Chương 56
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
Kim lão gia bất ngờ vô cùng, đây vốn không phải là chỉ thị của ông ta. Ông ta vốn cũng không muốn đắc tội với Nhã Thần, nếu đã là người của anh thì lại càng không dám. Mới hôm qua ông ta còn định sẽ cầu nguyện cho Tiểu Hà, hi vọng Nhã Thần sẽ nguôi giận mà suy nghĩ lại một chút, bây giờ chuyện tốt ấy đều bị con gái phá hỏng cả rồi. Ông ta nhất thời nổi giận, tát cho Kim Ngọc Sam thêm một cái nữa rồi quát.
"Hồ đồ! Ta đã dặn con là không được động đến người của Lý thiếu. Thân là bác sĩ mà lại làm ra chuyện này, y đức của con để đi đâu rồi hả?"
La Duật nhìn hai cha con nhà này mà chướng tai gai mắt, không thèm nhìn họ, nói.
"Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, các người ra ngoài giùm tôi đi!"
Anh ta nhìn sang Nhã Thần đang đứng sờ sờ như tản băng lạnh, có hơi khó nói, nhưng vẫn phải hỏi cho ra lẽ.
"Chuyện của bọn họ cậu tính thế nào?"
"Đợi Tiểu Hà tỉnh lại đã. Tôi muốn cô ấy tận mắt nhìn thấy, người hãm hại cô ấy sẽ có kết cục như thế nào!"
Nhã Thần đuổi bọn họ ra khỏi phòng, anh mệt mỏi ngồi thụm xuống ghế. Cơn giận vừa rồi đã làm ảnh hưởng không ít đến sức khỏe của anh. Bệnh nhiễm phong hàn này tuy nói là không tái phát thì sẽ không tái phát, nhưng chỉ cần làm không đúng ý của nó, lần trở lại sau chắc chắn sẽ nặng hơn lần đầu. Anh thở dài một hơi, tay xoa xoa thái dương, Vũ rót cho anh một ly nước, anh cũng không nuốt trôi nổi. La Duật đứng bên cạnh giường bệnh của Tiểu Hà, nói.
"Nhìn cậu đi! Lần này cậu thật sự là doạ chết hết bọn tôi rồi đấy!"
"Tôi thật sự không thể tin cậu có thể làm thế luôn đấy! Nếu như mà là một chàng trai nào đó động đến cô ấy, không biết cậu còn làm gì người ta nữa đây?"
Nhã Thần buông tay xuống, nhìn La Duật mặt không chút biểu cảm nào mà nói.
"Rút xương hầm nấu canh cho ngọt, còn thịt thì giao cho cậu, để cậu đem đi cấy mô tế bào."
"H... hả?"
La Duật đơ người ra, nhìn anh một cái rồi nhìn sang Vũ, hai người lặng lẽ nhìn nhau nuốt nước bọt. Phương thức này liệu có phải là đáng sợ của đáng sợ rồi không? Gì mà rút hết xương đi hầm canh cho ngọt, thịt thì giao hết cho La Duật. Anh ta nhìn anh cười gượng, cả cơ mặt đều sượng trân.
"Thịt đó cậu giữ mà dùng đi nhé! Tôi... tôi không có diễm phúc để nhận đâu!"
"Vậy vứt cho chó ăn là được."
...
Tình trạng của Tiểu Hà sau khi suýt bị thiếu oxi trầm trọng quả thực là quá nguy hiểm. Cũng may khi đó Nhã Thần và La Duật phát hiện kịp thời, nên tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhã Thần lại tiếp tục túc trực bên cạnh giường bệnh của cô. Ngày ngày sau khi tan làm trưa, anh đều sẽ ghé shop hoa mua một bó hoa hồng đỏ mà cô thích, đặt trên chiếc bàn bên cạnh giường. Hôm nay cũng như vậy.
"Tiểu Hà! Anh lại mua hoa mà em thích đây! Em phải mau chóng tỉnh lại đấy! Anh thật sự rất thèm được ôm em, thèm được hôn em, thèm cảm giác hai chúng ta nắm tay nhau đi dạo khu vui chơi."
Nói đến đây anh lại thở dài, cổ họng khô khan khó chịu, không nhịn được mà đưa tay che miệng ho vài tiếng. La Duật bước vào nghe thấy vậy, liền bảo.
"Cậu mà không lo giữ sức khoẻ, thì đến khi cô ấy tỉnh lại sẽ phải lo ngược cho cậu đấy!"
"Khụ khụ. Tôi biết rồi. Khụ khụ."
La Duật cảm thấy không ổn, anh ta đi gần lại chỗ của Nhã Thần đang ngồi, nhíu mày.
"Không đúng. Sao cậu lại ho nhiều vậy? Gần đây có phải không uống thuốc không hả?"
"Gần đây... có quên một chút!"
Anh ta nhìn anh tròn xoe mắt, con người này ngoài việc chăm sóc bạn gái ra thì ngay cả bản thân mình thế nào cũng quên lo luôn rồi sao? Cả uống thuốc mà cũng có thể quên được à?
"Cậu...quên bao nhiêu ngày rồi hả?"
"Hình như từ lúc Tiểu Hà hôn mê đến giờ. Chắc là được 5 ngày rồi!"
"Cái gì? Cậu không uống thuốc 5 ngày rồi hả? Lý Nhã Thần cậu bị điên rồi sao?"
Nhã Thần lườm một cái, La Duật liền thay đổi sắc mặt.
"Ý tôi là cậu bị ngốc sao? Bệnh của cậu phải uống thuốc đều đặn đấy!"
Nhã Thần lắc đầu quyết không chịu uống, còn nói rằng sau khi Tiểu Hà tỉnh lại thì mới chịu. La Duật hết cách, ôm đầu khổ sở. Liệu có phải là anh lại định làm nũng rồi hay không? Nhưng mà... dùng bệnh của mình để làm nũng thì hình như không đúng lắm.
Lý Nhã Thần này! Có phải là từ ngày cậu ta gặp Hoa Tiểu Hà thì đã định là sẽ không bao giờ lớn nữa không? Sao cứ thi thoảng lại như trẻ con thế này? Tình yêu đáng sợ đến vậy sao? Nó đã lấy đi Lý Nhã Thần lạnh lùng khí chất ngời ngời ngày nào của mình rồi sao? Thật kinh khủng mà! Nếu như vậy thì mình thà ế đến già còn hơn.
________________________________________________
"Hồ đồ! Ta đã dặn con là không được động đến người của Lý thiếu. Thân là bác sĩ mà lại làm ra chuyện này, y đức của con để đi đâu rồi hả?"
La Duật nhìn hai cha con nhà này mà chướng tai gai mắt, không thèm nhìn họ, nói.
"Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, các người ra ngoài giùm tôi đi!"
Anh ta nhìn sang Nhã Thần đang đứng sờ sờ như tản băng lạnh, có hơi khó nói, nhưng vẫn phải hỏi cho ra lẽ.
"Chuyện của bọn họ cậu tính thế nào?"
"Đợi Tiểu Hà tỉnh lại đã. Tôi muốn cô ấy tận mắt nhìn thấy, người hãm hại cô ấy sẽ có kết cục như thế nào!"
Nhã Thần đuổi bọn họ ra khỏi phòng, anh mệt mỏi ngồi thụm xuống ghế. Cơn giận vừa rồi đã làm ảnh hưởng không ít đến sức khỏe của anh. Bệnh nhiễm phong hàn này tuy nói là không tái phát thì sẽ không tái phát, nhưng chỉ cần làm không đúng ý của nó, lần trở lại sau chắc chắn sẽ nặng hơn lần đầu. Anh thở dài một hơi, tay xoa xoa thái dương, Vũ rót cho anh một ly nước, anh cũng không nuốt trôi nổi. La Duật đứng bên cạnh giường bệnh của Tiểu Hà, nói.
"Nhìn cậu đi! Lần này cậu thật sự là doạ chết hết bọn tôi rồi đấy!"
"Tôi thật sự không thể tin cậu có thể làm thế luôn đấy! Nếu như mà là một chàng trai nào đó động đến cô ấy, không biết cậu còn làm gì người ta nữa đây?"
Nhã Thần buông tay xuống, nhìn La Duật mặt không chút biểu cảm nào mà nói.
"Rút xương hầm nấu canh cho ngọt, còn thịt thì giao cho cậu, để cậu đem đi cấy mô tế bào."
"H... hả?"
La Duật đơ người ra, nhìn anh một cái rồi nhìn sang Vũ, hai người lặng lẽ nhìn nhau nuốt nước bọt. Phương thức này liệu có phải là đáng sợ của đáng sợ rồi không? Gì mà rút hết xương đi hầm canh cho ngọt, thịt thì giao hết cho La Duật. Anh ta nhìn anh cười gượng, cả cơ mặt đều sượng trân.
"Thịt đó cậu giữ mà dùng đi nhé! Tôi... tôi không có diễm phúc để nhận đâu!"
"Vậy vứt cho chó ăn là được."
...
Tình trạng của Tiểu Hà sau khi suýt bị thiếu oxi trầm trọng quả thực là quá nguy hiểm. Cũng may khi đó Nhã Thần và La Duật phát hiện kịp thời, nên tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhã Thần lại tiếp tục túc trực bên cạnh giường bệnh của cô. Ngày ngày sau khi tan làm trưa, anh đều sẽ ghé shop hoa mua một bó hoa hồng đỏ mà cô thích, đặt trên chiếc bàn bên cạnh giường. Hôm nay cũng như vậy.
"Tiểu Hà! Anh lại mua hoa mà em thích đây! Em phải mau chóng tỉnh lại đấy! Anh thật sự rất thèm được ôm em, thèm được hôn em, thèm cảm giác hai chúng ta nắm tay nhau đi dạo khu vui chơi."
Nói đến đây anh lại thở dài, cổ họng khô khan khó chịu, không nhịn được mà đưa tay che miệng ho vài tiếng. La Duật bước vào nghe thấy vậy, liền bảo.
"Cậu mà không lo giữ sức khoẻ, thì đến khi cô ấy tỉnh lại sẽ phải lo ngược cho cậu đấy!"
"Khụ khụ. Tôi biết rồi. Khụ khụ."
La Duật cảm thấy không ổn, anh ta đi gần lại chỗ của Nhã Thần đang ngồi, nhíu mày.
"Không đúng. Sao cậu lại ho nhiều vậy? Gần đây có phải không uống thuốc không hả?"
"Gần đây... có quên một chút!"
Anh ta nhìn anh tròn xoe mắt, con người này ngoài việc chăm sóc bạn gái ra thì ngay cả bản thân mình thế nào cũng quên lo luôn rồi sao? Cả uống thuốc mà cũng có thể quên được à?
"Cậu...quên bao nhiêu ngày rồi hả?"
"Hình như từ lúc Tiểu Hà hôn mê đến giờ. Chắc là được 5 ngày rồi!"
"Cái gì? Cậu không uống thuốc 5 ngày rồi hả? Lý Nhã Thần cậu bị điên rồi sao?"
Nhã Thần lườm một cái, La Duật liền thay đổi sắc mặt.
"Ý tôi là cậu bị ngốc sao? Bệnh của cậu phải uống thuốc đều đặn đấy!"
Nhã Thần lắc đầu quyết không chịu uống, còn nói rằng sau khi Tiểu Hà tỉnh lại thì mới chịu. La Duật hết cách, ôm đầu khổ sở. Liệu có phải là anh lại định làm nũng rồi hay không? Nhưng mà... dùng bệnh của mình để làm nũng thì hình như không đúng lắm.
Lý Nhã Thần này! Có phải là từ ngày cậu ta gặp Hoa Tiểu Hà thì đã định là sẽ không bao giờ lớn nữa không? Sao cứ thi thoảng lại như trẻ con thế này? Tình yêu đáng sợ đến vậy sao? Nó đã lấy đi Lý Nhã Thần lạnh lùng khí chất ngời ngời ngày nào của mình rồi sao? Thật kinh khủng mà! Nếu như vậy thì mình thà ế đến già còn hơn.
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.