Chương 58
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
Hôm sau, A Châu lại đến thăm Tiểu Hà, cô ấy còn mua thêm trái cây và sữa, Hà Khiêm bận một chút chuyện gia đình nên đến giờ vẫn chưa đến thăm được. Đi được nửa đường thì gặp La Duật, anh ta vừa thấy A Châu đã đi đến bắt chuyện chào hỏi.
"Chào em! Anh là bạn của Nhã Thần, cũng là bác sĩ điều trị cho Tiểu Hà!"
Cô ấy nhìn anh cười rạng rỡ.
"Thật vậy sao? Cảm ơn anh nhiều lắm! Nhờ có anh mà bạn của em mới nhanh hồi phục như vậy!"
La Duật đỏ mặt gãi đầu cười hì hì.
A Châu này dễ thương thật. Tiểu Hà có cô bạn xinh xắn thế này, vậy mà Nhã Thần đó cũng không thèm nói cho mình biết. Không lẽ mình tuyên bố độc thân thì cậu ta định cho mình ế tới già sao? Đúng là ác độc mà.
"Để anh mang giúp em nhé!"
"Không cần đâu! Là chút đồ vặt thôi mà!"
"Để anh!"
La Duật nổi máu ga lăng, xách hết các túi đồ trên tay, làm A Châu cũng mắc cỡ hết sức.
Bạn của anh Nhã Thần ai cũng ga lăng đẹp trai như vậy sao?
Thật ra thì La Duật đẹp trai cũng chẳng kém gì Nhã Thần, lại có phần cá tính. Dù là bác sĩ nhưng vẫn thích nhuộm tóc, thích xỏ khuyên. Vì tài năng và năng lực của anh ta trong bệnh viện này khó ai mà bì được, vậy nên họ cũng không bàn tán gì nhiều về những chuyện đó.
...
Mở cửa ra, Nhã Thần và Tiểu Hà quay đầu lại nhìn. Vừa thấy hai người họ đi chung, anh dường như đã hiểu ra gì đó. Anh nhướn mày nhìn La Duật, cười nói.
"Quỷ thần tình yêu đây à?"
La Duật ngượng ngùng nhìn đi nơi khác, còn A Châu mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đột nhiên thấy ngại. Suốt buổi nói chuyện Tiểu Hà và Nhã Thần cứ để ý họ mãi, làm họ người nào người nấy đều không dám nói gì nhiều.
Đang vui thì A Châu có việc đột xuất phải về, La Duật liền đứng dậy nói.
"Để... anh đưa em về!"
A Châu nhìn cô đang cười mà ngại quá, vội nói.
"Không cần đâu! Anh còn phải làm việc mà!"
"Không sao đâu! Đi nhé!"
Vậy là hai người họ cùng nhau rời đi. Vừa đi, Nhã Thần đã liền nắm tay cô cười nói.
"Chắc là ai đó đã biết yêu rồi nhỉ?"
...
La Duật đưa A Châu về nhà. Trên đường về, hai người cứ im lặng không biết phải nói gì, nhưng rõ ràng là ai cũng có chuyện muốn hỏi, chỉ là ngại quá không nói được mà thôi. Họ cứ thế mà đi về, trước khi vào nhà A Châu còn chào tạm biệt, khiến La Duật như tan chảy con tim.
Gia cảnh A Châu cũng thuộc hàng khá giả, ba mẹ cũng không quá khó tính. Đặc biệt là bọn họ rất thích Tiểu Hà, sau khi biết cô bị tai nạn thì vô cùng lo lắng, đã gửi rất nhiều món ăn bảo cô ấy mang đến cho cô. La Duật đứng bên cạnh xe, nhìn A Châu vào nhà một lúc rồi mới chịu quay về.
Về lại bệnh viện, đã gặp ánh mắt dò xét của Nhã Thần và Tiểu Hà. Anh ngồi bắt chéo chân, khoanh tay lại nhìn qua La Duật một lượt rồi gật đầu khẳng định.
"Hẳn là biết yêu rồi nhỉ?"
Tiểu Hà cũng nói thêm một câu vào.
"Nghi lắm đấy nhé!"
La Duật cười cười, ngượng quá đi mất.
"Hai người nói lung tung gì thế? Yêu gì đâu?"
"Đừng hòng qua mắt tôi. Cử chỉ này của cậu, hành động lúng túng ngượng ngùng này có khác gì người mới biết yêu đâu chứ?"
Nhã Thần nói xong còn nhìn sang Tiểu Hà, nháy mắt một cái làm ra vẻ đẹp trai.
"Giống hệt như hồi tôi mới biết yêu Tiểu Hà vậy!"
Gặn hỏi mãi La Duật mới chịu thừa nhận là mình đã A Châu mất rồi, cứ như kiểu tiếng sét ái tình vậy, nhìn một phát đã yêu ngay. Tiểu Hà đã hứa rồi, sau khi khỏi bệnh nhất định sẽ đứng ra mai mối cho hai người. La Duật nghe những lời này mà mát cả ruột gan, cảm ơn lia lịa. Anh ta đứng dậy, vỗ tay ngửa mặt lên trần nhà, cười kiểu hạnh phúc.
"Ông trời ơi! Cuối cùng thì La Duật con cũng đã thoát ế rồi!"
...
Ngày cuối cùng ở lại bệnh viện, Nhã Thần và Tiểu Hà có thời gian ngồi lại để nói chuyện nhiều hơn. Cô đã nói cho anh biết, rằng trước khi anh bước vào phòng đêm hôm đó, cô đa tỉnh lại, còn tận mắt nhìn thấy Kim Ngọc Sam rút ống thở ra. Có điều lúc đó cô yếu ớt quá không kêu cứu được, chỉ có thể đẩy vỡ bình thủy tinh để tạo sự chú ý mà thôi. Cũng may Nhã Thần đã linh cảm chạy vào trong kịp thời, nếu không thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.
Anh hôn lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
"Yêu anh mà em lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy, là anh không tốt đã để em bị liên lụy rồi."
Tiểu Hà nhìn anh mỉm cười, sắc mặt cô bây giờ đã tốt rất nhiều, hồng hào trở lại. Còn anh thì cũng đã chịu uống thuốc đầy đủ, ăn uống đều đặn. Cô nắm lấy tay anh, xoa xoa mu bàn tay ấy.
"Như vậy không phải chứng minh rằng, người yêu của em rất có sức hút sao? Vậy em càng phải giữ anh thật kĩ rồi!"
"Không cần giữ đâu! Tự anh sẽ trói mình lại rồi ngoan ngoãn ở bên cạnh em cả đời này! Bảo bối à!"
________________________________________________
"Chào em! Anh là bạn của Nhã Thần, cũng là bác sĩ điều trị cho Tiểu Hà!"
Cô ấy nhìn anh cười rạng rỡ.
"Thật vậy sao? Cảm ơn anh nhiều lắm! Nhờ có anh mà bạn của em mới nhanh hồi phục như vậy!"
La Duật đỏ mặt gãi đầu cười hì hì.
A Châu này dễ thương thật. Tiểu Hà có cô bạn xinh xắn thế này, vậy mà Nhã Thần đó cũng không thèm nói cho mình biết. Không lẽ mình tuyên bố độc thân thì cậu ta định cho mình ế tới già sao? Đúng là ác độc mà.
"Để anh mang giúp em nhé!"
"Không cần đâu! Là chút đồ vặt thôi mà!"
"Để anh!"
La Duật nổi máu ga lăng, xách hết các túi đồ trên tay, làm A Châu cũng mắc cỡ hết sức.
Bạn của anh Nhã Thần ai cũng ga lăng đẹp trai như vậy sao?
Thật ra thì La Duật đẹp trai cũng chẳng kém gì Nhã Thần, lại có phần cá tính. Dù là bác sĩ nhưng vẫn thích nhuộm tóc, thích xỏ khuyên. Vì tài năng và năng lực của anh ta trong bệnh viện này khó ai mà bì được, vậy nên họ cũng không bàn tán gì nhiều về những chuyện đó.
...
Mở cửa ra, Nhã Thần và Tiểu Hà quay đầu lại nhìn. Vừa thấy hai người họ đi chung, anh dường như đã hiểu ra gì đó. Anh nhướn mày nhìn La Duật, cười nói.
"Quỷ thần tình yêu đây à?"
La Duật ngượng ngùng nhìn đi nơi khác, còn A Châu mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đột nhiên thấy ngại. Suốt buổi nói chuyện Tiểu Hà và Nhã Thần cứ để ý họ mãi, làm họ người nào người nấy đều không dám nói gì nhiều.
Đang vui thì A Châu có việc đột xuất phải về, La Duật liền đứng dậy nói.
"Để... anh đưa em về!"
A Châu nhìn cô đang cười mà ngại quá, vội nói.
"Không cần đâu! Anh còn phải làm việc mà!"
"Không sao đâu! Đi nhé!"
Vậy là hai người họ cùng nhau rời đi. Vừa đi, Nhã Thần đã liền nắm tay cô cười nói.
"Chắc là ai đó đã biết yêu rồi nhỉ?"
...
La Duật đưa A Châu về nhà. Trên đường về, hai người cứ im lặng không biết phải nói gì, nhưng rõ ràng là ai cũng có chuyện muốn hỏi, chỉ là ngại quá không nói được mà thôi. Họ cứ thế mà đi về, trước khi vào nhà A Châu còn chào tạm biệt, khiến La Duật như tan chảy con tim.
Gia cảnh A Châu cũng thuộc hàng khá giả, ba mẹ cũng không quá khó tính. Đặc biệt là bọn họ rất thích Tiểu Hà, sau khi biết cô bị tai nạn thì vô cùng lo lắng, đã gửi rất nhiều món ăn bảo cô ấy mang đến cho cô. La Duật đứng bên cạnh xe, nhìn A Châu vào nhà một lúc rồi mới chịu quay về.
Về lại bệnh viện, đã gặp ánh mắt dò xét của Nhã Thần và Tiểu Hà. Anh ngồi bắt chéo chân, khoanh tay lại nhìn qua La Duật một lượt rồi gật đầu khẳng định.
"Hẳn là biết yêu rồi nhỉ?"
Tiểu Hà cũng nói thêm một câu vào.
"Nghi lắm đấy nhé!"
La Duật cười cười, ngượng quá đi mất.
"Hai người nói lung tung gì thế? Yêu gì đâu?"
"Đừng hòng qua mắt tôi. Cử chỉ này của cậu, hành động lúng túng ngượng ngùng này có khác gì người mới biết yêu đâu chứ?"
Nhã Thần nói xong còn nhìn sang Tiểu Hà, nháy mắt một cái làm ra vẻ đẹp trai.
"Giống hệt như hồi tôi mới biết yêu Tiểu Hà vậy!"
Gặn hỏi mãi La Duật mới chịu thừa nhận là mình đã A Châu mất rồi, cứ như kiểu tiếng sét ái tình vậy, nhìn một phát đã yêu ngay. Tiểu Hà đã hứa rồi, sau khi khỏi bệnh nhất định sẽ đứng ra mai mối cho hai người. La Duật nghe những lời này mà mát cả ruột gan, cảm ơn lia lịa. Anh ta đứng dậy, vỗ tay ngửa mặt lên trần nhà, cười kiểu hạnh phúc.
"Ông trời ơi! Cuối cùng thì La Duật con cũng đã thoát ế rồi!"
...
Ngày cuối cùng ở lại bệnh viện, Nhã Thần và Tiểu Hà có thời gian ngồi lại để nói chuyện nhiều hơn. Cô đã nói cho anh biết, rằng trước khi anh bước vào phòng đêm hôm đó, cô đa tỉnh lại, còn tận mắt nhìn thấy Kim Ngọc Sam rút ống thở ra. Có điều lúc đó cô yếu ớt quá không kêu cứu được, chỉ có thể đẩy vỡ bình thủy tinh để tạo sự chú ý mà thôi. Cũng may Nhã Thần đã linh cảm chạy vào trong kịp thời, nếu không thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.
Anh hôn lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
"Yêu anh mà em lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy, là anh không tốt đã để em bị liên lụy rồi."
Tiểu Hà nhìn anh mỉm cười, sắc mặt cô bây giờ đã tốt rất nhiều, hồng hào trở lại. Còn anh thì cũng đã chịu uống thuốc đầy đủ, ăn uống đều đặn. Cô nắm lấy tay anh, xoa xoa mu bàn tay ấy.
"Như vậy không phải chứng minh rằng, người yêu của em rất có sức hút sao? Vậy em càng phải giữ anh thật kĩ rồi!"
"Không cần giữ đâu! Tự anh sẽ trói mình lại rồi ngoan ngoãn ở bên cạnh em cả đời này! Bảo bối à!"
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.