Chương 57
Trịnh Như Quỳnh
15/09/2023
Ngày hôm sau khi Nhã Thần đến thăm Tiểu Hà, lúc vừa cắm hoa vào bình thì chợt thấy tay cô cử động. Anh khấp khởi vui mừng, nhìn kĩ tay cô một lần nữa rồi nói với Vũ.
"Gọi La Duật đến đây nhanh lên! Nói cậu ta rằng Tiểu Hà đã cử động rồi!"
La Duật sau khi nghe tin liền chạy đến liền, còn dẫn thêm một y tá đến để phụ giúp. Nhã Thần phải ra bên ngoài ngồi đợi, anh vừa mừng lại vừa lo. Anh hi vọng cô có thể thật sự tỉnh lại, đừng để anh ôm quá nhiều hy vọng. Anh đã đợi cô lâu lắm rồi, đợi đến quên ăn quên ngủ. Chỉ cần cô chịu tỉnh lại thì anh sẽ quên hết mọi cực khổ, quên hết những mệt mỏi mà mình đã chịu.
Được một lúc sau, La Duật và y tá đi ra. Cô y tá rời đi hình như là đã xong nhiệm vụ, còn anh ta thì đi đến chỗ anh. Nhã Thần đứng dậy ngay, lập tức hỏi.
"Tình hình thế nào rồi?"
La Duật nhìn anh, nở một nụ cười mừng rỡ.
"Chúc mừng cậu! Những vất vả mà cậu phải chịu cuối cùng cũng đền đáp xứng đáng rồi!"
Nhã Thần ngây ngốc, nhìn La Duật mà dở khóc dở cười.
"Ý của cậu là..."
"Cô ấy tỉnh rồi! Đang đợi cậu ở bên trong đấy!"
Anh lúc này cứ nghĩ đây là mơ, nhìn La Duật mãi không thôi, hai mắt đỏ ngầu rồi đẫm lệ. Anh ta thấy anh như vậy thì mừng lắm, suýt nữa là khóc luôn.
Nhã Thần mừng rỡ ôm La Duật một cái.
"Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
"Đừng như vậy chứ? Tôi ngại đấy! Mau vào trong với cô ấy đi kìa!"
...
Nhã Thần đẩy cửa bước vội vào, thấy Tiểu Hà đang mở mắt nhìn anh, thật sự cảm giác ấy cứ như vỡ oà. Anh mỉm cười đi đến chỗ cô mà sóng mũi cay xè, ngồi xuống đã nắm chặt lấy tay cô.
"Xin lỗi! Trăm vạn lần xin lỗi em! Là anh không tốt! Anh đáng chết! Anh đã khiến em thành ra thế này! Anh..."
Anh nghẹn lời, không thể nói ra được. Những lời anh định nói lại bị nước mắt cuốn trôi mất rồi. Anh lại khóc, vì người con gái mà anh yêu. Tiểu Hà trông anh xanh xao lắm, lại ốm đi rất nhiều, cả tay cũng hằn lên những khớp xương. Cô nắm tay anh, giọng nhẹ nhàng.
"Nhã Thần! Đừng khóc! Em đã không sao rồi! Anh như vậy em thật sự không chịu nổi đâu!"
Trong cơn hôn mê mình đã nghe anh ấy nói rất nhiều chuyện, lại còn ngửi thấy hương hoa hồng mỗi ngày. Có lẽ anh ấy ngày nào cũng đến thăm mình, lại vì mình mà bỏ bê ăn uống nên mới ốm như thế. Mình nhớ khi mình bị Kim Ngọc Sam rút máy thở ra, mình đã thấy anh ấy chạy vào, thần trí vô cùng hỗn loạn. Nhã Thần! Em biết mà! Em biết chuyện hôm đó em nhìn thấy chỉ là hiểu lầm mà thôi! Em biết anh rất yêu em mà!
Nhã Thần nói cho cô nghe chuyện Kim Ngọc Sam rút máy thở của cô, cả việc cố tình hôn anh để cô nhìn thấy. Ngay lúc đó thì La Duật bước vào, câu đầu tiên mà anh ta nói đó là.
"Đáng sợ! Nếu lúc đó cô mà tỉnh lại thì sẽ thấy cậu ấy vô cùng đáng sợ! Giống như là quái vật trong bộ phim Beauty and the Beast ( Người đẹp và Quái Vật ) vậy!"
"Thật sao?"
Tiểu Hà cười nhẹ hỏi. Sau đó là một màn diễn tả đi vào lòng đất của La Duật, tuy anh ta diễn tả có hơi phô trương, nhưng toàn bộ những gì anh ta nói đều là thật. Anh ta còn nói nếu như Tiểu Hà mà tỉnh lại ngay lúc đó, không chừng sẽ sợ đến nỗi ngất thêm một lần nữa. Những câu nói hài hước của anh ta vừa khiến cô hoang mang lại cảm thấy buồn cười. Nhã Thần nhìn cô vừa tỉnh lại đã vui như vậy, anh cũng vô cùng yên tâm. Tiếp theo đó, La Duật bắt đầu mách lẻo với Tiểu Hà.
"Cậu ta hư lắm đấy! Đã không uống thuốc 5 ngày rồi!"
Cô nhìn sang anh, còn anh thì nhìn đi chỗ khác gãi đầu.
"Thật không Nhã Thần?"
"À... anh... anh đâu biết gì đâu?"
La Duật cậu được lắm! Chờ xem tôi tính sổ cậu thế nào đây!
Ngoài cửa, A Châu mang theo hoa bước vào. Vừa nhận được điện thoại của Vũ bảo rằng Tiểu Hà đã tỉnh, cô ấy liền chuẩn bị trang phục xinh đẹp đến chúc mừng bạn thân. Cửa mở ra, đã thấy nụ cười rạng rỡ của A Châu.
"Tiểu Hà! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"
Cô ấy đi vào đặt hoa trên bàn, ôm cô một cái vô cùng thắm thiết. Còn La Duật, đang vui thì bỗng nhiên khựng miệng, chuyển sang mắt chữ o mồm chữ a. Anh ta nhích lại gần chỗ Nhã Thần, hỏi khẽ.
"Cô ấy là ai vậy?"
"Là bạn của Tiểu Hà! Cô ấy tên là A Châu, nhỏ hơn chúng ta 5 tuổi!"
Anh ta đột nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng, hai gì má nóng phừng phừng lên.
A Châu vừa về, La Duật liền lao tới nắm lấy hai cánh tay của Nhã Thần, nhìn anh đầy xao xuyến khác lạ, lại còn nói mấy lời kì quái.
"Nhã Thần ơi! Nghiệp quật chết tôi rồi! Quỷ thần tình yêu đã đến tìm tôi rồi này?"
"Cậu bị điên à?"
________________________________________________
"Gọi La Duật đến đây nhanh lên! Nói cậu ta rằng Tiểu Hà đã cử động rồi!"
La Duật sau khi nghe tin liền chạy đến liền, còn dẫn thêm một y tá đến để phụ giúp. Nhã Thần phải ra bên ngoài ngồi đợi, anh vừa mừng lại vừa lo. Anh hi vọng cô có thể thật sự tỉnh lại, đừng để anh ôm quá nhiều hy vọng. Anh đã đợi cô lâu lắm rồi, đợi đến quên ăn quên ngủ. Chỉ cần cô chịu tỉnh lại thì anh sẽ quên hết mọi cực khổ, quên hết những mệt mỏi mà mình đã chịu.
Được một lúc sau, La Duật và y tá đi ra. Cô y tá rời đi hình như là đã xong nhiệm vụ, còn anh ta thì đi đến chỗ anh. Nhã Thần đứng dậy ngay, lập tức hỏi.
"Tình hình thế nào rồi?"
La Duật nhìn anh, nở một nụ cười mừng rỡ.
"Chúc mừng cậu! Những vất vả mà cậu phải chịu cuối cùng cũng đền đáp xứng đáng rồi!"
Nhã Thần ngây ngốc, nhìn La Duật mà dở khóc dở cười.
"Ý của cậu là..."
"Cô ấy tỉnh rồi! Đang đợi cậu ở bên trong đấy!"
Anh lúc này cứ nghĩ đây là mơ, nhìn La Duật mãi không thôi, hai mắt đỏ ngầu rồi đẫm lệ. Anh ta thấy anh như vậy thì mừng lắm, suýt nữa là khóc luôn.
Nhã Thần mừng rỡ ôm La Duật một cái.
"Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
"Đừng như vậy chứ? Tôi ngại đấy! Mau vào trong với cô ấy đi kìa!"
...
Nhã Thần đẩy cửa bước vội vào, thấy Tiểu Hà đang mở mắt nhìn anh, thật sự cảm giác ấy cứ như vỡ oà. Anh mỉm cười đi đến chỗ cô mà sóng mũi cay xè, ngồi xuống đã nắm chặt lấy tay cô.
"Xin lỗi! Trăm vạn lần xin lỗi em! Là anh không tốt! Anh đáng chết! Anh đã khiến em thành ra thế này! Anh..."
Anh nghẹn lời, không thể nói ra được. Những lời anh định nói lại bị nước mắt cuốn trôi mất rồi. Anh lại khóc, vì người con gái mà anh yêu. Tiểu Hà trông anh xanh xao lắm, lại ốm đi rất nhiều, cả tay cũng hằn lên những khớp xương. Cô nắm tay anh, giọng nhẹ nhàng.
"Nhã Thần! Đừng khóc! Em đã không sao rồi! Anh như vậy em thật sự không chịu nổi đâu!"
Trong cơn hôn mê mình đã nghe anh ấy nói rất nhiều chuyện, lại còn ngửi thấy hương hoa hồng mỗi ngày. Có lẽ anh ấy ngày nào cũng đến thăm mình, lại vì mình mà bỏ bê ăn uống nên mới ốm như thế. Mình nhớ khi mình bị Kim Ngọc Sam rút máy thở ra, mình đã thấy anh ấy chạy vào, thần trí vô cùng hỗn loạn. Nhã Thần! Em biết mà! Em biết chuyện hôm đó em nhìn thấy chỉ là hiểu lầm mà thôi! Em biết anh rất yêu em mà!
Nhã Thần nói cho cô nghe chuyện Kim Ngọc Sam rút máy thở của cô, cả việc cố tình hôn anh để cô nhìn thấy. Ngay lúc đó thì La Duật bước vào, câu đầu tiên mà anh ta nói đó là.
"Đáng sợ! Nếu lúc đó cô mà tỉnh lại thì sẽ thấy cậu ấy vô cùng đáng sợ! Giống như là quái vật trong bộ phim Beauty and the Beast ( Người đẹp và Quái Vật ) vậy!"
"Thật sao?"
Tiểu Hà cười nhẹ hỏi. Sau đó là một màn diễn tả đi vào lòng đất của La Duật, tuy anh ta diễn tả có hơi phô trương, nhưng toàn bộ những gì anh ta nói đều là thật. Anh ta còn nói nếu như Tiểu Hà mà tỉnh lại ngay lúc đó, không chừng sẽ sợ đến nỗi ngất thêm một lần nữa. Những câu nói hài hước của anh ta vừa khiến cô hoang mang lại cảm thấy buồn cười. Nhã Thần nhìn cô vừa tỉnh lại đã vui như vậy, anh cũng vô cùng yên tâm. Tiếp theo đó, La Duật bắt đầu mách lẻo với Tiểu Hà.
"Cậu ta hư lắm đấy! Đã không uống thuốc 5 ngày rồi!"
Cô nhìn sang anh, còn anh thì nhìn đi chỗ khác gãi đầu.
"Thật không Nhã Thần?"
"À... anh... anh đâu biết gì đâu?"
La Duật cậu được lắm! Chờ xem tôi tính sổ cậu thế nào đây!
Ngoài cửa, A Châu mang theo hoa bước vào. Vừa nhận được điện thoại của Vũ bảo rằng Tiểu Hà đã tỉnh, cô ấy liền chuẩn bị trang phục xinh đẹp đến chúc mừng bạn thân. Cửa mở ra, đã thấy nụ cười rạng rỡ của A Châu.
"Tiểu Hà! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"
Cô ấy đi vào đặt hoa trên bàn, ôm cô một cái vô cùng thắm thiết. Còn La Duật, đang vui thì bỗng nhiên khựng miệng, chuyển sang mắt chữ o mồm chữ a. Anh ta nhích lại gần chỗ Nhã Thần, hỏi khẽ.
"Cô ấy là ai vậy?"
"Là bạn của Tiểu Hà! Cô ấy tên là A Châu, nhỏ hơn chúng ta 5 tuổi!"
Anh ta đột nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng, hai gì má nóng phừng phừng lên.
A Châu vừa về, La Duật liền lao tới nắm lấy hai cánh tay của Nhã Thần, nhìn anh đầy xao xuyến khác lạ, lại còn nói mấy lời kì quái.
"Nhã Thần ơi! Nghiệp quật chết tôi rồi! Quỷ thần tình yêu đã đến tìm tôi rồi này?"
"Cậu bị điên à?"
________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.