đăm đăm, nói.
"Ông dạy con quả nhiên là rất tốt. Dạy gì không dạy lại dạy cô ta đi giành đàn ông với người khác, giành không được thì dùng kế hại người. Con gái của ông thân là bác sĩ mà lại đi rút ống thở của bệnh nhân đang hôn mê, mà người đó lại còn là bạn gái của tôi."
"Cả Kim gia của ông... dường như đều không muốn sống nữa rồi nhỉ?"
________________________________________________
Nhã Thần thở dồn dập,nhưng vẫn không thể bình tĩnh được mà trừng mắt nhìn cô ta. La Duật nhìn sang Kim Ngọc Sam, anh ta bình tĩnh hơn anh nhiều, hỏi.
"Cô vào đây làm gì? Tại sao lại rút máy thở của Tiểu Hà?"
Nhã Thần quay phắt sang nhìn La Duật, hỏi.
"Cái gì? Rút máy thở sao?"
Anh bàng hoàng nhìn Tiểu Hà đang nằm trên giường, không dám tin Kim Ngọc Sam là bác sĩ mà có thể làm ra chuyện này. Nhã Thần nhìn sang cô ta đang đứng ở một góc, cả người có thể nói là toát ra ám khí.
"Cô chán sống rồi sao? Dám làm như vậy với cô ấy? Cô điên rồi sao?"
Cô ta nhìn anh cười khẩy, nơi khoé mắt đỏ hoe.
"Điên? Anh mới là người điên đó Lý Nhã Thần!"
Cô ta đi đến đứng đối diện anh, nói một lần cho rõ mọi chuyện.
"Anh vì một cô gái không ra gì mà hi sinh nhiều như vậy có đáng hay không? Anh cho cô ta mọi thứ, ngay cả mạng của mình cũng muốn cho luôn rồi sao? Trong khi em vẫn luôn chờ đợi anh, quan tâm anh thì anh lại không nhìn thấy được."
La Duật đứng cạnh Nhã Thần mà bàng hoàng. Không ngờ anh lại có ma lực đến như vậy, cùng một lúc thu hút ba cô gái, khiến họ thay phiên nhau giành giật. Nhưng đến cuối cùng thì Cao Thi Nguyệt và cả Kim Ngọc Sam anh đều không để trong mắt, vì vốn dĩ anh không yêu họ. Người mà anh yêu chỉ có mỗi mình Hoa Tiểu Hà mà thôi.
Anh nhìn Kim Ngọc Sam rồi hỏi.
"Vậy nên cô đã làm như vậy với cô ấy?"
Cô ta không chối bỏ nữa, nhìn thẳng vào mắt anh mà thừa nhận tất cả, khí thế không hề biết sợ là gì.
"Phải. Là em đã rút máy thở của cô ta. Không chỉ như vậy, chuyện mà cô ta nhìn thấy em hôn anh cũng là em cố tình đó!"
"Câm miệng."
Nhã Thần không nhịn được mà tát vào mặt cô ta một cái đau đớn. Cô ta không thể tin là mình bị tát, cái tát đó lại còn đến từ người mình yêu nhất. La Duật và Vũ đều há hốc mồm, còn hai vệ sĩ kia thì sợ xanh mặt, lẳng lặng đi ra ngoài. La Duật không thể ngờ anh lại tát phụ nữ lại còn tát mạnh đến như thế. Tuy cô ta đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Hà và anh, nhưng anh ta lại cảm thấy cú tát này thật là quá nhẫn tâm, quá vô tình.
"Nhã Thần! Cậu tra nam quá rồi đấy! Có cần tới mức như vậy không?"
Nhã Thần nhìn cô ta đang ôm gò má, lạnh lùng dứt khoát nói.
"Ngoài người phụ nữ của tôi ra, bất kì người phụ nữ nào khác có ý định làm hại cô ấy... tôi cũng sẽ tra nam như vậy!"
Lúc này, cũng đã có người báo cho Kim lão gia và Kim phu nhân, bọn họ lập tức đến nơi và chạy vào phòng tìm kiếm con gái cưng của họ.
"Ngọc Sam? Con làm sao vậy? Ngọc..."
Kim lão gia chạy vào vừa nhìn thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của Nhã Thần thì đã như hồn bay phách lạc. Ông ta đứng nhìn anh, cười gượng gạo.
"Lý... Lý thiếu? Ở đây... có chuyện gì mà đông vui thế?"
La Duật nhìn ông ta nhăn nhó.
"Vui? Ông nhìn mặt Lý thiếu nha chúng tôi giống đang vui lắm sao? Lo mà dẫn con gái cưng của ông về nhà đi, trước khi Nhã Thần lại nổi giận."
Ông ta không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết là Kim Ngọc Sam vẫn đứng ở đó không về, cũng không chịu nói tiếng nào. Ông ta nhìn kĩ mới thấy trên mặt của cô ta có dấu tay, lại còn có cả dấu đỏ ở cổ như vừa bị ai bóp nghẹn. Kim lão gia vội đi đến chỗ cô ta, xuýt xoa.
"Con gái à! Mặt của con làm sao vậy hả? Là ai đã đánh con vậy?"
Ông ta gỡ từng ngón tay mà cô ta đang đặt trên khuôn mặt, nhìn mới thấy dấu tay in rõ thế nào. Ông ta có chút tức giận, nhưng trước mặt Nhã Thần cũng không dám làm quá lên.
"Là ai? Ai đã đánh con ra nông nỗi này? Cha sẽ đòi lại công bằng cho con. Là ai hả?"
"Là tôi đấy!"
Ông ta quay người lại, nhìn thấy người vừa mở lời nói là Nhã Thần, mặt mũi liền biến sắc. Anh nhìn ông ta đăm đăm, nói.
"Ông dạy con quả nhiên là rất tốt. Dạy gì không dạy lại dạy cô ta đi giành đàn ông với người khác, giành không được thì dùng kế hại người. Con gái của ông thân là bác sĩ mà lại đi rút ống thở của bệnh nhân đang hôn mê, mà người đó lại còn là bạn gái của tôi."
"Cả Kim gia của ông... dường như đều không muốn sống nữa rồi nhỉ?"
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.